Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 41: Lạc trong rừng




Kỳ Cảnh đứng trước mặt bọn họ, không lên tiếng. Ngụy Ly đứng cạnh bên đổ mồ hôi ròng ròng, hắn rất hiểu tính Kỳ Cảnh, lần này e là Ương Thương khó thoát khỏi cái chết.
“Thì ra là Kỳ bệ hạ đại giá!” Mạc Tuyệt quan sát Kỳ Cảnh một chút, nhủ thầm không xong.
Ban sáng, y đã dùng khinh công bay tới cứ điểm ngoài thành, mang thư quy hàng của Nam quốc giao cho tâm phúc trấn giữ ở đấy, đồng thời cũng bảo hắn nhất định phải nhanh chóng giao lại cho Kha Phượng Viêm. Sau đó, Mạc Tuyệt lập tức trở về, y muốn nhờ cái tên Kha triều, ngăn Kỳ Cảnh lại.
“Phong Nhi, đứng phía sau ta đi!” Ương Thương vẫn che chở cho Mạc Tuyệt, hắn biết Kỳ Cảnh không phải là một người dễ dàng đối phó.
“Bệ hạ, người này chính là Hồng Phong công tử do Kha triều phái tới!” Ngụy Ly định thừa dịp phân tán lực chú ý của Kỳ Cảnh.
“Kha triều quả nhiên là vùng đất sản sinh nhiều mỹ nhân!” Kỳ Cảnh liếc cái nhìn đầy lạnh lùng, tà mị về phía Mạc Tuyệt, tựa tiếu phi tiếu.
Bị ánh mắt ấy làm mất tự nhiên, Mạc Tuyệt nhíu mày, cười: “Nếu như Kỳ bệ hạ thích mỹ nhân, vậy hôm khác bệ hạ triều ta sẽ tặng cho bệ hạ một hai người vậy!”
Ý của câu nói ấy là: Kỳ triều của ngươi không có mỹ nhân.
“Hử?” Mắt Kỳ cảnh bỗng trở nên sắc nhọn, giống như đang tính toán gì đó, “Vậy Kỳ mỗ sẽ chờ mỹ nhân của các người!”
Mạc Tuyệt nhìn khoảng cách xung quanh một chốc, đến lúc đánh nhau, có lẽ xác suất mang được Ương Thương đi sẽ nhiều hơn. Với tình hình trước mắt, e là sẽ không có ai tới giúp đỡ, một khi Kỳ Cảnh muốn giết người, chỉ có thể dựa vào khả năng của y thôi.
Kỳ Cảnh liếc mấy gã hắc y thị vệ ở phía sau, muốn bọn họ bay thật nhanh tới bên người Ương Thương, bắt lấy hắn.
Ngụy Ly toát mồ hôi lạnh, giờ hắn thật chẳng nghĩ ra một cách nào để cứu Ương Thương cả.
Kỳ Cảnh quả là một người tốc chiến tốc thắng, một khi hắn đã nhận định người nào đó không được sống nữa, thì hắn sẽ không cho phép kẻ đó thở thêm một phút giây nào. Và lúc này, Ương Thương và Hồng Phong chính là hạt cát trong mắt hắn, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Ương Thương cũng không phải người tầm thường, hắn liên tục tiếp được chiêu của mấy gã hắc y, nhưng do bọn họ đều là tâm phúc của Kỳ Cảnh, cho nên võ công cũng thuộc hạng phi phàm, tất nhiên, Ương Thương chẳng thể là đối thủ của họ được. Mạc Tuyệt phất mấy ngân châm trong tay áo vào đúng huyệt vị của mấy gã nọ, bọn họ vốn chưa hề nghĩ tới chuyện bị đánh lén, cho nên trúng châm là chuyện khỏi phải bàn.
