Nam Phụ Thâm Tình Lỡ OOC Rồi Sao (Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa)

Chương 50:




Lâm Tử Nhiên trợn to mắt không dám tin nhìn Huyền Diễm, trong ánh mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.
Lâm Tử Nhiên mờ mịt: “Có phải tôi không cẩn thận chọn trúng thuộc tính vạn nhân mê rồi không?”
Hệ thống: “Không có.”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi tổng cộng chỉ gặp qua hắn có hai lần! Vì cái gì hắn lại muốn hôn tôi???”
Hơn nữa, hai lần gặp mặt đều thuộc loại quần chúng vây xem, cậu hoài nghi Huyền Diễm căn bản không biết cậu!
Hệ thống: “……”
Lâm Tử Nhiên: “Chắc chắn chỗ nào đó có vấn đề!”
Hoàn toàn không phù hợp logic, rốt cuộc tại sao Huyền Diễm lại sinh ra ý tứ với mình? Phi, phải nói là tâm ma của Huyền Diễm, nhưng tâm ma cũng là Huyền Diễm, cho nên nói cho cùng vẫn là Huyền Diễm thôi.
Lâm Tử Nhiên được hôn đến không thở nổi, khóe mắt phiếm lệ quang, cậu dùng sức đẩy nam nhân ra, phẫn nộ quát lên: “Ngươi buông ta ra!”
Tâm ma ôm chặt Lâm Tử Nhiên đầy yêu thương, đương nhiên không chịu buông, trong đôi mắt ám kim sắc là tia cực nóng, y lạc giọng nói: “Ngươi không thích làm ở chỗ này sao? Ừm, nơi này đúng là hơi đơn sơ.”
Lâm Tử Nhiên:???
Ta không thích làm cùng ngươi ở chỗ này sao? Ta là không thích làm với ngươi a! Tuy Huyền Diễm quả thực là một đại mỹ nhân, chỉ luận dung mạo dáng người tuyệt không thể chê, xác thật cực phẩm. Nhưng vấn đề là, hắn là người Mộ Dương thích!
Mình ngủ với ai cũng không thể ngủ với nam nhân của hảo tỷ muội! Đó là phản bội!
Tiểu thiên sứ chiếu cố chính mình như vậy, nếu như mình nhân lúc hắn bế quan mà ngủ với lão công của hắn, chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?
Không được, tuyệt đối không được!
Cậu không làm được loại chuyện này!
Lâm Tử Nhiên giãy giụa muốn thoát, nhưng tâm ma nhẹ nhàng ấn vào giữa mày của cậu một cái, cậu liền phát hiện thân thể mình mềm nhũn, chỉ có thể vô lực ngã vào lồng ngực nam nhân. Hơi thở tâm ma như dừng bên tai cậu, cười nhẹ nói: “Đừng nóng vội, ta đưa ngươi trở về.”
Nói xong liền ôm Lâm Tử Nhiên bay lên trời! Bất quá chỉ mấy tức thời gian, hai người liền xuất hiện ở Thánh Huyền Điện cách ngoài vạn dặm!
Này, này cũng quá ngưu bức rồi.
Lâm Tử Nhiên nghẹn họng nhìn trân trối.
Đại môn chính điện Thánh Huyền Điện tự động mở ra hai bên, tâm ma ôm Lâm Tử Nhiên đi vào đại điện. Đại điện ngoại trừ thạch tọa bằng bạch ngọc thì cái gì cũng không có, tâm ma thấy thế khinh thường kéo khóe miệng, sinh hoạt thanh tâm quả dục không thú vị gì cả, cũng làm khó Huyền Diễm phải trải qua mấy chục vạn năm.
Y vung tay lên, thạch tọa liền biến mất, thay vào đó là một chiếc giường nệm to rộng.
Bốn phía rường cột chạm trổ, bàn ghế rượu ngon món ăn hiện ra.
Đại điện trống trải trong chốc lát hóa thành cung điện kim ốc tàng kiều, ao rượu rừng thịt, xa hoa lãng phí sa đọa đến cực hạn.
Lâm Tử Nhiên nhìn đến mắt đều thẳng.
Tuy rằng biết đây là tâm ma Huyền Diễm không thể xem như Huyền Diễm chân chính, nhưng này cũng khó tránh khỏi sinh hoạt quá biết hưởng thụ! Người này còn biết cậu yêu thích ăn uống..
Ví như những món ngon như tiên nhưỡng linh quả, Lâm Tử Nhiên nhịn lại nhịn mới không nuốt nước bọt.
Không được, cậu không thể bị dụ hoặc đơn giản như vậy được.
Tâm ma ôm lấy Lâm Tử Nhiên nhẹ nhàng đặt cậu lên nệm giường.
