Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 173: Phiên ngoại 15:Mạc tuyệt chi dị vong chi cổ (phần 7)




Hồi thứ mười lăm
Người Có Tình Thành Quyến Thuộc
Gió nhẹ thổi, mái tóc đen che đi gương mặt không trọn vẹn, nhưng nó cũng khiến đôi mắt Đồng Tương Nhược thêm sáng ngời. Cứ đứng bên hồ nhìn sóng gợn, hắn mím môi, ánh mắt lại càng thêm kiên định.
Hắn muốn giải lời nguyền của Lam Dục Quỳnh, hắn muốn làm người trong lòng của người kia.
“Tương Nhược?” Âm thanh ôn hòa của Mạc Tuyệt đã kéo tâm tư bay xa của hắn trở về.
Quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi ngươi có chút hài hước của Mạc Tuyệt, tim Đồng Tương Nhược đập rộn lên mấy cái. Đối mặt với mỹ nhân như thế, là người, chắc tim ai cũng sẽ đập rộn lên như vậy.
Ý cười của Mạc Tuyệt chưa hề giảm, y tới gần Đồng Tương Nhược, ra vẻ thần bí: “Đang nghĩ cách giải lời nguyền cho Lam Dục Quỳnh sao?”
Không quen bị mỹ nhân nhìn chằm chằm như vậy, Đồng Tương Nhược theo bản năng lui về sau mấy bước, đáp: “Đúng vậy!”
Mạc Tuyệt lại bước tới, trong đôi mắt xinh đẹp đều là vẻ vui mừng: “Vậy chúng ta bắt đầu đi!”
Đồng Tương Nhược lại lui về sau mấy bước: “Mạc công tử có thể đừng đứng gần ta như vậy không?”
Mạc Tuyệt cười to, lại càng khiến ai đó thẹn thùng hơn: “Tính tình như vậy quả là thú vị thật!”
Lam Dục Quỳnh rất yêu Mạc Tuyệt. Mỗi lần nhớ tới đó, tâm Đồng Tương Nhược lại nhói lên. Nhưng khi đối mặt với Mạc Tuyệt, hắn phải cảm thán rằng, mỹ nhân như vậy, ai có thể không yêu?
Y đưa tay quơ quơ trước mắt ai đó: “Hoàn hồn!”
Tới giờ Đồng Tương Nhược mới phát hiện là mình đã thất thố, hai gò má đỏ ửng lên.
“Mạc công tử quen với hắn thế nào?”
Muốn biết thật nhiều chuyện về Lam Dục Quỳnh, muốn biết hết thảy những chuyện về người đó
Mạc Tuyệt nghiêng đầu, ra vẻ như đang suy nghĩ gì đó, nhìn Đồng Tương Nhược.
Bị y nhìn như vậy đúng là không được tự nhiên, nhưng hắn cũng không rời tầm mắt, giống như nếu ngươi không cho ta biết, ta sẽ nhìn ngươi như vậy mãi.
Mạc Tuyệt bật cười: “Vậy Tương Nhược gọi ta một tiếng Mạc ca đi, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Bị mỹ nhân bỡn cợt, má ai đó càng thêm đỏ, hắn mím môi, không lên tiếng. Mạc Tuyệt kéo bả vai hắn qua, nói: “Đừng như vậy nha, Tương Nhược, không bao lâu nữa máu của ta và ngươi sẽ hòa lẫn vào nhau, như vậy có tính là huyết duyên tương thân hay không?”
Cuối cùng cũng hiểu tại sao Lam Dục Quỳnh đối với Mạc Tuyệt lại nhớ mãi không quên. Một mỹ nhân dễ dàng thân cận như vậy thật khiến người ta phải thả lỏng tâm hồn. Hắn cúi đầu, trầm tư một hồi, rồi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười chân thành: “Mạc ca!”
Một câu ‘Mạc ca’ ấy gọi thật sảng khoái.
“Chúng ta quen nhau trong bồn tắm!” Dứt lời, Mạc Tuyệt còn gật đầu, hôm đó, Lam Dục Quỳnh kéo Mạc Tuyệt ra khỏi bồn, hắn cho là y muốn tự sát.
Đáp án này khiến Đồng Tương Nhược trợn to hai mắt.
Đây là người sắp đi cùng Lam Dục Quỳnh cả đời, hắn còn trẻ như vậy, có sự tự tin của tuổi trẻ, cũng có tình cảm mãnh liệt mà y đã đánh mất.
Mạc Tuyệt cảm khái, sau cùng, nhéo nhéo hai má Đồng Tương Nhược.
“Có muốn chữa lành gương mặt, sau đó cho hắn nhìn một chút không?”
