Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 98: Tử quân hòa thân




Bị thôi miên, Mạc Tuyệt đã nghiền ngẫm lại hết những chuyện xảy ra trong mấy năm qua, kết quả, y phát hiện là kể cả thở dài y cũng làm không được. Suốt ngày, y không nói một lời, có đôi lúc y sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người; có đôi khi y sẽ xem sách, ngẩn người; có đôi khi y đang vẽ tranh, ngẩn người.
Tất cả những chuyện đó Gia La Đức đều nhìn thấy, hắn cũng không biết tâm trạng của mình là như thế nào, hắn muốn giữ lấy Mạc Tuyệt, muốn có được Mạc Tuyệt, rồi lại không muốn Mạc Tuyệt không vui.
Nhưng tình cảm của hắn dành cho Mạc Tuyệt, là nổi hứng nhất thời hay đã động chân tình? Gia La Đức không rõ, cũng chẳng muốn rõ ràng. Hiện giờ, Bắc quốc đã thuộc về Kỳ triều, Kỳ Cảnh cũng đã làm theo ước định với hắn. Trong chiến dịch lần này, ngoài Ngũ Tử Vân ra, vẫn còn một người thua cuộc – Kha Phượng Viêm.
Trận chiến đã kết thúc, Gia La Đức tới hoàng cung Bắc quốc thương lượng một số chuyện với Kỳ Cảnh. Thấy cảnh đó, Ngũ Tử Vân tới tranh luận với Kỳ Cảnh.
“Ngươi đã hứa là sẽ không để Bắc quốc tách ra, ngươi quên rồi sao?” Trong mắt Ngũ Tử Vân trông gầy gò hơn trước lộ vẻ phẫn uất.
Kỳ Cảnh bình tĩnh đáp lại, “Bắc quốc không hề tách ra, bởi vì nó đã thuộc về Kỳ triều, là một bộ phận của Kỳ triều. Kỳ triều và Khương Hồ thân thiết, chẳng có gì là không thể được cả!”
“Ngươi là tiểu nhân đê tiện, nói không giữ lời!” Ngũ Tử Vân muốn xông tới chộp lấy Kỳ Cảnh, nhưng lại bị thị vệ ở một bên túm lại.
Kỳ Cảnh liếc mắt nhìn hắn, chỉ một cái liếc mắt thôi, Ngũ Tử Vân đã không dám lên tiếng nữa.
“Đây là phong phạm của một người từng đứng đầu quốc gia sao?” Kỳ Cảnh hừ lạnh, “Binh bất yếm trá, câu này chắc là ngươi biết chứ!”
“Còn nữa,” Kỳ Cảnh tới gần Ngũ Tử Vân, cúi đầu nhìn hắn nói: “Mấy quận huyện đó thuộc về Khương Hồ, không phải là điều ngươi vẫn mong hay sao?”
Ngũ Tử Vân hoảng sợ, nhìn về phía Kỳ Cảnh, há miệng thở dốc, không nói nên lời.
“Ha ha!” Kỳ Cảnh thấy hắn ngẩn người, nói tiếp, “Ngươi và tiền Khương Hồ vương – Tu Đa… Ngươi hận người Bắc quốc đã phái người hại chết hắn ta, đúng không?”
Dường như Kỳ Cảnh đã nhìn thấy suy nghĩ của Ngũ Tử Vân, “Nếu là như thế, vậy những gì trẫm làm, không phải là hợp với ý của ngươi hay sao?”
“Không được nói!” Ngũ Tử Vân giãy giụa điên cuồng, suýt chút nữa, hai thị vệ đã không giữ được hắn.
“Không được nhắc đến Tu Đa, ngươi không xứng nhắc tới hắn!”
Bởi vì những gì Kỳ Cảnh nói đều là sự thật, cho nên Ngũ Tử Vân lại càng thêm điên cuồng. Có làm hay không là một chuyện, nhưng bị người vạch trần, lại là một chuyện khác. Quả thật là các trí giả của Bắc quốc đã dùng kế hại chết Tu Đa, hại chết người vẫn luôn yêu hắn.
