Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 23: Hoàng tử




Ngay khi Mạc Tuyệt muốn giúp đỡ nàng sinh hai đứa con ra, bên phía Trương chiêu nghi cũng mang hết hy vọng gửi gắm vào đứa nhỏ trong bụng nàng, xem thủ đoạn của nàng ta, nhất định sẽ nhờ đứa nhỏ này kéo nàng ta trở về vị trí Đức phi…
Tường tiểu đễ có mang cùng lúc với Cát tiểu đễ cũng khá vất vả. Lần nọ, nàng đang dùng cơm bỗng có dấu hiệu sinh nở, khiến các nội thị hoảng loạn, chạy đi tìm bà đỡ và thái y.
Kỳ Lân Điện.
“Sinh rồi à?” Mạc Tuyệt thong thả ăn miếng cơm, hỏi.
“Vẫn chưa sinh được! Ít nhất cũng phải dằn vặt thêm một hồi!” Ngọc Tuyết trả lời.
“Ừm!” Mạc Tuyệt tính toán, đến giờ chắc cũng được mười tháng, nếu sinh lúc này sẽ bình an hơn chút, xem ra, Tường tiểu đễ này cũng khá thông minh đây.
Chờ đến khi Mạc Tuyệt đi tới, Tường tiểu đễ đã thuận lợi sinh được một hoàng tử.
“Tường tiểu để có công sinh hạ Tam hoàng tử, bản quân tấn phong ngươi tam phẩm Tu nghi!” Mạc Tuyệt nhìn Tường tu nghi đang nằm suy yếu trên giường, nói. <!-- Web 300x250 --> “Thần thiếp tạ ơn Hoàng quý quân điện hạ!” Tường tu nghi nhìn tiểu hoàng tử trên tay nhũ nương, nở nụ cười yên lòng, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Mạc Tuyệt đi tới, cúi đầu nhìn một sinh linh nhỏ vừa chào đời. Thật giống như Nhứ Nhi hôm đó, không dễ coi chút nào – Đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Mạc Tuyệt.
“Sao nó không khóc?” Nói xong còn vươn tay chọt chọt Tam hoàng tử.
Mọi người nghe thế mới giật mình phát hiện là từ đầu tới giờ Tam hoàng tử vẫn không khóc? Nhũ nương hoảng vía, vỗ Tam hoàng tử mấy cái, nhưng đứa nhỏ này chỉ trợn tròn mắt, không khóc, không ồn ào.
Ai ngờ, trong lúc mọi người không để ý, nó đã ngậm lấy ngón tay Mạc Tuyệt, hút hút. Miệng trẻ con rất mềm, rất thú vị, khiến Mạc Tuyệt bật cười.
“Có chuyện gì mà Tuyệt Nhi cười vui vẻ thế?” Kha Phượng Viêm ở phía sau ôm lấy y, nhìn y chơi đùa cùng Tam hoàng tử.
Mạc Tuyệt không nhìn hắn, chỉ lo đùa với Tam hoàng tử, “Đứa nhỏ này thật đặc biệt, không khóc, không ồn ào, còn có thể cắn ta!”
“Thích không?” Nghe Mạc Tuyệt khen, tự nhiên Kha Phượng Viêm cũng thấy đứa con này đáng yêu lên hẳn.
“Thích!” Mạc Tuyệt cúi sát vào Tam hoàng tử, nào ngờ lá gan của đứa nhỏ này quả là không nhỏ, nó đưa tay muốn chộp lên mặt Mạc Tuyệt, nhưng lại bị đôi mắt sắc của Kha Phượng Viêm ngăn cản.
“Mặt của phụ quân ngươi, ngươi có thể chạm vào sao, tiểu tử hư hỏng!”
Nghe câu nói buồn cười của Kha Phượng Viêm, Mạc Tuyệt nhịn không được, bật cười, “Nó còn nhỏ như vậy, sao có thể hiểu hoàng thượng nói gì chứ!”
