Nam Phụ Thâm Tình Lỡ OOC Rồi Sao (Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa)

Chương 10:




Không quay đầu lại cậu cũng biết Ôn Dự đang tức giận, Lâm Tử Nhiên không dám rút tay ra, chỉ có thể mỉm cười coi như không có việc gì. Một bên cười một bên nhìn Triệu Minh Trạch chân thành, huynh đệ có ý tứ! Ngươi dùng lực một chút, xoay chuyển cốt truyện dựa vào ngươi hết đó!
So với xú đệ đệ không đáng tin, hiện tại Lâm Tử Nhiên chỉ có thể gửi hy vọng vào nhân vật phản diện.
Ánh mắt Triệu Minh Trạch lướt qua Ôn Dự đang nắm lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên, thần sắc đáy mắt u ám nhưng lại nói ra lời cảm khái chân thành: “Nguyên bản thời điểm Lục Trăn tâm sự chuyện của hai người, tôi còn có chút lo lắng không quá coi trọng, nhưng thấy hai người như thế tôi cũng yên tâm rồi.”
Lâm Tử Nhiên:?
Dối trá, quá dối trá!
Mắt thấy Triệu Minh Trạch cứu mình là không có khả năng, Lâm Tử Nhiên hối hận tổn thất vừa rồi, người này hoàn toàn căn bản không hiểu có qua có lại, lòng lang dạ sói, không đủ nghĩa khí.
Ôn Dự vẫn chưa buông tay ra, chậm rãi nói: “Triệu tổng cứ việc yên tâm, tình cảm của chúng tôi rất tốt.”
Lâm Tử Nhiên cảm giác cánh tay căng thẳng, nhanh chóng mở miệng phụ họa: “Đúng vậy, tình cảm của chúng tôi rất tốt, anh không cần lo lắng!” Quả thực như máy đọc lại.
Triệu Minh Trạch tiếp tục cười: “Vậy là tốt rồi, tôi còn việc phải làm, không quấy rầy hai người nữa.”
Ôn Dự: “Được, không tiễn.”
Bởi vì bị hắn nắm chặt tay, Lâm Tử Nhiên có muốn cũng không thể đi, chỉ có thể rơi nước mắt tiễn quân đội bạn. Haiz, hôm nay Ôn Dự làm sao vậy? Lòng dạ nam nhân như kim đáy biển, càng ngày càng khó hiểu.
Lâm Tử Nhiên lấy lòng nhìn Ôn Dự, cẩn thận mở miệng: “Ăn cơm nữa không?”
Sắc mặt Ôn Dự trở nên lạnh lùng, ngoại trừ ăn cơm ra anh không nghĩ tới cái gì khác nữa sao?
Lâm Tử Nhiên không biết chính mình nói gì sai, tâm tình có chút phiền muộn, nghĩ vừa rồi không cam lòng tặng đồ đi, mong đợi nhìn Ôn Dự: “Những tấm hình này đó...”
Ôn Dự cười lạnh: “Không có, em cũng không nhàm đến nỗi chụp mấy tấm hình đưa anh.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Hôm nay đúng là vừa mất phu lại thiệt quân.
………………
Triệu Minh Trạch xách túi đi ra khỏi nhà Lâm Tử Nhiên, lúc đi ngang qua thùng rác trực tiếp ném cái túi vào, sau đó lấy khăn tay ra thong thả ung dung lau tay.
Nhớ tới lúc Lâm Tử Nhiên và Ôn Dự ở bên nhau, Ôn Dự không chút do dự nắm tay Lâm Tử Nhiên, ngay trước mặt hắn tuyên thệ chủ quyền, trong mắt không khỏi hiện lên khói mù.
Người này, chắc hẳn đã nhận ra điều gì đó.
Nhưng ngươi đừng vui mừng quá sớm, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt lấy nhược điểm của ngươi.
Một tiếng leng keng thông báo có tin nhắn, Triệu Minh Trạch lấy điện thoại ra xem, đôi mắt nheo lại.
“Boss, Ôn Dự và Lục Toại gần đây không gặp nhau, có cần tiếp tục theo dõi không?”
Triệu Minh Trạch: “Tiếp tục theo dõi, tôi nhất định phải biết bọn họ có quan hệ gì.”
“Vâng.”
Ngón tay Triệu Minh Trạch dừng trên màn hình một chút, ánh mắt như đang suy nghĩ, chậm rãi đánh ra một hàng chữ: “Lục Toại lần này về nước rốt cuộc vì điều gì, cũng điều tra một chút.”
