Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 79:




Cơn giấc mộng về Bạch Lê kia vẫn như cũ hiện rõ lên tại trong đầu của Hạ Lăng. Hắn cũng không biết tới cuối cùng là nguyên nhân gì khiến cho Bạch Lê bị ‘xóa bỏ’, bất quá từ những câu nói kia của Bạch Lê, hắn có thể hiểu được một chút sự việc.
Tử vong của Bạch Lê chẳng khác nào là bị vứt bỏ, là ai có năng lực để vứt bỏ Bạch Lê? Liên quan tới sự tồn tại của Bạch Lê cũng chỉ có một mình hệ thống. Dựa theo những gì trong trí nhớ của hắn trước kia, liền ngay cả thân phận của Bạch Lê cũng là do hệ thống chế tạo ra. Nếu dựa theo phán đoán như vậy để xâu chuỗi lại, liền ra một kết quả —–
Bạch Lê chết đi bởi vì một tràng tai nạn xe cộ không biết là ngoài ý muốn hay là cố ý, đồng thời cũng khiến cho mục tiêu công lược chết của thế giới đó đi. Hệ thống sau đó liền ngầm công nhận rằng Bạch Lê trở thành [mục tiêu không thể công lược], dẫn tới chuyện nhiệm vụ công lược sắp đặt tiến vào trong thế giới của Bạch Lê cũng bị xóa bỏ theo. Mà Bạch Lê không rõ bằng cách nào lại biết được toàn bộ mọi chuyện (kỳ thực cũng có thể tính là khôi phục lại trí nhớ). Y không cam lòng cứ như vậy bị vứt bỏ, cho nên mới hấp thu những cảm xúc tiêu cực, để đổi lấy một loại phương thức ‘sống’ sót khác, tới cuối cùng mới có thể cường ngạnh lôi kéo hắn tiến vào trong thế giới của y.
[Player cậu phải biết rằng, không phải bởi vì Bạch Lê tử vong, dẫn tới không thể công lược được, cho nên tôi liền vứt bỏ hắn ta. Cái chết ngoài ý muốn của Bạch Lê đã khiến cho toàn bộ nhiệm vụ tại thế giới của hắn ta được lưu trữ trong kho số liệu của tôi bị biến mất. Hơn nữa bởi vì thế giới kia cũng đã sắp bị hủy diệt cùng tan vỡ, khiến cho trí não trung tâm của tôi liền trực tiếp bỏ qua Bạch Lê.]
Hệ thống đột nhiên lên tiếng cũng thừa nhận phán đoán của Hạ Lăng là không sai. Cứ như vậy, những việc ban đầu mà Bạch Lê làm đối với hắn đều có thể lý giải được vì sao. Bạch Lê trong giấc mộng nhìn qua là một người trầm tĩnh cùng ôn nhu, thế nhưng bởi vì một tai nạn bất ngờ khiến cho bản thân rơi vào tình huống tử vong, sau đó lại tiếp nhận thông tin bị vứt bỏ. Đổi lại là ai thì cũng không thể trong một thời gian ngắn chấp nhận được sự thật rằng chính mình bị vứt bỏ.
Bạch Lê không cam lòng chết đi liền hắc hóa, mang theo trí nhớ cùng tình cảm ban đầu, không ngừng tìm cách để bản thân lưu lại bên trong thế giới sắp tan vỡ kia. Hơn nữa tuy rằng Bạch Lê là sự kết hợp từ những cảm xúc tiêu cực, nhưng mà y đúng là luôn vì muốn tốt cho hắn, cho nên hắn cũng không có lý do gì đi trách móc y. Hạ Lăng cúi đầu, tốc độ đi đường cũng không phải rất nhanh, nhưng bởi vì vẫn mải nghĩ tới việc của Bạch Lê, khiến cho hắn không chú ý va vào thân thể của một người đang đi trên đường.
Hạ Lăng lảo đảo đứng không vững liền ngã ngồi xuống trên mặt đất. Mà nam nhân bị hắn đụng trúng kia, trên mặt đeo khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, trên khẩu trang lại đeo thêm một chiếc kính râm lớn, chân loạng choạng đồng thời cũng ngã sụp xuống. May mắn đối phương phản ứng cũng rất nhanh, miễn cưỡng ổn định lại cơ thể, không để cho bản thân ngã nhào giống Hạ Lăng. Bất quá cũng bởi vì va chạm của Hạ Lăng khiến cho chiếc kính râm trên mặt của nam nhân rơi xuống đất. Hạ Lăng giờ phút này hoàn toàn có thể thấy rõ ràng được thần sắc kinh ngạc cùng phẫn nộ hiện lên trong con ngươi (đã từng) được che giấu ở bên dưới chiếc kính.