Y cúi người tới gần cậu, tròng mắt ám kim sắc phiếm ý cười nhàn nhạt, khóe môi giương lên, khuôn mặt vốn thanh lãnh cấm dục nhạt nhẽo đến cực điểm giờ phút này lại tràn đầy ý tứ ngả ngớn làm bậy. Ánh mắt y nhìn cậu nhu hòa, nhưng dường như lốc xoáy không đáy khiến người ta sa vào.
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, vội tránh đi tầm mắt của y, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn. Thật là thật là đáng sợ.
Thậm chí cậu không thể bảo trì lý trí trước mặt người này.
Đây là sự ảnh hưởng và lực áp bách đến từ linh thức cấp cao.
Cậu cho rằng hiện tại mình đã đủ mạnh, nhưng trước mặt Huyền Diễm vẫn yếu ớt đến một kích cũng không chịu được.
Tâm ma duỗi tay nhẹ nhàng ôm Lâm Tử Nhiên vào lòng mình, trìu mến hôn lên hàng mi của cậu: “Đừng lo lắng, ta sẽ không làm đau ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn là được.”
Nói xong, lần nữa nâng cằm Lâm Tử Nhiên lên, triền miên hôn cậu.
Lâm Tử Nhiên cự tuyệt ngủ với vai chính công, cậu nhắm mắt lại duỗi tay muốn đẩy y ra, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói mê hoặc: “Nhìn ta..”
Không biết tại sao, cậu theo bản năng nghe theo giọng nói này, mở mắt nhìn qua.
Sau đó làm sao cũng không thể dời mắt, đồng tử dần dần tan rã.
Vạt áo bị kéo lên, hơi thở nam nhân như dừng ở bên tai cậu.
Muốn cứ thế phóng túng chính mình, không bị bất cứ thứ gì trói buộc, cậu rất thích diện mạo của Huyền Diễm, ngủ một giấc với người đàn ông như vậy cũng không có hại gì, tại sao mình lại muốn kháng cự? Cốt truyện? Cốt truyện là thứ gì... Bản năng dục vọng nơi sâu nhất đáy lòng bị kéo ra, mặt khác, tất cả lý trí đều bị đứt đoạn, không muốn quan tâm, cứ như vậy sa đọa.
Dù sao cũng chỉ là trò chơi, ngủ thì ngủ thôi, căn bản không có gì ghê gớm.
Lâm Tử Nhiên để nam nhân tùy ý hôn lên môi mình, đôi mắt của cậu như bị một tầng sương mù che phủ, cái gì cũng không nhớ rõ, cái gì cũng không quan tâm. Cậu cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn muốn nhiều hơn..
Cho nên vừa rồi mình kháng cự cái gì?
Đơn giản vì đây là người Mộ Dương thích sao?
Mà Mộ Dương là ai..
Mộ Dương..
Đợi một chút!
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên khôi phục một tia tỉnh táo! Chết tiệt, cậu thế mà muốn ngủ với nam nhân của anh em tốt, vừa rồi nhất định là bị tâm ma mê hoặc mới có thể sinh ra loại ý niệm vớ vẩn này!
Không được, tuyệt đối không được!
Lâm Tử Nhiên dùng sức cắn một cái! Lồng ngực phập phồng kịch liệt, lạnh giọng mở miệng: “Thả, ta, ra.”
Đầu lưỡi tâm ma bỗng dưng đau xót, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi. Đáy mắt y hiện lên tia khói mù, tựa hồ không nghĩ tới Lâm Tử Nhiên có thể thoát khỏi sự khống chế của y, này tuyệt đối không phải ý chí có thể làm được.
Ngươi kháng cự ta như vậy sao?
Tâm ma áp lệ khí xuống đáy lòng, lại không bỏ được tức giận đối với Lâm Tử Nhiên, y dùng thanh âm mê hoặc nói: “Ngươi không thích ta sao? Ta thật thích ngươi, chỉ cần ở bên cạnh ta, ta sẽ cho ngươi bất luận thứ gì ngươi muốn.”
Phi, ta dễ thu mua như vậy sao?
Lâm Tử Nhiên trừng mắt nhìn y, cả giận nói: “Ta không thích ngươi!”
Thần sắc tâm ma lạnh lùng, chợt nhướng mày nói: “Vậy ngươi thích ai?”
Lâm Tử Nhiên do dự một lát, vốn muốn nói cậu thích Mộ Dương, nhưng tâm ma khác với Huyền Diễm, cậu không hiểu tính tình tâm ma, nói như thế không chừng mang đến nguy hiểm cho Mộ Dương.
Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Tóm lại không phải ngươi.”
Tâm ma lại cười, tiếng cười này khiến đáy lòng người phát lạnh, y nói: “Ta biết người ngươi thích là ai.”
“Nhưng, ta sẽ không nhường ngươi cho hắn... Ngươi chỉ có thể thuộc về ta.” Tâm ma nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Tử Nhiên lên, tuy rằng ánh mắt ôn nhu nhưng ngữ khí tràn ngập hàn ý: “Ta sẽ để ngươi cam tâm tình nguyện làm người của ta.”
Tâm ma vung tay lên, trước mặt xuất hiện một mặt thủy kính.
