Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 81.2:




[Giang Mục…]
[Thực xin lỗi…]
[Tôi nghĩ, chúng ta không thể ở chung cùng một chỗ.]
….
[Nếu như vậy, cậu lựa chọn lưu em ấy lại hay là thả em ấy rời đi.]
[Cậu biết rõ thích em ấy, kết quả sẽ là gì, vì cái gì còn làm như vậy.]
A, kéo dài lâu như vậy, cũng tới thời điểm để cho Hạ Lăng quay về ‘nhà’ thôi.
Nếu như có thể có được một lần cơ hội nữa, y tuyệt đối sẽ không khinh địch như vậy, để cho Hạ Lăng dễ dàng rời đi.
Chính là, chỉ sợ sẽ không còn bất cứ cơ hội nào…
Thật ra cho tới bây giờ, cho tới bây giờ đều chưa từng có cơ hội hối hận qua…
Hạ Lăng.
Không đợi cho Hạ Lăng đi tới để nghe xem Giang Mục rốt cuộc muốn nói cái gì, hắn liền cảm giác được không khí xung quanh đang từng chút một loãng ra, cuối cùng thế giới lấy Giang Mục làm trụ cột liền bắt đầu xoay chuyển trở về hắc ám. Mà Giang Mục vị trí vốn đang nằm ở trên giường, hiện tại đã sớm không còn bất cứ cái gì, liền ngay cả mảnh nhỏ trí nhớ cũng không phục hồi sự tồn tại.
“Đây là sự trừng phạt bởi vì trước kia tôi đã ích kỉ bỏ đi sao, Giang Mục…” Không có ánh sáng của mảnh nhỏ trí nhớ, trong không gian chỉ có vô tận hắc ám, Hạ Lăng căn bản không nhìn thấy rõ bất cứ cái gì. Nhưng mà ở ngay dưới tình huống như vậy, một đôi tay nhẹ nhàng liền từ phía sau ôm lấy thắt lưng của hắn. Càng lúc càng thêm xiết chặt lại, tựa hồ muốn đem Hạ Lăng giam cầm trong ***g ngực của bản thân.
“Bạch Lê.” Hạ Lăng thậm chí không cần nhìn cũng có thể đoán được người đang ôm mình kia là ai. Hạ Lăng tựa hồ biết được Bạch Lê kế tiếp muốn nói cái gì, cười, “Anh không phải là đang muốn nói cho tôi biết, anh làm hết thảy mọi thứ, chính là vì để cho tôi có thể sớm quay trở lại thế giới thực đi?” Một lần hai lần, Hạ Lăng không có biện pháp trách Bạch Lê, nhưng mà hắn đã quên mất một điều quan trọng nhất, đó chính là Bạch Lê cho tới bây giờ không phải là người tốt gì cả.
Bằng không y cũng không thể trở thành hợp thể của những cảm xúc tiêu cực. Bạch Lê mỗi một lần đều muốn mình nhanh chóng rời khỏi những thế giới công lược, mục đích tuyệt đối không chỉ là muốn khiến cho hắn trở về thế giới thực đi? Hạ Lăng muốn tránh thoát khỏi sự giam cầm của Bạch Lê, chỉ là khí lực của Bạch Lê căn bản không cho phép Hạ Lăng có thể nhúc nhích được. Trong mơ hồ, Hạ Lăng tựa hồ nghe được một tiếng thở dài khe khẽ. Ngay sau đó, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạch Lê liền từ phía sau truyền tới, “Mục đích của anh cho tới bây giờ cũng không phải là muốn để em rời đi.”
“Từ lúc bị tai nạn xe cộ, anh đã biết, toàn bộ những gì bản thân muốn, phải chém giết cùng tranh đoạt mới có thể lấy được tới tay. Người an nhàn thì vĩnh viễn sẽ không có khả năng đoạt được thứ mình mong muốn. Bọn họ cùng anh giống nhau, đều e ngại tử vong. Thế nhưng mà bọn họ làm sao biết được anh đã chết qua một lần, phải đối mặt với sự sợ hãi của tử vong, phải đối mặt với sự thống khổ khi bị vứt bỏ, bọn họ căn bản không thể biết được!”