Hạ Lăng cảm thấy nam nhân trước mắt này có chút quen mắt. Nhất là khi nhìn thấy con ngươi màu rám nắng xinh đẹp kia khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, bất quá đối phương che đậy quá kín đáo, khiến cho Hạ Lăng đột ngột không thể nhớ ra nổi là đã gặp qua người này ở đâu. Nam nhân thấy Hạ Lăng ngã ngồi trên đất, ngốc nghếch một câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt có chút không thích hợp, hình như đang nhớ lại gì đó.
Cảm giác có chút không ổn, đối phương nhanh chóng cong người nhặt lên kính râm, cũng may kính râm này chất lượng rất tốt, bị rơi như thế cũng không có vấn đề gì. Đối phương nhanh chóng đeo kính lên, muốn rời khỏi bệnh viện, đột nhiên nghe thấy Hạ Lăng từ phía sau nói, “Cái kia, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý đụng vào anh.”
Nam nhân không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ không sao hết. Tuy rằng nam nhân đã đáp lại lời giải thích của Hạ Lăng, nhưng mà lại vẫn khiến cho Hạ Lăng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái. Người đem bản thân che kín tới như vậy, vừa nhìn đã biết là có vấn đề. Đối phương sẽ không phải là mắc mấy chứng bệnh nghiêm trọng gì đó giống như không muốn để cho người khác nhìn thấy mặt mình đấy chứ.
Hạ Lăng vốn muốn đuổi theo xem nam nhân kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lại bị một hộ sĩ chạy tới túm lấy quần áo, “Cậu cái tên tiểu hỗn đản này, sao bây giờ mới tới, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không a? Bác sĩ Hạ vốn đã có thể sớm tan làm, tôi cũng có thể sớm được nghỉ ngơi một chút, bây giờ còn phải đợi cậu lâu như vậy, cậu thực sự không biết xấu hổ sao!”
“Tôi lập tức qua đây!” Hạ Lăng quay đầu nhìn vị hộ sĩ kia, đây cũng là vị muội tử trước kia đã dẫn hắn tới gặp Giang Mục lần đầu tiên. Hạ Lăng coi như cũng biết một chút về tính cách của vị em gái này, hiện tại tò mò thì tò mò, nhưng nếu không mau chóng chạy đi gặp bác sĩ Hạ, phỏng chừng cả đời này hắn đừng nghĩ tới đến bệnh viện này để khám bệnh nữa.
Hạ Lăng một đường này bước đi đã sớm mệt mỏi vô cùng, cố tình còn có một lão [đường gạch bỏ] mẹ [đường gạch bỏ] hổ đuổi theo sát ở phía sau lưng từ tầng một chạy tới tầng mười. Thẳng tới thời điểm hắn sắp mệt như chó chết, mới nghe được tiếng ‘đinh’ của thang máy vang lên bên tai.
… Ha ha.
[Đồ ngốc.]
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Mày cút đi.
Hạ Lăng thở hổn hển vài cái mới xem như nhịn được xuống xúc động muốn đem hệ thống đánh cho một trận. Hắn bước nhanh tới trước cửa gian phòng làm việc có đề bảng ‘khoa tinh thần’, xuyên qua cửa kính mờ mờ, liền thấy được bác sĩ Hạ đang cầm một chiếc bình tưới nước vô cùng lớn, ở ngoài ban công để tưới nước cho hoa. Hình ảnh thật đẹp, tới mức Hạ Lăng có chút không thể nhìn thẳng được thêm…
Dựa vào cái gì bản thân một đường chạy mệt như chó, mà cái tên hỗn đản này còn có tâm tình ở đây tưới hoa!
[Player ngốc tới mức không biết gọi xe để đi, tôi cũng vậy…]
Tao! Không! Có! Tiền!
