Nam Thần Máy Móc

Chương 27.2: 2




Trong thành Thủy Nguyệt trăm phế chờ hưng, dân chúng bận rộn sửa nhà, nhà Hứa nương tử hiển nhiên cũng đã sụp đổ trong lúc động đất, lúc Kỷ Hành cùng Phong Thư Ngâm đi vào, liền nhìn thấy một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang đứng trên một cái thang, trải một tầng cỏ tranh lên nóc một gian nhà gỗ. Ngoại trừ mái nhà thiếu niên đang xây, bên cạnh có ba gian phòng khác hiển nhiên là mới xây.
Chỉ là dấu vết lưu lại từ phụ cận không khó nhìn ra, nơi này ban đầu, hẳn là phòng gạch càng thêm kiên cố.
"Bình Tử, mau xuống đây, trong nhà khách!"
Hứa nương tử gọi một tiếng, thiếu niên đưa lưng về phía bọn họ quay đầu lại, bộ dáng mi thanh mục tú, cười rộ lên cũng có vẻ nhu thuận.
"Tỷ tỷ!" Nguyên Bình từ trên thang bò xuống, nhìn thấy hai vị khách đại tỷ nhà mình mang về, hơi sửng sốt, cười có chút thẹn thùng.
"Vị này là Phong công tử, vị này là Kỷ công tử." Hứa nương tử lôi kéo nó nói: "Nào, Bình Tử, mau gọi đại ca! ”
Nguyên Bình vội vàng nói: "Phong đại ca, Kỷ đại ca. ”
Kỷ Hành gật đầu tỏ vẻ đáp lại.
Phong Thư Ngâm gật đầu cười nói: "Ngươi chính là Nguyên Bình? Nghe tỷ ngươi nói ngươi được tiên nhân chọn. Ta cùng huynh trưởng đến quá trễ, không kịp tiên nhân tuyển đồ đệ, đành phải mặt dày đến mượn chút ánh sáng của ngươi. ”
Nguyên Bình nghe cái hiểu cái không, còn tưởng rằng Phong Thư Ngâm cùng Kỷ Hành thật sự là đến dính ánh sáng, liên tục xua tay nói: "Cái này không được, các tiên nhân biết sẽ tức giận. ”
Không đợi Phong Thư Ngâm cùng Kỷ Hành phản ứng, Hứa nương tử lập tức gõ đầu Nguyên Bình một cái,"Phong công tử nói cho ngươi vui đấy, ngươi còn coi là thật? Ngươi nghe này, Phong công tử cùng Kỷ công tử hôm nay ở nhà chúng ta một đêm, sáng sớm ngày mai tiên nhân tới, có lẽ liền biến thành sư huynh ngươi, ngươi phải khách khí với các sư huynh tương lai một chút. ”
Nguyên Bình vẫn không hiểu ra sao, nhưng nó từ trước đến nay nghe lời tỷ tỷ nói, tuy rằng không rõ nhưng vẫn thành thành thật thật gật đầu.
Đêm đó, Kỷ Hành và Phong Thư Ngâm ngủ trong phòng Nguyên Bình.
Hai người đàn ông cùng nằm trên giường Nguyên Bình, giường không lớn, bả vai kề sát nhau, một cái chăn mỏng che ngực lại không che được chân.
Phong Thư Ngâm có chút khó chịu vặn vẹo một chút, thở dài nói: "Chăn này thật sự quá ngắn. ”
Kỷ Hành nói, "Không ngắn. Lấy chiều cao của Nguyên Bình mà nói thì thích hợp. ”
Phong Thư Ngâm cười: "Vậy chỉ có thể trách hai chúng ta quá cao sao? ”
Kỷ Hành trầm mặc.
Đêm yên tĩnh dường như chỉ có tiếng gió và tiếng hít thở.
Một lát sau, Phong Thư Ngâm hỏi: "Kỷ Hành, ngươi nói ngươi đến Nam Việt tìm người thân, tìm là..."
"A Bảo." Kỷ Hành nói, "Đó là em trai của tôi"
Cũng là do phụ thân chế tạo, bất quá ngày sinh nhỏ hơn y một giờ.
"Thì ra ngươi còn có đệ đệ." Phong Thư Ngâm có chút kinh ngạc nói: "Vậy hắn làm sao lại ở địa phương của Kiếm Tông? ”
Kỷ Hành: "Không biết. "A Bảo cũng không thể gửi tin nhắn cho y.
"Ngươi nhất định có thể tìm được đệ đệ." Phong Thư Ngâm chân thành nói.