Trong thủy kính là một góc Thánh Sơn, trong sân yên tĩnh thanh u, một nữ tử mỹ lệ thanh nhã đang ngồi trên ghế đá, mái tóc đen của nàng rối tung sau người, đôi mắt dịu dàng nhìn về phương xa tựa như đang nghĩ đến chuyện gì.
Đôi mắt Lâm Tử Nhiên chậm rãi trợn to, đây là Mộ Nhã Trúc.
Đầu ngón tay tâm ma dừng trên thủy kính khiến mặt nước gợn sóng lăn tăn, cảnh tượng nữ tử trong gương cũng biến thành mơ hồ theo. Y nghiêng mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, giọng nói trầm thấp dễ nghe, ánh mắt ẩn chứa vẻ hài hước: “Ta có thể cứu nàng, cũng có thể giết nàng, sinh tử tồn vong của nàng nằm trong tay ngươi.”
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, sau đó phẫn nộ nhìn y.
Nếu là Huyền Diễm thì cậu hoàn toàn không lo lắng, cậu chỉ lo Huyền Diễm muốn giết cậu. Lấy tính cách cao lãnh của Huyền Diễm tuyệt đối sẽ không bao giờ có loại ý niệm này với mình, càng sẽ không bỉ ổi lấy Mộ Nhã Trúc tới uy hiếp mình.
Nhưng đây là tâm ma, cậu chỉ sợ chuyện gì y cũng dám làm!
Đã là ma, thì có thứ gì tốt?
Hiện tại Lâm Tử Nhiên đứng trước một sự lựa chọn.
Hoặc là mình ngủ với nam nhân của anh em tốt, từ nay về sau không thể làm bằng hữu.
Hoặc không đáp ứng, nhưng sẽ hại chết mẫu thân Lê Diệp.
Hoặc đánh cược một keo rằng, tâm ma chỉ đang hù dọa mình.
Nhưng lấy mạng sống của Mộ Nhã Trúc ra đánh cược khiến Lâm Tử Nhiên có chút ái ngại.
Rốt cuộc tại sao tâm ma lại muốn ngủ với cậu?
Đây mới là vấn đề Lâm Tử Nhiên nghĩ trăm lần cũng không ra.
Cậu hít sâu một hơi, nhíu mày nhìn tâm ma, cắn răng nói: “Ngươi vì cái gì..”
Tâm ma yêu thương nhìn cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mi cậu, khàn khàn nói: “Bởi vì ta yêu ngươi.”
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên như gặp quỷ, cậu cảm thấy tâm ma đang chơi cậu.
Nhưng mà..
Chỉ có thể hai chọn một, nếu thực sự không được thì vẫn nên cứu người trước.
Dù sao cũng không thể cứu nổi cốt truyện, xong đợt chó cắn này mình liền tìm cách rời game! Tốt nhất là đợi đến khi bản thể Huyền Diễm xuất hiện, để Huyền Diễm đi giết huyết mạch Thiên Ma là mình.
Lâm Tử Nhiên quyết đoán nhắm mắt lại, nói từng chữ một: “Đừng động vào nàng.”
Nụ hôn ôn nhu lần nữa rơi xuống, giọng nói nam nhân khàn khàn vang lên bên tai: “Thả lỏng nào, ta sẽ làm ngươi thoải mái.”
Trên thực tế Lâm Tử Nhiên đã cá mặn nằm đấy.
Cậu mâu thuẫn với Huyền Diễm là vì thiết lập nhân vật, càng bởi vì Huyền Diễm là người Mộ Dương thích, chính là hiện tại cậu căn bản vô pháp phản kháng, nếu không thể phản kháng thì chỉ có thể hưởng thụ.
Hơn nữa nghiêm khắc mà nói, cậu không tính là ngủ với Huyền Diễm, cậu chính là ngủ với tâm ma Huyền Diễm.
Lâm Tử Nhiên tự an ủi mình như vậy.
Hơn nữa không phải là ngủ một giấc thôi sao? Thật nhanh liền xong rồi!
………………
Sau đó Lâm Tử Nhiên bị vả mặt bôm bốp.
Chờ đến thời điểm kết thúc cậu khóc đến mức khàn giọng, cmn đúng là biến thái mà! Quả thực tinh lực như vô cùng vô tận, loại giả thuyết Thần Tôn nghịch thiên như này quá không phù hợp logic nhân loại!
Hỗn đản này nói dễ nghe như vậy... Nhưng kỳ thực làm rất ác liệt!
Đa dạng nhiều tư thế làm Lâm Tử Nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng.
Biết vậy chẳng làm!
Nếu chết ở trên giường, vậy chẳng phải càng mất mặt hơn thế giới trước sao!
Tâm ma ôm thanh niên trong vòng tay, mái tóc đen nhánh như mực của thanh niên xõa xuống dưới, uốn lượn trên mặt đất, cậu nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi rung động, khóe mắt phiếm hồng tựa hồ có nước mắt trong suốt.