[…]
Ở sau khi cãi nhau cùng hệ thống chiếm được phần thắng, Hạ Lăng rốt cuộc mới thỏa mãn gõ gõ cửa, “Bác sĩ Hạ, anh tìm tôi tới có chuyện gì?” Nghe được thanh âm của Hạ Lăng, bác sĩ Hạ vẫn như trước đem hết tâm tư đặt vào trong việc tưới hoa. Sau khi tưới xong tất cả các chậu hoa, đối phương mới không nhanh không chậm đem bình tưới cất đi, rồi mới đáp, “Ngồi đi.”
Đợi cho tới khi Hạ Lăng ngồi xuống xong, bác sĩ Hạ mới từ trong ngăn bàn lấy ra một thứ đặt tại trước mặt của Hạ Lăng. Hạ Lăng tiếp nhận thứ đồ vật kia, sau đó mới bắt đầu nhìn, nhìn xong hàng chữ ở bên trên, cảm giác cả người đều không tốt. Trên thứ đồ vật kia viết một ít những từ ngữ chuyên ngành, Hạ Lăng cũng không rõ lắm ý nghĩa của chúng là gì, nhưng mà một câu [(Kỳ thực chính là bệnh thần kinh)] kia khiến cho hắn trào lên một xúc động muốn lật bàn.
Kỳ thực chính là bệnh thần kinh!
Thật chính là bệnh thần kinh!
Chính là bệnh thần kinh!
Là bệnh thần kinh!
Bệnh thần kinh!
“Theo chuẩn đoán của tôi, bệnh tình của cậu có thể sẽ còn không ngừng tiếp tục trở nặng hơn. Kỳ quái chính là nhìn thoáng qua cậu chẳng khác nào người bình thường.” Bác sĩ Hạ đem thứ đồ vật kia rút ra khỏi tay của Hạ Lăng, lại đặt trở lại trên bàn, chỉ vào một hàng chữ dài những chuỗi từ mà Hạ Lăng nhìn không hiểu, nói: “Bình thường những người bệnh giống như cậu hẳn là phải sớm được đưa tới bệnh viện tâm thần của chúng tôi để tiến hành trị liệu, cho nên tôi rất ngạc nhiên.”
“…” Hạ Lăng hoàn toàn không biết phải làm như thế nào để tiếp tục có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt của vị bác sĩ trước mắt này. Đúng vậy, hiện tại hắn rốt cuộc cũng đã cảm nhận được thống khổ của Giang Mục trước kia, nếu đổi lại là bản thân, hắn sẽ nhịn không nổi muốn đem lang băm trước mắt này đánh cho một trận. Rõ ràng bản thân không có bệnh, đối phương lại nhất định nói rằng hắn bị bệnh, loại thống khổ này quả thực là tình tiết muốn không ngừng bắt ép.
“Kỳ thực tôi có thể đem chuẩn đoán gửi kèm cùng với email kia, nhưng mà tôi cảm thấy vẫn nên để cho cậu tự mắt nhìn thấy tư liệu chuẩn đoán. Mấy thứ này cậu đều đem đi đi, nhớ rõ mỗi tuần đều phải tới để kiểm tra một lần.” Hạ Lăng hoàn toàn không bản thân làm thế nào cầm theo thứ đồ kia đi ra ngoài. Chờ tới khi hắn phản ứng được lại, hắn đã không sai biệt lắm sắp đi tới trước cửa cầu thang bộ.
Nhìn thùng rác ở bên cạnh, Hạ Lăng trầm mặc một hồi lâu, sau đó chuẩn bị đem toàn bộ những thứ mà bác sĩ Hạ đưa cho ném vào trong đó. Chính là không đợi cho Hạ Lăng kịp đem thứ đồ này ném đi, hắn liền cảm giác được từ phía sau giống như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Xoay người lại, Hạ Lăng thấy được một nam nhân đang tựa vào tường đứng ở cách đó không xa.
Bổ sung một câu, đây chính là nam nhân đeo kính mà trước đó hắn đã đụng phải ở ngoài cổng bệnh viện. Nam nhân kia giờ phút này đã đem kính râm gỡ xuống, lộ ra đôi mắt xinh đẹp. Hạ Lăng từ một khắc nhìn thấy đôi mắt của nam nhân kia, liền phát hiện ra nam nhân nhìn chính là thứ đồ vật mà hắn đang cầm trong tay, cũng là tư liệu chuẩn đoán mà lang băm đưa cho hắn.