………………
Lần trước Ôn Dự không đến gặp Lâm Tử Nhiên vì lịch trình bận rộn, hôm nay hắn tham gia một tiết mục phỏng vấn, nghĩ nghĩ, vẫn gọi trợ lý qua nói: “Mấy tấm hình lần trước, lại chuẩn bị cho anh một phần.”
Trợ lý đầu đầy chấm hỏi, chẳng phải mình vừa đưa cho Dự ca một đống lớn vào ngày hôm trước sao?
Trợ lý không khỏi tò mò hỏi: “Lần này anh chuẩn bị cho ai vậy, thân thích trong nhà có thiếu nữ hoài xuân sao?”
Ôn Dự mặt không cảm xúc: “Chuyện này cậu không cần biết.”
Trợ lý vừa thấy sắc mặt Ôn Dự liền biết mình nói sai, lau mồ hôi lạnh, nói: “Nga, được tôi đã biết.”
Ôn Dự thấy trợ lý rời đi, một mình một người lên xe, sau khi suy nghĩ cặn kẽ vẫn quyết định hẹn Lục Toại gặp mặt, có một số chuyện cần giáp mặt nói rõ thì tốt hơn, vì thế lấy điện thoại gọi cho Lục Toại.
Giọng nói ngả ngớn của Lục Toại truyền đến: “Sao anh lại nghĩ đến việc gọi điện thoại cho tôi vậy? Thật là mặt trời mọc đằng Tây à nha, chẳng lẽ rốt cuộc cũng nhận ra chính mình không thể buông tôi rồi?”
Ôn Dự nhàn nhạt nói: “Chúng ta hẹn thời gian gặp mặt đi.”
Lục Toại nói: “Được thôi, thời gian địa điểm anh chọn, tôi tùy thời phụng bồi.”
Ôn Dự nói một địa chỉ: “Tôi hiện tại xuất phát, khoảng một giờ nữa có thể đến, tôi ở đó chờ anh.”
Thời điểm Lục Toại tiếp điện thoại đang ở bên ngoài, hắn tạm thời đổi tay lái phía trước, đi địa điểm Ôn Dự đưa.
Địa điểm là một quán trà, Lục Toại đi lên lầu hai liếc mắt nhìn thấy Ôn Dự đang đợi mình ở đó.
Lục Toại không chút để ý ngồi đối diện Ôn Dự, trên khuôn mặt lạnh lùng mang ý cười nhạt nhẽo, hài hước nói: “Chuyện quan trọng thế nào mà phải giáp mặt nói với tôi vậy, hiện tại anh có thể nói.”
Ôn Dự khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi biết anh vì chuyện của Lục Trăn nên mẹ anh mới chết, nhưng đó không phải là lỗi của Lục Trăn, dù sao hắn cũng là người bị hại, anh hẳn nên buông xuống.”
Ánh mắt Lục Toại đột nhiên trở nên sắc bén, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi thu liễm, mắt như chim ưng: “Anh điều tra tôi... hay là, Lục Trăn nói cho anh biết.”
Ôn Ngọc trầm giọng nói: “Không liên quan gì đến Lục Trăn. Tôi chỉ tò mò tại sao anh làm vậy, tôi có hỏi tại sao trước nay anh em không liên lạc thì Lục Trăn có nhắc tới anh, vì thế liền tìm hiểu sự tình nhà các anh, dù sao chuyện Lục gia không tính là bí mật gì.”
Lục Toại cười lạnh: “Tôi không biết hôm nay tại sao anh muốn nói này đó với tôi, nhưng không cần tự cho mình là thông minh; nếu như lúc trước tôi còn ghi hận chuyện năm đó thì đã không trở lại đây.”
“Có đúng vậy không?” Ôn Dự thật sâu nhìn vào mắt hắn: “Nếu anh thật sự buông bỏ thù hận thì tại sao còn đi trêu chọc tôi? Chẳng lẽ trong lòng anh không hiểu, làm như vậy sẽ tổn thương Lục Trăn hay sao?
Lục Toại khớp hàm căng thẳng, lạnh lùng nhìn Ôn Dự.
Đúng vậy, hắn hoàn toàn không thích Ôn Dự, ngoài ý muốn trước kia với hắn mà nói không đáng nhắc tới, hắn đã sớm quên, nếu như không phải Ôn Dự vừa vặn là người Lục Trăn thích, hắn càng không đi trêu chọc Ôn Dự.