Trị lành vết sẹo này, thì chính là trở về với dung mạo vốn có của mình. Tuy là trước đây hắn không để ý, nhưng từ khi gặp Lam Dục Quỳnh, hắn vẫn luôn tự ti vì dung mạo của bản thân.
Khẽ chạm lên vết bỏng trên mặt, hắn nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu.
“Muốn!”
Giống như Mạc Tuyệt phát hiện ra một chuyện gì đó rất thú vị, y nở nụ cười thần bí: “Vậy, trước lúc trị khỏi, không được gặp hắn, có thể làm được không?”
Bị lời của Mạc Tuyệt làm giật mình, hắn mở to hai mắt: “Phải trị bao lâu?”
“Chín chín tám mươi mốt ngày!” Mạc Tuyệt tỏ vẻ hứng thú nhìn đứa trẻ đang không biết phải làm thế nào ở trước mặt mình, khi hắn hay tin mình tạm thời không thể gặp Lam Dục Quỳnh, vẻ kinh hãi nơi khóe mắt đó, đúng là không cách nào che giấu được.
“Lâu vậy sao!” Đồng Tương Nhược cắn cắn môi, nói: “Vậy khi nào mới giải lời nguyền cho hắn?”
“Có thể chờ ngươi trị lành rồi mới giải tiếp. Máu trên dây tơ hồng phải chờ đủ một trăm ngày mới có thể thiêu hủy, tới đó cũng vừa lúc!”
Cách đó không xa, Lam Dục Quỳnh nhăn mặt: “Phải mất ba tháng không thể nhìn thấy Tương Nhược, chiêu này của Tuyệt Nhi đúng thật là…”
Kha Phượng Viêm cười khẽ, nói: “Tuyệt Nhi tự có quyết định của mình!”
Lam Dục Quỳnh chỉ đành ai oán liếc Kha Phượng Viêm một cái: “Hai người thì tốt rồi, song túc song tê, chỉ tội cho ta và Tương Nhược của ta, phải chịu nỗi khổ tương tư!”
“Hử? Tương Nhược của ngươi?” Kha Phượng Viêm nhíu mày.
Lam Dục Quỳnh lập tức trưng ra cái dáng vẻ phong lưu công tử, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi bóng dáng Đồng Tương Nhược ở đằng xa: “Đúng vậy, Tương Nhược của ta!”
Tình cảm của Lam Dục Quỳnh dành cho Đồng Tương Nhược, người sáng suốt đều nhìn rõ, tất nhiên Kha Phượng Viêm cũng không ngoại lệ. Không thể không nói, sự tồn tại của Lam Dục Quỳnh với hắn là một nỗi lo, vì dù sao thì đó cũng là người từng khiến Mạc Tuyệt động tâm. Nhưng hiện tại xem ra, lời nguyền ấy cũng không phải thật, cũng có lẽ, đó là do nhân tố con người.
“Ngươi đã sớm động tâm với hắn, sao lại không nói?” Kha Phượng Viêm thấy khó hiểu, hỏi.
Trong thoáng chốc, đôi ngươi Lam Dục Quỳnh trầm hẳn xuống, giọng nói cũng có chút ủ rũ: “Ta không biết nên nói với hắn thế nào?”
Nghe vậy, Kha Phượng Viêm hăng hái hỏi lại: “Không thể mở lời?”
“Là khó có thể mở miệng!” Lam Dục Quỳnh lại nói: “Tình cảm đẹp nhất, không phải là nói ngoài miệng mà là dùng tâm để cảm nhận!”
“Là bởi vì Đồng Tương Nhược còn chưa trở thành mỹ nhân đúng không?” Kha Phượng Viêm thêm vào một câu.
Tức thì, Lam Dục Quỳnh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Bệ hạ, bổn giáo chủ không phải một người nông cạn như vậy!”
Kha Phượng Viêm như nghiền ngẫm gì đó, phản kích: “Chẳng lẽ giáo chủ không thích mỹ mạo?”
Lam Dục Quỳnh hừ khẽ một tiếng: “Nhưng bổn giáo chủ càng chú trọng vẻ đẹp bên trong!”
Chỉ chú trọng vẻ đẹp bên trong, câu này cũng có thể toát ta từ miệng giáo chủ đại nhân của chúng ta nha.
“Hay cho một câu chỉ cần ‘mỹ nhân’ nội hàm!” Nói tới hai từ ‘mỹ nhân’ Kha Phượng Viêm cũng không quên nhấn mạnh, ý tứ trêu chọc không cần nói cũng biết.
