Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 62:




Hạ Lăng kỳ thực không nghĩ muốn quản chuyện giữa [Hạ Lăng] cùng với Ngô Triết, nhưng cố tình hai người này cãi nhau, lại làm như muốn để cho tất cả mọi người biết bọn họ đang show ân ái. [Hạ Lăng] lộ ra bộ dạng ‘tôi và cậu đã không còn bao nhiêu quan hệ, tiền này cậu đừng lấy đi để tìm tôi nữa’, kỳ thực cũng rất mờ mịt biểu đạt ‘cậu không phát hiện tôi bị cậu làm cho tâm tình không tốt sao, mau tới an ủi tôi a, cậu cái tên ngốc kia’.
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, Hạ Lăng đã cảm thấy chịu không nổi, vì thế hắn dùng khủy tay chọc chọc vào thắt lưng của Phó Hàn đang ngồi bên người mình, trên tay vẫn còn cầm chiếc hộp nhỏ. Sau đó hắn đè thấp âm thanh, đảm bảo chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được: “Bằng không chúng ta trước ra ngoài đi, cảm giác sau đó sẽ phát sinh một ít chuyện phiền toái, tốt nhất đừng để liên lụy tới trên người chúng ta.”
Phó Hàn cũng hiểu được hai người [Hạ Lăng] và Ngô Triết cùng nhau xuất hiện sẽ phiền toái ra sao, hơn nữa y cũng không muốn thời điểm mình cùng Hạ Lăng ở chung, lại còn phải chịu sự khó chịu do người khác quấy rầy. Tuy rằng Phó Hàn cũng rất muốn đem Hạ Lăng đi ra ngoài, nhưng mà lo lắng tới thân thể của Hạ Lăng, y vẫn đem Hạ Lăng nhét lại vào trong ổ chăn, “Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, thân thể của cậu không tốt, vẫn đừng đi ra ngoài thì hơn.”
Thời điểm [Hạ Lăng] cùng Ngô Triết đi vào, Hạ Lăng cơ hồ ngay lập tức liền thấy được trên tóc cùng với quần áo của hai người có tuyết dính lên. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được tuyết ở bên ngoài còn chưa ngừng rơi, ngược lại càng có xu thế rơi lớn hơn. Hạ Lăng cũng không nghĩ muốn đi ra ngoài, bởi vì bên ngoài thực sự rất lạnh, nhưng nhìn hai người [Hạ Lăng] cùng Ngô Triết căn bản không tính toán định giải quyết vấn đề của mình, hắn cũng chỉ có thể trước tiên đi ra ngoài đã rồi lại nói sau, miễn cho vô tội còn bị liên lụy.
“Không có việc gì, tôi đi đổi quần áo là được rồi, cậu chờ tôi.”
Nói xong, Hạ Lăng dùng một ít tích phân, cùng hệ thống đổi lấy quần áo, mũ, khăng quàng cổ cùng với găng tay giữ ấm, sau đó ở trong chăn chui ra, làm bộ mới lấy mấy thứ này từ trong hòm đựng quần áo ra, sau đó chạy về phía phòng tắm để thay. Quần áo giữ ấm rất tốt, Hạ Lăng từ trong phòng tắm đi ra, bước tới bên cạnh giường của mình đều cảm thấy có chút nóng. Ngay sau đó hắn cầm lấy áo khoác để trong chăn trả lại cho Phó Hàn, rồi trực tiếp lôi kéo y rời khỏi ký túc xá.
Tuyết ở bên ngoài vẫn còn rơi, từ thời điểm Hạ Lăng cùng Phó Hàn trở về tới bây giờ rõ ràng còn chưa tới một tiếng. Hạ Lăng cúi đầu nhìn về phía mặt đất, vậy cả trên mặt đất hiện tại đã phủ một lớp tuyết rất dày, ngay cả đi đường cũng có chút khó khăn. Trong những thế giới mà hắn đã từng đi qua, chưa có lúc nào thời tiết lại biến hóa kỳ quái tới như vậy. Mùa đông vừa tới, trừ phi là có tuyết rơi, bằng không cũng sẽ không rét lạnh tới thế.
