Nam Thần Bị Tôi Đá Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi

Chương 47: (End)




Bốn năm đại học, Hứa Tri Lục cùng Thẩm Tư Diên trải qua không hề giống như trước. Ngay từ lúc nhập học hai người đã được mệnh danh là đôi kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa.
Hứa Tri Lục vốn dĩ không muốn rêu rao, nhưng Thẩm Tư Diên không biết nghe bóng gió ở đâu, từ lúc bắt đầu học quân sự đã tuyên bố mình đã có bạn gái. Điều này khiến cho tất cả những cô gái có ý với hắn phải rút lui.
Nhưng một thời gian sau, mọi người đều phát hiện bạn gái của Thẩm Tư Diên căn bản không xuất hiện, không ít người có tư tâm liền can đảm hẳn lên. Một lần nọ, có người tỏ tình với Thẩm Tư Diên ngay trước mặt Hứa Tri Lục. Thẩm Tư Diên nhìn Hứa Tri Lục đứng phía không xa, mí mắt giật giật, chỉ về phía Hứa Tri Lục sau đó hỏi cô gái kia: "Có biết bạn gái tôi đang đứng phía sau không?"
Nữ sinh kia quay lại, nhìn thấy người được mệnh danh hoa khôi giảng đường đáng yêu nhất Hứa Tri Lục. Thẩm Tư Diên cười cười, vừa tự tin lại tự hào: "Bạn gái tôi dễ giận lắm, không muốn tôi nói chuyện với cô gái khác đâu, lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa"
Hắn nói xong liền hướng về phía Hứa Tri Lục đi tới, nắm lấy tay cô lại bị cô hất ra. Thẩm Tư Diên cũng không tức giận, nhẫn nại dỗ dành.
"Đợi lâu không?"
Hứa Tri Lục đi trước, hắn lẽo đẽo theo sau. Một màn này được lan ra toàn trường. Thẩm Tư Diên tuy đẹp trai nhưng bạn gái hắn rất hung dữ, tính khí nhỏ nhen vân vân.
Ngay lập tức, tên tuổi Hứa Tri Lục trở nên nổi tiếng. Về sau, cô và Thẩm Tư Diên cũng công khai yêu đương. Hai người khá nổi tiếng, cơ bản mỗi ngày đều có thể thấy bọn họ ở bên nhau.
Hứa Tri Lục đi làm, Thẩm Tư Diên lúc tan học nếu như không bận đều đến nơi cô làm việc để chờ không thấy phiền cũng không thúc giục, cứ một mình một chỗ làm việc trên máy tính.
Hai người tuy rằng bận bịu nhưng vẫn dính lấy nhau một chỗ. Thời gian qua đi, mọi người đều biết tình cảm của bọn họ còn cứng hơn vàng cũng không còn có ý nghĩ gì khác nữa. Tất nhiên xung quanh đôi khi cũng có những tin đồn nhảm khác xuất hiện.
Đại học năm ba, Thẩm Tư Diên rất bận. Công việc của hắn so với đời trước phát triển rất tốt điều này dẫn đến việc hắn có một đoạn thời gian không ở bên cạnh Hứa Tri Lục diễn cảnh tình tứ.
Cũng chính vì vậy, bạn học đều đoán rằng hai người đã chia tay. Nói chung là suy đoán của mọi người còn nhiều kiểu khác nữa. Lúc Hứa Tri Lục nghe thấy cũng chỉ cười cười, không ở cạnh nhau thì là chia tay sao.
Nhưng cô cũng khá bận nên cũng chẳng quản mấy chuyện này làm gì. Ngược lại với Thẩm Tư Diên, nghe mấy tin đồn vớ vẩn kia thì đột nhiên quay lại trường, hẹn Hứa Tri Lục sau đó huênh hoang lượn vài vòng khuôn viên trường, tin đồn từ đó biến mất không thấy tăm hơi.