Tâm ma rất muốn tiếp tục, nhưng nhìn thấy bộ dáng Lâm Tử Nhiên hiển nhiên sắp không chịu nổi, cuối cùng mới lưu luyến ngừng lại.
Đến trước mặt người này, chiếm hữu người này, chính là chấp niệm khắc sâu trong linh hồn y.
Vây khốn cậu, không để cậu rời mình mà đi.
Đó là lúc y táng thân trong biển lửa, ý niệm cuối cùng của y.
Cũng là lý do y tồn tại.
Hiện tại rốt cuộc y cũng đến trước mặt người này, tâm ma hôn lên khóe mắt thanh niên, ánh mắt ôn nhu mà chấp nhất.
Từ nay về sau, ngươi không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Ta muốn vĩnh viễn giữ ngươi bên cạnh.
………………
Thời gian từng ngày trôi qua.
Lâm Tử Nhiên không thể bước ra cửa đại điện nhưng cũng không nhàm chán, bởi vì mỗi ngày tâm ma đều sẽ tới đây.
Những món ngon trong đại điện mỗi ngày đều khác nhau, tâm ma cơ hồ mang hết toàn bộ thức ăn mỹ vị ở Xích Viêm Tiên giới đến trước mặt cậu, chăm sóc cậu. Tâm ma thật sự hiểu cách làm thế nào để người sa vào, làm người mê luyến vui thích bên trong thân thể. Theo lý thuyết cuộc sống này kỳ thực quá sung sướng, nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn như cũ mặt ủ mày chau.
Tuy rằng ngày tháng xa hoa lãng phí lại sa đọa, nhưng cứ thế mãi cũng không phải biện pháp, chính cậu chẳng phải trở thành chim hoàng yến được tâm ma nuôi trong lồng sao?
Mà khi nào thì Mộ Dương bế quan xong vậy?
Cẩn thận ngẫm lại, hình như cốt truyện lệch quỹ đạo bắt đầu từ lúc Huyền Diễm cứu Mộ Nhã Trúc.
Cho tới nay Lâm Tử Nhiên cũng không rõ tại sao Huyền Diễm lại xuất hiện vào ngày đó.
Thực ra mấy ngày nay Lâm Tử Nhiên cũng không phải không nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng mà cậu không đẩy cửa nơi này ra được.
Tâm ma hạ cấm chế lên người cậu, thế cho nên mới không thể triển khai tu vi.
Lâm Tử Nhiên hữu khí vô lực nằm trên giường.
Bỗng nhiên lỗ tai giật giật, cậu nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân.
Đây là tâm ma tới.
Tuy bản thân cậu là cá mặn có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, nhưng Lê Diệp là người có lòng tự trọng rất mạnh, bị hiếp bức ‘nhục nhã’ như thế tự nhiên tỏ vẻ phẫn hận mới là bình thường!
Lâm Tử Nhiên quay đầu nhìn lại, tầm mắt lạnh băng mang theo hận ý.
Vừa thấy, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Hôm nay dường như tâm ma không giống lắm.
Trên mặt không có nụ cười tà tứ ngả ngớn, cả người giống như băng sơn vạn năm không tan, mà con ngươi lại là một mảnh đen nhánh.
Lâm Tử Nhiên chợt ý thức được, chỉ sợ Huyền Diễm đã trở lại!
Thật tốt quá, rốt cuộc cũng xoay chuyển tình thế!
Nhưng cậu không thể trực tiếp nói rõ. Cậu biết tâm ma của Huyền Diễm là do cốt truyện nhắc nhở, theo lý thuyết thì cậu không nên biết loại sự tình bí ẩn này, chỉ có thể suy đoán từ biểu tượng dị thường của Huyền Diễm. Ở trong mắt cậu, Huyền Diễm vẫn luôn là một người, nhập ma hay không đều là hắn.
Huyền Diễm từng bước đi qua.
Tầm mắt rơi vào người thanh niên trên giường, dưới cổ áo của thanh niên mơ hồ lộ ra cần cổ, mặt trên tràn đầy các loại dấu vết, thậm chí ngay cả mắt cá chân cũng che kín vệt đỏ.
Trong đáy mắt Huyền Diễm hiện lên một tia đau đớn, bàn tay rũ xuống bên hông gắt gao nắm chặt.
Mấy ngày nay hắn bị vây trong thân thể, chính mắt thấy tâm ma lần lượt chiếm hữu người này như thế nào.
Hắn nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận được.
Giống như hắn đang làm những việc này, nhưng rồi không thể kiểm soát được bản thân. Hắn bị nhốt trong thân xác này, cảm thụ được nỗi tuyệt vọng vô lực kia.
Nhưng điều khiến hắn thống khổ nhất chính là, hắn không thể phủ nhận, trong nháy mắt hắn thế mà cũng hưởng thụ hết thảy những điều này.