Kỷ Hành khẳng định: "Đúng vậy. ”
Phong Thư Ngâm cũng không buồn ngủ, hắn bỗng nhiên nói: "Ngươi nói xem, Lý Phi Tài thật sự không phải bị Linh tông sai khiến mới giết người nhà ta sao? ”
Kỷ Hành: "Chứng cứ không đủ, không thể phán định. ”
"Đổng tiên sinh nói không liên quan. Nhưng ta không tin, nếu thật sự không liên quan, những người Linh tông vì sao trước mặt dân chúng toàn thành, không ngừng đẩy ta vào chỗ chết? Tại sao bịa đặt nói rằng ta là ma quỷ? Lại xử lí thành chủ chỉ vì một câu cầu tình? ”
Vấn đề này Kỷ Hành không thể trả lời. Y không có quyền can thiệp vào ân oán của nhân loại. Chỉ có thể kết hợp với hệ thống phân tích trước đó để nói câu an ủi và khuyến khích cho nhân loại. "Đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại ngươi phải làm, chính là trở nên mạnh mẽ."
Nghe vậy Phong Thư Ngâm dừng một chút, cười nói: "Đúng! ”
Kỷ Hành: "Thời gian không còn sớm, ngủ đi."Nói chuyện phiếm quá lâu cực kì hao phí năng lượng.
Phong Thư Ngâm: "Được."
=====
Đợi đến khi Kỷ Hành ngủ thiếp đi, Phong Thư Ngâm lặng lẽ đứng dậy, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh dùng khinh công vượt qua tường thành, đánh dấu lên mấy cái cây ngoài thành.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dấu hiệu chỉ có mấy người bọn họ mới biết được, đem một chút dấu vết mơ hồ có vẻ cố ý kia chậm rãi xóa đi. Giờ phút này mặc cho ai đến xem, cũng không có khả năng tìm được một chút dấu vết trên cây, trừ phi là Phong Ngũ.
Mười ngày qua, mỗi khi Phong Thư Ngâm đi qua một chỗ, đều phải tìm cơ hội lưu lại ký hiệu dọc đường, nếu Phong Ngũ có thể nhìn thấy, nhất định có thể lần theo ký hiệu này tìm được hắn.
Không trì hoãn quá lâu, Phong Thư Ngâm như thường lệ, sau khi đánh dấu xong lập tức trở về, không chút dây dưa.
Lúc trở lại nhà Hứa gia, Phong Thư Ngâm đang muốn đi vào phòng, bỗng nhiên nghe được phòng cách vách truyền đến tiếng thì thầm vụn vặt.
Năm giác quan của người tập võ vốn vượt qua người thường, hơn nữa lúc này đêm khuya yên tĩnh, chút giọng nói bị đè nén cực thấp truyền vào lỗ tai cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Phong Thư Ngâm vốn không có ý nghe chân tường, chỉ là lơ đãng nghe được một câu, nhịn không được dừng lại một lát.
Trong gió đêm lạnh lẽo, Hứa nương tử đè lên giọng nói cực thấp oán hận nói: "Nam tử cùng nam tử có thể có kết quả gì tốt... Sớm muộn gì cũng phải gặp báo ứng!"
Dân phong Nam Việt mở ra, bình dân lại càng không chú ý, huống chi tình huống trong thành hiện giờ cũng không chú ý nổi, Nguyên Bình liền cùng Hứa nương tử ngủ chung một gian phòng, chỉ là rốt cuộc nam nữ khác nhau, cũng không ở trên một cái giường.
Lúc này, đệ đệ Nguyên Bình của nàng, cũng ở trong gian phòng kia.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, liền nghe được Nguyên Bình thấp giọng nói: "Tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ không đi lệch đường. ”
"Đệ đệ ngốc, a tỷ đương nhiên tin tưởng ngươi. Nhưng a tỷ không tin được người họ Đồng kia! Ngày đó ở trước mặt tiên nhân hắn cũng dám trắng trợn động tay động chân, đợi đến sau này ngươi cùng hắn vào tiên môn, hắn còn không phải.... Bình Tử, ngươi là nam đinh duy nhất của chúng ta, tuyệt đối không thể đi theo họ Đồng làm chuyện đoạn tử tuyệt tôn kia! ”
"Tỷ, đệ biết rồi."
"Đệ biết điều đó là tốt. Phong công tử cùng Kỷ công tử là ta ở bến tàu chờ rất nhiều ngày mới đợi được. Nhiều năm như vậy a tỷ còn chưa từng nhìn thấy người như thế, ngày mai bọn họ nhất định có thể được tiên nhân lựa chọn... A tỷ không cầu cái gì khác, chỉ cầu bọn họ có thể giúp ngươi ngăn cản họ Đồng kia, chút chuyện nhỏ này đối với bọn họ mà nói hẳn chỉ là một cái nhấc tay, đến lúc đó ngươi cũng không cần lo lắng, tu luyện thật tốt, nhà chúng ta nếu có thể xuất hiện tiên nhân, vậy thật sự là quang tông diệu tổ..."