Sau đó Hạ Lăng liền phát hiện ra một sự thực thảm khốc. Bởi vì hắn rốt cuộc cũng nhận ra được nam nhân này là ai… đó là Giang Mục a, hỗn đản! Không phải hắn không nhận ra được Giang Mục, mà là người này đem bản thân bọc lại như cái bánh tét, ai mà có thể nhận ra được cơ chứ a! Nếu không phải thấy được đôi mắt quen thuộc kia, phỏng chừng tới năm sau hắn cũng không nhận ra nổi hàng này là ai orz.
Giang Mục đi tới trước mặt của Hạ Lăng, sau một lúc do dự, y mới nói: “Cậu có thể hay không cho tôi xem thứ trong tay của cậu?” Sau đó Hạ Lăng cũng liền không có tiết tháo cùng nguyên tắc, đem thứ đồ kia đưa cho Giang Mục. Hiển nhiên Giang Mục cũng không nghĩ tới Hạ Lăng sẽ thoải mái tới như vậy, y sửng sốt vài giây, sau đó hướng Hạ Lăng gật gật đầu: “Cảm ơn.”
WTF! Hắn cư nhiên nghe thấy được Giang Mục nói cảm ơn! Giang Mục nam thần luôn hiện ra biểu cảm cao quý lãnh diễm mỗi khi bị phóng viên chụp được, thậm chí là cao ngạo không thèm thân sĩ phong độ đỡ lấy nữ minh tinh sắp bị ngã, hiện giờ đối mặt nói cảm ơn với mình! A a a a a a, cho nên có phải hiện tại hắn nên mở một bài thảo luận ở trên mạng để tỏ rõ sự kiêu ngạo cùng tự hào của bản thân hay không, sau đó đặt title của bài thảo luận là: [Bí ẩn thứ nhất chưa giải thích được của thế giới: Nam thần cao lãnh nhà tôi cư nhiên nói cảm ơn với tôi!]
[# Player nhà tôi ngu ngốc như vậy, tôi nên làm sao bây giờ #]
[Đang online chờ.]
Cút cút cút!
[╮(╯▽╰)╭]
“Quả nhiên là lang băm.” Giang Mục xem xong thứ mà Hạ Lăng đưa cho mình, sau đó cười lạnh, “Đánh chết cái nết không chừa.” Mặc dù nghe thấy Giang Mục mắng lang băm kia, hắn liền cảm giác được trong lòng vô cùng vui sướng, tuy nhiên vì sao lại vẫn cảm thấy Giang Mục cũng là gom cả hắn vào để chửi? Đầu gối thật đau quá… Nói ra thì lúc trước chữa bệnh cho Giang Mục hẳn là chính hắn đi. Con mẹ nó Giang Mục nam thần, anh ở trước mặt đối phương mắng đối phương là lang băm như vậy quả thực được sao!
Hạ Lăng cảm thấy bản thân nghe được tiếng thanh âm vỡ nát của trái tim, vì thế hắn tính toán trả thù Giang Mục nam thần một chút. Một phen ném đi thứ mà Giang Mục mới trả lại cho mình, Hạ Lăng túm lấy cổ áo của Giang Mục, hành động cuồng khốc bá duệ trong một giây liền xuất ra, “Bác sĩ nói tôi đầu óc có vấn đề a, chỉ là tôi còn trẻ tuổi như vậy, tôi không muốn chết, tôi còn muốn cứu vớt thế giới, thế giới cần tôi a!”
“…” Hạ Lăng dứt khoát trực tiếp tựa như bạch tuộc ôm lấy Giang Mục sống chết không chịu buông ra. Ngay lập tức khuôn mặt của Giang Mục liền trở nên đen xì, khiến cho Hạ Lăng đang ôm Giang Mục cũng sinh ra một loại cảm giác rằng đối phương vô cùng muốn đem bản thân từ tầng 10 tòa nhà cao tầng ném xuống. Giang Mục bởi vì hai tay của bản thân đều bị Hạ Lăng ôm lấy, cho nên y không thể đem Hạ Lăng đẩy ra được. Hít sâu một hơi, y gằn từng tiếng chậm rãi nói, “Cậu trước tiên buông tôi ra đã, tôi chờ cậu bay đi cứu vớt thế giới.”