Chuyện tình giữa [Hạ Lăng] cùng Ngô Triết cũng không thể ở trong một khoảng thời gian ngắn là có thể giải quyết được, vả lại bên ngoài tuyết rơi thật sự rất lớn, ở trong mắt của Hạ Lăng liền nhìn thấy một mảnh trắng xóa, khiến con ngươi có chút đau nhức. Xoa xoa huyệt thái dương, Hạ Lăng quay đầu nhìn về phía Phó Hàn, “Chúng ta hiện tại chuẩn bị đi đâu? Ký túc xá tạm thời vẫn không nên trở về thì tốt hơn, tuyết lại rơi lớn như vậy, cũng không thể đi đâu quá xa.”
“Đi tới nhà thể chất, nơi đó cách ký túc xá gần nhất, hơn nữa có hệ thống sưởi ấm, chúng ta trước tiên cứ tới đó tạm ngồi một hồi.” Hạ Lăng biết nhà thể chất ở trong miệng của Phó Hàn, trước kia thời điểm khi hắn còn đang ở trong cơ thể của [Hạ Lăng] đã từng đi tới đó chơi đùa một vài lần, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vài trận bóng rổ. Bất quá đối với riêng hắn mà nói, chuyện tình chơi bóng linh tinh gì đó, vẫn đừng hi vọng hắn sẽ cảm thấy hứng thú thì hơn.
Hơn nữa Hạ Lăng đi tới nhà thể chất chủ yếu vẫn là để tìm nơi để ngủ, đúng vậy, chính là để ngủ. Cả Học viện St. Timya này trừ ký túc xá ra, nơi duy nhất có thể cung cấp chỗ ngủ cho Hạ Lăng cũng chỉ có nhà thể chất. Thời điểm thời tiết ban ngày không tồi, Hạ Lăng sẽ tới nhà thể chất để tìm một vị trí ngủ thoải mái, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là thời điểm kia không cần phải đi học.
[Hạ Lăng] ở trong trường luôn là người đạt thành tích hạng nhất, loại chuyện trốn học căn bản là không có khả năng. Hơn nữa quan trọng nhất chính là Hạ Lăng e sợ thời điểm mà mình đang ngủ, [Hạ Lăng] sẽ đột nhiên tỉnh lại, sau đó phát hiện ra bản thân mình không có đi lên lớp học, ngược lại còn nằm ngủ say ở trong nhà thể chất. Ngẫm lại đều cảm thấy được nếu bản thân làm như vậy thì quả thực quá kích thích, mà tồn tại của bản thân cũng sẽ dễ dàng bị [Hạ Lăng] phát hiện được.
Mũ mà hệ thống cung cấp chỉ có thể che đi đỉnh đầu, lỗ tai của Hạ Lăng bị đông lạnh tới mức có chút đỏ lên, tuy rằng quả thực quần áo giữ ấm rất tốt, nhưng mà trên mặt vẫn như trước bị gió lạnh thổi đập tới. Cho nên thời điểm hai người đi được tới nhà thể chất, cả khuôn mặt của Hạ Lăng đã bị đông lạnh tới mức hồng đỏ cả lên, thậm chí còn sinh ra một chút cảm giác đau đớn.
TuT tuyết đột nhiên rơi lớn vào buổi tối, bản thân còn muốn đi loạn ra ngoài, đây quả thực là muốn đi tìm được chết.
Khi Hạ Lăng ngồi ở dưới mặt đất để chà xát mặt, Phó Hàn cũng đã đem đèn cùng máy điều hòa ở trong nhà thể chất mở lên. Nhà thể chất nhìn từ bên ngoài thì cảm thấy rất bình thường, nhưng lúc tiến vào rồi mới thấy thực ra nó rất rộng lớn. Cũng may nhà thể chất mặc dù cách ký túc xá rất gần, nhưng nếu ở trong này bật đèn thì cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì tới những người đang ở trong ký túc xá nghỉ ngơi.
Hơn nữa nhìn từ bên ngoài mà nói, cũng rất khó để có thể phát hiện ra ở bên trong nhà thể chất có bật điện hay không. Cho nên chỉ cần Hạ Lăng cùng Phó Hàn không phải cố ý ở trong nhà thể chất chơi bóng linh tinh gì đó, ở dưới tình huống bình thường, sẽ không có ai phát hiện ra bọn họ đang tránh ở bên trong. Hệ thống lò sưởi sau khi mở lên, Hạ Lăng cũng liền đem khăn quàng cổ cùng mũ ném qua một bên.