“Trước đó do chưa thể xác định trong lòng ta chỉ có mình hắn, cho nên, không thể cho hắn hy vọng!” Lam Dục Quỳnh thu hồi thần thái vui đùa khi nãy.
Kha Phượng Viêm tất nhiên là hiểu, khi đó e là trong lòng Lam Dục Quỳnh vẫn còn Mạc Tuyệt, nhưng hiện tại đã khác rồi, có thể gặp lại Mạc Tuyệt xem như đã hoàn thành tâm nguyện, cho nên mới có thể toàn tâm toàn ý yêu Đồng Tương Nhược.
Ba ngày sau, Mạc Tuyệt dùng máu mình và Đồng Tương Nhược nhuộm lên sợi tơ hồng cho Lam Dục Quỳnh mang theo bên người, chuyện kế tiếp thì còn phải chờ trăm ngày nữa.
Trong trăm ngày này có thể nói là những ngày tháng khổ sở của Lam Dục Quỳnh, mỗi lần đứng trước cửa phòng Đồng Tương Nhược, đều chẳng biết phải giãi bày nỗi tương tư thế nào. Thật sự là:
Cận tại chỉ xích bất tri giác, viễn tại thiên nhai khổ tương tư.
(Cái cảm giác xa tận chân trời này, đúng thật là quá khổ sở)
Không phải chỉ là dung mạo thôi sao, vậy thì có cái gì mà vượt qua không được! Không thể thấy mặt, chẳng thể nói chuyện, đó mới là chuyện khó chịu nhất. Bấy giờ, người tính tình luôn luôn ôn hòa như Lam giáo chủ cũng nhịn không được mà nóng nảy.
Thấy hắn như thế, Mạc Tuyệt cảm thấy rất thú vị, nói: “Mới đi được một nửa đã chịu không được?”
“Tuyệt Nhi…” Bất đắc dĩ gọi một tiếng, Lam Dục Quỳnh nhìn chằm chằm cánh cửa phòng Đồng Tương Nhược.
“Đây là lần đầu tiên thấy huynh khó nhịn như vậy!” Mạc Tuyệt cười.
Lam Dục Quỳnh cũng lặng đi một chút, sau đó đáp: “Có chút không giống ta!”
“Đây là điều ta không hiểu về huynh, Dục Quỳnh!”
Lam Dục Quỳnh nở nụ cười ôn hòa: “Duyên phận, thật đúng là…”
“Thật là làm cho người ta chịu nhiều khổ sở!” Mạc Tuyệt cũng nở nụ cười: “Tấm chân tình của đứa nhỏ đó thật khiến người ta phải hoài niệm!”
“Hử?” Lam Dục Quỳnh tò mò, nhìn Mạc Tuyệt: “Chẳng lẽ ngày xưa Tuyệt Nhi cũng như vậy?”
Mạc Tuyệt cười khẽ: “Lúc còn trẻ chắc ai cũng vậy cả thôi!”
Lam Dục Quỳnh bắt lấy một lọn tóc của Mạc Tuyệt, nói khẽ: “Mấy năm qua, Tuyệt Nhi sống rất tốt!”
Là rất tốt, không phải có tốt không. Hắn cảm thấy Mạc Tuyệt đã thay đổi, không còn là mỹ nhân u buồn mà đã trở thành một mỹ nhân ung dung, nhàn tản. Đây chắc là công của Kha Phượng Viêm rồi.
“Nhưng tìm huynh đúng là vất vả thật!” Lời này là thật.
“Vì muốn giải lời nguyền cho ta?”
“Đúng, mà cũng không đúng!” Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên, nhìn hắn: “Ta mong huynh sống tốt!”
Nụ cười của Lam Dục Quỳnh vẫn như trước, ôn nhu say lòng người: “Ta rất tốt!”
“Đúng vậy, rất tốt! Coi ra, chuyện này có liên quan tới Tương Nhược rồi!” Y cũng nhìn ra là hắn sống rất tốt.
“Còn không phải sao,” Lam Dục Quỳnh thở dài một hơi: “Bệ hạ cũng đúng là có phúc giống ta, được mỹ nhân ái mộ!”
Nghe câu đó, Mạc Tuyệt cười ra tiếng: “Dục Quỳnh, huynh, thật là…”
Nếu nói Mạc Tuyệt là người đầu tiên Lam Dục Quỳnh yêu ở kiếp này, vậy thì Đồng Tương Nhược chính là người mang lại ánh sáng cho hắn, khiến hắn yêu thêm một lần, cũng để lời nguyền của Lam gia dừng ở kiếp này.