Mạc Tuyệt nắm lấy Ương Thương, bay ra ngoài. Kỳ Cảnh trông thấy, cong một nụ cười nghiền ngẫm, dường như hắn không ngờ một mỹ nhân như thế lại là một con hồ ly mọc nanh cắn người. Đồng thời, Ngụy Ly cũng đã bị Mạc Tuyệt làm kinh hoảng, sau khi lấy lại tinh thần, hắn cũng vội vàng đuổi theo phía sau.
Do Mạc Tuyệt không rành đường ở Nam quốc, cho nên tất cả đều do Ương Thương chỉ dẫn. Suốt đoạn đường họ đi, không gặp được bất kỳ một cung nhân nào cả, Ương Thương hiểu, nhất định bọn họ đã vạch sẵn kế hoạch trước, cho nên đã giam tất cả các cung nhân lại rồi.
Kỳ Cảnh ở phía sau truy đuổi gấp rút, vì thế, chỉ trong chốc lát hai người đã bị bức tới rừng cây ở cuối đường. Đây là cấm địa của Nam quốc, bao nhiêu năm rồi không có ai đi vào, hay nói cho đúng hơn là những người đi vào chưa từng đi trở ra. Mê cung trong rừng cây, một đi không trở về.
Mạc Tuyệt vốn đã kiệt sức, giờ lại càng đổ mồ hôi đầm đìa. Ương Thương nắm lấy vai Mạc Tuyệt, nói khẽ, “Chút nữa ta sẽ đánh lạc hướng bọn họ, ngươi cứ chạy theo hướng những cây hồng phía trước, nhất định có thể chạy ra ngoài!”
Đây là đường sống cuối cùng của hoàng tộc Nam quốc, lúc bị đuổi giết có thể dụ họ vào rừng, chờ cho đến khi họ lạc đường, sẽ chạy thoát ra ngoài. Giờ hắn nói bí mật này cho Mạc Tuyệt, có thể thấy được vị trí của Mạc Tuyệt trong lòng hắn.
“Kỳ Cảnh, ngươi cũng biết đây là đâu sao?” Ương Thương thản nhiên, hỏi.
Ngụy Ly biến sắc, “Rừng sương mù?”
“Ngụy đại nhân quả là rất am hiểu về bản quốc!” Ý châm chọc trong câu nói hiện lên rõ ràng.
Ngụy Ly căng thẳng, hắn biết Ương Thương cố ý nói vậy cho Kỳ Cảnh nghe, để Kỳ Cảnh biết hắn và Ương Thương chưa hề thân thiết. Nếu không, e là đến cả Ngụy Ly cũng không thể sống sót.
Dường như Kỳ Cảnh cũng không để bụng, hắn ngẩng đầu nhìn quanh khu rừng, bảo: “Xem ra người biết đường ra khỏi đây cũng chỉ có mình ngươi thôi!”
“Đúng vậy! Tuy nhiên…” Ương Thương mỉm cười, trong giọng nói xen lẫn một chút vui mừng, “Ta sẽ không dẫn các ngươi ra ngoài đâu!”
“Nhưng các ngươi cũng chẳng có đường lui!” Kỳ Cảnh không chút khách khí, vạch trần tình huống của bọn họ.
“Hử?” Ương Thương nhìn hai kẻ thù trước mặt. Mấy tên hắc y khi nãy đã trúng châm của Mạc tuyệt cho nên theo không kịp. Giờ phút này, cũng chỉ có Kỳ Cảnh và Ngụy Ly thôi.
“Vậy chúng ta cùng chết chung ở đây đi!” Nói xong, hắn còn tựa vào thân cây, nhắm hai mắt lại, “Dù sao thì con dân của ta cũng đã thuộc về Kha triều, Kha Phượng Viêm sẽ không bạc đãi bọn họ!”
“Nằm mơ!” Kỳ Cảnh hừ lạnh một tiếng.
Mạc Tuyệt tiến lên một chút, y muốn tìm một vị trí thuận lợi để công kích Kỳ Cảnh.
“Ha ha, đây cũng không hẳn là mơ đâu nha!”