Là hắn bỏ qua những ham muốn của bản thân, cuối cùng lại làm tổn thương người mình yêu.
Những ngày qua hắn thời thời khắc khắc không tiếc tất cả đoạt lại thân thể của mình, rốt cục hôm nay tạm thời áp chế tâm ma, gấp không chờ nổi đi tới nơi này.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tử Nhiên, hắn chợt nhận ra dù chính mình bước vào đây cũng không biết nói gì với cậu.
Thực xin lỗi sao?
Quá vô lực.
Huyền Diễm cảm thấy tâm tình mình vô cùng nặng nề, hắn quỳ một gối trước giường, vươn tay muốn chạm vào người thanh niên nhưng đối phương lại nghiêng đầu tránh đi, tay Huyền Diễm dừng ở giữa không trung.
Thật lâu sau, Huyền Diễm ách thanh mở miệng: “Ngươi, có khỏe không.”
Huyền Diễm vừa mở miệng, Lâm Tử Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, xác định đây không phải tâm ma. Tâm ma hỗn trướng kia chỉ biết nói lời cợt nhả!
Huyền Diễm và Dạ Lưu Ân là đối thủ một mất một còn trong mấy chục vạn năm qua, nếu hắn biết chính mình mang huyết mạch Thiên Ma, theo lý thuyết, tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép mình tồn tại. Chính mình có thể nhân cơ hội này chọc giận Huyền Diễm để hắn giết mình.
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên lãnh đạm, ngữ điệu ẩn ý châm chọc: “Ta có ổn hay không, không phải Tôn Thượng rõ ràng nhất sao?”
Sắc mặt Huyền Diễm trắng nhợt, môi mỏng khẽ mím.
Lâm Tử Nhiên nhẹ giọng nói: “Ta là Ma tộc, nếu rơi vào tay ngươi là ta kỹ không bằng người. Ngươi đường đường là Tôn Thượng, hà tất nhục nhã trêu đùa ta như vậy? Cứ dứt khoát giết ta đi.”
Những lời này giống như nhát dao đâm vào ngực Huyền Diễm, linh lực chảy ngược vào mạch máu khiến thân thể hắn suýt chút nữa không xong. Tâm ma lần nữa thức tỉnh, nghe thế phẫn nộ gầm lên một tiếng.
[Nếu ngươi dám giết hắn, ta liền cùng ngươi đồng quy vu tận!]
Khóe miệng Huyền Diễm kéo ra, lộ ra một nụ cười tự giễu.
Làm sao ta có thể giết hắn?
Xem ra ngươi thực sự để ý đến hắn, thế cho nên ngươi đã quên ta căn bản sẽ không làm vậy.
Tâm ma nói xong mới phản ứng lại, Huyền Diễm sẽ không giết Lâm Tử Nhiên nhưng rất có thể sẽ thả cậu đi, vì thế thanh âm trầm trầm.
[Nếu ngươi dám thả hắn đi, ta liền bắt hắn trở về, làm nhiều chuyện quá mức hơn với hắn, biến hắn thành con rối không thể rời khỏi ta!]
[Ngươi biết đấy, chuyện gì ta cũng làm được!]
Sắc mặt Huyền Diễm càng thêm tái nhợt.
Hắn chợt cười khổ một tiếng, là chính mình thua.
Từ khi hắn bắt đầu yêu người này liền thua một cách thảm hại, thế nên bây giờ thân bất do kỷ.
Huyền Diễm vung tay lên, thủy kính hiện lên Mộ Nhã Trúc.
Lâm Tử Nhiên lập tức cau mày. Cậu cảm thấy Huyền Diễm hẳn sẽ không lấy chuyện Mộ Nhã Trúc ra uy hiếp mình, hơn nữa cậu phối hợp như vậy, tâm ma cũng không đề cập đến chuyện này, sao Huyền Diễm lại đột nhiên như thế?
Huyền Diễm rũ mắt, ách thanh mở miệng: “Vì sinh hạ ngươi mà linh căn của nàng bị hủy, thân thể đã sớm dầu hết đèn tắt. Tuy rằng ngày đó ta cứu nàng, nhưng thân thể của nàng bất quá chỉ có thể kéo dài ba tháng, bây giờ đã sớm nỏ mạnh hết đà.”
Lâm Tử Nhiên nghe vậy ánh mắt buồn bã, quả nhiên là thế sao? Kỳ thật cậu đã sớm đoán được.
Nhưng Huyền Diễm lại nói tiếp: “Người có thể cứu nàng ở Xích Viêm Tiên giới chỉ có ta... Ta có thể đích thân thay nàng trọng tố linh căn, trợ giúp nàng trên con đường tu hành, ngươi không cần phải quá mức lo lắng.”
Rốt cuộc Lâm Tử Nhiên cũng lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn. Tuy Huyền Diễm là Thần Tôn, nhưng giúp người trọng tố linh căn đi ngược ý trời hẳn không phải là một việc đơn giản.
Aiz, tuy rằng tính cách lạnh lùng, nhưng quả thực là người tốt.
