Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 22.3: Phiên ngoại:Diệp Thừa




[1]
“Ông thật cao hứng con làm ra quyết định như vậy.” Diệp Phong ngồi ở trên ghế sopha, hai tay đăth ở trên quải trưởng chống trên mặt đất, nhìn thoáng qua Diệp Thừa thần tình đạm mạc, “Nói một chút con vì cái gì muốn đi tới quân đội? Ông thật muốn biết cái gì đã cải biến suy nghĩ của con.”
“Vì bảo hộ người mà tôi yêu, không hơn.”
….
[2]
Biệt thự của Diệp gia, dưới tầng ngầm liên thông tạo thành một phòng đọc sách thật lớn. Bên trong phòng đọc sách có thể tìm thấy được các bộ sách mà trên thành thành phố còn chưa bán ra hoặc là các tư liệu hoàn toàn bị cấm. Nam nhân mặc trên người bộ quần áo quản gia màu đen cầm trong tay một túi văn kiện trong suốt, thông qua hệ thống kiểm tra thân thân phận. Sau khi phòng đọc sách mở ra, đầu tiên nhìn thấy chính là nam nhân đang nửa tựa ở bên giá sách, trên tay cầm một tác phẩm ngoại quốc nổi tiếng kia.
Nam nhân mặc một thân quân trang tối màu thẳng tắp, từ bả vai đi xuống là dây xích màu vàng nối tiếp với phía dưới cổ áo, quần dài bó chặt có vẻ khiến cho chân của y càng thêm tinh tế thon thả. Dường như không có cảm giác được bản thân mình đi vào, nam nhân bộ dáng cúi đầu đọc sách thập phần chuyên chú, giống như là đang nhìn sự khả ái của người mình yêu. Ngọn đèn khiến cho bóng dáng của y kéo dài hắt lên trên giá sách, làm cho y so với bình thường còn muốn cao lớn hơn.
“Thiếu gia, toàn bộ đã điều tra được.” Quản gia ho nhẹ một tiếng, sau đó thấy Diệp Thừa nhẹ nhàng xoay người lại hướng về phía mình, tiến tới cầm túi văn kiện trong suốt trong tay đưa cho Diệp Thừa. Diệp Thừa mở ra túi văn kiện, lấy tư liệu bên trong ra nhìn vài lần, sau đó khép lại tư liệu trong tay, sau đó đem nó thả lại trên chỗ trống ở giá sách, hướng quản gia tươi cười, “Tôi mặc kệ là ai, nếu thương tổn Hạ Lăng, vậy làm cho bọn họ đều đi chết đi.”
….
[3]
Diệp Thừa đứng ở ngoài phòng bệnh VIP, nhìn cửa sơn màu trắng, do dự hồi lâu mới đẩy cửa rồi đi vào. Hạ Lâm bên trong phòng bệnh ôm di động chuyên chú nhìn cái gì đó, cũng không cảm giác được Diệp Thừa tiến vào, bộ dáng lén lút kia ở trong mắt Diệp Thừa trở nên thực đáng yêu. Diệp Thừa ra vẻ nghiêm túc rất nhanh tiến lên, một phen cướp lấy di động ở trong tay Hạ Lâm. Hạ Lâm đang muốn tức giận liền thấy được Diệp Thừa hé ra vẻ mặt bình tĩnh, nuốt nuốt nước miệng: “Cái kia… tôi chỉ là đang…”
“Tôi đã nói với em như thế nào? Trong lúc sinh bệnh không được gây sức ép như vậy, còn ôm di động.” Diệp Thừa nhìn màn hình di động, một đống lớn kí tự chi chit, Diệp Thừa mắt sắc bén lập tức liền thấy được đống lớn kí tự kia xuất hiện bên trong kia chính là nhân vật trong tiểu thuyết của mình. Ngu ngốc này, thật sự là mất trí nhớ còn không xem tiểu thuyết, có chút đau đầu đem di động tắt máy, sau đó ngồi bên người Hạ Lâm, “Em xem tiểu thuyết?”
“Dĩ nhiên xem.” Hạ Lâm nhắc tới tiểu thuyết kia liền tinh thần hăng hái, bình thường không nói nhiều, hiện tại lại giống như chim sẻ líu ríu: “Tôi thích nhất chính là xem tiểu thuyết của Diệp Tri đại đại, nội dung bộ truyện thực đáng khen a, đáng tiếc anh không xem tiểu thuyết, bằng không anh nhất định sẽ thích Diệp Tri đại đại.” Diệp Thừa nghe xong lông mày nhíu một cái, tiến lên phía trước đem Hạ Lâm giam cầm vào trong ***g ngực, trầm giọng nói, “Em thích Diệp Tri?”
“Đúng… đúng vậy, làm sao vậy… Ai, anh đừng dựa vào gần như vậy…” Hạ Lâm đẩy Diệp Thừa, phát hiện căn bản đẩy không được, đành phải thở dài một hơi nói, “Diệp Thừa, mau đứng lên, tôi cũng sắp bị anh đè chết.”