Hắn chính là không cam lòng, dựa vào cái gì Lục Trăn luôn hạnh phúc. Luôn có người thích anh yêu anh; Ôn Dự thích anh, phụ thân thích anh, thậm chí mẫu thân lúc còn sống cũng thích anh, ngay cả lúc đó chính mình cũng thích anh như vậy…...
Anh có được tất cả, chính mình lại có rất ít... Sau khi mẫu thân qua đời hắn chỉ còn lại một mình, nhưng thời điểm hắn bất lực khổ sở nhất, người ca ca nói sẽ chăm sóc hắn, bảo vệ hắn rốt cuộc đã ở đâu?
Lời anh nói tất cả đều là gạt người, chỉ biết dùng mặt nạ giả nhân giả nghĩa lừa gạt người khác, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa.
Nếu tôi cướp đi người anh yêu, cướp đi những gì anh để ý, có phải anh sẽ hối hận không…...
Lục Toại chợt đứng lên, đến gần Ôn Dự, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Kỳ thật muốn tôi không trêu chọc anh nữa, cũng rất đơn giản.”
Ôn Dự giương mắt nhàn nhạt nhìn hắn.
Lục Toại cười: “ Hai người chia tay, tự nhiên tôi sẽ không trêu chọc anh.”
Ôn Dự nhìn hắn, sau một lúc thở dài, xem ra hôm nay hắn vẫn không nghe vào tai, liền nói: “Tuy rằng tôi không biết rõ anh và Lục Trăn rốt cuộc có ân oán gì, nhưng Lục Trăn đối với anh là thực lòng, điểm này tôi thấy rất rõ. Hắn là người quan tâm anh nhất trên đời này, cho nên —— không cần làm chuyện khiến mình hối hận.”
“Những lời tôi nói ở đây, anh…. Ôn Dự dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu anh muốn lợi dụng tôi thương tổn hắn, thì sẽ không được như nguyện.”
………………
Triệu Minh Trạch đang mở cuộc họp, bỗng nhiên cúi đầu nhìn di động, ánh mắt ngưng trọng, sau đó bên môi hiện lên ý cười.
Phó tổng hỏi hắn: “Triệu tổng, anh cảm thấy kế hoạch vừa rồi thế nào?”
Triệu Minh Trạch tâm tình vui sướng, nhìn cái gì cũng thuận mắt, cười nói: “Cũng không tệ lắm.”
Sau khi phó tổng ở bên ngoài chào hỏi Triệu Minh Trạch, cười nói: “Trông anh hôm nay thoạt nhìn rất cao hứng, có chuyện vui gì sao? Không ngại chia sẻ với tôi một chút.”
Triệu Minh Trạch nhướng mày: “Cũng không tính chuyện gì vui, chỉ là... cảm thấy ngày hôm nay không tệ, nhìn mọi việc đều vui.”
Phó tổng: “……”
………………
Lâm Tử Nhiên mấy ngày nay không nhìn thấy Ôn Dự, không cần thời thời khắc khắc diễn kịch, chưa từng trải qua ngày tháng thích ý như này.
Kỳ thật Lục Toại thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu, nhưng mỗi lần đến gặp đều có liên hệ công việc, không nói nửa chữ về Ôn Dự, làm Lâm Tử Nhiên hận rèn sắt không thành thép.
Mắt thấy CP “thích ứng trong mọi hoàn cảnh” của mình gần đây như người xa lạ, Lâm Tử Nhiên bắt đầu không dễ chịu.
Lâm Tử Nhiên: “Baba vì bọn họ rầu thúi ruột, nhưng không ai hiểu tôi dụng tâm lương khổ.”
Hệ thống: “……”
Lâm Tử Nhiên: “Làm sao bây giờ, ai tới thúc đẩy cốt truyện đi?”
Lâm Tử Nhiên tâm tình trầm trọng tan tầm về nhà, bảo an ở cửa nhìn Lâm Tử Nhiên, cười nói: “Lục tổng, có thư gửi cho ngài.”
Lâm Tử Nhiên hữu khí vô lực nhận thư, mỉm cười công thức hóa: “Cảm ơn.”
Cậu cầm thư trở về, đầu năm nay không ai viết thư nữa, máy tính dùng để chuyển phát nhanh, giấy tờ thẻ tín dụng cũng gửi đến công ty, ai nhàm chán viết thư cho cậu chớ……
Khoan đã! Lâm Tử Nhiên đột nhiên cúi đầu nhìn kỹ bức thư trong tay.
Nhìn một hồi lâu, thần sắc càng ngày càng kích động, cậu liền nhớ tới đây là đoạn cốt truyện nào! Ba bước thành hai về nhà, đóng cửa phòng lại, Lâm Tử Nhiên nhìn chằm chằm phong thư chưa ký tên trong tay, tâm tình cao hứng thấp thỏm mở ra xem.