Hứa Tri Lục cảm thấy Thẩm Tư Diên có chút ấu trĩ, nhưng kiểu ấu trĩ thế này cô vẫn thấy thích thích.
Năm tư đại học, hai người đều phải đi thực tập. Thẩm Tư Diên không quá yên tâm về cô, buổi sáng tự mình đưa cô đến công ty, trước khi đi vẫn không quên dặn dò: "Nếu như công việc làm em không vui, chúng ta không làm nữa"
Hứa Tri Lục nghẹn lời: "Sao có thể làm việc tùy hứng như thế chứ?"
Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Kêu em đến công ty làm bà chủ em không chịu, chỗ này có gì mà tùy hứng."
".........." Hứa Tri Lục cạn lời, có chút bất lực: "Công ty anh quá nhỏ, em muốn làm bà chủ công ty lớn cơ". Cô lẩm bẩm: "Vả lại chúng ta vẫn chưa kết hôn đâu"
Thẩm Tư Diên tính toán thời gian: "Thời gian sao trôi lâu vậy, tại sao luật pháp lại quy định 22 mới đủ tuổi kết hôn chứ"
Hứa Tri Lục: ".........vấn đề này tự anh đi mà hỏi"
Thẩm Tư Diên cười cười, cào nhẹ lòng bàn tay cô: "Em phải nhớ rằng. mình có ô dù"
Hứa Tri Lục biết ý hắn muốn nói ở đây là gì, bất giác cong cong khóe miệng: "Được, em biết rồi" Cô nhìn Thẩm Tư Diên: "Yên tâm đi, em có thể làm được"
Thẩm Tư Diên gật gật đầu.
Ngày đầu tiên thực tập thuận lợi hơn so với Hứa Tri Lục tưởng tượng. Trải qua bốn năm đại học, cô tuy không thể rèn luyện ra một thân bản lĩnh, nhưng ít ra giao thiệp giữa mọi người không còn quá căng thẳng, việc gì cũng không giấu trong lòng nữa.
Năng lực biểu đạt của cô trở nên tốt hơn, tính cách cũng từng chút một thay đổi, nhưng cũng có lúc hơi bị động. Nhưng đây là tính cách vốn có của cô, không có biện pháp cải thiện nhiều hơn nữa.
Hai người tiến vào giai đoạn thực tập, đều ngày càng bận bịu. Hứa Tri Lục thực tập ở công ty khác, Thẩm Tư Diên thì ở công ty của hắn nhưng vì công ty ngày càng tốt lên, hắn lại càng bận đến tối tăm mặt mũi.
Hai người từ đại học năm tư liền về sống chung với nhau, trước đó thi thoảng cũng có ngày ở cùng nhau, nhưng Thẩm Tư Diên đối với Hứa Tri Lục rất quy củ, nhiều nhất chỉ động đến năm ngón tay của cô nương nhà người ta thôi. (địu, đọc đến đây mất vui =.=)
Có thể tất cả mọi người sẽ không tin, hai người này vẫn luôn yêu đương thuần khiết đến như vậy. Hứa Tri Lục cũng không quá để ý chuyện này, mấy năm gần đây Thẩm Tư Diên là dạng người như thế nào, cô so với người khác càng rõ ràng hơn.
Thẩm Tư Diên đại để là muốn cho cô cảm giác an toàn, hoặc có thể vì nguyên nhân khác, từ trước đến giờ không hề vượt quá giới hạn.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.
Ngẫu nhiên có lúc Hứa Tri Lục nửa đêm mới tan ca. Vừa ra khỏi công ty, cô liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu cách đó không xa. Cô qua đó mở cửa lên xe, Thẩm Tư Diên mới chậm rãi đóng máy tính, quay sang hôn cô một cái, giúp cô cài dây an toàn, cùng cô về nhà.
Hứa Tri Lục cũng đã nói mấy lần rồi, không cần hắn tự mình đến đều bị Thẩm Tư Diên bác bỏ.