Mỗi ngày Lam Dục Quỳnh đều đứng trước cửa phòng mình, Đồng Tương Nhược rất rõ, nhưng do giữ ước định với Mạc Tuyệt, hắn cũng chỉ còn cách cảm nhận sự tồn tại của ai kia qua cánh cửa.
Sáng nay lúc đổi thuốc, vẻ mặt vui mừng của Mạc Tuyệt khiến Đồng Tương Nhược tò mò trong lòng, hắn thật muốn biết hiện giờ mình đã khôi phục thế nào, nhưng từ đầu tới cuối Mạc Tuyệt lại không chịu cho hắn soi gương. Nói cái gì nếu bị gương chiếu vào sẽ thất bại.
Rõ ràng đây chính là gạt trẻ con, hắn vốn không tin. Nhưng khi bị đôi ngươi mỹ lệ nhìn chằm chằm vào, nói ‘chẳng lẽ Tương Nhược muốn trị liệu thêm trăm ngày mới có thể nhìn thấy Dục Quỳnh sao?’ thì hắn như mất sức, mỹ nhân như vậy, cho dù là lúc nói dối cũng khiến người ta nhịn không được, phải tin.
Tuy nhiên, thành thật mà nói, Đồng Tương Nhược vẫn lo lắng, sợ sẽ thất bại.
Mai là có thể nhìn thấy Lam Dục Quỳnh rồi! Chưa bao giờ Đồng Tương Nhược lại thấy khát vọng mặt trời mọc như hiện giờ. Hắn tựa vào ván cửa, cứ như có thể xuyên qua nó cảm giác được nhiệt độ trên người Lam Dục Quỳnh.
“Tương Nhược! Ta rất nhớ ngươi!” Lam Dục Quỳnh vươn tay phải vuốt nhè nhẹ lên cửa, hắn biết Đồng Tương Nhược đang ở đó.
“Đã trễ thế rồi sao ngươi còn chưa ngủ?” Tuy là nói vậy, nhưng lòng hắn vẫn đang vui rạo rực, hắn thích nghe Lam Dục Quỳnh nói nhớ mình.
“Ngủ không được!” Lam Dục Quỳnh nói thật, hắn đúng là ngủ không yên: “Ta muốn ở đây chờ tới hừng đông!”
“Bên ngoài lạnh như vậy, ngươi muốn sinh bệnh sao?” Thấy Lam Dục Quỳnh coi trọng mình, hắn rất vui, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đối phương phải đứng ngoài đó cả đêm, hắn lại đau lòng.
“Không sao cả!” Biết Đồng Tương Nhược đang lo lắng cho mình, Lam Dục Quỳnh thật hưởng thụ.
Qua một hồi lâu cũng không nghe được tiếng Đồng Tương Nhược, Lam Dục Quỳnh hỏi thử một câu: “Tương Nhược?”
Chợt nghe tiếng ‘thùng thùng’ vang lên, Đồng Tương Nhược thở gấp, nói: “Ta… ta vào phòng trong, lát nữa ngươi hãy tiến vào, ở trong này đỡ hơn ở ngoài. Ta có chuẩn bị chăn đệm, có thể cho ngươi chống lạnh!”
Dứt lời, Đồng Tương Nhược chạy một hơi vào phòng trong, đóng cửa lại.
Lam Dục Quỳnh thấy lòng mình ấm áp, nói: “Ta vào đây!”
Lúc đẩy cửa ra, hắn thấy ngoài phòng có một chiếc giường đơn sơ từ ghế dựa xếp thành, bên trên còn có lớp chăn đệm thật dày. Khóe miệng hắn cong lên, thì ra vừa rồi Tương Nhược đi chuẩn bị những thứ này.
Đồng Tương Nhược nấp trong phòng đỏ mặt, hôm nay là ngày cuối cùng, Mạc Tuyệt không tới ‘giám sát’ cho nên hai người họ mới có thể nói nhiều như vậy, lại còn có thể lén để ai đó vào phòng. Chỉ cần không nhìn thấy nhau thì xem như chưa làm trái ước định.
“Tương Nhược muốn ta ở đây canh cửa cho ngươi ngủ sao?” Lam Dục Quỳnh trêu chọc, càng khiến đôi má ai đó đỏ hồng hơn.
“Ngươi… ngươi… ngươi có thể đổi chỗ khác!”
Lam Dục Quỳnh nằm xuống chiếc giường do Đồng Tương Nhược chuẩn bị cho hắn, cảm giác thoải mái ấy khiến hắn nhịn không được, cảm thán: “Tương Nhược đúng là một nương tử đảm đang!”
“Ai… ai… ai là nương tử của ngươi!” Đồng Tương Nhược lắp bắp.