Diệp Thừa cũng cảm giác được Hạ Lâm biểu hiện ra ngoài một loại ẩn ẩn phản cảm, trầm mặc một hồi, mới đưa đầu dựa ở trên vai của Hạ Lâm, ép tới Hạ Lâm có điểm đau, bắt đầu liều mạng giãy dụa. Diệp Thừa thân thủ ôm lấy Hạ Lâm, không cho cậu ta giãy dụa, dừng lại một chút mới nói: “Thật xin lỗi, để cho tôi ôm một hồi, một hồi là tốt rồi.”
Y cũng biết Hạ Lâm sau khi tỉnh lại liền thay đổi, cậu ta quên đi hết thảy phát sinh trước kia, bản thân vô luận đối với cậu tốt thế nào, cậu cũng chỉ đem mình trở thành huynh đệ để đối đãi. Bất quá Hạ Lâm có thể tỉnh lại, so với hết thảy đều quan trọng hơn không phải sao? Nếu Hạ Lâm thật sự không thích mình, như vậy bản thân chỉ cần đem phân tình cảm này giấu ở trong lòng, yên lặng bảo vệ cậu ấy là tốt rồi.
“Em thích Diệp Tri, như vậy tiểu thuyết của Diệp Tri cũng chỉ vì một mình em mà viết, được không?”
“Anh điên rồi? Anh không phải Diệp Tri đại đại, anh như thế nào có thể buộc người ta làm như vậy?”
“…” Diệp Thừa tay ôm lấy Hạ Lâm dừng lại, lúc sau chậm rãi buông Hạ Lâm ra, bày ra tư thế ngồi của mình, khẽ cười nói “Cũng đúng.”
Dù sao người mà em yêu cũng không phải tôi.
….
[4]
Diệp Thừa ngồi ở trên ghế sau, lẳng lặng nhìn cách đó không xa một đôi nam nữ ở cùng một chỗ mặc trang phục tình nhân đang ôm nhau. Nam sinh thực thanh tú, thời điểm cười rộ lên có một đôi má lúm đồng tiền, cậu ôm nữ sinh, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, bộ dạng vô cùng thân thiết.
Diệp Thừa cố nén xuống ý nghĩ xông lên đem Hạ Lâm ném lên xe sau đó diên cuồng hôn lên môi của cậu, hung hăng đấm vào cửa sổ xe, “Lái xe.”
“Dạ, thiếu gia.” Như cảm giác được cái gì, đầu của Hạ Lâm nghiêng nghiên, nhìn thấy Lincoln loại dài, nhíu nhíu mày. Nữ sinh từ trong ***g ngực của Hạ Lâm ngẩng đầ, theo ánh mắt của cậu nhìn lại, cũng không thấy được gì, nâng lên tay nhéo nhéo mặt của Hạ Lâm, cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, nói “Làm sao vậy?”
Hạ Lâm lắc lắc đầu, dắt tay của nữ sinh, “Không có gì, đi thôi, chúng ta đi ăn kem.”
Nữ sinh chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười, loan thành hình bán nguyệt thật xinh đẹp, Hạ Lâm nhìn thấy trong lòng ấm áp, nâng lên tay vỗ vỗ đầu nữ sinh: “Em lại muốn tính kế anh như thế nào a?”
“Xì…” Nữ sinh khẽ hừ một tiếng, đông tác thập phần nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng của Hạ Lâm, Hạ Lâm quýnh lên, vội vàng giữ chặt chân của nữ sinh, đem cô đặt vững vàng ở trên lưng mình. Nữ sinh cười vỗ vỗ bả vai của Hạ Lâm, “Đi thôi, bạch mã thân ái của em.”
“Anh không ngại em thêm hai chữ ‘vương tử’.”
“Được, bạch mã vương tử thân ái của em.”
“Chậc, em này cái đồ tiểu hỗn đản.”
~ ~ ~ ~ ~
*xe Lincoln:
lincoln-stretch-limo
* Chú ý: Nhân vật chính của truyện Hạ Lăng [夏凌 – ‘Hạ’ trong ‘mùa hạ’, ‘Lăng’ trong ‘hừng đông’] trong thế giới thứ hai (mục tiêu công lược là Diệp Thừa) mượn xác của Hạ Lâm [夏林 – ‘Hạ’ trong ‘mùa hạ’, ‘Lâm’ trong ‘rừng cây’], thế giới thứ ba (mục tiêu công lược là Phó Hàn) mượn xác của Hạ Lăng [夏陵 – ‘Hạ’ trong ‘mùa hạ’ và ‘Lăng’ trong ‘ngọn đồi’]. Hai người được mượn xác này có tên đọc đồng âm nhưng khác nghĩa với tên của nhân vật chính. Diệp Thừa căn bản là không biết tên của Hạ Lâm viết khác tên của Hạ Lăng, người thật sự mà mình yêu, nên không phát hiện ra gì khác thường cả. Tên Trung Quốc còn phải giải thích nghĩa của từng từ trong tên mới biết được cách viết… ( = v =)
Giải thích luôn vì chương sau là tới mục tiêu công lược Phó Hàn rồi:”>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.