Nam Thần Bị Tôi Đá Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi

Chương 31:




Nhìn thấy biểu cảm của Hứa Tri Lục, Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Sao thế, không tin?"
Hứa Tri Lục: "Làm gì có ai nói mẹ mình như vậy chứ?"
Thẩm Tư Diên phì cười, xoay xoay bút nói: "Cũng chẳng có bà mẹ nào mỗi ngày đều giám sát con mình như này cả."
Hứa Tri Lục "....." Cô hoài nghi nhìn hắn: "Có phải anh làm trò gì khiến dì Thẩm không tin anh nữa đúng không?"
Nghe vậy, Thẩm Tư Diên kích động trợn mắt: "Tôi lúc nào làm cơ?". Hắn nói: "Tôi đã nói tất cả chỉ là hiểu lầm rồi nhưng mẹ tôi không tin"
Lời này vừa nói ra, Hứa Tri Lục cảm thấy có chút hứng thú. Cô nhướn mày, ngạc nhiên nhìn hắn: "Thực sự có sao? Gì vậy? Nói nghe thử xem nào?"
"........"
Thẩm Tư Diên nhìn biểu tình như đang xem kịch của cô vài giây, ưỡn ngực: "Không nói cô biết". Mặt hắn bỗng có chút đỏ lên, né tránh: "Đừng hỏi nữa, có giảng bài tiếp không?"
Hứa Tri Lục bĩu môi, nhìn hắn nửa ngày mới nói: "Bộ dạng anh bây giờ có thể dùng thẹn quá hóa giận để hình dung đó"
Thẩm Tư Diên không đáp.
Hứa Tri Lục trêu chọc hắn vài câu rồi cũng không nói nữa.
-
Một thời gian dài về sau, Hứa Tri Lục đều trải qua thực an nhàn. Đại khái lần trước do sự nghiêm khắc của Hứa cha đã thành công dọa hai người bọn họ, khiến hai người họ an phận hơn rất nhiều.
Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, mới ngày nào còn chớm xuân giờ đã vào giữa hạ. Năm thứ hai của cấp ba cũng đã trôi qua.
Thi cuối kỳ trước một tuần, Hứa Tri Lục mỗi ngày đều vùi đầu học, cuối tuần cũng không đi tập múa, trừ việc bổ túc cho Thẩm Tư Diên ra thì vẫn là học.
Cô cần phải tăng tốc hơn nữa để đuổi kịp thành tích trước kia của mình. Tân An An nhìn cô cố gắng như vậy, bất giác cũng bị lây nhiễm theo.
"Hứa Tri Lục, có phải bà nên thả lỏng một chút không?"
Hứa Tri Lục đang cúi đầu học thuộc văn cổ, a một tiếng: "Không cần đâu, bây giờ cố gắng về sau thành tích mới có thể an ủi được tôi"
Tân An An ".......". Cô nghẹn họng, không nhịn được lại nói: "Nghỉ hè bà định làm gì?"
Hứa Tri Lục trầm tư một lát, lắc lắc đầu: "Trước kia tôi có nói với bà về công việc ở lớp múa ấy, tôi đáp ứng rồi"
Tân An An sửng sốt, nhìn cô: "Thật?"
"Ân"
"Nếu vậy thì cả kỳ nghỉ hè bà đều không có nhà sao?"
Hứa Tri Lục gật đầu: "Không có nhà mới tốt, rất yên tĩnh"
Tân An An ngớ người, nhớ ra hoàn cảnh gia đình cô, cảm thấy quả đúng nên như vậy. Cô ôm cằm cảm khái: "Vậy muốn tìm bà đi chơi thì sao, biết tìm đâu bây giờ?"
Hứa Tri Lục cười: "Giữa hè nóng nực, có cái gì đáng chơi chứ". Cô gõ gõ xuống bàn, khuyên nhủ: "Đọc sách đi, đợi kết quả thi cuối kỳ tốt lên, nghỉ hè bố mẹ sẽ để bà đi chơi thoải mái."
Tân An An nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Hứa Tri Lục nói thực sự rất có lý.