Nhất định là phải, nhất định!
Rầm một tiếng, một chồng ảnh chụp rơi xuống dưới chân Lâm Tử Nhiên.
Tất cả đều là ảnh chụp Ôn Dự, không đúng, phải gọi là ảnh chụp Ôn Dự và Lục Toại, hơn nữa toàn bộ đều có ngày giờ cụ thể.
Trong đó có hai tấm Lâm Tử Nhiên đặc biệt chú ý.
Một tấm là ngày đó cậu dự định cầu hôn Ôn Dự, Ôn Dự nói hắn bị kẹt xe, nhưng lúc 6 giờ Ôn Dự và Lục Toại lại gặp nhau trong một quán cà phê, mặt đối mặt nói chuyện, thần thái thân mật.
Một tấm là ngày hôm qua, Ôn Dự và Lục Toại gặp nhau trong một quán trà, Lục Toại đứng lên tới gần Ôn Dự, thoạt nhìn như hôn môi đối phương.
Lâm Tử Nhiên kích động tay run nhè nhẹ, Triệu huynh, không uổng ta đối với huynh trượng nghĩa, huynh bất động thanh sắc ra sức như thế, ta chờ diễn đoạn này thiệt khổ a!
Cốt truyện ban đầu là thế này: Lục Toại vẫn luôn trêu chọc Ôn Dự sau lưng Lục Trăn, Ôn Dự một bên cảm thấy không nên xuất quỹ, một bên khó cự tuyệt Lục Toại. Có một lần Lục Toại hẹn Ôn Dự ra ngoài, Ôn Dự vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Lục Toại lại dùng khí phách bá đạo tổng tài cưỡng hôn Ôn Dự! Một màn này tình cờ bị Triệu Minh Trạch âm thầm điều tra Lục Toại Ôn Dự phát hiện, Triệu Minh Trạch muốn phá hư tình cảm anh em của họ nên đã gửi ảnh nặc danh cho Lục Trăn. Lục Trăn biết chân tướng vô cùng bi thương, lấy ảnh chụp chất vấn Ôn Dự. Ôn Dự lúc đầu còn do dự, đối mặt với sự ép hỏi của Lục Trăn, cuối cùng cũng thẳng thắn thừa nhận sự tình giữa mình và Lục Toại, đồng thời cũng đề nghị chia tay Lục Trăn!
Chia tay!
Đây là cảnh diễn chia tay của cậu và Ôn Dự!
Cuối cùng cũng chia tay!
Quan trọng là cậu diễn được không.
Theo hướng cốt truyện, sau khi chia tay Ôn Dự và Lục Toại ở bên nhau cũng coi như qua một đoạn thời gian ngọt ngào, không lâu sau Lục Toại cướp đoạt công ty từ tay Lục Trăn liền thẳng thắn thừa nhận hắn chỉ lợi dụng Ôn Dự, Ôn Dự thương tâm rời đi. Sau đó, Lục Toại bắt đầu quá trình truy thê!
Lâm Tử Nhiên ánh mắt nhiệt tình như lửa nhìn mấy tấm ảnh. Lấy đống ảnh chụp Ôn Duệ đưa cho Triệu Minh Trạch đổi cái này cũng đáng giá, tôi biết anh nhất định là đồng bọn đáng tin mà!
Hệ thống không tin nhìn bộ dáng của cậu: “Cậu rụt rè một chút.”
Lâm Tử Nhiên: “Vừa rồi tôi không rụt rè sao?”
Hệ thống: “……”
Lâm Tử Nhiên xem ảnh chụp như bảo bối cất đi, có bằng chứng như núi thế này còn sợ cốt truyện sụp đổ sao?
Tròng mắt cậu xoay chuyển, xem ra khoảng thời gian trước mình nhọc lòng quá rồi; Ôn Dự cùng Lục Toại thật sự thông đồng bên nhau, nói không chừng đã ám sinh tình tố, hiện tại chờ mình đẩy bọn họ một phen để Ôn Dự sớm nhận ra tâm ý bản thân rồi đạp lốp xe dự phòng mình đi là xong.
………………
Vì cốt truyện diễn tiến thuận lợi Lâm Tử Nhiên khó có nghiêm túc bổ khóa, ôn tập lại lời thoại cốt truyện một chút, trước tiên an bài Lục Toại đi công tác để hắn rời đi, vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, hiện tại chỉ ngồi chờ Ôn Dự đến tìm cậu thôi!