Kha Phượng Viêm rất thích xem Mạc Tuyệt cười, có thể nhìn thấy một người đẹp như vậy vì mình mà nở nụ cười, đó quả là một chuyện vui thú nhất trên đời.
“Hoàng thượng, Mạc Tuyệt đã tấn phong cho mẫu phi của Tam hoàng tử là Tường tu nghi rồi!”
Kha Phượng Viêm gật đầu, “Nếu như Tuyệt Nhi thích, cho ngươi làm con thừa tự được không?”
Mạc Tuyệt lắc đầu, “Chỉ một mình Nhứ Nhi ta đã bận rộn trăm bề rồi, nếu lại thêm một đứa nữa, có phải hoàng thượng muốn thấy Mạc Tuyệt mệt chết hay không?”
Kha Phượng Viêm sờ lên hai má y, cưng chiều, “Nhứ Nhi đều giao cho An phi chăm sóc cả còn gì!”
Mạc Tuyệt vội vàng chuyển đề tài, “Trẻ con nên đi theo mẹ ruột của nó sẽ tốt hơn nhiều!”
“Hoàng thượng, Cát tiểu đễ sắp sinh rồi!” Tiểu Đông Tử vui sướng chạy vào, trong một ngày mà có thể sinh cùng lúc hai hoàng tự, quả đúng là điềm lành trời ban.
“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Hoàng quý quân!”
Kha Phượng Viêm cười sang sảng, kéo Mạc Tuyệt đến nơi ở của Cát tiểu đễ.
Vừa ra tới cửa, Mạc Tuyệt liếc Ngọc Tuyết một cái, nàng hiểu ngay, lặng lẽ đi sang cung khác.
Cát tiểu đễ hiện đang ở trong cung điện của Trương chiêu nghi, lúc tới nơi, Trương chiêu nghi đang khẩn trương canh giữ ngoài cửa, còn Đại hoàng tử thì mắt đầy địch ý đề phòng Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt thản nhiên liếc ông cụ non ấy một cái, ngồi ở ngoài điện chờ cùng hoàng thượng.
“Trương chiêu nghi chăm sóc Cát tiểu đễ vất vả, tới đây nghỉ ngơi chút đi!” Với nữ tử dịu dàng này, Kha Phượng Viêm không thể nào nhẫn tâm được.
Sau khi giáng cấp, Trương chiêu nghi lại càng cẩn thận hơn xưa, nàng đến ngồi ở một nơi thật xa bọn họ.
Cát tiểu đễ giằng co khá lâu, khiến các thái y gấp tới độ đổ đầy mồ hôi, “Hoàng thượng, Cát nương nương rất có thể sinh đôi, sinh nở khó khăn, có thể sẽ hương tiêu ngọc vẫn…”
Những người ở đấy run lên một chút, đồng thời, Lưu Đan cũng bước vào.
“Lão thần xin cả gan hỏi hoàng thượng, người muốn giữ nương nương hay giữ hoàng tự?” Thật ra thì trong lòng thái y cũng đã có quyết định sẵn rồi. Hậu cung vô số, khi gặp phải tình huống này, các triều đại xưa nay đều giữ đứa nhỏ cả.
Không đợi Kha Phượng Viêm quyết định, Lưu Đan ở cạnh đã lên tiếng, “Cát nương nương bắt đầu có dấu hiệu sinh bao lâu rồi?”
“Ba canh giờ?”
“Mạch tượng hiện tại thế nào?”
“Mạch tượng mỏng manh, hơi thở yếu ớt!”
Lưu Đan im lặng một chút như suy ngẫm gì, kế đó nói với Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng, thần thông thạo y lý, xin người cho thần vào xem Cát tiểu đễ một chút!”
Nam phi vào phòng nữ phi sinh nở, theo lý là không hợp.
Mạc Tuyệt thấy Kha Phượng Viêm do dự, bảo ngay: “Cát tiểu đễ chịu không nổi trận giày vò mãi thế đâu, y thuật của Lưu Đan rất khá, về chuyện sinh nở cũng có nghiên cứu một ít, hoàng thượng, người tin hắn lần này đi!”