"Được, tôi cũng sẽ cố gắng ôn tập"
"Tốt lắm"
-
Bởi vì các môn đều có kiểm tra bài tập, cho nên đối với bọn họ mà nói thi cuối kỳ có chút thoải mái hơn. Thi trong hai ngày, giống như mọi lần. Hứa Tri Lục như cũ vẫn ở phòng số 1, Thẩm Tư Diên không còn ở phòng cuối cùng nữa, hắn tiến bộ không ít, lên được hai phòng.
Buổi sáng, khi Hứa Tri Lục cùng Giản An từ ký túc đến nhà ăn thì gặp hắn.
"Sao anh lại ở đây?"
Thẩm Tư Diên liếc nhìn cô: "Ăn sáng"
Hứa Tri Lục: "Ờ"
Thẩm Tư Diên lại nói: "Muốn ăn gì?"
"Mỳ đi"
Thẩm Tư Diên gật đầu, quay sang nhìn Giản An: "Còn cậu?"
Giản An giật mình nói: "Cũng mỳ đi"
"Đều là thịt bò đúng không?"
Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Bọn tôi tự gọi là được rồi"
"Đừng khách sáo với tôi". Thẩm Tư Diên lạnh nhạt nói: "Ăn mỳ thì tôi vẫn mời được"
Hứa Tri Lục "......" Cô tất nhiên biết Thẩm Tư Diên mời bát mỳ cũng không ảnh hưởng gì nhưng cô cảm thấy nó không cần thiết.
"Ông chủ, cho hai bát mỳ thịt bò"
"OK"
Thành Tống ở bên cạnh cười: " Hứa Tri Lục đừng khách khí với anh Diên, anh ấy sợ tiền bị mốc thôi mà"
"....." Hứa Tri Lục nghẹn lời, nhìn Thẩm Tư Diên một hồi, gật đầu nói: "Cũng đúng"
Thẩm Tư Diên cũng quay sang nhìn cô: "Mời cô ăn mỳ cũng không đổi được lời nào dễ nghe hơn sao?"
Hứa Tri Lục bĩu môi: "Cảm ơn bát mỳ của anh, chúc anh lần này thi xong có thể lên tới phòng số 3"
Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Nếu lên được thì có phần thưởng gì không?"
"......Cái này cũng cần phần thưởng?". Hứa Tri Lục không dám tin nhìn hắn: "Thành tích của anh sao lại đòi phần thưởng từ tôi?"
Thẩm Tư Diên trầm ngâm một chút, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Cô là người bổ túc cho tôi, tôi tiến bộ lớn đến như vậy, cô không phải nên cảm thấy rất vinh quang rất tự hào sao?"
"...." Lời này, về mặt lô-gíc mà nói thì đúng. Nhưng Hứa Tri Lục nghe xong lại cảm thấy có chút là lạ sao ấy.
Không đợi cô nghĩ rõ ràng, bát mỳ đã được đẩy vào tay.
"Ăn đi đã"
Hứa Tri Lục cúi đầu nhìn phần mỳ cầm trong tay đáng nhẽ của Thẩm Tư Diên, nhưng cũng không khách khí nữa: " Vậy tôi đi kiếm chỗ, lát anh tới sau nha"
"Được"
Có Thành Tống như cái loa phát thanh bên cạnh, bốn người ngồi ăn sáng cũng khá vui vẻ. Hứa Tri Lục ăn chậm như sên, Thẩm Tư Diên nhìn cô mấy lần nhưng cũng không thúc giục, sau chỉ cầm điện thoại nghịch nghịch.
Ăn xong, hắn duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu cô nói một câu: "Cố lên"
Hứa Tri Lục vừa muốn trả lời, người đã đi mất tiêu rồi.
Giản An nghi hoặc nhìn cô, lại nhìn thân ảnh đã đi xa của Thẩm Tư Diên, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Tri Lục, mình cảm thấy Thẩm Tư Diên đối với cậu thực sự rất tốt. Một chút cũng không giống với tin đồn"
Hứa Tri Lục ngẩn người, xoay nhìn Giản An: "Tốt chỗ nào vậy?"