Hoàn toàn bất đồng với tâm ma hỗn đản kia.
Chẳng qua ta thân là huyết mạch Thiên Ma, chẳng lẽ ngươi không muốn giết ta sao? Còn cố sức đi cứu mẫu thân ta?
Lâm Tử Nhiên lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Tâm ma hành sự vô lý nhưng có thể dùng ‘ma’ để lý giải, nhưng Huyền Diễm ngươi làm vậy là vì nguyên nhân gì?
Huyền Diễm nhìn ra sự nghi hoặc của Lâm Tử Nhiên, lại không có ý muốn giải thích, hắn xoay người trực tiếp rời đi, bước chân lảo đảo có chút không ổn.
Cho đến khi ra đại môn, bước chân hắn mới dừng lại.
[Thiết, chuyện này ta cũng có thể làm được, đúng chuyên môn của ngươi, ngươi lại chạy đến xum xoe.]
[Bất quá ngươi có phát hiện hay không, chúng ta ngày càng giống nhau?]
Tiếng cười ẩn ẩn có chút quỷ dị.
[Kỳ thật khi ta làm chuyện đó với hắn.. Ngươi cũng rất hưởng thụ, đúng không?]
Huyền Diễm mím môi, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
[Ha hả ha hả, đúng là dối trá mà cố làm ra vẻ, rõ ràng ngươi rất thích..]
Vẻ mặt của Huyền Diễm lạnh băng, nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn chứa vẻ bất an phức tạp.
Theo sự cường đại của tâm ma, hắn bắt đầu trở nên càng ngày càng suy yếu.
Yêu Lâm Tử Nhiên đồng nghĩa với việc chấp nhận sự tồn tại của tâm ma, hắn đã không còn đủ ý chí để phủ nhận áp chế tâm ma nữa.
Tâm ma làm chuyện hắn muốn mà không dám làm, tâm ma được âu yếm với người mà hắn muốn tiếp xúc lại không dám động vào, tâm ma tùy ý làm bậy như thế rồi lại vô cùng thống khoái, y không cần cố kỵ bất cứ chuyện gì.
Trận đánh cược kia, hắn thua không chỉ thân thể của mình.
Còn có thủ vững khắc chế tâm ma.
Cùng đạo tâm mà hắn lấy làm tự hào.
………………
Lâm Tử Nhiên nằm trên trường kỷ, vùi đầu xuống phía dưới giả chết.
Mỗi ngày ăn uống no đủ, cứ thế cậu sẽ tăng cân mất! Vạn nhất cậu thật sự béo lên, vậy đó đúng là sỉ nhục, đáng sợ nhất là cậu bắt đầu hình thành thói quen ngày tháng trôi qua an nhàn như vậy... Không được không được, mình không thể khuất phục dưới dâm uy mỹ thực và mỹ nhân một cách dễ dàng như vậy được. Mình chính là tới để làm nhiệm vụ a!
A, nhiệm vụ của cậu đâu?
Ô ô ô.
Nghĩ đến cốt truyện tan vỡ, Lâm Tử Nhiên không giấu được bi thương trong lòng, cho nên lúc tâm ma đến cậu cũng không phát hiện.
Tâm ma vén mái tóc dài của Lâm Tử Nhiên lên, thuần thục ôm cậu vào lòng, sau đó phát hiện thanh niên đang khóc, cái này khiến y khó tránh tâm tồn thương tiếc, ôn nhu lau nước mắt cho cậu, thanh âm khàn khàn: “Làm sao vậy? Là ta chọc ngươi tức giận chỗ nào?”
Ngươi còn không xấu hổ hỏi ta tức giận chỗ nào!
Đều là lỗi của ngươi, cốt truyện của ta cũng không sụp như vậy!
Lâm Tử Nhiên đảo mắt, hừ lạnh một tiếng không nhìn y.
Đáy lòng tâm ma lại hiện lên tia lệ khí, trong khoảng thời gian này tuy rằng biểu hiện thanh niên vẫn thuận theo, nhưng cậu chưa bao giờ cười với mình, càng sẽ không hảo hảo cùng mình nói chuyện... Mà thời điểm cùng Mộ Dương ở bên nhau, cậu sẽ luôn nở một nụ cười ấm áp hiểu ý, sẽ lo lắng quan tâm chiếu cố đến hắn ta.
Tại sao, ngươi không thể yêu ta?
Tâm ma luôn cho rằng bản thân không thèm để ý chuyện này, y chỉ cần có được người này là đủ, nhưng đến giờ khắc này y mới nhận ra bản thân mình kỳ thật không rộng lượng như vậy, cơ hồ không thể khắc chế nội tâm đố kỵ.
Nếu Mộ Dương dám đến đoạt ngươi, ta liền giết hắn cho ngươi xem.
Lúc trước bất quá chỉ là một mảnh nhỏ thần hồn bị đánh nát của y mà thôi, trong mắt y căn bản không đáng nhắc tới, có tư cách gì mà tới đoạt người với y?