“Thực sự?” Hạ Lăng mạnh ngẩng đầu lên, lại không nghĩ tới động tác như vậy sẽ khiến cho đầu của hắn lập tức đập vào cằm của Giang Mục. Hạ Lăng dám thề rằng bản thân lần này không phải là cố ý, hơn nữa nhìn qua cũng đều cảm giác được sẽ rất đau nha. Giang Mục nam thần, cầu buông tha!
“Tôi lặp lại một lần nữa! Cậu buông tôi ra!” Hạ Lăng đều có thể nghe được từ trong thanh âm của Giang Mục truyền ra một loại cảm giác nghiến răng nghiến lợi. Hắn dám khẳng định lúc này mà buông tay ra, Giang Mục tuyệt đối sẽ lấy danh nghĩa để cho hắn bay đi cứu vớt thế giới, cuối cùng đem hắn ném từ trên tầng 10 tòa nhà ném xuống. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đấy chính là Giang Mục tức tới điên rồi, không thèm để ý tới việc bị paparazzi chụp ảnh lại…
“Không buông, anh mau dẫn tôi cùng bay đi.” Cùng lắm là cùng chết, hắn mới không sợ đâu _(:3ゝ∠)_
[Chúc mừng Player đã luyện được max kỹ năng cừu hận, độ hảo cảm của Giang Mục là – 10]
F*ck! Làm sao độ hảo cảm lại như vậy! Chơi như vậy không vui đâu!
[Chỉ là cảm thấy chơi vui thôi sao ←_←]
[/tạm biệt/] Hệ thống mày đi ra, tao cam đoan lần này thực sự sẽ không đánh chết mày [/tạm biệt/]
“… Này này, các người xem, ở đó có phải hay không có người đang ôm nhau?”
“Mẹ nó, hình như là thật, bọn họ cư nhiên ở trong bệnh viện ôm nhau, không sợ bị người khác nhìn thấy hay sao!”
“Loại ôm bạch tuộc như vậy, khiến cho tôi ngoài ý muốn cảm thấy thực đáng yêu nha, phải làm sao bây giờ!”
“… Cậu thực sự không buông ra.” Cảm giác độ nhẫn nại của Giang Mục đã tới cực hạn, Hạ Lăng quyết định vẫn không nên tiếp tục trêu chọc y nữa thì hơn, cho nên Hạ Lăng liền ngoan ngoãn lựa chọn buông Giang Mục ra. Sau đó ở thời điểm Giang Mục chuẩn bị túm lấy mình, hắn dùng tốc độ nhanh nhất mà bản thân đạt được trong cuộc đời, vọt về hướng cầu thang để chạy xuống dưới tầng, “Giang Mục nam thần, tạm biệt, tôi sẽ nhớ kỹ anh!”
Giang Mục nhìn theo thân ảnh chạy xa dần của Hạ Lăng, từ trong túi áo lấy ra kính râm đeo lên, sau đó xoay người đi tới trong thang máy vừa vặn mới mở ra. Ấn xuống phím cầu thang đi xuống dưới tầng cuối cùng, Giang Mục cúi đầu nhìn về phía đồng hồ đeo trên tay…
Hạ Lăng không bao giờ nghĩ rằng vận may của bản thân luôn luôn là số âm; ví dụ như trước kia trong thế giới của Lạc Y, hắn bị hải tặc túm lấy lên tàu của hải tặc; hoặc ví dụ như thường xuyên bị nam thần đoán ra được thân phận; hắn đều cảm thấy tất cả chỉ là trùng hợp. Thẳng tới khi hắn từ tầng 10 chạy xuống tầng 1, thời điểm chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, thấy được Giang Mục vừa lúc đứng ở đó không nhúc nhích nhìn hắn chằm chằm.
“Từ từ, trước khi anh động thủ, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.” Tại ngay khi tay của Giang Mục đặt lên trên đầu của mình, Hạ Lăng rốt cuộc vẫn tìm chết hô lên một câu, “Anh như thế nào chạy được xuống trước tôi!”
“Thang máy.” Giang Mục lại cúi đầu nhìn về đồng hồ đeo tay, trầm mặc hồi lâu rồi đáp. “Còn nữa, cậu để tôi chờ một phút đồng hồ.” Tuy rằng Giang Mục không có cố ý nói ra điều này, nhưng mà Hạ Lăng tựa hồ vẫn nghe ra được một chút sung sướng từ ở trong ngữ khí của đối phương.