Giản An nói: "Hắn rõ ràng rất đói, nhưng lại đưa mỳ cho cậu trước, lại còn nói với cậu 'cố lên'....." Cô cũng không biết phải nói thế nào, chỉ biết là thực sự rất tốt. Nghĩ một lúc, Giản An liền đưa ra tổng kết: "Chính là cảm thấy rất tốt, trước kia mọi người đều nói cậu dính lấy Thẩm Tư Diên, nhưng bây giờ xem ra hoán đổi lại rồi"
Hứa Tri Lục ngừng một chút, thấp giọng hỏi: "Hiện tại hoán đổi?"
"Hắn đang dính lấy cậu đó" Giản An nói rất tự nhiên: "Điều này cực kỳ rõ ràng, cậu không nhìn ra sao?"
Hứa Tri Lục im lặng chốc lát: "Nhưng hình như bọn mình vẫn luôn như vậy mà"
Thực ra quan hệ của hai người chỉ cần không đến mức thành tình yêu thì sẽ vẫn tốt như thế, không đến mức quá tệ.
"Nào có?" Giản An nói: "Trước kia toàn là cậu đi tìm hắn, mọi người đều nói hắn cảm thấy phiền, kiểu muốn đuổi cậu đi ấy"
Hứa Tri Lục: "....Ừ, hình như đúng là vậy"
Thẩm Tư Diên thích chơi game, cũng có thể nói là nghiện. Bình thường lúc Hứa Tri Lục đến tìm hắn toàn là lúc hắn đang chơi game, sắc mặt hắn thực sự rất khó coi, cũng tỏ ra phiền chán. Nhưng da mặt Hứa Tri Lục đủ dày, hắn càng cảm thấy cô phiền, cô càng phải ở bên cạnh hắn.
Bây giờ nghĩ lại hành động của mình trước kia cũng thấy mình quá đáng. Rõ ràng biết đối phương không thích nhưng vẫn chủ động sáp vào.
Giản An gật đầu: "Đúng không, thế tớ mới nói giờ hắn đối xử với cậu rất tốt"
"Ừ" Hứa Tri Lục cũng không phủ định: "Cũng khá tốt, giống quan hệ bạn học bình thường với nhau"
Giản An ngẩn ra, nghi ngờ nhìn cô: "Bạn bè bình thường có thể tốt đến vậy sao?"
Hứa Tri Lục "...."
"Thanh mai trúc mã với nhau chắc có lẽ tốt hơn một chút"
Giản An chớp chớp mắt, cảm thấy cô nói cũng có lý: "Được rồi, cậu nói như vậy cũng đúng"
Hứa Tri Lục gật đầu: "Đi đi đi, chúng ta đến lớp, lát nữa lại chạy không kịp"
Giản An cười cười, không phản bác.
Hai ngày thi cứ thế bình thường trôi qua. Thi xong rồi, Hứa Tri Lục cảm thấy cả người mình thoải mái ra không ít. Các bạn học khác cũng vậy, tự mình vạch ra kế hoạch ăn chơi nhảy múa trong kỳ nghỉ hè cũng không được tính là dài lắm kia.
Chuông vào lớp, giáo viên cũng chậm rãi bước vào, bắt đầu giao bài tập hè cho mọi người. Vừa thi xong, tâm trí Hứa Tri Lục cũng không quá tập trung vào học hành, Tân An An rủ rỉ bên tai cô cái gì nhưng cô một chữ cũng nghe không vào, vẫn luôn thất thần.
Không biết tại sao, hai ngày thi lần này cứ rảnh là cô lại nhớ đến lời Giản An nói hôm đó. Cô cũng mơ hồ cảm thấy được, Thẩm Tư Diên đối với cô tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Không hiểu do cô thay đổi, hay nguyên nhân do Thẩm Tư Diên thay đổi nữa.
Đang suy tư, vai bị ai đó vỗ nhẹ. Hứa Tri Lục hồi hồn. Vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm trầm mặc của Thẩm Tư Diên.
"Nghĩ gì vậy?"
Hứa Tri Lục lắc đầu. Thẩm Tư Diên nhìn cô, dừng một chút mới nói: "Thành Tống nói tan học mọi người cùng đi ăn cơm, có bận gì không?"
