Nam Sủng Của Tướng Quân

Chương 6:




Trích
Hách Khương đem ba trái chuối xếp ra, lệnh Thịnh Lật ngồi vào giữa ba trái chuối, chậm rãi nhích cái mông cho đến ba hợp một, trong quá trình chuyển động tuyệt đối không để nó vỡ nát.Tập luyện ước chừng dăm ba ngày, Thịnh Lật đã mỏi mệt không chịu nổi, trong lòng phiền não Hách Khương chỉ biết bảo mình cố gắng luyện tập mà luyện thế này để làm gì?
Ngày thường tuy có qua lại nhưng không đến nỗi thân thiết quá mức, thế nhưng hắn lại có thể phân tích nội tâm y một cách rành mạch hẳn đã tốn không ít tâm tư, điều khiến y khó hiểu hơn Hách Khương vô duyên vô cớ muốn đoán tâm tư một người xa lạ để làm gì? Không có ai không có mục đích mà nhiệt tình giúp đỡ người khác cả, nhất ở cái nơi cá lớn nuốt cá bé thế này!
Ngay lúc này, Hách Khương vẫn dùng giọng giả sắc bén cười khẽ, chậm rãi vươn tay siết cằm Thịnh Lật “Ha ha, hơn nửa đêm, tướng quân lại không có ở đây, ta với đệ lại đang trần truồng, đệ nói ta có mục đích gì hả?”
Thịnh Lật bắt lấy bàn tay Hách Khương, ngồi thẳng lại, đáy mắt đều là đạm bạc không chút ngạc nhiên. Điều này khiến Hách Khương không giải thích được.
“Mới vừa rồi huynh cũng đã nói, chúng ta đều là nam sủng, đơn giản vì muốn bảo vệ người nhà áo cơm không lo, ta mặc dù lớn lên thanh tú nhưng không đáng để huynh mạo hiểm tới câu dẫn tư thông với ta!” Thịnh Lật dứt khoát trả lời.
“Xem ra đệ cũng là người thông minh, bất quá mục đích của ta không thể nói với đệ. Ta chỉ có thể thề với đệ ta tuyệt đối không có ý hãm hại đệ, muốn ta đi hay ở lại tùy quyết định của đệ!” Hách Khương lần nữa nằm xuống, đôi mắt yêu mị nhìn chằm chằm Thịnh Lật đang trầm tư suy nghĩ.
Không biết hắn có mục đích gì nhưng hiện tại không gây tổn thương y, nếu hắn đi y sẽ không đủ sức tranh giành sủng ái, kết quả không phải bị giết thì cũng khó sống nổi nhưng nếu hắn ở lại......
“Nghĩ kỹ chưa, ta buồn ngủ lắm rồi.” Hách Khương dứt lời còn đánh ngáp một cái.
Thịnh Lật ngồi thẳng dậy, tự mình động thủ thoát đi quần áo ngủ, lộ ra ***g ngực trơn bóng cùng đầu vai non mịn.
“Không trách được đệ cái gì cũng không biết, tướng quân giữ lại đệ thì ra đệ cũng có mặc tốt ấy chứ!” Hách Khương ghen tỵ dùng sức ngắt một cái trên bụng Thịnh Lật, thật mềm mại a.
“Đừng để lại dấu vết, nghe nói mấy ngày nửa tướng quân khải toàn trở về......” Thịnh Lật càng nói càng nhỏ, khiến người ta nhịn không được yêu thương y.
“Yên tâm, ta có tính toán.” Hách Khương kéo Thịnh Lật trở lại ổ chăn, nếu để ngươi cảm lạnh ta cũng rất khó giao phó với Thác Bạt tướng quân.
“Dùng tay của ngươi chậm rãi hoạt động lên xuống.”
Trong chăn Thịnh Lật duỗi tay xuống dựa theo lời dạy Hách Khương chậm rãi làm.
+++++
Đến canh ba, Hách Khương len lén khoác lên áo choàng muốn rời đi, trước khi đi căn dặn tối mai sẽ trở lại.
Thịnh Lật lẳng lặng nhìn Hách Khương rời đi, tay phải đã mỏi muốn chết, bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi tại vì bản thân không biết cách, may mắn được Hách Khương chỉ dẫn một hồi rốt cuộc cũng tìm được phương pháp.
+++++
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Lật rời giường rửa mặt xong xuôi, ngồi trước bàn dài rót một chén trà, nhìn binh thư trong tay.
Đang chuyên tâm nghiên cứu lại có người vỗ lên vai, thì ra người đến là Hách Khương, hắn hôm nay không mặc nữ trang, trông rất nhẹ nhàng khoan khoái. Quyển sách trên tay Thịnh Lật bị Hách Khương đoạt đi, nhìn lại, hôm nay mái tóc đen mượt của hắn được buộc lên cao, khuôn mặt lớn cỡ lòng bàn tay, non mịn như trẻ con, cẩm bào đen như mực ôm trọn khiến vóc người Hách Khương trở nên đơn bạc lạ thường.
“Huynh thích xem sách?” Thịnh Lật rót thêm chén nước cho Hách Khương.
Hách Khương đem sách trả lại cho Thịnh Lật, bĩu môi, nhấp ngụm trà mới nói tiếp: “Ta không biết chữ, nhà của ta nghèo lắm, không có ngân lượng cho ta đến tư thục học, thế còn đệ, đệ nhìn có hiểu không vậy?”