"Quá muộn rồi, ngày mai anh có cuộc họp đúng không?"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Ân"
Hứa Tri Lục cau mày: "Sau này em tan ca muộn như vậy, anh đừng tới đón em nữa, em gọi xe về là được"
Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Anh là bạn trai em, không đón em thì ai đón em?"
Hứa Tri Lục vô ngôn: "đi taxi cũng thế mà"
"Không giống" Thẩm Tư Diên lãnh đạm nói: "Buổi chiều anh còn đỡ lo, tối thì không được"
Hắn nhìn Hứa Tri Lục, thấp giọng hỏi: "Còn nhớ thời gian trước đọc tin trên báo không, cô gái trẻ tuổi bắt xe taxi bị xâm hại đó"
Hứa Tri Lục "......" Cô phì cười: "Đâu có nghiêm trọng đến vậy"
"Phòng ngừa trước không thừa" Thẩm Tư Diên nhìn cô: "chúng ta bình thường ai bận việc người nấy, đón em tan làm cũng xem như bồi đắp tình cảm"
Hứa Tri Lục nghe vậy, cong miệng cười: "Được rồi. Tùy anh đó"
Thẩm Tư Diên 'ân' một tiếng: "Nếu anh không khỏe anh sẽ nói, em đừng quá lo"
"Được" Hứa Tri Lục nhìn hắn, im lặng vài giây mới nói: "Thẩm Tư Diên"
"Hả?" Thẩm Tư Diên chuyên chú nhìn đường.
Hứa Tri Lục nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không có gì, em chỉ muốn gọi anh thế thôi"
Thẩm Tư Diên ngẩn người, cười nhẹ: "Ừm"
Sau khi hai người về đến nhà, Hứa Tri Lục đi tắm.
Thẩm Tư Diên hỏi cô: "Em đói không?"
"Có chút chút"
"Vậy anh nấu mỳ cho em"
"Được"
Thẩm Tư Diên mấy năm gần đây đã học thêm được rất nhiều thứ. Thậm chí cơm cũng biết nấu luôn. Hứa Tri Lục không biết phải khen như thế nào, so sánh đơn giản chính là hắn thay đổi rất nhiều.
Hai người bọn họ vì cuộc sống tương lai tốt đẹp mà thay đổi. Đương nhiên, hai người cũng sẽ cãi nhau. Thông thường là do Hứa Tri Lục nghĩ không thông nên phát giận, Thẩm Tư Diên căn bản sẽ không cùng cô cãi nhau. Ngẫu nhiên hắn có thực sự tức giận, nhiều nhất sẽ ngồi trong thư phòng một đêm, sáng ngày hôm sau như cũ vẫn cùng Hứa Tri Lục ăn sáng, đưa cô đi làm.
Có lúc Hứa Tri Lục cảm thấy mình thật sự quá đáng nhưng lại không cách nào thay đổi được. Cái tính cách này của cô sẽ dần biến thành thói quen không tốt, nhưng con người mà, làm sao có thể mười phân vẹn mười được.
Hứa Tri Lục tức giận đều từ việc Thẩm Tư Diên uống rượu. Dạ dày hắn không tốt nhưng vì công việc làm ăn nên không thể tránh khỏi việc phải uống rượu. Đặc biệt là với dạng công ty nhỏ như của bọn họ, ông chủ cũng chả khác mấy so với nhân viên bình thường, mỗi ngày đều phải làm quần quật như trâu như ngựa.
Hứa Tri Lục tắm xong ra ngoài, mỳ đã được làm xong. Hai bát. Cô nhìn vậy khen một câu: "Tài nấu nướng của anh ngày càng tốt đó"
Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Ăn thôi, ăn xong còn đi ngủ"
"Ân" Hứa Tri Lục cúi đầu ăn hai miếng, nghĩ nghĩ nói: "Đột nhiên cảm thấy, cuộc sống thế này thật tốt"
Thẩm Tư Diên thoáng sửng sốt: "Sao cảm khái như vậy?"