“Dựa vào cái gì mà anh bị vứt bỏ? Sau đó cứ như vậy trơ mắt nhìn em tiến vào trong thế giới của bọn họ? Nói cái gì mà tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, bất quá chính là hệ thống trong cơ thể em bị virut bên ngoài xâm nhập, khiến cho thế giới của anh bị tan vỡ. Thứ như virut gì đó, nếu như nó có thể hoàn toàn bị diệt sạch, vậy thì bây giờ em cũng không thể đứng trong không gian này.”
“Có ý tứ gì…”
“Ý tứ chính là em không thể trở về được.”
Hệ thống, Bạch Lê nói là sự thật sao.
[Thật có lỗi Player, virut này rất có khả năng là tới từ một vũ trụ có cấp bậc rất cao, lấy năng lực hiện tại của tôi mà nói, cũng hoàn toàn không thể diệt sạch. Bạch Lê nói đều là sự thật.]
Như vậy cố gắng bao lâu nay đều là uổng phí, đúng không?
[Player…]
“Em muốn về nhà?” Bạch Lê lời nói khiến cho Hạ Lăng trong lòng phát lạnh, hắn có một loại dự cảm không tốt, hắn không hy vọng Bạch Lê sẽ làm ra những chuyện không tốt, mặc kệ cho dù là vì muốn hắn rời đi hay ở lại. Thực hiển nhiên Bạch Lê không biết những gì mà Hạ Lăng đang muốn nói, y cũng không có ý định muốn biết, cong thắt lưng, tựa đầu lên bờ vai của Hạ Lăng, Bạch Lê nhẹ giọng nói, “Anh đã nói là sẽ để cho em trở về, liền nhất định sẽ có thể khiến cho em trở về được.”
“Huống chi bọn họ đều đã chết, nếu như em muốn gặp lại người kia, có sự tồn tại của anh, liền căn bản không có khả năng thực hiện được.” Bạch Lê buông ra cánh tay đang ôm Hạ Lăng, nhẹ nhàng xoa đầu của Hạ Lăng. Ở thời điểm Hạ Lăng còn chưa kịp phản ứng, y một phen đè lại sau gáy của Hạ Lăng, hung hăng hôn lên đôi môi kia.
Mà ở giữa không gian vốn tràn ngập hắc ám, Hạ Lăng bắt đầu thấy rõ được xung quanh, Bạch Lê dáng dấp đã không còn giống như trước kia hắn từng thấy. Mà giống như ở trong giấc mơ, là một nam sinh có đôi đồng tử màu đen xinh đẹp, khi cười rộ lên vô cùng ôn nhu.
Thực sự, rất ôn nhu.
“Tạm biệt Hạ Lăng, cùng bọn họ giống nhau, anh cho tới bây giờ chưa từng bao giờ hối hận qua.”
“Cho tới bây giờ, đều chưa từng.”
Mảnh nhỏ tỏa ra bạch quang ôn nhu chuyển động xung quanh của Hạ Lăng, cuối cùng từng chút một dung nhập vào trong thân thể của hắn.
[“Cái gì a, anh trai, anh là cái tên hỗn đản!” Bạch Ly ôm gối đầu trên sopha ném tới trước mặt của Bạch Lê, bộ dáng nổi giận đùng đùng nhìn vẻ mặt tươi cười chưa từng thay đổi của Bạch Lê.
Bạch Lê giơ lên cuốn truyện ngụ ngôn vừa rồi mới đoạt được từ trong tay của Bạch Ly, biểu tình nghiêm túc đọc ra trang đầu tiên, “Cô bé quàng khăn đỏ nghe xong lời của sói xám, thực nhu thuận chạy tới trước bụi hoa ven đường, hái lên bông hoa xinh đẹp nhất, ‘Thực sự là một bông hoa vừa xinh đẹp vừa thơm nha’ Cô bé quàng khăn đỏ thầm nghĩ.”
“Bạch Lê! Anh có bản lĩnh thì đứng yên một chỗ, để cho em đánh anh một trận!”
“Như thế nào lại nói chuyện với anh trai mình như vậy, cẩn thận anh đốt sách của em. Bao nhiêu tuổi rồi còn thích đọc mấy kiểu chuyện thế này.”
“Ai cần anh lo.”
“Như thế nào không cần anh quản, anh là anh trai của em a.”
“Hừ.”]