"Đến lúc đó... Đến lúc đó dù ta đi xuống dưới, cũng có mặt mũi gặp cha mẹ chúng ta..."
"Tỷ tỷ..."
Trong phòng, hai chị em ôm nhau thầm khóc.
Bên ngoài phòng, Phong Thư Ngâm bị gió đêm thổi đến phát lạnh trên người. Qua một lúc lâu, mới lặng yên không một tiếng động đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng tối đen, ban đêm không sáng sủa, ngay cả một chút ánh trăng cũng không có.
Phong Thư Ngâm chậm rãi đi qua, ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt Kỷ Hành chỉ còn lại một đường nét mơ hồ, chậm rãi thở hắt một hơi từ trong lồng ngực, âm thanh nhẹ nhàng như thở dài......
=====
Quả nhiên như Hứa nương tử nói, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, tu sĩ đến đón Nguyên Bình đã đến.
Phong Thư Ngâm cả đêm không ngủ, cho nên lập tức phát hiện động tĩnh, không đợi Hứa nương tử đến gọi người, hắn liền đánh thức Kỷ Hành, thuận tiện sửa sang lại trang phục.
Tu sĩ đến đón Nguyên Bình cũng không giống như đệ tử Linh Tông đứng trên phi kiếm cao cao tại thượng nhìn xuống bọn họ, ngược lại, đối phương đứng ở trong viện Hứa gia, đối mặt với Hứa nương tử ân cần có vẻ luống cuống tay chân, trên mặt còn mang theo vài phần thiếu niên ngây thơ, mảy may không có nét kiêu căng.
Thì ra môn phái bất đồng tu sĩ cũng khác nhau.
Ánh mắt Phong Thư Ngâm xẹt qua áo bào trắng thêu hoa văn màu bạc của hắn, mộc trâm vấn tốc trên đầu hắn rồi dừng một chút trên trường kiếm đeo sau lưng, xác nhận trang phục này giống Đổng tiên sinh nói, khóe miệng mới nhếch ra một nụ cười. Vài bước tiến lên nói: "Các hạ chính là tu môn hạ Kiếm tông? ”
Bùi Tùng đang do dự có nên tiếp nhận giỏ trứng gà Hứa nương tử đưa tới hay không, bỗng nhiên nghe được một giọng nam mang theo ý cười, không khỏi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử thân hình cao lớn ý cười trong suốt đi tới, khí tức trên người có hơi vẩn đục, tướng mạo tuấn mỹ xinh đẹp cũng hiếm thấy trong tu chân giới, mà người đứng ở bên cạnh hắn, vai rộng eo hẹp, phong thần tuấn lãng, cũng là tướng mạo nhất đẳng.
Nhìn thấy hai người này, ánh mắt Bùi Tùng sáng ngời, trong lòng mừng rỡ, nếu đem hai người này thu vào trong môn, vậy sang năm tông môn bọn họ chẳng phải là có thể hấp dẫn càng nhiều nữ đệ tử sao?
Ánh mắt Bùi Tùng càng ngày càng sáng, đang muốn bắt chước giọng điệu của đại sư huynh nói chuyện với hai người, bầu trời phía nam lại bỗng nhiên sáng lên một cột sáng màu bạc.
Ý thức được đây là tín hiệu thúc giục xuất phát, Bùi Tùng lập tức rút trâm buộc tóc trên đầu ra, cây trâm nho nhỏ thoạt nhìn đơn giản tự nhiên, nhưng trong nháy mắt thoát ly ngón tay Bùi Tùng hóa thành một chiếc linh thuyền có thể chứa mấy người đứng thẳng, linh quang lưu chuyển, lơ lửng trên không trung vô cùng chói mắt.
Nguyên Bình đứng bên cạnh Hứa nương tử kêu lên một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng khát vọng. Ngay sau đó cổ áo của nó đã được nam nhân xách lên.
Bùi Tùng xách cổ áo Nguyên Bình, mũi chân chuyển một chút liền dễ dàng nhảy lên chiếc linh thuyền trên không trung.
Hắn cúi đầu, nhìn Hứa nương tử bọn họ hơi gật đầu, sau đó nhìn về phía hai phàm nhân khác trên mặt đất, cất cao giọng nói: "Tuy rằng khảo nghiệm nhập môn đã sớm kết thúc, nhưng cũng không phải không thể châm chước vài điều. Hai người các ngươi nếu muốn bái nhập Kiếm tông, trước tiên phải qua cửa ải trước mắt này. ”
Phong Thư Ngâm ngẩng đầu nhìn thiếu niên tu sĩ đứng trên linh thuyền, mặt mày kiêu ngạo, có chút hứng thú nhướng mày.
