Nam Thần Bị Tôi Đá Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi

Chương 26:




Thẩm Tư Diên liếc cô, nhướn mày: "Sao nào?"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "Không có gì" Cô trầm mặc một lúc sau đó nói một câu: "Anh rất biết cách dát vàng lên mặt mình"
Thẩm Tư Diên "......." Hắn nghẹn họng trân trối: "Tôi biểu hiện lộ liễu vậy sao?"
Hứa Tri Lục gật đầu. Thẩm Tư Diên phì cười, không để ý việc cô nhìn mình như vậy.
Hắn cười lên thật đẹp, bình thường một bộ mặt than ta đây đại thiếu gia nhưng khi cười ngũ quan giãn ra, từng đường nét trở nên nhu hòa lại có chút phóng khoáng khiến người khác bất giác muốn cười theo.
Hứa Tri Lục nhìn đến có chút thất thần, sau giật mình vô thức dời tầm mắt. Cô thích Thẩm Tư Diên cười, nhưng cũng không thích hắn cười. Cảm giác mâu thuẫn ấy cô không thể hình dung nổi.
Hứa Tri Lục mím mím môi, hắng giọng: "Bây giờ lên tầng hả?"
Thẩm Tư Diên suy sét một hồi: "Tùy cô, muốn về gấp vậy sao?"
"Không gấp" Hứa Tri Lục nói: "Lúc này cũng không cần vội gì, chơi chút cũng được"
Thẩm Tư Diên không nói nữa. Hai người lên tầng, Thẩm Tư Diên và Thành Tống tiếp tục chơi game. Hứa Tri Lục chẳng muốn chơi gì, đột nhiên cô muốn uống trà sữa nên kéo Tân An An cùng đi mua.
Chiều chủ nhật, chỉ cần quán nào mà uống cũng được được là y rằng xếp hàng dài luôn. Hai người lúc này không thiếu chính là thời gian cho nên chậm rãi đến đó đứng đợi.
Tân An An chọc chọc cánh tay của cô, nhẹ giọng hỏi: "Đi đâu với Thẩm Tư Diên ý?"
Hứa Tri Lục không giấu Tân An An, thấp giọng nói: "Mua đồ"
Tân An An sửng sốt, nhìn đôi tay trống không của cô: "Mua gì thế?"
Hứa Tri Lục hôm nay cầm theo áo khoác, trong trung tâm thương mạin điều hòa chỉnh hơi lạnh, ăn xong cô liền mặc áo cho nên nếu nhìn qua thì hai tay đều bị che kín, tất nhiên Tân An An sẽ nghĩ cô tay không đi về.
Cô kéo tay áo lên, lộ ra một cái đồng hồ rất đẹp. Tân An An mở trừng mắt, không nhịn được kéo tới gần nhìn, Hứa Tri Lục ngượng ngùng rụt tay lại.
"Rụt cái gì mà rụt, tôi vẫn chưa nhìn kỹ đâu". Tân An An mặt dày lại kéo tay Hứa Tri Lục lên trước mặt mình để nhìn.
Tân An An nhìn chằm chằm nó, ngạc nhiên hỏi: "Thẩm Tư Diên dẫn bà đi mua đồng hồ?"
"Ừm"
Tân An An kinh hô: "Không hổ là đại thiếu gia"
Hứa Tri Lục "........"
Tân An An liếc nhìn biểu tình của Hứa Tri Lục, thấp giọng hỏi: "Thế cái trước kia mua thì sao?"
Cô lắc đầu: "Tạm thời không biết nói thế nào, để sau khi xác nhận lại mọi chuyện tôi nói với bà sau."
