Nam Thần Máy Móc

Chương 11:




Phong Thả Ngâm đầu tiên thừa nhận chuyện đã giết hại tiên nhân, sau đó vì cản lại công kích bằng phép thuật của tiên nhân nên bị trọng thương. Bách tính xung quanh thấy hắn nằm trên mặt đất không rõ sống hay chết liền để lộ sự lo lắng. Sau khi nhìn thấy phép thuật của những tiên nhân kia có thể cướp lấy mạng người chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đối với họ càng thêm kính nể và sợ hãi, chỉ sợ xảy ra sai lầm thì thần tiên chỉ cần gảy ngón tay một cái cũng khiến họ mất mạng.
Đương nhiên cũng không phải bách tính không muốn cầu xin nhưng khi ai đó vừa muốn đứng ra liền bị người nhà ở bên cạnh ngăn lại. Nhìn người vẫn đang nằm ở đó, lại nhìn ánh mắt lo lắng của người thân thì tâm tình đang kích động đến nóng nảy cũng dần nguội lạnh. Cho dù cảm kích với ân tình của Phong Thả Ngâm thì cũng không người nào chỉ vì một ý định trong nhất thời mà đẩy gia đình già trẻ lớn bé của mình vào vòng nguy hiểm cả.
Trong khoảng thời gian ngắn vô số người khi nãy vẫn còn ủng hộ Phong Thả Ngâm đang nằm trên đất, nhưng không một ai dám đứng ra lên tiếng vì hắn.
Quân Trạch nhìn Phong Thả Ngâm nằm trên đất không nhúc nhích, trong lòng vẫn nhớ lại cảnh Phong Thả Ngâm dùng một kiếm chặn lại chiêu thức của gã. Tuy rằng kiếm của hắn bị linh lực làm hỏng, ngay cả bản thân hắn cũng bị thương nặng vậy mà vẫn có thể cản lại công kích của một tu sĩ ở đỉnh trúc cơ kỳ. Cho dù hắn vì thế mà chết nhưng người phàm mà lại có thực lực như vậy cũng thực đáng sợ huống chi, hắn bây giờ vẫn còn sống sót.
Nhìn vẻ ngoài của hắn có lẽ còn chưa quá hai mươi, ở tuổi này không có bất kỳ ai trải qua tu luyện chính thống mà đạt được sức mạnh như vậy. Nếu như hắn có thể tu tiên thì tương lai nhất định sẽ đạt được thành tựu không thể tưởng nổi. Đáng tiếc, hắn lại là hung thủ giết hại Lý sư đệ…
Lãnh ý lan tràn trong đáy mắt Quân Trạch.
Hắn không nhìn nữa Phong Thả Ngâm nữa mà trực tiếp nói với người trên đài cao: “Vệ Quân sư đệ, người này giao cho ngươi. Ơ đây đều là bách tính bình dân, mang hắn ra ngoài thành đi!” – Chuyện sống chết của Lý sư đệ gã cũng không quá để ý nhưng người như Phong Thả Ngâm đã chú định không sẽ vì tông môn góp sức, thậm chí còn mang lòng thù hận với họ. Nếu như bỏ mặc để hắn chạy thoát, tương lai trưởng thành rồi, nhất định sẽ trở thành tai họa lớn của tông môn! Vệ Quân tuy rằng cũng là đệ tử tông môn, nhưng hắn tâm thuật bất chính thủ đoạn tàn nhẫn, người phàm này rơi vào tay hắn nhất định trốn không thoát. Gã cũng không cần vì chuyện này hao tâm tốn sức nữa…
“Dạ!” Tu sĩ tên Vệ Quân nhận được lệnh của Đại sư huynh lập tức nhảy xuống từ trên đài cao, hai chân lướt qua đám người xung quanh thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, nhưng sắc mặt hắn lại khiến người nhìn cảm thấy không rét mà run.
Một cô bé cảm thấy sợ sệt, không nhịn được trốn trong lòng người lớn nhỏ giọng nói: “Mẹ, người kia thật sự là tiên nhân sao? Thật là đáng sợ…”
Mẹ nó lập tức che miệng nó lại rồi lùi về phía sau, khiển trách: “Trẻ con thì biết cái gì, nói hưu nói vượn nữa mẹ sẽ đánh đấy!”
Lúc này Quân Trạch đã trở lại trên đài cao, mở miệng nói: “Chọn lựa bắt đầu.”
Vừa nghe nói thần tiên muốn chọn đệ tử rất nhiều bách tính liền vội vàng chạy về phía đài cao. Rất nhanh chóng không còn ai chú ý đến Phong Thả Ngâm còn nằm trên mặt đất nữa.
Vệ Quân đứng trước mặt Phong Thả Ngâm, một tay giật tóc hắn như nâng một con rối.
Da đầu bị kéo đau đớn nhưng Phong Thả Ngâm vẫn không nhúc nhích mặc cho đối phương lôi kéo, trong mắt hắn là sát ý đáng sợ lan tràn…
====
Ngoài thành Lâm Xuyên Thành vốn là những mảnh ruộng tươi tốt. Nếu như mưa thuận gió hòa, vào lúc này lẽ ra có thể nhìn thấy rất nhiều nông phu đang chăm chỉ làm việc, một cảnh tượng an bình. Bên ngoài ruộng là một rừng cây cao lớn xanh um tươi tốt, một con đường bằng phẳng kéo dài từ cổng thành đi ra bao quanh rừng cây dẫn đến những thành trấn xa xôi khác.