Có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, Hạ Lăng giương mắt nhìn về phía Giang Mục, “Trước tiên nói trước, không cho đánh lên mặt.”
“Tôi không đánh cậu, tuy rằng trước đó tôi quả thực muốn làm như vậy.” Giang Mục đáp, “Chỉ là muốn cậu đừng có đem chuyện tôi tới bệnh viện ngày hôm nay nói ra ngoài.” Không biết Giang nam thần nói như vậy có thật hay không, nhưng dù sao bản thân mình hiện tại tốt nhất vẫn là cứ làm theo lời của nam thần đi. Bằng không Hạ Lăng dám khẳng định, bản thân sẽ thấy được một nụ cười ôn nhu từ Giang nam thần, sau đó liền tiếp nhận một trận đòn điên cuồng.
“Được thôi, Giang nam thần, bất quá tôi rất thích anh, tôi có thể mời anh đi uống một cốc trà sữa được không.” Giang Mục vốn tính toán cự tuyệt lời mời của Hạ Lăng, nhưng mà thời điểm nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch kia của Hạ Lăng, y vẫn gật gật đầu, “Được rồi.” Bất quá sau khi đồng ý với Hạ Lăng, ngay cả bản thân chính Giang Mục cũng có chút ngoài ý muốn, không biết vì sao lại đồng ý loại chuyện này.
Hơn nữa y có thể cảm giác được người trước mắt rất quen thuộc, đại khái là người mà mình từng quen biết đi? Chỉ là vì sao một chút ấn tượng y cũng đều không có. Giang Mục trầm ngâm một chút, mới hỏi, “Cậu tên là gì?”
“A, tôi… Tôi tên là Lăng Hạ.” Hạ Lăng bây giờ còn chưa thể nói cho Giang Mục biết tên của mình, bởi vì trước đó thời điểm sử dụng thân thể của bác sĩ Hạ, hắn đã dùng cái tên Hạ Lăng này. Huống chi hắn cũng lười không muốn nghĩ ra cái tên khác, cho nên dứt khoát liền đảo ngược lại tên của mình, dù sao ở trong thế giới của Phó Hàn, hắn cũng đã từng sử dụng cái tên ‘Lăng Hạ’ này.
“Lăng Hạ.” Giang Mục liếc mắt nhìn Hạ Lăng một cái không nói gì. Đợi cho tới thời điểm hai người tiến vào trong một quán trà sữa, gọi ra hai cốc trà sữa, chuẩn bị trả tiền rồi, Hạ Lăng mới phát hiện ra bản thân hôm nay không mang theo tiền! Nhìn Hạ Lăng lục lọi túi áo, bộ dáng nửa ngày không dám ngẩng đầu lên, Giang Mục cảm giác bản thân hẳn là không nên ra khỏi cửa ngày hôm nay. Y lấy ra túi tiền, đem trà sữa thanh toán xong, sau đó cứ như vậy nhìn Hạ Lăng chằm chằm.
“Thật có lỗi, nam thần, tôi thực sự không phải là cố ý, anh phải tin tưởng tôi.”
Giang Mục gật đầu, “Tôi cũng hiểu được người ngốc tới như cậu, quả thực là hiếm thấy.”
Thực ngược a. Hạ Lăng cảm thấy đầu gối của mình không ngừng bị trúng tên, mấu chốt nhất chính là, hắn hiện tại ngay cả thanh âm tan nát cõi lòng sau khi bị Giang Mục bổ đao cũng có thể nghe thấy. Giang Mục xoay người ngồi xuống ghế, từ trong túi áo lấy ra di động, rồi sau đó nói, “Tôi cảm thấy cậu không giống fan của tôi, hơn nữa hành vi của cậu khiến cho tôi cảm giác được có chút quen thuộc. Nhưng mà tôi dám cam đoan, trong trí nhớ của tôi, chưa từng gặp qua một ai tên là Lăng Hạ. Cậu rốt cuộc là ai?”
Hạ Lăng thiếu chút nữa đem trà sữa mới nuốt vào toàn bộ phun ra. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Giang Mục sẽ nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ tùy tiện nói ra một cái tên mà thôi, thế mà y cũng có thể đoán tới xa tới như vậy, “Đại khái là anh đã quên đi. Tôi dám thề là tôi không có lừa anh.”