Tân An An gật đầu, cũng không miễn cưỡng. Cô vẫn cầm tay Hứa Tri Lục nhìn, cười nói: "Thật sự rất đẹp"
Hứa Tri Lục "ân" một tiếng, Tân An An nhìn cô: "Đó, bà xem đi, đã bảo rồi, Thẩm Tư Diên không phải là người như vậy mà, bà trước kia tại sao cái gì cũng không hỏi hắn vậy"
Lời này nói ra, Hứa Tri Lục không vội trả lời mà trầm ngâm một lát rồi lãnh đạm nói: "Vấn đề là ở tôi"
"Tất nhiên là như thế" Tân An An không khách khí đáp: " Thực ra bà không cần mẫn cảm như vậy, có lúc đừng nên suy nghĩ quá nhiều, muốn biết cái gì cứ trực tiếp hỏi, như vậy mới có thể giải quyết được hiểu lầm"
Tính cách của Tân An An và Hứa Tri Lục không giống nhau. Tân An An là kiểu người một khi đã cảm thấy lạ liền trực tiếp hỏi đối phương. Đừng nói vấn đề quà sinh nhật mỗi năm đều tặng, ngay ca việc cô gửi tin nhắn cho Hứa Tri Lục hoặc Thành Tống, nếu đợi rất lâu không thấy đối phương nhắn lại, cô sẽ tiếp tục gửi tin nhắn. Nếu vẫn không trả lời, đến lúc gặp nhau hai mặt một lời cô sẽ hỏi cho rõ ràng tại sao không trả lời tin nhắn của cô, do quên hay là không nhìn thấy hay không nhận được.
Chỉ cần là bạn bè quen biết đã lâu, đều sẽ hiểu được tính cách của nhau, sẽ không phát sinh tình huống mặc kệ hay im lặng. Nếu tâm trạng đối phương thật sự không tốt, cô cũng sẽ hỏi tại sao, nhận được đáp án rồi cô sẽ thoải mái hơn nhiều. Nếu không hỏi, cô sẽ luôn trăn trở về nó, thậm chí có thể làm mất tình cảm bấy lâu bồi đắp nữa.
Hứa Tri Lục lại không như vậy. Có thể do hoàn cảnh lớn lên, Hứa Tri Lục không thích hỏi người khác, cũng ít khi chủ động đi hỏi, nếu như không được người khác trả lời tin nhắn, cô cũng chỉ nghĩ là bản thân đã làm gì không đúng, người kia sẽ không thích nói chuyện với mình nữa....tóm lại, chính là kiểu tự mình dọa mình rồi tự mình đau khổ.
Tính cách được tạo nên có liên quan đến hoàn cảnh gia đình. Tân An An cũng không thể nói quá nhiều về vấn đề này, chỉ có thể tận lực cổ vũ Hứa Tri Lục thôi. Nói với cô từ cách nhìn của một người đứng ở phương diện bàng quan.
"Biết rồi" Cô đột nhiên cười thành tiếng: "Tôi sẽ tận lực chấp hành"
Tân An An gật gật đầu, mắt long lanh: "Thẩm Tư Diên đối với bà tốt thật ấy"
Hứa Tri Lục cứng người, không thừa nhận cũng không phủ định. Ở một số điểm nào đó, Thẩm Tư Diên thật sự rất tốt. Nhưng phần tình cảm này hơn tình cảm bạn bè thông thường một chút chỉ vì là thanh mai trúc mã mà thôi.
Hứa Tri Lục cảm thấy bản thân thật tham lam. Nhưng cô vẫn không thể thay chính mình. Cô không thể không thừa nhận, trọng sinh lại một đời, cô dường như vẫn bị Thẩm Tư Diên hấp dẫn. Nghĩ đến đây, Hứa Tri Lục cảm thấy rất buồn. Bản thân thế nào cũng không thoát nổi vòng tròn mang tên "Thẩm Tư Diên".
Tân An An nhìn sắc mặt Hứa Tri Lục không tốt, không nói nữa. Cô vỗ vỗ tay Hứa Tri Lục hỏi: "Mua mấy cốc trà sữa đây?"
Hứa Tri Lục nghĩ ngợi: "Bốn cốc đi"
"Ừm"
-
Uống trà sữa xong, Hứa Tri Lục một mình đến lớp học múa. Vừa lúc trước khi cô giáo mấy phút. Lớp học kết thúc, Hứa Tri Lục đang muốn ra về thì bị cô giáo gọi lại.
"Tri Lục"
Hứa Tri Lục nâng mắt, nhìn cô giáo đứng không xa đang vẫy tay với mình. Cô giáo rất xinh, cực kỳ có khí chất, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, dáng vẻ rất ôn hòa.
Hứa Tri Lục chạy tới, trên mặt có chút mồ hôi: "Cô gọi em có gì không ạ?"