Hứa Tri Lục lắc đầu, nhìn người ngồi phía đối diện: "không biết, chính là muốn cảm khái thôi"
Thẩm Tư Diên cong miệng cười: "Sẽ ngày càng tốt hơn nữa"
Hứa Tri Lục gật đầu.
Ăn xong, Hứa Tri Lục giục Thẩm Tư Diên đi tắm, tự mình đi rửa bát. Hai người nằm trên giường, Hứa Tri Lục ngửi mùi hương trên người Thẩm Tư Diên, trầm mặc mấy giây nói: "Còn hơn 10 ngày nữa"
"Chuyện gì?"
"Sinh nhật anh"
Thẩm Tư Diên giật mình, cúi đầu hôn cô một cái, thanh âm trầm thấp: "Chúng ta đi lĩnh chứng đi"
Hứa Tri Lục mỉm cười: "Được thôi"
Trong thế giới của hai người, không cần quá nhiều thứ phải hình thức hóa. Tình cảm và cách suy nghĩ, nhiều khi chỉ bằng ánh mắt thôi cũng có thể biểu đạt trọn vẹn.
-
Chớp mắt một cái đã đến sinh nhật của Thẩm Tư Diên.
Hứa Tri Lục vốn dĩ muốn tổ chức sinh nhật cho hắn, kết quả trời vừa sáng hắn đã lôi cô từ trên giường xuống, nói muốn dẫn cô đến một nơi. Hứa Tri Lục vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cũng chưa trang điểm liền bị hắn kéo ra khỏi nhà.
Sau khi đến sân bay, cô mới dần dần phản ứng lại: "Chúng ta đi đâu?"
"Đi chơi"
Hứa Tri Lục "........."
Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Trước kia không phải em nói muốn đi Disney Land sao?"
Hứa Tri Lục chớp chớp mắt: "Bây giờ đi?"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Chưa đủ rõ ràng sao?"
Hứa Tri Lục nghẹn lời, phì cười: "Vậy đi thôi"
Hai người cứ thế nói đi là đi. Đến nơi, thời gian vẫn chưa quá muộn. Hai người thuận lợi tiến vào công viên, Hứa Tri Lục trước kia vẫn muốn đến đây, nhưng bọn họ lại quá bận.
Thời gian cả một ngày họ đều chơi trong đó. Đến tối, Thẩm Tư Diên đặt một phòng ngay trong công viên. Hứa Tri Lục chơi nguyên ngày đã có chút mệt. Cô tựa lên vai Thẩm Tư Diên, hoàn toàn phó mặc tất cả.
Thẩm Tư Diên mỉm cười: "Buồn ngủ sao?"
"Có chút" Hứa Tri Lục ngáp một cái: "Chơi mà cũng mệt"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Đúng là vậy" Hắn cúi đầu nhìn Hứa Tri Lục: "Nhắm mắt lại"
"A?" Cô vừa lên tiếng, Thẩm Tư Diên liền che mắt cô lại. Hứa Tri Lục giật mình, nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô bị Thẩm Tư Diên kéo đi về phía trước, cô mơ hồ có thể đoán được Thẩm Tư Diên muốn làm gì.
Nhịp tim Hứa Tri Lục không khỏi đập nhanh hơn mấy nhịp, có chút bối rối.
Đột nhiên, Thẩm Tư Diên dừng lại. Hắn ở phía sau dựa gần tới, thấp giọng nói: "Vốn là anh muốn mời rất nhiều bạn bè đến, nhưng lại phát hiện em không thích có nhiều người cùng làm chuyện này"
Hắn hơi dừng lại, đổi một tư thế: "Vì vậy chỉ có hai chúng ta là được"
Hắn buông tay đang che mắt cô ra, lúc Hứa Tri Lục mở mắt ra, hắn quỳ một chân xuống, đầu hướng lên nhìn cô.