Y hôn lên đôi môi mềm mại của thanh niên, đáy mắt u ám như vực sâu.
Thanh niên giống như bình thường dịu ngoan rũ mắt, rúc vào trong ngực y.. Dù ngươi không yêu ta, nhưng ít nhất thân thể của ngươi không kháng cự ta.
Ta sẽ làm cho ngươi càng ngày không thể rời khỏi ta.
Chúng ta cùng nhau trầm luân vào vực sâu vô tận.
Kỳ thật Lâm Tử Nhiên đang thất thần.
Cậu đã quen thuộc với kịch bản của tâm ma, loại thời điểm này mình không cần làm gì cả, nhắm mắt lại hưởng thụ là được. Ngay lúc cậu cho rằng tâm ma muốn tiếp tục thì bỗng nhiên động tác của nam nhân chợt dừng, sau đó biến mất trong đại điện!
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên mê mang, làm một nửa rồi biến mất?
Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện như vậy, chẳng lẽ tâm ma không muốn?
Tâm ma xuất hiện ở ngoài cửa điện.
Y cúi đầu bước chân hấp tấp không ổn, mái tóc đen dài buông xõa bên hông, trong mắt tràn đầy thống khổ.
Vốn dĩ y sắp áp chế được Huyền Diễm, nhưng sau khi gặp Lâm Tử Nhiên hôm nay Huyền Diễm bỗng bắt đầu điên cuồng cùng mình cướp đoạt quyền khống chế cơ thể.
Đáy mắt tâm ma tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm.
Nói cho cùng Huyền Diễm mới là chủ nhân chân chính của thân thể này, chính mình bất quá thông qua đánh cược để chui vào chỗ trống, lại lợi dụng việc Huyền Diễm yêu Lâm Tử Nhiên làm đạo tâm dao động, áp chế chủ ý thức là Huyền Diễm liên tiếp bại lui. Chính vì lời nói kia của Lâm Tử Nhiên mà thật sâu kích thích Huyền Diễm, hiện giờ ý niệm bảo vệ Lâm Tử Nhiên của hắn chiếm thế thượng phong, một lần nữa biến thành khó chơi.
Một khi hắn ăn cả ngã về không, chỉ sợ phần thắng của mình không lớn.
Chi bằng tìm kế hoãn binh.
Tâm ma nảy ra một ý, y chủ động mở miệng: “Ta biết ngươi cũng muốn gặp hắn. Không bằng như vầy đi, ban ngày thân thể của ngươi, ban đêm thân thể là của ta, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau, thế nào? Chỉ cần ngươi không thả Lê Diệp đi, vô luận ngươi làm gì cũng được.”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai.
“Ta còn có một yêu cầu, ngươi không được cưỡng bách hắn nữa.”
Tâm ma cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhưng trong miệng lại đáp: “Được.”
Thực nhanh Lâm Tử Nhiên liền phát hiện ra sự tình kỳ quái.
Dường như Huyền Diễm đã đạt thành hiệp nghị nào đó với tâm ma, Huyền Diễm sẽ xuất hiện vào ban ngày còn tâm ma sẽ xuất hiện vào ban đêm.
Tâm ma thích làm những sự tình không thể miêu tả với cậu, đối với cái này Lâm Tử Nhiên tỏ vẻ lý giải, bởi vì đầu óc tâm ma chứa đầy phế liệu. Mà Huyền Diễm thì thế bất lưỡng lập với cậu nhưng lại luôn mang bộ dáng áy náy, tính ra hắn thường chỉ luôn im lặng nhìn cậu.
Giống như hắn rất có lỗi với cậu, khiến Lâm Tử Nhiên cảm thấy không thể hiểu nổi.
Rốt cuộc gì thế này!
Làm đầu người to ra!
………………
Tay Mộ Dương cầm Địch Trần Kiếm hành tẩu trong băng nguyên hoang vu.
Nơi này là biến ảo trong ao bí cảnh, trong bí cảnh băng thiên tuyết địa có vô số tuyết yêu lui tới. Tuy hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt nhưng lại tràn đầy linh khí, rất thích hợp để tu luyện cùng mài giũa tâm tính.
Ở đây không có ngày hay đêm, Mộ Dương cũng không nhớ rõ mình đã ở đây bao lâu, ước chừng đã trôi qua mấy tháng rồi đi.
Hắn không biết ngày đêm liều mạng tu luyện, muốn sớm đạt tới cảnh giới Phân Thần để đi ra ngoài. Thời gian dài như vậy cũng không biết Lâm Tử Nhiên có bình yên thoát được chưa, hắn thực sự không yên tâm thoải mái khi lưu lại nơi này.
Nhanh lên.
Nhanh hơn nữa.
Hắn muốn từ nơi này đi ra ngoài!
Phía trước tuyết rơi dày đặc truyền đến từng đợt tiếng gầm rú, phảng phất có vô số bước chân bôn tẩu trên mặt đất, làm bầu trời đầy bụi.