Cô giáo mỉm cười nhìn cô: "Muốn hỏi em một việc"
Hứa Tri Lục gật đầu. Cô giáo nói: "Lúc trước có một đoạn thời gian thấy em nghỉ, giờ quay lại mà vẫn theo kịp được mọi người" Cô dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Lúc nghỉ hè, lớp dạy múa của chúng ta có một phần công việc, em muốn đăng ký không?"
Hứa Tri Lục bất ngờ, lấy tay chỉ chỉ mình: "Em ạ?"
Cô giáo cười gật đầu: "Ừ, là em đó" Cô nói: "Không chỉ có mình em, mấy bạn học viên khác cũng đăng ký, là một hoạt động biểu diễn. Vì địa điểm không giống nhau cho nên rất nhiều học viên không thể tham gia, nhưng cô nhớ em là học sinh cấp ba, được nghỉ hè "
Trong ký ức của Hứa Tri Lục không hề có hoạt động biểu diễn nào, cũng do đời trước cô sớm nghỉ lớp dạy múa mất rồi.
Hứa Tri Lục nghĩ nghĩ, có chút do dự: "Nhưng em bây giờ sẽ kéo chân mọi người không ạ?"
Cô giáo mỉm cười, trả lời: "Lúc đó mọi người sẽ cùng tập với nhau, tập đến khi nào nhuần nhuyễn mới lên sân khấu. Biểu diễn lần này cũng được trả tiền nhưng không được nhiều như mọi người tưởng tượng đâu" Cô giáo nói một con số ước lượng.
Hứa Tri Lục đã hiểu rõ, lại nói: "Em không lo về nó, em chỉ lo bản thân sẽ kéo chân mọi người thôi ạ"
"Không đâu" Cô giáo nói: "Em học rất nhanh, trước kia đã học một thời gian khá dài, phần căn bản so với đa phần học viên cũng chắc hơn"
Hứa Tri Lục ngẫm nghĩ, nhìn cô giáo: "Vậy cho em thời gian suy nghĩ một chút được không ạ?"
"Được chứ, tối cô gửi thông tin đó cho em, em xem đi, là chính qui đó"
"Vâng ạ"
Hứa Tri Lục tắm qua sau đó chuẩn bị về nhà. Thay quần áo, thu dọn đồ đạc, thuận tiện cầm điện thoại xem, vừa mở ra, nhìn thấy tin nhắn gửi đến không lâu của Tân An An, nói cô ấy về nhà rồi.
Hứa Tri Lục trả lời tin nhắn, cúi đầu đi về phía trước. Ra khỏi cửa chính lớp múa, cô rẽ trái hướng về phía thang máy. Hứa Tri Lục không quá chú ý xung quanh, dĩ nhiên cũng không phát hiện góc bên phải có người.
Vừa gửi xong tin nhắn cho Tân An An, điện thoại liền đổ chuông. Hứa Tri Lục dừng bước, cô ngạc nhiên nhấn trả lời: "Alo?"
Nói xong, giọng điệu đại thiếu gia của Thẩm Tư Diên liền truyền đến: "Hứa Tri Lục, cô không thể quay đầu nhìn một cái sao?"
Hứa Tri Lục a lên, không phản ứng kịp: "Sao cơ?"
Thẩm Tư Diên dừng một lát, giọng lành lạnh nói: "Quay đầu"
Hứa Tri Lục vô thức quay đầu liền nhìn thấy người đang đứng ở cuối hành lang. Thẩm Tư Diên dựa vào tấm kính, trên đầu hắn vừa hay có ánh đèn hắt xuống, vòng trên đầu hắn một quầng sáng màu vàng. Hắn dáng vẻ lười nhác đứng đó, hai chân giao nhau, một tay cầm điện thoại vẫy cô bên này.
Ánh mắt đó.
Hứa Tri Lục không biết phải hình dung thế nào, nhưng trong tích tắc, cô dường như nhớ lại một phần ký ức bị lãng quên trước kia.
Đợi đến khi cô nghiêm túc suy nghĩ tới khoảng thời gian bị lãng quên kia là lúc nào thì lại nắm bắt không được.
Thẩm Tư Diên nhìn cô bất động, chủ động đi tới.
"Phát ngốc gì thế?" Hắn duối tay, kéo tay đang cầm di động của cô xuống.
Hứa Tri Lục mím môi, nhìn khuôn mặt hắn một hồi: "Sao anh lại ở đây?"