Bấy giờ, Gia La Đức vẫn luôn đứng ở cửa đã đi tới, nhìn Ngũ Tử Vân đang không ngừng run rẩy, trong mắt chứa đầy khoái ý. Hắn đi về trước, nâng cằm Ngũ Tử Vân lên, nói: “Chậc, tướng mạo bình thường như vậy, mà cũng dám câu dẫn phụ vương ta!”
Ngũ Tử Vân nhìn đôi ngươi màu lam giống hệt Tu Đa, trong tích tắc, hắn đã bình tĩnh lại, thì thào, “A Tu…”
‘Bốp’ một tiếng, Gia La Đức cho Ngũ Tử Vân một bạt tai, “Ngươi không xứng gọi tên phụ vương ta!”
Cái tát đó đã đánh tỉnh Ngũ Tử Vân, để hắn nhớ rõ chủ nhân của đôi mắt màu lam đó chẳng phải Tu Đa. Nhưng, hắn vẫn không thể rời tầm mắt đi được.
“Kỳ bệ hạ, người định xử trí tù nhân này thế nào đây?” Gia La Đức nhìn về phía Kỳ Cảnh, hỏi.
“Khương Hồ đại vương có đề nghị gì không?” Kỳ Cảnh nhìn ra được Gia La Đức muốn mang Ngũ Tử Vân đi.
“Để hắn làm ấm giường cho bản vương, phong nam thị là được!” Gia La Đức muốn dùng hết mọi biện pháp giày vò Ngũ Tử Vân, địa vị của nam thị cũng giống như nữ hầu, không có chút địa vị gì, đến ngay cả tiểu thiếp cũng chẳng bằng, chứ đừng nói đến nam phi.
Ngũ Tử Vân kinh hoảng, nhìn Gia La Đức, “Không được! Ngươi không thể vũ nhục ta như vậy!”
“Vũ nhục ngươi? Không phải ngươi luôn muốn làm người Khương Hồ ta sao? Lần này bản vương sẽ thỏa mãn ngươi!” Gia La Đức nói mỉa một câu, rồi lại chuyển qua phía Kỳ Cảnh, “Không biết Kỳ bệ hạ có tặng người hay không?”
Ánh mắt của Kỳ Cảnh lia qua hai người một chốc, sau đó cong khóe môi lên, “Hắn là tình nhân của tôn phụ ngươi, như vậy có thỏa đáng hay không?”
“Khương Hồ ta không có mấy lễ nghi phiền phức như các ngươi, cho dù là nam phi của phụ vương, ta vẫn có thể thu, huống chi đây chỉ là một kẻ không có danh phận gì!”
Giao Ngũ Tử Vân ra, Kỳ Cảnh không có lợi. Nhưng lại bán cho Gia La Đức một món nợ ân tình, tính ra thì cũng có lời.
“Tuy nhiên, trẫm sẽ phong hắn làm Ngũ vương, Kỳ triều cho Ngũ vương hòa thân, làm một nam thị nho nhỏ, e là…”
Gia La Đức hiểu ý của Kỳ Cảnh, tiếp lời, “Vậy thì cứ phong làm nam phi! Nếu như lấy thân phận vương gia xuất giá thì tấn nhị phẩm, quân. Về sau sẽ gọi là Tử quân!”
Ngũ Tử Vân nhìn đứa trẻ nhỏ hơn mình mười tuổi, khó tin. Đứa nhỏ này đang chảy dòng máu của Tu Đa trong người…
Ngay hôm đó, Gia La Đức mang Ngũ Tử Vân về Khương Hồ, hơn nữa còn đi chung một xe ngựa với nhau. Ngay từ lúc vừa lên xe, Gia La Đức đã bắt đầu động tay động chân với Ngũ Tử Vân, thỉnh thoảng lại nắn nắn, xoa xoa người hắn. Ban đầu, Ngũ Tử Vân còn phản kháng, nhưng cho dù hắn có làm thế nào cũng chẳng thoát được đối phương.
“Phản kháng cái gì? Trước đây ngươi cũng phản kháng phụ vương ta vậy à?”
“Cha ngươi không có vô sỉ như ngươi!” Tuy trông Ngũ Tử Vân rất yếu ớt, nhưng tính tình của hắn lại chẳng yếu ớt chút nào.
“Nếu không phải ngươi câu dẫn phụ vương ta, Bắc quốc của các ngươi đã sớm thuộc về Khương Hồ ta rồi!” Gia La Đức khinh thường, “Nếu đã như vậy, sao ngươi không tiếp tục dùng thân thể này nữa chứ?”