[“Bạch Lê học trưởng, em… em thích anh…” Nữ sinh khuôn mặt đỏ bừng đem bức thư nhét vào trong tay của Bạch Lê, Bạch Lê nhìn bộ dạng mong chờ của nữ sinh, cuối cùng vẫn mỉm cười nói, “Hiện tại không phải là thời gian để nói chuyện yêu đương đâu, các em sắp sửa phải thi đúng không? Nếu như thành tích thi cử của em có thể đứng đầu, tôi sẽ suy nghĩ lại một chút.”
“Vậy học trưởng một lời đã định!” Nhìn theo bóng dáng đã chạy xa của nữ sinh, Bạch Ly có chút ghét bỏ đem chiếc lá trong tay đặt lên trên đầu của Bạch Lê, “Đây là lần thứ mấy rồi, vạn nhất bọn họ đều có thể thi được hạng nhất, anh định tính xử lý làm sao a.”
“Anh chỉ nói là sẽ suy nghĩ lại, cũng không nói nhất định sẽ đáp ứng.”
“A —– Anh trai của tôi thực sự là một tên thích lừa gạt tình cảm của nữ sinh nha.”
Lừa gạt tình cảm? Bạch Lê cảm giác được trái tim của mình đập thật nhanh, trong nháy mắt biểu tình trở nên có chút quái dị. Vì cái gì y lại luôn cảm thấy bản thân tựa hồ như đang chờ đợi một người nào đó. Mà người kia càng lúc càng cách mình thật gần, gần tới mức giống như vươn tay ra là có thể chạm được tới, rồi lại như có một thứ gì đó ngăn cách ở giữa, mặc cho thế nào cũng không nhìn được ra bộ dáng của đối phương.]
[Bạch Lê cả ngày hôm nay đều cảm nhận được tâm trạng của bản thân rất buồn phiền, loại cảm giác mãnh liệt khi phải chờ đợi một người này, khiến cho y không thể khống chế được cảm xúc cá nhân. Thừa dịp thời gian trường học cho nghỉ trưa, Bạch Lê tính toán trở về nhà một chuyến. Nhưng mà bên ngoài mặt trời rất chói, khiến cho cảm xúc của y vốn đã không tốt nay càng thêm khó chịu.
Xen giữa đám người, thanh âm của những người xung quanh khiến cho y cảm thấy thực ồn ào, nhưng mà cho dù như vậy, biểu tình của Bạch Lê cũng không hề có chút biến hóa nào. Nhìn thấy cột đèn giao thông bên kia đường chuyển sang màu xanh biếc, Bạch Lê không chút do dự sải chân bước đi. Chính là y không hề chú ý tới, tất cả mọi người ở đây, tựa như bị đình chỉ thời gian, chỉ còn lại một mình y là vẫn tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.
Như cảm giác được gì đó, Bạch Lê vừa định ngẩng đầu lên, đã bị một thứ ở bên cạnh bất ngờ lao tới, hất văng ra ngoài. Bánh xe đè nặng lên trên thân thể của Bạch Lê, kéo y lê ra xa vài thước. Máu tươi tràn ra, lan lên trên mặt đường vẫn còn chiếu rọi màu của đèn giao thông. Ánh sáng màu đỏ kia tựa như được bao phủ thêm một tầng hơi thở huyết tinh.]
“Hạ Lăng, anh nên làm cái gì bây giờ?”
Hạ Lăng… nam sinh kia gọi là Hạ Lăng? Bạch Lê cảm giác được đầu của mình rất rất đau đớn. Y điên cuồng muốn xông lên phía trước, đẩy ra cái người đang ôm lấy Hạ Lăng, rồi lại phát hiện ra y chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân xuyên qua thân thể của Hạ Lăng.
Hình ảnh lại chuyển đổi, Bạch Lê nhìn thấy một màn giao dịch giữa Lâm Quân Ngạn cùng với hệ thống, còn có Hạ Lăng sau khi buộc định với hệ thống, không ngừng tiến vào bên trong các thế giới công lược. Đầu tiên là thế giới của Tô Vũ, sau đó là Diệp Thừa, Phó Hàn, Lạc Y, thế giới tiếp theo hẳn phải là thế giới của chính y mới đúng. Chỉ là vụ tai nạn xe cộ kia, khiến cho hệ thống lựa chọn bài trừ thế giới của y.