Nghe xong, Thẩm Tư Diên lạnh nhạt nói: "Thành Tống và Tân An An về rồi"
"......Ờ"
Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Chơi game chán rồi, tôi qua đây nhìn"
Hứa Tri Lục tiếp tục gật đầu: "Ờ"
Thẩm Tư Diên nhìn cô ngơ ngơ ngác ngác, có chút không nhịn được duỗi tay xoa đầu cô: "Đừng ờ nữa, đi thôi"
Hứa Tri Lục bĩu bĩu môi: "Được thôi". Cô gắng gượng nói: "Về nhà sao?"
"Ừ, về giúp tôi bổ túc một chút"
Hứa Tri Lục không tin nổi nhìn hắn: "Anh nói gì cơ? Vẫn muốn bổ túc?"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Làm sao? Không muốn?"
Hứa Tri Lục nghẹn lời, lắc đầu: " Không phải". Cô chỉ ngạc nhiên tại sao hắn tích cực học hành đến thế.
-
Hứa Tri Lục về nhà cũng không sang bên Thẩm Tư Diên ngay. Dì Lưu giúp chuẩn bị ngày ba bữa cơm, thời gian khác có thể tự do làm cái khác, đôi khi sẽ xin nghỉ.
Hứa Tri Lục lên phòng cất đồ, lúc xuống lầu vừa lúc gặp dì Lưu đến làm cơm. Hai người nhìn nhau, Hứa Tri Lục lên tiếng: "Dì Lưu"
Dì Lưu nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Cuộc thi hôm nay thế nào?"
"Tốt ạ" Hứa Tri Lục nhỏ giọng nói: "Bên ngoài nắng to như vậy sao dì không mang ô theo?"
"Dì từng này tuổi rồi, cầm ô làm gì"
Hứa Tri Lục nhìn dì: "Vẫn cần chứ ạ, nắng to lắm"
Dì Lưu cười nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Tối muốn ăn gì nào"
"Gì cũng được ạ"
Hứa Tri Lục hơi dừng rồi nói: "Dì Lưu, cháu có thể hỏi chút chuyện được không ạ?"
Dì Lưu vừa bước tới phòng bếp vừa nói: "Cháu hỏi đi, muốn hỏi gì vậy"
Hứa Tri Lục chớp chớp mắt nói: "Chính là lần trước sinh nhật cháu, có phải nhiều người tặng quà cho cháu không?"
Dì Lưu gật đầu: "Đúng vậy, dì Lưu giúp cháu nhận mấy món đó". Số quà đó đa phần là con của mấy người bạn bố mẹ Hứa Tri Lục tặng, đương nhiên cũng có quà của mấy bạn học nữa.
Hứa Tri Lục cười nói: "Cháu muốn hỏi gì có ghi lại không ạ?"
Dì Lưu giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Ghi lại gì cơ?"
"Là ghi chép danh sánh nhận quà ấy ạ" Hứa Tri Lục nói: " Vì cháu không biết quà nào của ai tặng, cháu muốn tìm danh sách xem một chút, như vậy sau này đến sinh nhật họ, cháu còn đáp lễ"
Nghe xong, dì Lưu nói: "Cũng đúng" Dì suy nghĩ: "Dì Lưu hình như lúc đó cũng viết một chút, cháu để dì nhớ lại xem"
"Vâng ạ" Hứa Tri Lục cũng không thúc giục.
Yên tĩnh một lúc, dì Lưu đung đưa điện thoại trong tay: "Dì giúp hai đứa lấy đồ chuyển phát nhanh, đồ được gửi tới cửa, chắc có ghi chép lại"
Dì chỉ lên bàn: "Lúc đó đồ để trên bàn cũng không ít, cháu cầm bao nhiêu cái lên phòng?"
Hứa Tri Lục cố gắng nhớ lại: "Hình như ba bốn cái"
Dì Lưu gật đầu: "Đúng đúng đúng, cháu còn nói cảm ơn dì nữa mà". Dì mở lại ghi chép lúc đó, đưa cho Hứa Tri Lục xem: "Cháu xem, có hai cái hình như của bạn học cháu, phía trên dì có chụp ảnh"
Hứa Tri Lục nhìn qua, cũng có ấn tượng, tuy không nhớ rõ hoàn toàn, nhưng vẫn khá quen mắt.