Mặt Ngũ Tử Vân đỏ lên, âm lượng nhỏ xuống hẳn, “Không giống như những gì ngươi nói đâu…”
“Đó là do phụ vương ta chấm trúng ngươi, bị ngươi mê hoặc, cho nên không động tới Bắc quốc của ngươi, được chưa?” Gia La Đức buông người nọ ra, nói thật, với người lớn hơn mình cả một con giáp, hắn chẳng có hứng thú gì.
Trong mắt Ngũ Tử Vân thoáng hiện nét ưu thương không dễ dàng phát hiện, nhưng nó vẫn không tránh khỏi tầm mắt của Gia La Đức. Ánh mắt ấy, rất giống với ánh mắt của Mạc Tuyệt trong mấy ngày qua…
“…Ta có thể đi bái phụ vương ngươi không?” Gần như cầu xin, Ngũ Tử Vân ngẩng đầu lên nhìn Gia La Đức.
“Không thể được!” Gia La Đức không chút lưu tình, cự tuyệt hắn.
Ngũ Tử Vân biết người nọ sẽ cự tuyệt mình, nhưng vẫn nhịn không được, hỏi thử một lần, “Sao ngươi lại hận ta?”
Câu đó như khơi lại những oán hận trong lòng Gia La Đức, “Ngươi hỏi tại sao à? Nếu không phải vì phụ vương ta không nghe triều thần khuyên can mà không chiếm lấy Bắc quốc, nếu không phải vì che chở cho ngươi, phụ vương ta suýt nữa mất lòng quân sao? Quan trọng hơn nữa, là trước lúc chết, điều ông ấy ghi nhớ cũng là tên của ngươi!”
Nghe Gia La Đức nói thế, mắt Ngũ Tử Vân hàm chứa sương mù. Trước giờ, hắn chưa bao giờ tin là Tu Đa đã chết, mỗi ngày hắn đều tự an ủi mình, rằng Tu Đa đang sống tốt ở một nơi hắn không nhìn thấy. Nhưng mà đến hôm nay, hắn đã không còn tin vào điều này nữa rồi…
“Tử Nhi…” Gia La Đức tới gần Ngũ Tử Vân, khẽ gọi nhũ danh của hắn, cái tên ấy, chỉ có Tu Đa mới có thể gọi.
Ngũ Tư Vân nhìn vào đôi mắt Gia La Đức, chìm sâu vào.
Ở trong lòng Gia La Đức, Tu Đa là thần, chỉ cần có Tu Đa, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Tu Đa anh dũng, Tu Đa túc trí, dưới bàn tay Tu Đa, Khương Hồ ngày càng trở nên mạnh mẽ. Hơn nữa, Tu Đa rất thương Gia La Đức, ông sẽ cõng hắn trên vai chạy khắp phòng, Tu Đa dạy Gia La Đức rất nhiều chuyện, rất nhiều đạo lý.
Quan trọng nhất là, vào cái năm hắn sáu tuổi. Tu Đa đã dẫn về một đứa trẻ lớn hơn hắn ba tuổi, hơn nữa còn nói với hắn rằng, đó là ca ca hắn. Tuy nhiên, người ca ca này tinh thông thần thuật, sẽ là quốc sư của Khương Hồ.
Đúng vậy, người quan trọng nhất trong đời Gia La Đức là do Tu Đa đưa tới cho hắn. Cho nên, hắn không thể chấp nhận chuyện người cha mà hắn tôn kính nhất lại vì một nam nhân mà đến cả bộ tộc cũng không cần, ông không nghe lời các quần thần, tất cả đều vì bảo vệ cho một tên nam tử.
Trong mười mấy năm qua, Tu Đa đã hết lần này tới lần khác bỏ qua cơ hội tấn công Bắc quốc, dần dà, theo lời đồn, Gia La Đức biết là phụ vương hắn đã yêu một nam nhân. Mẫu phi hắn nói cho hắn biết, nam nhân đó là hồ ly tinh, là tai họa, là đầu sỏ đã hại bọn họ nhà không ra nhà. Gia La Đức không hiểu hồ ly tinh là gì, cũng không hiểu thế nào là nhà không ra nhà. Điều hắn biết, chính là sau khi mẫu phi hắn nói xong câu ấy, đã bị phụ vương hắn mang đi, cho đến lúc phụ vương hắn băng hà, hắn mới biết, năm đó, mẫu phi hắn đã bị phụ vương ban chết. Bởi vì, một nữ nhân hồ ngôn loạn ngữ, không xứng dạy con ông, dạy đại vương tương lai của Khương Hồ.