“Phụ thân đệ là lão sư, lúc còn bé được phụ thân dạy qua cũng biết được vài chữ.” Thịnh Lật hít một hơi thật sâu, thành thật đáp trả.
“Vậy đệ biết viết không?” Hách Khương kích động lại có chút hưng phấn bỗng nhiên vươn tay bắt lấy cánh tay Thịnh Lật hỏi.
“Phụ thân đệ tòng quân rất sớm, mấy chục năm qua không thấy ông ta trở về, cũng không biết đã sống hay chết. Mấy chữ này đệ được học lúc bốn năm tuổi, binh thư cũng chỉ thể đọc lướt câu được câu mất, về phần viết lên giấy đệ đành chịu thua.”
Thịnh Lật khép lại vạt áo của mình, thật ra có thể viết nhưng viết rất xấu, hơn nữa nhiều năm không cằm bút, sợ rằng viết người khác nhìn không ra..Nghe vậy, Hách Khương thất vọng, chán chường thở dài một hơi, ngay cả chén trà nghiêng sang một bên cũng không biết.
“Có chuyện gì à? Thế nào rồi?” Thịnh Lật thấy kỳ quái, bèn hỏi.
“Mười tuổi ta đã theo ca ca đến đây, nghĩ lại cũng đã sáu năm chưa liên lạc cùng người nhà rồi. Tuy thỉnh thoảng cũng có khoái mã đưa thư đến, bất quá ta chỉ là một nam sủng nhỏ bé, người đánh xe cũng không chịu đưa thư cho ta.” Nói đến đây, Hách Khương chau lại lông mày.
“Đưa bọn họ chút bạc không được sao?” Thịnh Lật đưa ra đề nghị.
“Đã đưa không ít bạc nhưng dõi mắt nhìn lại người có thể viết chữ trong quân, ngoại trừ tướng quân còn có mấy ai.”
“Đô Đốc không phải tốt với huynh lắm à?”
“Đối đãi tốt thì thế nào, ta bất quá chỉ là sủng vật của y thôi....”
“......” Tròng mắt Thịnh Lật âm trầm không thấy đáy, lẩm bẩm hai chữ: Sủng vật!
“Tốt lắm, không nói những thứ này nửa, chúng ta tiếp tục công việc mỗi ngày thôi.”
Hách Khương dứt lời liền kéo tay Thịnh Lật đi vào trong nội các......
+++++
Mấy ngày tiếp theo, Thịnh Lật bị Hách Khương cải tạo toàn thân không còn chút sức. Một ngày nọ, Hách Khương mang theo vài trái chuối đi vào trong nội các.
Hách Khương đem ba trái chuối xếp ra, lệnh Thịnh Lật ngồi vào giữa ba trái chuối, chậm rãi nhích cái mông cho đến ba hợp một, trong quá trình chuyển động tuyệt đối không để nó vỡ nát.Tập luyện ước chừng dăm ba ngày, Thịnh Lật đã mỏi mệt không chịu nổi, trong lòng phiền não Hách Khương chỉ biết bảo mình cố gắng luyện tập mà luyện thế này để làm gì?
Hách Khương nâng lên chén nước trà, nói: “Đến lúc đó đệ sẽ biết.”
“Không bằng huynh cứ nói đại cho ta biết đi, cứ giấu giếm thế này hại ta không chuyên tâm luyện tập!” Thịnh Lật dẫu môi không vui nói.
“Được, được, nếu muốn ta nói cho đệ biết, đến lúc đó đệ phải dùng cái mông của mình cọ sát lửa nóng của Thác Bạt tướng quân......” Nói đến một nửa đã bị Thịnh Lật ngăn cản ép ngược trở lại.
Hách Khương cong môi cười nhìn Thịnh Lật nghiêm túc luyện tập, ngượng ngùng đến mức này không biết là tốt hay xấu đây.
+++++
Buổi tối hôm sau
Hách Khương lần nữa đi tới bên giường Thịnh Lật, Thịnh Lật nhìn thấy Hách Khương cũng không nói gì, đã tập mãi thành thói quen vén chăn lên để Hách Khương đi vào. Nhưng Hách Khương cự tuyệt.
“Ta không thể đến nửa, Đô Đốc cùng tướng quân mấy ngày nửa trở lại, đám binh sĩ tuần tra ban đêm chung quanh lều trại cũng nhiều, chỉ sợ sau này khó tới đây.”
Nói đến đây, Hách Khương từ trong lòng ngực móc ra một đống vải, nhanh chóng đem nó nhét vào trong tay Thịnh Lật, cảnh giác ngó sang chung quanh, cẩn thận nói:”Chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào một mình đệ. Nghe ca ca ta nói, có thể ngày mai Thác Bạt tướng quân sẽ mang theo mười vạn binh giáp trở về doanh, đến lúc đó có thể được tướng quân sủng ái hay không phải xem biểu hiện của đệ!”
Thịnh Lật vốn còn muốn hỏi thêm mấy câu, lại bị ngón tay Hách Khương đặt trên môi, ý bảo không nên lên tiếng, sau đó len lén rời đi.
Một lát sau, Thịnh Lật không nhịn được lòng hiếu kỳ, đứng dậy thắp sáng ngọn đèn đầu giường, mở ra mảnh vải, nhìn vào, trong lòng lo lắng thầm nghĩ: Hách Khương này cũng quá lớn mật, những đông cung mưu đồ thế này hắn còn dám dấu riêng a......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.