Hứa Tri Lục gật đầu: "Hôm nay không được rồi, tôi phải dọn hành lý"
"Nhiều đồ không?"
"Cũng bình thường"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Để tôi kêu lái xe tới đón"
"Không cần đâu" Hứa Tri Lục vội lắc đầu: "Tôi tự về được"
Thẩm Tư Diên không nhìn cô, nhân lúc giáo viên vừa ra ngoài lấy điện thoại ra gọi điện cho lái xe đơn giản nói hai câu rồi tắt máy.
"Cô tự về là ngồi xe buýt hay gọi taxi?" Thẩm Tư Diên nhíu mày không tán thành: "Chú Lưu có phải đến đón Hứa Tri Giai đúng không?"
Hứa Tri Lục gật đầu.
Cô xác thực có gọi điện hỏi qua chú Lưu, chú cũng trả lời là đúng, Hứa mẹ để chú ấy đón Hứa Tri Giai đi đâu đó. Hứa Tri Lục không làm khó chú ấy, cũng định tự gọi taxi đi về. Cô có thể tranh chấp với Hứa Tri Giai nhưng với chú Lưu, cô không nỡ.
Thẩm Tư Diên nhìn cô một cái: "Cái tính này của cô...."
"Làm sao?"
Thẩm Tư Diên mím môi, lãnh đạm nói: "Hứa Tri Giai không bắt nạt cô thì bắt nạt ai?"
Hứa Tri Lục ".....". Cô hiểu lời Thẩm Tư Diên nói có ý gì, trừng mắt nhìn lại hắn: "Anh không hiểu đâu"
"Tôi sao lại không hiểu" Hắn tiếp lời: "Chú Lưu đón cô ta tất nhiên không có vấn đề gì, cô không thể gọi điện thoại cho trợ lý của bố cô sao? Nói cô không có cách nào đi về, để ông ấy sắp xếp xe cho cô?"
Hứa Tri Lục "......" Nói thực, điều này cô cũng không hề nghĩ tới.
Thẩm Tư Diên gợi ý cho cô: "Bố cô tuy rằng lạnh nhạt, nhưng đối xử với cô và Hứa Tri Giai khá công bằng, dù có sai biệt một chút, nhưng với một người ưa sĩ diện như vậy, cô gọi điện cho trợ lý ông ấy, cô đoán ông ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Mắt Hứa Tri Lục khẽ đảo, đại khái có thể đoán được Hứa cha nhất định sẽ cảm thấy Hứa mẹ ngay cả chút việc gia đình cũng không sắp xếp chu toàn được. Chú Lưu đi đón Hứa Tri Giai, lại không cử người khác đi đón Hứa Tri Lục.
Mặc khác, bà ta cũng có thể lái xe, nếu có thể suy nghĩ thấu đáo, thì sẽ tự mình đi đón Hứa Tri Giai còn để chú Lưu đón Hứa Tri Lục. Thậm chí, có thể sắp xếp người hay đưa đón Hứa cha đi làm hoặc trợ lý của ông.
Tổng thể mà nói, chuyện sắp xếp đưa đón này, Hứa mẹ làm chủ là đúng nhưng với Hứa Tri Lục lại có điểm ý tứ khác. Hứa Tri Lục gọi điện cho Hứa cha cho thấy việc này Hứa mẹ không thể lo chu toàn được nên cô mới tìm đến ông.
Điều này đối với Hứa cha mà nói, để người khác biết được vợ mình không có năng lực khác nào bản thân cũng vậy. Thậm chí nếu Hứa Tri Lục nói nhiều hơn một chút, người khác lại chẳng biết hết chuyện xấu nhà họ.
Đối xử với hai chị em sinh đôi, thái độ lại không hề như nhau. Ngược đãi một cô con gái.
Với tính cách của Hứa cha, nhất định không muốn bị cấp dưới của mình lấy chuyện đó ra bàn luận. Mà dù không có dị nghị đi chăng nữa, thì ông cũng vẫn thấy mất mặt.