Gia La Đức không hận chuyện phụ vương đã giết mẫu phi hắn, người hắn hận chính là Ngũ Tử Vân.
Tuổi thơ của hắn không có mẫu thân, người luôn ở cạnh hắn chính là Hoa Thi, ca ca ruột của hắn. Hoa Thi cũng không có mẫu thân, hai đứa trẻ tựa vào nhau mà sống.
Ở trong lòng Gia La Đức, Hoa Thi là một người đặc biệt, không phải phụ thân, không phải mẫu thân, cũng chẳng phải… ca ca. Từ nhỏ, sức khỏe Gia La Đức đã rất kém, cho nên hắn không cường tráng giống các nam tử Khương Hồ, thay vào đó, hắn lại luyện võ công. Khi đó, Hoa Thi luôn ở cạnh cẩn thận chăm sóc hắn, yêu thương hắn, bao dung hắn.
Nếu nói Ngũ Tử Vân đã đoạt mất phụ thân hắn, vậy phụ thân hắn đã cho hắn một… ca ca.
Gia La Đức thích chạy theo phía sau Hoa Thi, không ngừng gọi ca ca, ca ca, ca ca…
Ca ca, ngươi dẫn ta đi đào trứng chim được không?
Ca ca… Hôm nay ta không học bài xong, phụ vương muốn phạt ta…
Ta muốn dùng cơm với ca ca, được không? Ca ca.
Ca ca… có thể ngủ chung với ta không?
Hoa Thi sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Gia La Đức, chỉ cần là Gia La Đức muốn, hắn đều sẽ đi làm. Mỗi một lần như vậy, hắn đều nở nụ cười dịu dàng, nói khẽ—-
Được, La Nhi ngoan.
Gia La Đức ôm Ngũ Tử Vân đang hôn mê bất tỉnh, ủ rũ trong lòng, từ bao giờ, hắn và Hoa Thi đã trở nên xa lạ như thế? Nhìn đôi mi ươn ướt của Ngũ Tử Vân, đột nhiên hắn cảm thấy Ngũ Tử Vân cũng kiên cường lắm, sau khi phụ thân hắn qua đời, người này vẫn có thể ngồi vững trên long ỷ, hơn nữa còn đưa ra phán đoán chính xác, tới cậy nhờ Kỳ Cảnh, hôm nay có lẽ là lúc yếu ớt nhất của hắn ta rồi.
Sao hắn có thể làm gì Ngũ Tử Vân được, hắn ta là người phụ thân yêu nhất, tất nhiên là sẽ ở một nơi thật gần phụ thân, như vậy, coi như là người làm con như hắn đã tròn hiếu đạo.
Mỗi lần nghĩ tới Hoa Thi, Gia La Đức luôn cố để mình xao lãng. Dù gì, cũng như những gì Hoa Thi đã nói, đó chính là ca ca của mình.
Lúc Gia La Đức ôm Ngũ Tử Vân xuống xe ngựa, cũng vừa lúc Mạc Tuyệt ra ngoài giải sầu. Nhìn thấy Ngũ Tử Vân đang mê man, Mạc Tuyệt kinh ngạc, “Bắc quốc bệ hạ?”
Gia La Đức cười cười, lấy lòng mỹ nhân, “Tiểu mỹ nhân đừng hiểu lầm, bổn vương thấy hắn hôn mê, cho nên ôm hắn xuống, sẽ giao lại cho người khác ngay thôi!”
Mạc Tuyệt cũng đã quen với chuyện không mấy đứng đắn của Gia La Đức, y chỉ thấy lạ, sao Ngũ Tử Vân lại theo Gia La Đức về.
“Cưới người ta về rồi à? Đêm nay viên phòng đi!” Hoa Thi thốt ra một câu, tức thì, Gia La Đức trừng mắt liếc về phía hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.