Nhưng năm nay mưa nhiều, hoa màu trồng trong ruộng đều bị ngập úng hư thối, mặt đất lầy lội trơn trượt. Sau động đất đem qua, toàn bộ hình dạng địa hình của thành Lâm Xuyên đều bị thay đổi không nhỏ, chỗ cao thì lõm vào bình địa lại cao lên, đường sông biến mất, hồ nước dâng lên… Cho dù là người sống ở thành Lâm Xuyên cũng chưa chắc đã có thể nhận ra đâu với đâu.
Phong Ngũ, Phong Lục núp trong rừng cây ngoài thành, hai người không nhúc nhích tựa hồ đã hòa làm một thể với cây cối xung quanh, chỉ có lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống mới chứng minh họ vẫn là người sống.
Phong Lục ngồi xổm trong bụi cây khẽ nhúc nhích khóe môi, giọng nói giống như ngưng tụ thành một đường xuyên vào trong tai Kỷ Hành.”Kỷ công tử, bọn họ thật sự sẽ mang lâu chủ qua đây sao?”
Kỷ Hành ngồi xổm trong bụi rậm cách Phong Ngũ Phong Lục hơn năm mươi bước, phỏng theo tần số dùng nội lực truyền âm của hắn nói: “Khẳng định.”
Phong Lục có chút lo lắng nói: “Ngài nghe rõ ràng sao?”
Kỷ Hành nói: “Thính lực của ta khá tốt, âm thanh trong thành Lâm Xuyên ta đều có thể nghe rõ ràng. Người tên Quân Trạch lệnh cho người tên Vệ Quân mang Phong Thả Ngâm tới đây.” Khi thính lực được hệ thống khởi động toàn bộ, tín hiệu âm thanh trong phạm vi ngàn dặm đều có thể bắt được nhưng điều kiện tiên quyết là năng đầy đủ không gặp phải cản trở nào.
Phong Lục nói: “Kỷ công tử, sau khi đối phương mang lâu chủ đến đây chúng tôi ngăn trở hắn, ngài nhân cơ hội mang theo lâu chủ chạy trốn. Không nên quay đầu, ngài chạy trốn nhanh, e rằng những tiên nhân kia cũng không đuổi kịp.”
Kỷ Hành: “Được.”
Sau khi họ trốn trong rừng 2 phút 1 giây, nhân loại cao cấp tên Vệ Quân cưỡi phi kiếm mang theo Phong Thả Ngâm vọt vào trong rừng cây, sau đó, Vệ Quân ném Phong Thả Ngâm từ trên thân kiếm xuống.
Cả người Phong Thả Ngâm đầy chật vật bị quăng xuống đất, vết thương trước ngực bởi vì sự lôi kéo của đối phương khiến Phong Thả Ngâm đau đến nhíu chặt hai mày.
Vệ Quân thu hồi phi kiếm, bước đi thong thả chậm rãi đến trước mặt Phong Thả Ngâm. Nhìn người phàm này ngã dưới đất, vẻ mặt đau đớn đến toát mồ hôi hắn lộ ra một cái nụ cười đắc ý. Đang muốn động thủ phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng xé gió, hai vật đen kịt tấn công từ phía sau hắn.
Vệ Quân cười lạnh, trên tay bấm một phát quyết, hai ám khí vừa tới sau lưng hắn liền bị linh lực hất ngược lại.
Hắn xoay người liền nhìn thấy hai nam nhân mặc quần áo xanh nhạt nhảy ra từ trong rừng cầm trường kiếm đâm về phía hắn.
Vệ Quân liếc mắt là đã nhìn ra hai người này cũng chỉ là người phàm, trên mặt hắn lộ ra sự khinh bỉ, ai ngờ còn chưa kịp bấm pháp quyết, phía sau bỗng truyền đến cảm giác đau nhói nóng rực!
Hắn đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy người trước đó đang nằm trên đất như bùn nhão lúc này lại cầm trong tay trong tay một cây chủy thủ, tàn nhẫn đâm vào phía sau hắn!
Tu vi Vệ Quân không đủ để chống đỡ triển khai, thần thức cũng không thể chú ý bốn phía, hơn nữa hắn căn bản không hề phòng bị Phong Thả Ngâm nhìn qua đang thoi thóp nên trúng chiêu dễn như ăn cháo.
Bị những phàm nhân tính kế dễ dàng khiến Vệ Quân tức giận, hắn lập tức khoát tay, linh lực từ lòng bàn tay dánh ra muốn một chưởng hất tung hai kẻ phàm trần. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy một trận cuồng phong ập đến trước mặt hắn, trong chớp mắt ấy người phàm trước mắt liền biến mất, thay vào đó là hình ảnh của một người đang cõng một người khác chạt như bay.
Người phàm có thể có được tốc độ nhanh đến vậy sao! Vệ Quân kinh hãi, nuốt vào đan dược trị thương muốn phi kiếm đuổi theo, nhưng lại bị hai người đánh lén hắn lại quấn lấy.
Nhìn thấy hai người vừa kéo sự chú ý của hắn hại hắn bị đâm một đao, đáy mắt Vệ Quân lộ rõ sự lạnh lẽo…
====
Hết chương 11.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.