Liếc thấy ánh mắt phát quang của Hứa Tri Lục, Thẩm Tư Diên gõ gõ đầu cô: "đọc sách thì rõ lợi hại, nhưng chút quan hệ nhân quả này lại không hiểu rõ"
Hắn nghiêm túc nói: "Cô họ Hứa, cô ta cũng vậy, cô cũng có thể hưởng thụ giống thế, không cần cảm thấy có vấn đề, không hợp lý hay ngại ngùng gì cả. Tiện nghi nào chiếm được, chúng ta càng phải chiếm lấy bằng được."
Hứa Tri Lục trầm mặc. Cô nhìn Thẩm Tư Diên rất lâu, không đáp.
Đối với ánh mắt của Hứa Tri Lục, Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Sao nào, tôi nói không đúng?"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "Rất đúng". Cô nắm cằm: "Tôi rất hiếu kỳ, nếu anh có em trai, không hiểu nó sẽ thế nào?"
Thẩm Tư Diên cạn lời: "Bố mẹ tôi sẽ không như vậy"
Hứa Tri Lục "....". Cô a một tiếng, gật gật: "Đúng vậy, dì Thẩm tốt như vậy, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
Thẩm Tư Diên nhìn ánh mắt chán nản của cô, giơ tay vuốt tóc cô: "Đừng buồn, không có họ, cô vẫn còn có mẹ tôi"
"........."
Giọng hắn ngập mùi chua nói: "Mẹ tôi coi trọng cô còn hơn cả tôi, tôi hoài nghi không biết mình có phải con đẻ bà hay không đây, đợi khi nào có thời gian, tôi lén đến bệnh viện giám định lại mới được."
Hứa Tri Lục "......." Cô nghẹn họng trăn trối nhìn hắn: "Giám định gì cơ?"
"Tất nhiên quan hệ ruột thịt rồi"
Thẩm Tư Diên xoay bút trong tay, bắt đầu khoa môi múa mép: "Bằng không sao mẹ tôi thích cô như vậy, trái ngược hẳn với tôi một chút cũng không tin tưởng"
Hứa Tri Lục biết hắn đang nói đùa, dùng phương thức này để kéo tâm trạng cô lên, cũng nói lên một điều nữa, vẫn còn người khác yêu quý cô.
Dì Thẩm thực sự rất yêu thương cô.
"Vậy tôi sẽ bí mật báo cáo với dì Thẩm là anh hoài nghi dì"
Thẩm Tư Diên nhìn cô bật cười: "Đồ vô lương tâm, tôi như này là vì ai?"
Hứa Tri Lục 'phi' một tiếng, không nhìn hắn. Cô quay mặt đi một lúc rồi lại xoay lại nhìn hắn: "Thẩm Tư Diên"
"Hả?" Thẩm Tư Diên nhướn mày.
Hứa Tri Lục mím môi dưới: "Xin lỗi, còn có.......cảm ơn anh"
Thẩm Tư Diên sửng sốt, ngạc nhiên nhìn cô: "Vì cái gì xin lỗi tôi? Làm chuyện gì có lỗi với tôi sao?"
Hứa Tri Lục bái phục trí tưởng tượng phong phú của hắn. "Không có"
Cô cũng không hiểu tại sao bản thân muốn xin lỗi hắn. Cô cảm thấy Giản An nói rất đúng, Thẩm Tư Diên đối với cô rất tốt. Cô không nên đổ hết mọi chuyện lên đầu hắn, những chuyện khác cũng vậy, cứ để cho thời gian trả lời đi.
Cô muốn xin lỗi về những hành động của mình trước kia và cũng muốn cảm ơn Thẩm Tư Diên vì đã an ủi mình. Chí ít thì hiện tại, tâm trạng cô rất tốt.
Thẩm Tư Diên đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, xác định sắc mặt cô vẫn bình thường, gõ nhẹ đầu cô: "Được rồi, lát nữa cùng đi thôi, tôi đứng dưới ký túc đợi cô"
"Ừm"
"Cầm nổi đồ đạc không?"
"Cầm được"
Đợi giáo viên giao hết bài tập hè các môn xong, bọn họ chính thức hoan nghênh kỳ nghỉ hè.
-
Về ký túc dọn dẹp đồ đạc xong, Hứa Tri Lục nói với bạn cùng phòng một tiếng, sau đó kéo hành lý đi xuống lầu. Hành lý của cô không nhiều, chỉ có một cái vali và một cái túi to.