Thấy Mạc Tuyệt lo lắng, cuối cùng Kha Phượng Viêm cũng gật đầu.
Lưu Đan lĩnh mệnh xong lập tức đi vào phòng sinh. Mạc Tuyệt thở phào một hơi.
Trên thực tế, hơn một tháng trước, Mạc Tuyệt đã biết Cát tiểu để sẽ sinh đôi, nhìn dáng vẻ của nàng, muốn không sinh khó e là chuyện lên trời. Ngay khi Mạc Tuyệt muốn giúp đỡ nàng sinh hai đứa con ra, bên phía Trương chiêu nghi cũng mang hết hy vọng gửi gắm vào đứa nhỏ trong bụng nàng, xem thủ đoạn của nàng ta, nhất định sẽ nhờ đứa nhỏ này kéo nàng ta trở về vị trí Đức phi.
Nhưng Mạc Tuyệt sẽ không để nàng ta như ý nguyện, vì thế y đã cho Lưu Đan lộ diện.
Trong phòng, Lưu Đan quét những người quanh đấy một ánh mắt lạnh lùng, ý bảo họ im lặng. Hắn đi tới trước giường, nhìn Cát tiểu đễ đang thoi thóp.
“Thai của ngươi là song sinh!” Nói cho Cát tiểu đễ tin này, không biết là đang chúc nàng hay đang đả kích nàng đây.
Cát tiểu để mở to mắt ra, tràn ngập vui sướng.
“Nhưng ngươi sinh khó!” Lưu Đan không khách khí nói cho nàng biết sự thật.
Thấy nữ tử ấy trở nên buồn bã, Lưu Đan lấy một viên thuốc trong tay áo ra, “Thuốc này dùng để bảo mệnh, ngươi nuốt nó vào, có thể sinh được hai đứa con hay không còn phải nhờ vào phúc phần của ngươi!”
Dứt lời, hắn nhét viên thuốc vào trong miệng Cát tiểu đễ.
“Hậu cung hiểm ác, đứa nhỏ không có mẹ sẽ chẳng có kết cục tốt, cho dù bản quân có quan tâm tới, cũng chưa chắc có thể bảo vệ được!” Lúc thốt ra những câu này, Lưu Đan cũng có chút xúc động, “Nhưng nếu ngươi có thể thuận lợi sinh chúng ra, Hoàng quý quân sẽ không bạc đãi ngươi!”
Chuyện này Cát tiểu đễ đương nhiên là hiểu, nàng biết, hai đứa con của nàng không thể không có mẹ. Nàng cũng hiểu, Lưu Đan đang giúp nàng.
“Tại… Tại sao?” Cát tiểu đễ muốn biết tại sao Lưu Đan lại giúp nàng.
Lưu Đan cúi đầu, nở nụ cười tự giễu, “Nếu ta nói ta muốn con của ngươi thì thế nào?”
Cát tiểu đễ lắc đầu, không tin. Một lúc sau, nàng đã dùng chút sức lực còn sót lại để sinh hạ hai vị hoàng tử.
Trước lúc nàng ngất, đã thì thào một câu, “Nếu ta chết, không phải điện hạ vẫn có thủ đoạn giành được chúng sao?”
Lưu Đan nhìn nữ nhân tự cho là thông minh ấy, trong lòng hắn đã cho nàng đáp án. Bởi vì đó là sắp xếp của Hoàng quý quân.
Chỉ đơn giản như vậy.
Tiếp đó, vì Cát tiểu đễ có công sinh hạ hai hoàng tử, cho nên tấn phong nhị phẩm Phi, phong hào Cát. Kể từ đó, nàng còn cao hơn cả Trương chiêu nghi một bậc.
Tam hoàng tử của Tường tu nghi được ban tên Kha Diệc Lam; hai hoàng tử song sinh là Tứ hoàng tử ban tên Kha Diệc Điêu và Ngũ hoàng tử là Kha Diệc Sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.