"Bốn cái đều được ghi ở đây"
Hứa Tri Lục: "Hết rồi ạ? Sao cháu nhớ hôm đó không chỉ có bốn gói quà nhỉ?"
Dì Lưu nhìn cô: "Đồ nhận trước đó một ngày, dì cũng ghi ở đây"
Hứa Tri Lục nhìn kỹ từng cái nhưng vẫn không thấy quà của Thẩm Tư Diên tặng. Cô im lặng một lúc, lại nói: "Tất cả đều ở đây đúng không ạ? Dì có chụp ảnh hết lại không?"
Dì Lưu gật đầu, kéo ảnh về phía trên: "Đúng vậy, trừ quà của Thẩm Tư Diên thì tất cả đều ở trong này"
Mắt Hứa Tri Lục sáng lên, quay sang nhìn dì: "Sao dì không chụp của Thẩm Tư Diên vậy"
Dì Lưu không nghi ngờ gì liền nói: "Tư Diên vừa mang sang, Giai Giai liền trở về. Dì Lưu vẫn chưa kịp chụp, nó liền cầm lấy chạy lên lầu mất rồi"
Hứa Tri Lục trầm mặc: "Vậy ạ"
Dì Lưu gật đầu: "Cháu lúc đó hình như cũng rất vui mà, còn nói cảm ơn dì"
"Dạ?"
"Dạ cái gì?" dì Lưu kinh ngạc hỏi: "Cháu về sau Giai Giai mấy phút, ôm quà lên rồi lại đi xuống, không phải còn ôm gì một cái sao? Dì lúc đó còn hỏi cháu có phải nhận được món quà nào đúng ý hay không, cháu nói phải"
Hứa Tri Lục lúc này mơ hồ biết sự nhầm lẫn được phát sinh ngay tại lúc đó. Hứa Tri Giai về trước mang quà lên phòng, trong đó cũng có quà mà Thẩm Tư Diên tặng cô. Còn lúc cô về là sau khi Hứa Tri Giai đã về phòng, cô cũng mang quà của mình lên.
Lúc đi xuống nhà, trên mặt còn treo nụ cười, thêm nữa trả lời câu hỏi của dì Lưu, cho dì đáp án khẳng định. Chính vì vậy, dì Lưu mặc nhiên cho rằng món quà mà cô thích chính là quà của Thẩm Tư Diên. Dì Lưu nghĩ là Hứa Tri Giai đem quà Thẩm Tư Diên đưa cho cô, cô cũng cất trong phòng rồi.
Hứa Tri Lục chớp mắt một cái, không đáp.
Dì Lưu cảm thấy dường như có gì đó là lạ, hoài nghi nhìn cô: "Sao thế, dì nói sao gì sao?"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "Dì Lưu, lúc dì hỏi cháu nhận được quà mình thích có phải ý nói quà của Thẩm Tư Diên không?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Dì Lưu hiếu kỳ nhìn cô: "Không phải cháu mấy hôm trước đó rất mong nhận được quà sinh nhật từ Thẩm Tư Diên sao?"
Hứa Tri Lục "....." Cô cố gắng nhớ lại, ngày hôm đó món quà cô thích ở đây là quà của Tân An An.
Dì Lưu nhìn sắc mặt cô, đột nhiên lo lắng nói: "Sao vậy, dì nói sai thật sao?"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "Không phải đâu ạ, nhưng mà lúc đó ý cháu nói không phải chỉ Thẩm Tư Diên đâu ạ"
Dì Lưu nhíu mày: "Vậy Thẩm Tư Diên tặng quà không đúng ý cháu sao?"
Hứa Tri Lục không trả lời, dì Lưu tự hỏi tự trả lời: "Dì thấy lúc đó cháu bóc quà cũng rất nhanh mà."
Hứa Tri Lục triệt để ngây người: "Dạ?"
Dì Lưu nói: "Buổi chiều dì nhìn thấy vỏ quà ở trong thùng rác phía ngoài, hình như là đồng hồ."