“Tôi cũng cảm thấy cậu không gạt tôi, tôi cũng không chấp nhận bản thân trí nhớ kém tới mức không thể nhận ra được một người mà mình đã từng gặp qua. Lăng Hạ quả thực là một cái tên đẹp, nhưng mà cậu có thể nói cho tôi biết, cậu cùng bác sĩ Hạ có quan hệ gì?” Nghe này! Giang nam thần anh không biết rằng lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người sao! Loại chuyện này biết quá nhiều thật sự sẽ không tốt đối với anh đâu!
“Tôi cùng bác sĩ Hạ không có quan hệ gì, thực sự. Tôi nhiều nhất cũng chỉ được coi là một trong số những bệnh nhân của anh ta.” Hạ Lăng thực tình không muốn nhấc lên quan hệ cùng với Hạ lang băm, bởi vì hắn tới giờ vẫn còn nhớ rõ chuyện tình 100 vạn đồng về cái chén vỡ mà Giang Mục đã nói qua trước kia. Cái loại chén đĩa vừa nhìn đã biết là mua ở siêu thị bình dân, vậy mà cũng đòi tới 100 vạn. Hắn hoàn toàn có thể mua được một cái giống y đúc cho y từ ngoài hàng quán vỉa hè đấy có biết không!
“Chỉ là người bệnh?” Giang Mục nhướng mày. Thời điểm cặp mắt kia nhìn về phía Hạ Lăng, rõ ràng là bình tĩnh nhưng lại khiến cho hắn cảm giác được trong nháy mắt liền bị uy hiếp. Thực giống như nếu hắn không nói ra sự thật, hắn sẽ bị Giang Mục xử lý. Ví dụ như Giang Mục sẽ trở mặt bắt hắn phải mời lại bằng một cốc trà sữa với giá 100 vạn đồng chẳng hạn. Hiện tại có đem hắn bán đi, cũng không kiếm được tới nhiều tiền như vậy đâu TT.
“Thực sự chỉ là người bệnh. Tôi buổi sáng ngày hôm nay mới được bác sĩ Hạ đồng ý cho xuất viện viện.” Hạ Lăng cũng không biết bản thân vì sao lại không muốn để cho Giang Mục đoán ra được thân phận thực sự của chính mình. Không biết sau khi hắn rời đi rồi bác sĩ Hạ trở lại, Giang Mục đã có suy nghĩ gì. Nhưng mà Hạ Lăng chỉ cần nhớ tới lời thổ lộ trước kia của Giang Mục đối với mình, trong lòng liền sẽ đau đớn vô cùng.
Ngay tại khi Hạ Lăng cảm thấy đầu mình có chút mơ hồ, Giang Mục ngồi đối diện đột nhiên lại phát một tiếng thanh âm ‘xoảng’. Sau đó Hạ Lăng liền thấy Giang Mục đứng lên, cốc trà sữa ban đầu còn chưa uống hết bởi vì động tác đột ngột của y, bị đổ ra khắp mặt bàn. Hạ Lăng vừa định hỏi xem xảy ra chuyện gì, liền thấy Giang Mục ôm lấy lỗ tai, biểu tình trên mặt có chút quái dị.
[Vấn đề lỗ tai của Giang Mục đã được giải quyết, đương nhiên cũng không thể bài trừ khả năng bệnh cũ tái phát.] Hạ Lăng đột nhiên nhớ ra lời mà hệ thống trước đó đã nói với mình. Thời điểm lại nhìn về phía Giang Mục, hắn dùng ngữ khí có chút khẩn trương mà ngay cả bản thân cũng chưa phát hiện ra, “Giang Mục?”
~ ~ ~ ~ ~
Tiểu kịch trường:
Giang Mục (ôm lỗ tai): Không xong, không nghe thấy gì cả.
Hạ Lăng (đứng lên): Nam thần không sợ, để cho tôi tới! (đẩy ra cái tay đang che lỗi tai của Giang Mục) Nam thần nhìn anh thực ngốc, anh lấy tay che đi lỗ tai như vậy, làm sao còn có thể nghe được cái gì, ha ha ha ha (`·w·`)
Nhìn Hạ Lăng há mồm ra nói, lại không nghe thấy được hắn đang nói cái gì, Giang Mục cảm giác bản thân đang bị đùa giỡn: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.