Mỹ nhân chẳng để ý tới mái tóc bị cơn gió thổi xõa ra, y tiến từng bước một lên phía trước, ánh mắt cũng không quên nhìn Kỳ Cảnh, “Kỳ bệ hạ không cần phải lo lắng tới việc ở Nam quốc nữa, tất cả đã có bệ hạ triều ta xử lý cả rồi!”
Kỳ Cảnh híp mắt lại, “Hồng Phong công tử là người trong cung!”
Là một câu hỏi, nhưng đồng thời cũng là câu khẳng định. Mạc Tuyệt nghe xong cũng không giận, ngược lại còn hạ mi, nở nụ cười, “Bệ hạ đang lo cho Hồng Phong sao?”
Ánh mắt rủ xuống không nhìn thấy thần sắc bên trong, nhưng khi mỹ nhân nâng mắt lên, đôi ngươi sáng lấp lánh nhìn thẳng vào Kỳ Cảnh, “Ha ha… Bệ hạ biết Hồng Phong là ai chăng?”
Mỹ nhân cũng thừa cơ hội này tiến về phía trước một bước nhỏ. Tất cả bọn họ, kể cả Ương Thương đều rất muốn biết thân phận thật của Mạc Tuyệt. Cho nên khi Mạc Tuyệt thốt ra câu ấy đã khiến bọn họ sững sờ.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lại càng không đánh lại nụ cười mê hoặc ấy. Kỳ Cảnh thừa nhận là trong nháy mắt hắn đã thất thần, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Tiếp được ngân châm Mạc Tuyệt phóng tới, hắn nhăn mày lại.
“Võ công của mỹ nhân cũng khá lắm!”
Ương Thương lao tới đẩy Mạc Tuyệt sang một bên, bình tĩnh đứng trước mặt Kỳ Cảnh, khí thế quân vương tỏa ra hừng hực, “Mục tiêu của ngươi là ta, không liên quan tới hắn!”
Ngụy Ly vọt vào giữa bọn họ, cung kính nói với Kỳ Cảnh, “Thuộc hạ xin được đấu một trận!”
Hắn đang bảo vệ tính mạng cho Ương Thương.
“Vua Nam quốc mà phải chôn xác ở trên chính quốc thổ của mình cũng chưa hẳn là một chuyện may mắn!” Thốt ra một câu tàn nhẫn bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, trong thiên hạ này e là chỉ có mình Kỳ Cảnh.
Thật ra thì nguyên nhân mà Kỳ Cảnh tới đây cũng không phải đơn thuần là muốn giết Ương Thương. Tương truyền, mỗi một quốc gia Đông, Tây, Nam, Bắc đều có một tấm bản đồ, mỗi một bản đồ đều sẽ đưa tới một bảo tàng nho nhỏ. Binh pháp của Đông quốc đã thuộc về Kha Phượng Viêm, ba nước còn lại chính là kim ngân, thuật rèn đao, y thư. Và một khi các bản đồ này hợp lại với nhau, sẽ dẫn tới một bảo tàng lớn nhất – bí kíp võ công.
Kỳ Cảnh tra được, ở Nam quốc rất có thể sẽ là thuật rèn đao, và hắn, muốn có được nó.
Nếu Ương Thương không phải là một đế vương, vậy hắn nhất định sẽ là hiệp sĩ. Thấy Ngụy Ly đấu với Ương Thương, Mạc Tuyệt nhủ thầm: Ngụy Ly này không thể nào là đối thủ của Ương Thương được.
Kỳ Cảnh bước tới gần Mạc Tuyệt, đưa tay định bắt lấy mỹ nhân, nào ngờ lại bị mỹ nhân đá ngược trở về. Đánh qua đấu lại một hồi, Kỳ Cảnh không còn có ý trêu đùa nữa, hắn bắt đầu nổi lên sát ý, hạ những đòn độc thủ.
Hai bên cứ đánh nhau liên tục như thế, cho đến khi Ương Thương đánh cho Ngụy Ly một chưởng, sau đó cầm bảo kiếm đâm thẳng về phía Kỳ Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.