"Cảm ơn em sau khi trọng sinh đã cho anh cơ hội"
Hắn nói: "Gả cho anh được không, đời này anh sẽ vẫn cũng em bước tiếp"
Không cần quá nhiều lời nói hoa mỹ, chỉ như vậy cũng đã đủ rồi. Bọn họ giống như mỗi kiếp đều ở bên nhau, đều nắm tay nhau, cùng đi đến hết con đường.
Hứa Tri Lục gật đầu "Em đồng ý"
Những quang cảnh và hình ảnh mà cô đã tưởng tượng vô số lần cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực rồi. Đây không phải giấc mộng của mình Thẩm Tư Diên, mà đó cũng là giấc mộng của cô.
..........
Tối hôm đó, cơn buồn ngủ của Hứa Tri Lục bị Thẩm Tư Diên quét sạch đi, Cả buổi tối, cô không nhịn được nhìn mãi chiếc nhẫn trên tay.
"Chiếc nhẫn này........mua xong anh còn tiền không?"
Thẩm Tư Diên thấp giọng cười: " Em nuôi anh là được" Hắn nói: "Đây là tiết kiệm mấy năm của anh đó"
Hứa Tri Lục trầm mặc vài giây, nhẹ nhàng nói: "Hình như có chút lãng phí"
"Không lãng phí" Thẩm Tư Diên ôm lấy cô: "Đợi có tiền rồi, anh đổi một cái to hơn cho em"
Hứa Tri Lục mỉm cười: "Được" Cô dịu dàng nói: "Mấy thứ này không quan trọng"
Thẩm Tư Diên hiểu rõ, hôn cô: "Đi ngủ thôi"
Hứa Tri Lục đáp ứng.
Thẩm Tư Diên đột nhiên lại lên tiếng: "Ngày mai về chúng ta đi lĩnh chứng"
"........." Hứa Tri Lục không cự tuyệt, hôn hôn hắn: "Được, em không có quà sinh nhật cho anh, vậy gả cho anh có tính không"
Thẩm Tư Diên nắm chặt tay cô, thanh âm khàn khàn: "Tính"
Sáng ngày hôm sau, hai người quay về. Không muốn chậm trễ dù chỉ một chút, trong buổi sáng đã tới cục dân chính. Thủ tục rất nhanh, lấy chứng nhận kết hôn xong, hai người đối mặt nhìn nhau.
Hứa Tri Lục nghĩ nghĩ: "Anh có sợ không?"
Thẩm Tư Diên lắc đầu: "Được ở bên em, gặp phải chuyện gì anh cũng không sợ"
Lần này, hai người từ cục dân chính thuận buồm xuôi gió về đến nhà mà không xảy ra chuyện không may nào.
Tương lai sắp tới, ai cũng không thể chắc chắn được. Nhưng hai người xác định rằng họ sẽ càng ngày càng sống tốt. Hắn sẽ yêu cô bồi cô trọn đời, cô cũng vậy.
- -----------------------------------------------TOÀN VĂN HOÀN------------------------------------------------------
5/5/2020-16/8/2020
Sau hơn ba tháng cuối cùng mình cũng đã hoàn thành bộ truyện dịch đầu tay của mình. Chắc chắn sẽ có nhiều sai sót hoặc những đoạn dịch không hợp ý mn nhưng mong mn bỏ qua cho, bởi lúc dịch mình cũng đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều, muốn mọi thứ hợp phong cách dịch và tính cách của mình nữa.
Cảm ơn mn đã ủng hộ và dành tình cảm cho bộ truyện này. Mình sẽ cố gắng tìm những bộ khác dài hơn chút để dịch, có hay không thì mình không biết vì mình dịch trực tiếp =)))) nhưng nếu thấy không hay lắm trong quá trình có khi mình sẽ drop vì vậy mn chuẩn bị mũ bảo hiểm nhỡ mình cua gắt nhé =)))))
Cuối cùng, một lần nữa cảm ơn mọi người và hẹn gặp lại ở bộ tiếp theo nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.