Mắt Hứa Tri Lục sáng lên, xoay đầu nhìn dì: "Thật ạ, sao cháu không có ấn tượng gì nhỉ"
Dì Lưu cười nhìn cô: "Tâm tư cháu dồn hết cho việc học, đâu giống dì, chỉ nhớ mấy chuyện lặt vặt"
Hứa Tri Lục hàm hồ đáp, làm nũng dì: "Làm gì có, là trí nhớ cháu không tốt"
Dì Lưu cười: "Vậy dì đi làm cơm, tối nay bố mẹ cháu đều về ăn cơm"
Hứa Tri Lục không cảm xúc gật đầu: "Dì Lưu cứ làm đi ạ, cháu sang bên kia"
"Được"
-
Hứa Tri Lục không ở lại lâu, nhanh chóng cầm tài liệu dạy Thẩm Tư Diên rồi sang bên đó.
Thẩm Tư Diên mở cửa cho cô, nhìn dáng vẻ cô như có người ở phía sau đuổi tới, nhướn mày: "Sao thế?"
Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Không có gì". Cô đảo mắt nhìn một vòng: "Dì Trần đâu?"
"Ra ngoài rồi"
Thẩm Tư Diên duỗi tay lấy sách vở trong tay cô: "Vào trong đi"
"Ừm"
Sau khi vào nhà, Hứa Tri Lục thuật lại cuộc nói chuyện lúc nãy với dì Lưu cho Thẩm Tư Diên nghe.
Thẩm Tư Diên cau mày: "Thật sự là cô ta"
Hứa Tri Lục mím môi, ngữ khí không tốt nói: "Làm sao, anh cảm thấy tôi lừa anh?"
Thẩm Tư Diên ngẩn người, lập tức nói: "Ý tôi không phải thế". Hắn không nhịn được duỗi tay vò đầu cô: "Tại sao suốt ngày hiểu nhầm ý của tôi vậy?"
Hứa Tri Lục bĩu môi: "Giọng điệu lúc nãy của anh chính là ý như thế. Đúng kiểu không tin đó"
Thẩm Tư Diên "....." Hắn thực sự không có ý đó. Hắn nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: "Vậy giờ kiểm tra camera?
"Chuyện của mấy tháng trước rồi, liệu còn không?"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Được, camera của khu này lưu trữ video khá lâu đó"
Hứa Tri Lục đang muốn hỏi hắn tại sao biết được, nhưng chưa kịp nói cô đã nhớ ra. Tiểu khu này, vừa khéo cũng do nhà hắn đầu tư. Cô sau này mới biết được, nhà cô ở cách vách vì Hứa cha và bố mẹ Thẩm Tư Diên là bạn học cấp bà và đại học.
Đương nhiên, tài lực và bối cảnh khác biệt xa nhưng vì có quan hệ bạn bè, thêm vào đó làm ăn cũng không quá tệ, cho nên lúc Hứa cha nói muốn mua nhà, Thẩm Quang Viễn cũng không nhỏ nhen cho Hứa cha giá hữu nghị.
Về sau hai nhà thành hàng xóm, thân càng thêm thân. Nhưng cô biết, nhà mình là ôm đùi nhà của Thẩm Tư Diên, Thẩm gia cũng không phải không thể thiếu sự hợp tác của nhà cô, thậm chí có thể nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Đây cũng chính là lý do tại sao, Hứa mẹ cực kỳ nịnh bợ mẹ của Thẩm Tư Diên, bình thường mẹ Thẩm Tư Diên có yêu cầu gì, Hứa mẹ đều không từ chối
-
Hứa Tri Lục im lặng một lát, thì thầm nói: "Lần sau anh có đánh nhau, tôi vẫn là không nên can"
Với tài lực của Thẩm gia, thiếu một tầng nhà cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Thẩm Tư Diên "......" hắn nghĩ cũng không nghĩ nói: "Tôi đánh nhau là vì ai?"
Hứa Tri Lục mở sách ra, xỉa xói: "Ai mà biết được, Anh mỗi ngày đều có hàng trăm lý do để đánh nhau"
"..........." Thẩm Tư Diên lựa chọn im lặng.
Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Tôi nói sai sao?"
Thẩm Tư Diên nhìn chằm chằm cô mấy giấy, uất hận gõ đầu cô, nói một câu: "Đồ vô lương tâm"
"........."
Note: Bữa trước mình dịch HTL đi học nhảy nhưng mình tra lại bằng hình ảnh thì nó thành múa, nên từ chương này sẽ đổi lại, mn thông cảm nha.
Chương này dài ghê, biết thế dịch sớm, giờ muộn quá. G9 everyone <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.