Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 69: Cứu thoát mạc tuyệt




Kỳ Cảnh nhìn Chúc Liên ngất trong lòng, cảm giác ngổn ngang không nói thành lời. Thật yếu ớt, đấy là suy nghĩ lúc bấy giờ của Kỳ Cảnh.
“Mau truyền thái y, ngươi muốn hắn chết sao?” Mạc Tuyệt nhìn Kỳ Cảnh đang ngây ra, hô to.
Kỳ Cảnh liếc Mạc Tuyệt một cái, ngẫm, chính ngươi đã hại Chúc Liên bị thương nặng như vậy, hắn vừa muốn nói gì đó, thì thái y đã chạy hối hả vào. Thì ra trước đó Kỳ Cảnh đã sớm bảo thị vệ đi gọi thái y rồi.
Thái y bắt mạch cho Chúc Liên, sắc mặt đại biến.
“Mau chuẩn bị nước ấm!” Thái y quát tên nội giám đi theo bên người.
“Hắn sao rồi?” Kỳ Cảnh thấy sắc mặt thái y không tốt, hỏi ngay.
“Hoàng thượng, Văn quân điện hạ bị thương rất nặng, đã ảnh hưởng tới nội tạng rồi, hiện giờ thần phải rửa sạch vết thương cho điện hạ. Nhưng nơi này dường như không mấy sạch sẽ…”
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Kỳ Cảnh là liếc Ngụy Ly một cái, không nói gì, cho ngay một chưởng. Chỉ trong nháy mắt, Ngụy Ly đã bị đánh văng lên tường, phun ra búng máu.
“Giam Ngụy Ly lại, không có lệnh của trẫm, không được thả ra!” Kỳ Cảnh hạ lệnh xong, lập tức ôm Chúc Liên rời khỏi địa lao.
Mạc Tuyệt bị giữ lại, nhốt tại phòng giam ban nãy. Y rất lo cho vết thương của Chúc Liên, nhưng trông thái độ của Kỳ Cảnh như vậy, chắc là sẽ trị liệu tốt cho hắn. Cử động thân thể một chút, y nhíu mày. Vừa rồi mặc dù đã được Chúc Liên cản đòn, nhưng ít nhiều y cũng bị đánh trúng người, cộng với tay chân còn đang bị trói, rất khó chịu. Nhắm hai mắt lại, y quyết định ngủ một giấc, ngủ dậy có lẽ sẽ đỡ hơn.
Trong lúc mơ màng, Mạc Tuyệt cảm thấy có gì đó vuốt ve lên mặt y, rất dễ chịu, giống như là Kha Phượng Viêm. Hử, giống như… Kha Phượng Viêm?
Mạc Tuyệt lập tức mở mắt ra.
Kha Phượng Viêm nhìn thấy Mạc Tuyệt bị người ta tra tấn thành như vậy, rất đau lòng. Bảo bối của hắn sao lại bị người khác đối xử như vậy? Lại còn bị dây trói chặt, một mỹ nhân như thế, là ai đã nhẫn tâm xuống tay ác độc? Thấy Mạc Tuyệt ngủ không ngon giấc, ngoài vuốt ve đôi má non mịn ấy ra, hắn chẳng thể làm được gì.
Trong khoảnh khắc Mạc Tuyệt mở to mắt ra, Kha Phượng Viêm kinh hoảng, trong đầu bỗng hiện ra một cảnh…
Mạc Tuyệt ở trước mặt hắn rất nhỏ, chắc độ chừng mười mấy, im lặng tựa vào người Kha Phượng Viêm ngủ. Kha Phượng Viêm thức, nhưng lại nhìn chằm chằm người đang ngủ trong lòng. Mi thật dài, cái mũi thật cao, đôi môi thật đỏ. Thật muốn cắn một cái… Hôm qua hắn thành thân với Mạc Tuyệt, đêm qua hắn và Mạc Tuyệt động phòng. Ngẫm lại, Kha Phượng Viêm bật cười, đời người nếu có thể mãi mãi như thế thì hạnh phúc biết bao.