Trên người mặc kệ là áo khoác hay là quần dài thì đều có thể thấy được một mảng tuyết lớn còn đọng lại chưa tan đi. Hạ Lăng phủi đi tuyết ở trên người, từ phương hướng của hắn nhìn lại, có thể thấy được Phó Hàn đang đưa lưng về phía mình, ngửa cổ nhìn về phía cái rổ chơi bóng rổ. Bởi vì động tác của Phó Hàn, khiến cho một vài sợi tóc nâu liền rơi lên trên bả vai của y.
Trên quần áo cùng với tóc của Phó Hàn cũng dính không ít tuyết, một đường nhìn xuống, ánh mắt của Hạ Lăng cuối cùng rơi lên trên lưng của y. Cho dù là đã giấu ở dưới chiếc áo khoác, Hạ Lăng như trước vẫn có thể cảm giác được dáng người không tồi cùng với thắt lưng tinh tế của y, vừa thấy đã khiến cho Hạ Lăng sinh ra một loại hâm mộ ghen tị hận.
Không có biện pháp, người ta dù sao cũng là nam thần, phải có giá trị nhan sắc a giá trị nhan sắc, phải có dáng người a có dáng người, thời điểm tâm tình không tồi liền tùy tiện xem vài quyển sách cũng vẫn có thể cam đoan không bị thi lại, thời điểm tâm tình không tốt cho dù là không đọc sách cũng vẫn có thể vượt qua được kì thi, quan trọng nhất là có thể hỗ trợ đánh nhau (mà không hề hấn gì). Mà Hạ Lăng năng lực duy nhất có thể khiến cho người ta ghen tị đấy chính là ăn hoài không mập lên.
Bất quá này cũng rất tốt, ít nhất đối với một tên ham ăn như Hạ Lăng mà nói, hắn đã phi thường thõa mãn đối với năng lực này của mình. Đại khái bởi vì ánh mắt quá mức nóng cháy của Hạ lăng, khiến cho thời điểm mà Phó Hàn quay người lại, vừa lúc thấy được Hạ Lăng đang ngẩn người nhìn mình. Có chút ngốc nghếch như vậy, bất quá lại ngoài ý muốn làm cho Phó Hàn cảm giác được tâm tình rất tốt.
Tối thiểu Hạ Lăng như vậy, ở trước kia y căn bản là chưa từng nhìn qua. Vô luận là lần đầu tiên đánh nhau, hay là ở vụ tai nạn xe cộ, trong ấn tượng của Phó Hàn, Hạ Lăng vẫn luôn là một người cùng y không khác biệt quá nhiều. Đại khái chính là tự do thoải mái, cho nên toàn làm những việc dựa theo ý nghĩ của bản thân, chưa bao giờ để tâm tới hâu quả sau đó.
Vài bước đi tới trước mặt của Hạ Lăng, Phó Hàn vươn tay sờ vào vành tai ẩn sau mái tóc của Hạ Lăng, nhìn chiếc bông tai đang được đeo ở trên đó. Tuy rằng hoa văn ở trên chiếc bông tai này nhìn qua không rõ ràng tinh xảo với cùng thu hút ánh mắt như những chiếc bông tai khác, nhưng ngoài ý muốn lại rất hợp với Hạ Lăng.
Khi Phó Hàn xoay người đi tới trước mặt của Hạ Lăng, Hạ Lăng không biết vì cái gì, khuôn mặt đột nhiên nóng lên. Vì thể Hạ Lăng cái tên ngốc kia liền đem loại cảm giác này quy về nguyên nhân ‘đại khái là bởi vì hệ thống sưởi ấm ở trong nhà thể chất quá nóng đi’. Bất quá có thể ngu ngốc tới mức này, kỳ thực cũng không dễ dàng gì, đương nhiên đây cũng không phải là đang khinh bỉ gì đâu _(:3)∠)_!