Chính là Bạch Lê không chú ý tới, bởi vì cảm xúc của y không ổn định, khiến cho y nhớ đến cuộc giao dịch giữa hệ thống cùng với Lâm Quân Ngạn. Vì thế cho nên từ đó về sau y vẫn luôn cho rằng tất cả các mục tiêu công lược, đều chỉ là những mảnh nhỏ trí nhớ mà thôi.
[Hóa ra ta chỉ là một nhân vật chờ đợi bị công lược, chết hay sống căn bản không ai để ý tới.]
[Vì cái gì? Vì cái gì khiến cho tôi chết đi, tôi còn chưa đợi được em ấy tới!]
[Không muốn chết, không muốn chết, không muốn chết, không muốn chết, không muốn chết, không muốn chết, không muốn chết.]
[Ta muốn tiếp tục sống, cho dù là lấy một loại phương thức khác để sống sót! Thế giới này vốn vì ta mà sinh ra!]
[A, tử vong cái giá chính là bị vứt bỏ.]
[Dựa vào cái gì mà ta lại bị vứt bỏ! Không có ý nghĩa cùng giá trị tồn tại nào!]
[A, nếu người ấy không tới, vậy để cho ta đem người ấy tới đây đi.]
[Em vĩnh viễn cũng đừng mong chạy thoát.]]
[Bạch Lê cứ như vậy nhìn Hạ Lăng rời đi, nhưng mà lại có quan hệ gì? Dù sao Hạ Lăng sớm muộn gì cũng sẽ quay trở lại, vì cứu cái người tên Lâm Quân Ngạn kia, Hạ Lăng của y nhất định sẽ trở về.
Bất quá nếu đã như vậy, bản thân liền giúp Hạ Lăng một phen đi, mang theo Hạ Lăng rời khỏi những thế giới công lược kia, cho tới cuối cùng liền chiếm lấy thân thể của Lâm Quân Ngạn. Như vậy là được rồi, có thể làm bạn ở bên người của Hạ Lăng. Hạ Lăng liền vĩnh viên chỉ thuộc về một mình mình.]
[“Anh vợ à, xảy ra chút ngoài ý muốn, hiện giờ cho dù Giang Mục có chết, Hạ Lăng cũng không có cách nào quay trở về thế giới thật.” Một nữ sinh bộ dáng cực kỳ xinh đẹp lẳng lặng nhìn Bạch Lê, ngữ khí lạnh lùng tựa như những gì mà cô ta vừa nói một chút cũng không liên quan tới bản thân, “Bệnh tình của Giang Mục tuy rằng có thể thay đổi một chút, nhưng mà tới cuối cùng Hạ Lăng cũng chỉ có thể tồn tại bên trong không gian hắc ám kia, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì.”
“Trừ phi anh vợ nguyện ý đem ‘sinh mệnh’ của bản thân hiện tại làm đại giới, để cho Hạ Lăng trở về được thế giới thật.”
“Vậy cứ thế đi.”
“Nhưng mà…”
“Tôi nói rồi, mặc kệ thế nào, tôi sẽ giúp em ấy trở về thế giới thật, đây là giá trị tồn tại của tôi.”]
Quang mang của mảnh nhỏ trí nhớ cũng không biến mất, ngược lại càng lúc càng thêm mở rộng, cuối cùng chiếu sáng toàn bộ không gian. Nhưng mà lúc này đây, Hạ Lăng rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được thêm nữa, dựa vào cái gì lại bắt hắn phải tận mắt chứng kiến bọn họ từng người từng người một biến mất… Hệ thống cũng không nhẫn tâm để cho Hạ Lăng sau khi trở về thế giới thật lại tiếp tục giữ nguyên bộ dạng này, trong đầu não trí năng lần đầu tiên xuất hiện tình tự có tên là ‘lo âu’. Nó do dự một hồi liền quyết định tiêu trừ hoàn toàn tất cả trí nhớ của Hạ Lăng đối với các mục tiêu công lược trong vài năm nay.
[Chúc mừng Player đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ được yêu cầu. Bởi vì lo lắng tới cảm xúc của Player quá mức kịch liệt, tôi sẽ tiêu trừ toàn bộ trí nhớ của Player về các mục tiêu công lược sau khi quay trở về thế giới thật. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Player tạm biệt, tôi sẽ nhớ tới cậu (⌒▽⌒)]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.