Vừa kéo tới hành lang liền nhìn thấy Thẩm Tư Diên đang đứng dựa vào tường. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Hứa Tri Lục kinh ngạc: "Dì quản lý ký túc để cho anh lên sao?"
Thẩm Tư Diên lấy vali của cô, tự luyến nói: "Chắc do tôi quá đẹp trai đi"
Hứa Tri Lục "....."
"Cũng có khả năng" Dì ở ký túc xá cô, thực sự rất khó tính. Tình huống bình thường mà nói, không có khả năng để cho nam sinh vào ký túc của nữ sinh. Điều này vì an toàn của nữ sinh bọn họ, có lúc trêu đùa ý kiến ý cò một chút, đều bị dì ấy mắng cho.
Hứa Tri Lục nhớ rõ một lần, bạn học nữ kia yêu sớm, sau đó có một ngày cuối tuần nọ, cô ấy mang rất nhiều đồ lên, bạn trai cô ấy liền hỏi dì rằng có thể giúp cô ấy cầm chút đồ lên rồi xuống liền được không.
Dì ấy không những không đồng ý còn mắng hai người họ một trận. Sau đó, bạn nữ chỉ có thể chạy đi chạy lại mấy bận, tức đến phát khóc mới chuyển xong.
Hứa Tri Lục cũng chỉ là nghe kể lại, nghe xong, Hứa Tri Lục còn bái phục dì ấy. Từ đó về sau, không ai dám tái phạm. Cô bình thường cũng không dám về muộn, sợ bị dì ấy nói.
Lần này Thẩm Tư Diên lại vào ký túc được, nghĩ mãi nguyên nhân cũng chỉ có thể do hắn đẹp trai mà thôi.
Thẩm Tư Diên nghe thấp đáp án thừa nhận của cô, cười nhẹ: "Vậy sao, cô cũng cảm thấy tôi đẹp trai à?"
Hứa Tri Lục nâng mắt, vừa lúc bắt gặp ánh mắt cười như không cười của hắn. Cô ngẩn người một chút, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi đâu có thừa nhận"
Cô nói: "Tôi chỉ cảm thấy, thẩm mỹ của dì với tôi nhất định không giống nhau"
Thẩm Tư Diên nhịn cười, không đôi co với cô: "Đi thôi"
"Ờ"
Hai người xuống lầu. Xuống tới nơi, dì quản lý nói với Hứa Tri Lục: "Hóa ra bạn học này lên giúp cháu à"
Hứa Tri Lục gật đầu, cười nhẹ nói: "Cháu cảm ơn dì"
Dì vẫy vẫy tay: "Dì nhìn mặt cậu ta thấy không tồi, không có khả năng làm chuyện gì xấu"
Hứa Tri Lục ".......". Cô thật sự rất muốn nói với dì ấy rằng dì sai rồi, chuyện xấu Thẩm Tư Diên làm rất rất nhiều đó ạ.
Thẩm Tư Diên nhìn dáng vẻ của cô như vậy, biết thừa cô đang nghĩ gì. Hắn dở khóc dở cười, trực tiếp nhéo má cô: "Lại đang phỉ báng gì tôi vậy?"
"Tôi nào có?"
"Trong lòng cô có" Thẩm Tư Diên nói: "Trong bụng cô ngó ngoáy cái gì tôi đều biết tỏng"
Hứa Tri Lục quay lại trừng hắn. "Vậy anh nói xem, giờ tôi đang nghĩ gì?"
Thẩm Tư Diên nhướn mày, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Thật sự muốn tôi nói?"
Hứa Tri Lục gật đầu: "Nói đi"
Thẩm Tư Diên mâu quang lấp lánh nhìn cô mấy giây, buông một câu: "Đang nhớ tôi"
"......."
(xin lỗi mn nha, dạo này mình bận chuyển địa điểm ăn ở, phỏng vấn các kiểu, hôm nay tạm một chương, mai mình cố gắng bù lại. Mn thưn thưn mình nha. Bỏ mấy ngày đã thấy dịch không được mượt lắm hay sao ấy. Phải cố gắng thuiii)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.