Phó Hàn nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Lăng thoáng đỏ lên, cuối cùng thật sự nhịn không nổi mà bật cười, đưa tay đặt lên trên trán của hắn, làm bộ như không biết gì, nói: “Sao thế, mặt đỏ như vậy, có phải hay không phát sốt?” Nếu thực sự là phát sốt thì còn tốt. Hạ Lăng sau khi nghe được câu hỏi của Phó Hàn, suy tư một lát, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Đại khái bởi vì nguyên nhân hệ thống lò sưởi đi.”
Bất quá hệ thống lò sưởi – kun thật sự có thể làm được tới trình độ này sao! Quên đi, vì cái gì lại để ý tới chi tiết nhỏ này. Hạ Lăng liền vỗ vỗ vị trí trống không ở bên cạnh chỗ mình đang ngồi, ý bảo Phó Hàn ngồi xuống. Phó Hàn cũng không khách khí, ở sau khi ngồi xuống bên cạnh Hạ Lăng, vươn tay đem mũ cùng với khăn quàng cổ mà Hạ Lăng tùy ý ném trên mặt đất, sắp xếp lại gọn gàng rồi để tới bên cạnh.
Bởi vì nhà thể chất mỗi ngày đều có người tới dọn dẹp, hơn nữa Hạ Lăng cũng lười trèo lên lên khu ghế lô, vì vậy trực tiếp lên ngồi xuống ngay tại trên mặt đất, đơn giản lại thuận tiện. Lấy ra di động, liếc mắt nhìn thời gian một cái, mới phát hiện ra hiện tại đã sắp tới 3 giờ sáng. Bất quá cũng may ngày mai là ngày được nghỉ ngơi, không cần phải đi học, cho nên tối nay có ngủ muộn cũng không vấn đề gì.
Chỉ là sinh vật giống như Hạ Lăng, chung quy vẫn là ‘không ngủ sớm thì sáng hôm sau sẽ cực kỳ buồn ngủ’. Vốn đã trở lại ký túc xá để chuẩn bị đi ngủ rồi, không nghĩ tới lại nhảy ra hai người [Hạ Lăng] cùng Ngô Triết giận rỗi với nhau, làm hại hắn còn phải cùng Phó Hàn hai người chạy tới nhà thể chất để nghỉ ngơi. Cho nên vì cái gì ngay cả ngủ một giấc cũng đều khó khăn như vậy a (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hạ Lăng thực sự nhịn không được, thẳng thắn nghiêng đầu tựa vào trên vai của Phó Hàn, cuối cùng cũng bắt đầu có chút mơ mơ màng màng. Hắn nguyên bản chỉ là muốn chợp mắt một hồi, đợi lát nữa liền đứng lên quay trở về ký túc xá, lại không nghĩ tới hắn vừa mới nhắm mắt lại, liền vinh hạnh tựa đầu ngủ luôn trên vai của Phó Hàn. Phó Hàn toàn bộ quá trình đều duy trì một tư thế không thể động đậy. Nếu đổi lại là y của trước kia, thời điểm hơn ba giờ sáng căn bản là không hề buồn ngủ. Nhưng không biết là vì cái gì, y lúc này lại đặc biệt cảm thấy muốn ngủ một giấc.
Đại khái là bởi vì rốt cuộc đã đợi được người mà mình chờ đợi suốt hơn một năm trở lại đi?
….
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào bên trong nhà thể chất. Hạ Lăng nghe thấy tiếng chim kêu từ bên ngoài vang lên, chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện ra bản thân đang nằm ở trong lòng của Phó Hàn, quan trọng nhất chính là tay của hắn hiện tại còn đang ôm lấy thắt lưng của Phó Hàn! Chưa từng cảm thấy bản thân khi ngủ dáng vẻ lại kém cỏi tới như thế, Hạ Lăng lần đầu tiên cảm nhận được ác ý tới từ thế giới này.
Nhất là khi hắn phát hiện ra Phó Hàn ngay sau đó cũng mở mắt ra, hiển nhiên một bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt mờ mịt nhìn chính mình.
Cho nên hắn hiện tại thừa dịp Phó Hàn còn chưa có cảm giác, sau đó thật nhanh thu tay lại, làm bộ tư thế của mình rất đoan chính gì đó, còn có kịp sao QuQ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.