Vừa lúc đó, mỹ nhân đang ngủ say bỗng mở mắt ra. Lúc thấy Kha Phượng Viêm đang nhìn chằm chằm mình, gương mặt trắng nõn của mỹ nhân đỏ hồng lên, trừng Kha Phượng Viêm một cái, “Thức rồi vẫn chưa chịu dậy, ở trên giường làm gì!”
Kha Phượng Viêm thấy mỹ nhân mê người như vậy, lập tức nhân cơ hội thơm y một cái, cười đáp: “Ta sợ đánh thức Tuyệt Nhi!”
Hồi ức và hiện tại rất giống nhau, chỉ khác là hiện tại họ đang ở địa lao.
Kha Phượng Viêm đau lòng, ôm Mạc Tuyệt, “Ta đã tới chậm!”
Mạc Tuyệt tựa vào người hắn, người nam nhân này, vào những lúc y nguy hiểm nhất đều xuất hiện bên y. Còn những lúc yên bình, lại mang tới cho y nhiều thương tổn.
Kha Phượng Viêm cởi dây trói cho Mạc Tuyệt, nhưng lại phát hiện dây thừng ấy không phải bình thường. Kế đó, hắn rút một thanh chủy thủ giấu trong giày ra.
“Trảm Long Giác?” Mạc Tuyệt nhìn thanh chủy thủ phát ra ánh sàng màu bạc ấy, sợ hãi.
Trảm Long Giác, tên như nghĩa, ngay cả sừng rồng cũng có thể chém đứt, vô cùng sắc bén. Cho dù binh khí có lợi hại cỡ nào, gặp phải nó cũng đều phải bó tay chịu chết. Nhưng thanh chủy thủ ấy chỉ có một, không phải ai cũng có được.
Kha Phượng Viêm sợ làm Mạc Tuyệt bị thương nên dùng nội lực kéo dây thừng lên, đồng thời cũng bảo Mạc Tuyệt nới lỏng ra. Ngay khi dây thừng vừa hở ra một chút, Trảm Long Giác đã khứa nhẹ một cái, cắt đứt.
“Tuyệt Nhi, giờ theo ta ra ngoài trước, lát nữa giải thích với ngươi sau!” Kha Phượng Viêm biết Mạc Tuyệt đang có nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại thoát khỏi đây là quan trọng nhất, không thể kéo dài được nữa.
Lúc Kha Phượng Viêm tiến vào đã dùng mê hương làm mấy tên ngục tốt canh gác ngủ say, bởi vì sau chuyện của Chúc Liên bọn họ đều nới lỏng canh gác, họ không nghĩ rằng sẽ có ai dám vào địa lao cướp ngục.
Kha Phượng Viêm ôm Mạc Tuyệt ra khỏi địa lao, theo đường cũ trở về, phía sau là hai ám vệ. Trên đường, họ nhìn thấy không ít thái y chạy về phía tẩm cung Kỳ Cảnh, tức thì, Mạc Tuyệt nắm chặt vạt áo Kha Phượng Viêm, nói: “Chúc Liên vì bảo vệ cho ta, bị thương rất nặng!”
Kha Phượng Viêm đương nhiên biết Mạc Tuyệt đang nghĩ gì, nhưng với tình huống hiện tại, không thể có bất kỳ sơ suất dù là nhỏ nhất, “Chúng ta ra ngoài trước, sau đó sẽ nghĩ cách cứu hắn ra ngoài!”
Mạc Tuyệt không phản đối, thân phận Kha Phượng Viêm khác với y, nếu để Kỳ Cảnh bắt được, thì hậu quả rất khó lường. Y gật đầu, đồng ý rời khỏi đây trước.
Cũng vào lúc này, Mạc Tuyệt phát hiện Kha Phượng Viêm mưu trí hơn y, đến cả võ công, dường như cũng cao hơn y rất nhiều…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.