Ngày hôm qua Ôn Dự đi công tác ở thành phố khác, tham dự lễ trao giải với tư cách khách mời, sau khi kết thúc liền gấp không chờ nổi mà lên máy bay, hắn có chút muốn gặp Lục Trăn.
Thời điểm lên máy bay, trùng hợp nhận được tin nhắn Lục Trăn hỏi hắn khi nào trở về.
Ôn Dự vô cùng vui vẻ, xem ra Lục Trăn cũng nhớ mình.
Hắn chợt nghĩ vẩn vơ, nhớ tới lúc trước Lục Trăn cũng dò hỏi hắn như vậy, hỏi hắn khi nào về, khi nào gặp, khi nào có thể thấy hắn...... Nhưng mình đôi khi vội đến mệt mỏi sẽ tìm cớ cho qua. Lục Trăn chưa từng làm mình khó xử, chỉ cần mình nói không, hắn sẽ thôi.
Bây giờ nhớ lại, khó tránh có chút tự trách bản thân.
Vì có thể sớm gặp lại Lâm Tử Nhiên, Ôn Dự thậm chí không về nhà mà trực tiếp lái xe đến nhà Lâm Tử Nhiên.
Mở cửa phòng, ánh sáng trong phòng hơi tối, nam nhân thanh tuấn ôn nhã đang ngồi trên sô pha, nửa mặt khuất trong bóng tối.
“Em đã về rồi đây.”
Ôn Dự thay dép lê, lập tức đi tới vòng tay qua cổ Lâm Tử Nhiên từ phía sau, cằm gác lên vai cậu, mỉm cười nói: “Sao anh không bật đèn?”
Lâm Tử Nhiên đã luyện tập cảnh này rất nhiều lần, mi mắt cậu nửa khép, vẻ mặt bình tĩnh tựa như áp lực cái gì: “Đã quên.”
Có lẽ do nguyên nhân ánh sáng khiến hình dáng người trước mặt càng thêm nhu hòa, đối mặt với khuôn mặt ngày đêm tơ tưởng, Ôn Dự dần dần không khống chế được dục vọng trong lòng, không muốn tiếp tục chờ thêm nữa…... Lấy tính tình nội liễm hay ngượng của người này, sợ là đời này cũng không đợi được ngày cậu chủ động, cho nên chính mình vẫn nên chủ động thì hơn.
Ôn Dự dừng trên mặt Lâm Tử Nhiên, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu, giọng nói mất tiếng: “Vậy không cần mở.”
Hắn hiện tại chỉ nghĩ muốn cậu.
Ôn Dự cảm thấy thân hình người trong ngực cứng đờ, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cà vạt đối phương, tay còn lại ấn bả vai đối phương dùng sức gia tăng nụ hôn sâu.
Lâm Tử Nhiên thực sự có chút khẩn trương, cậu đã sớm học xong lời thoại, tạo bầu không khí tốt chuẩn bị tung ảnh chụp chất vấn đối phương, ai mà biết Ôn Dự không nói hai lời liền mưu đồ gây rối!
Không được a!
Lâm Tử Nhiên khẩn trương giọng nói cũng biến đổi: “Tôi không thể cùng hắn làm!”
Hệ thống rất biết điều: “Bởi vì hắn là người của vai chính công?”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi đã nói với ngươi chưa, tôi là gay…...”
Hệ thống: “Chưa, nhưng nhìn ra được.”
Lâm Tử Nhiên khóc ròng: “Tôi là thuần 0, cái này ngươi có nhận ra không?”
Hệ thống: “…..”
Ôn Dự quả thực tú sắc khả xan, khuôn mặt dáng người đều ổn, nhưng cuối cùng chỉ là NPC trò chơi, không đủ vì yêu hắn mà mình làm công được!
Sao chính mình có thể mạo hiểm phá hỏng hoàn toàn cốt truyện, hy sinh thân thể đi ngủ với người của vai chính công chứ?!
Lâm Tử Nhiên không kịp nói lời thoại chuẩn bị tốt, mắt thấy nụ hôn của Ôn Dự dừng trên cổ mình, cậu bỗng dùng sức đẩy Ôn Dự ra, sắc mặt lạnh lẽo, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Ngay sau đó một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, lấy mấy tấm ảnh chụp trên sô pha ném vào người Ôn Dự!
***
Sao tui thấy thân đóng vai ‘công’ nhưng bé thụ nhà ta đều bị kéo vào thế yếu không hà. Buồn cho bé thụ.
Đăng chương này chúc mừng sinh nhật mình sớm, hihi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.