“Tương Nhược ngươi!” Câu nói vốn rất vô lại, nhưng qua miệng Lam Dục Quỳnh lại thành cảm động như vậy.
“Ta ngủ đây, ngủ ngon!” Đồng Tương Nhược cũng nằm xuống giường, không nhúc nhích.
“Tương Nhược, chúng ta như vậy có được gọi là đồng sàng không?” Bản tính phong lưu của ai đó vẫn không thay đổi.
“Nói bừa!” Ai đó phủ nhận.
“Qua mấy hôm nữa ta sẽ cưới ngươi vào cửa, được không?” Lam Dục Quỳnh nói tiếp: “Sau đó ngươi sẽ theo ta về Nam Thiên giáo, làm giáo chủ phu nhân!”
“Ai muốn vào cửa nhà ngươi!” Tuy là ngoài miệng nói như vậy, nhưng bốn từ ‘giáo chủ phu nhân’ đó lại khiến lòng hắn thấy ngọt ngào.
Cùng Lam Dục Quỳnh nói chuyện như vậy, không biết từ lúc nào, Đồng Tương Nhược đã ngủ say.
“Tương Nhược, ta nghĩ, ta không thể rời xa ngươi!” Giọng nói dịu dàng của Lam Dục Quỳnh khiến người ta nguyện đắm chìm trong lòng hắn.
Không nghe được câu trả lời, Lam Dục Quỳnh nở nụ cười sủng nịch: “Mới đó đã ngủ rồi sao? Đúng là vật nhỏ không tâm can!”
Nhìn ánh sáng cuối chân trời ngoài cửa sổ, Lam Dục Quỳnh mở cửa ra.
Đập vào mắt hắn là thân hình cuộn tròn của Đồng Tương Nhược.
Nhẹ nhàng ôm lấy, hắn như ôm vật chí bảo, hôn khẽ lên mi mắt người kia.
Ngả xuống giường, giờ trên mặt Đồng Tương Nhược chỉ còn một lớp băng thật mỏng.
“Từ lúc gặp ngươi, lời nguyền của ta đã giải!” Không biết đối phương có nghe thấy hay không, hắn vẫn nói: “Ngươi là pháp bảo tốt nhất giúp ta giải lời nguyền, có ngươi, bất cứ lời nguyền gì cũng không có tác dụng với ta!” Dứt lời, hắn lại cười, “Ngốc à, ai bảo ngươi ngủ, những lời này, ta sẽ không nói lần thứ hai!”
Trên gương mặt đang ngủ say của Đồng Tương Nhược chợt lộ một nụ cười ngọt ngào, không biết trong giấc mộng của hắn, có thấy Lam Dục Quỳnh hay không. Nhẹ nhàng gỡ lớp vải trắng trên mặt Đồng Tương Nhược ra, Lam Dục Quỳnh vuốt ve làn da trắng nõn, “Tương Nhược đúng là đẹp như ta đã nghĩ!”
Trong một đình viện cách đó không xa, Kha Phượng Viêm ôm Mạc Tuyệt vào lòng: “Lần này xem như giải quyết xong gút mắc trong lòng ngươi!”
“Với bọn họ, một trăm ngày này rất khó quên!” Mạc Tuyệt nói: “Cũng chính vì vậy, bọn họ mới biết trọng lượng của đối phương trong lòng mình!”
Kha Phượng Viêm hôn lên hai má Mạc Tuyệt: “Mấy ngày qua Lam giáo chủ đúng là chịu không ít khổ cực, cả ngày ngươi canh ở đó, không cho hắn vào nhà!”
“Khổ tận mới có cam lai!” Nhớ tới dáng vẻ ai oán của Lam Dục Quỳnh, y cảm thấy rất buồn cười.
Lại nghe Kha Phượng Viêm nói: “Cũng khổ cho ta, không thể thân cận với Tuyệt Nhi!”
Mạc Tuyệt quay đầu lại hôn nhẹ lên môi Kha Phượng Viêm một cái, cười khẽ, nụ cười rạng rỡ vô cùng: “Vậy thì về phòng đền lại cho Phương Viêm!”
Kha Phượng Viêm ngậm lấy đôi môi mị hoặc, đáp: “Được!”
Một nơi khác, Lam giáo chủ ôm lấy người mình yêu, ngủ say. Hương rượu quế hoa bay khắp phòng.
Mặt trời lên, vạn sự chính là tốt đẹp, là tuyệt vời như thế.
Trời đêm, sao như ánh nến đỏ, quế hoa nhưỡng bay nhẹ nhàng.
Trong lòng, giai nhân say giấc mộng, cùng nhau thổi khúc nhạc, theo gió bay xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.