Ánh mắt Mộ Dương lạnh lẽo, thủ kiếm trước ngực.
Thoạt nhìn là một đám tuyết yêu số lượng không ít, thời điểm hắn vừa mới tiến vào, gặp được ba con trở lên nhất định phải nhanh chóng chạy trốn, nhưng bây giờ gặp phải mấy trăm con, hắn có thể bình tĩnh ung dung ứng đối. Chỉ là số lượng lúc này, nhiều xưa nay chưa từng có.
Nhưng Mộ Dương không tính lùi bước.
Hắn cần phải ra khỏi đây.
Nhóm tuyết yêu chớp mắt đã tới trước mặt hắn, giương nanh múa vuốt dữ tợn nhào tới hắn! Mộ Dương giơ Địch Trần Kiếm lên, thân kiếm trong trẻo phát ra ánh sáng chói mắt! Vô số tuyết yêu tiếp xúc với ánh kiếm tức khắc hòa tan thành từng mảnh băng tuyết rơi xuống mặt đất!
Một kiếm của Mộ Dương cắm phập vào mặt đất! Toàn bộ không gian bắt đầu chấn động, trong đôi mắt hắn tựa hồ nổi lên tơ máu, quát một tiếng: “Phá!”
Thế giới băng thiên tuyết địa lập tức xuất hiện một cái khe, thật nhanh khe nứt này không ngừng mở rộng, vô số vết rách lan rộng trong tầm mắt, sau đó hóa thành những mảnh nhỏ như gương vỡ, ầm ầm một tiếng vỡ ra!
Toàn bộ thế giới cũng giống như băng tuyết hòa tan.
Mộ Dương nâng tay áo lau vết máu nơi khóe miệng, nhặt ngọc hoàn đã nứt thành hai nửa trên mặt đất lên, nhìn xung quanh, phát hiện chính mình đã xuất hiện trong phòng ở Thánh Huyền Điện.
Hắn nhìn thanh kiếm trong tay, thấp giọng nói cảm ơn ngươi.
Nếu không nhờ Địch Trần Kiếm tương trợ, chính mình rất khó đạt tới cảnh giới Phân Thần trong thời gian ngắn, phá vỡ ảo cảnh chạy ra từ bên trong.
Mộ Dương trầm ngâm một lát, thu kiếm lại, đẩy cửa bước ra.
Hắn nóng lòng muốn xuống núi một chuyến, nhưng trước khi rời đi vẫn nên nói với sư phụ một tiếng. Bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới Phân Thần, nói vậy sư phụ sẽ không ngăn cản hắn ra ngoài nữa.
Mộ Dương vội vàng đi vào chính điện, đang muốn xin chỉ thị giống như ngày trước, lại ngoài ý muốn nhìn thấy cửa điện luôn đóng chặt thế mà để mở một khe hở, bên trong ẩn ẩn truyền đến tiếng thở dốc đầy áp lực.
Mộ Dương nghe một hồi, bỗng nhiên đỏ mặt, hẳn không phải loại chuyện mà hắn đang nghĩ tới đi?
Sư phụ chính là Thần Tôn duy nhất của Xích Viêm Tiên giới, sống mấy chục vạn năm, vừa thấy chính là cao nhân đắc đạo thanh tâm quả dục. Mộ Dương rất khó đem loại chuyện này liên hệ với sư phụ.
Quá vớ vẩn.
Không có khả năng.
Nhưng dù nghĩ vậy cũng không ức chế được lòng tò mò, Mộ Dương nhẹ nhàng bước tới, theo hướng khe hở nhìn thoáng qua bên trong.
Vừa liếc mắt một cái, liền nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ bị nam nhân bạch y tóc đen đè ở dưới thân.
Mộ Dương ngẩn ra.
Đến khi nhìn rõ khuôn mặt thanh niên kia, gương mặt hắn tái nhợt không một tia huyết sắc. Tuy rằng dung mạo thanh niên và A Diệp có phần khác nhau, nhưng cố tình hắn là loại người chỉ liếc mắt một lần liền nhận ra.
Hắn sẽ không nhận sai, đây là A Diệp của hắn.
A Diệp làm sao lại biến thành như vậy? Còn ở trên giường sư phụ..
Đây là người mà hắn thích, nhưng giờ phút này lại nằm dưới thân một nam nhân khác triển lộ mị thái.
Khiếp sợ, phẫn nộ, đố kỵ, thống khổ…
Đủ loại cảm xúc nảy lên trong lòng.
Trái tim Mộ Dương đập lệch một nhịp, máu như sắp dồn lên trán, hắn chợt tiến lên một bước, dùng sức đẩy cửa ra!
****
Vote đi mn ơi: Các bạn thích Huyền Diễm - Tâm Ma hay Mộ Dương? Và nêu lý do mình thích nhân vật!
Comment cho mình biết với nhé! ヽ(^o^)丿

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.