Hắn nghiêng đầu gật gật đầu với Kỷ Hành, sau đó lui về phía sau ba bước, vận công, thân thể gầy gò giống như một mũi tên sắc nhọn rời cung từ mặt đất bắn lên.
Vạt áo huyền sắc trong khoảnh khắc bộc phát nội lực phồng lên lại rơi xuống, Phong Thư Ngâm một tay đè lại linh thuyền trên không trung, thân thể vừa lật liền rơi vào trên thuyền.
Từ lúc hắn nhảy lên mặt đất, đến lúc bắt lấy mép thuyền nhảy lên bất quá mới dùng vài hơi thở ngắn ngủi. Bùi Tùng lại lộ ra bộ dáng giật mình, đại khái là Phong Thư Ngâm dễ dàng nhảy lên vượt xa dự liệu của hắn. Hắn lại cẩn thận đánh giá đối phương, một lúc lâu sau mới nói: "Thì ra là thế, nội lực của ngươi cao hơn một chút, thuần túy hơn một chút, có thể trực tiếp tiến vào luyện khí tầng năm. ”
Luyện khí tầng năm? Phong Thư Ngâm nhớ rõ Đổng tiên sinh đã nói qua, đại khái tương đương với tiên thiên cao thủ trong võ lâm đem nội lực tăng lên cực hạn.
Bùi Tùng còn muốn nói thêm hai câu nữa, dư quang liếc về cột sáng phía nam kia, thần sắc lập tức nghiêm túc, nhìn về phía Kỷ Hành vẫn đang đứng trên mặt đất nói: "Đến phiên ngươi. ”
===
Đúng 4 giờ sáng, Kỷ Hành bị Phong Thư Ngâm đẩy "tỉnh", y nghe hệ thống năng lượng còn sót lại nhắc nhở 6,5%, mặt không chút thay đổi bật máy.
Trong vòng hai mươi phút tiếp theo, Phong Thư Ngâm sửa sang lại quần áo —— nhân loại trẻ tuổi mặc chế phục thống nhất của Kiếm Tông mở ra phi hành khí dạng cây trâm —— Phong Thư Ngâm nhảy lên phi hành khí —— đến lượt Kỷ Hành.
Kỷ Hành yên lặng nhìn thoáng qua năng lượng đang giảm xuống, tính toán độ cao cách mặt đất của phi hành khí cùng với sức nhảy của cơ thể, hai chân nhẹ nhàng nhảy, thiết bị nảy lắp đặt ở lòng bàn chân đồng thời mở ra, tiến hành một động tác nhảy hoàn mỹ có thể so sánh với vận động viên thể dục dụng cụ.
Toàn bộ quá trình không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, hoàn hảo hơn so với bài kiểm tra thể thao mà y đã thực hiện khi y vừa rời khỏi nhà máy.
Chờ y đứng trên phi hành khí dạng thuyền gỗ, chủ nhân phi hành khí cũng chính là đệ tử Kiếm Tông kia đang trợn to hai mắt nhìn y.
"Ngươi ngươi ngươi, sao một chút linh lực.... Ặc dao động nội lực cũng không có? ”
Phong Thư Ngâm cũng lộ ra biểu tình đăm chiêu nhìn y.
Kỷ Hành đã tính toán, trong thế giới đã từ võ hiệp quá độ lên tu chân này, y làm như vậy cũng không khiến nhân loại hoài nghi. Vì vậy, y hỏi, "Xin lỗi, có vấn đề gì không?" ”
"Vấn đề là..."
Không đợi Bùi Tùng nói xong, Phong Thư Ngâm bỗng nhiên chỉ vào bầu trời phía nam kêu lên: "Đó là cái gì vậy? ”
Lực chú ý của Bùi Tùng quả nhiên bị dẫn ra, hắn nhìn cột sáng phía nam càng ngày càng sáng, không dám trì hoãn nữa, lập tức hai tay thủ quyết, điều khiển kinh thuyền dưới chân nhanh chóng bay về hướng nam...
Linh thuyền dưới sự sai khiến của tu sĩ đột nhiên gia tốc, Phong Thư Ngâm cùng Nguyên Bình dưới tác dụng quán tính mạnh mẽ ngã về phía sau, Kỷ Hành một tay kéo hai người lại.
Nguyên Bình đứng vững sau đó vội vàng cảm ơn, "Cám ơn Kỷ đại ca. ”
Kỷ Hành lắc đầu nói: "Không khách khí. ”
Phong Thư Ngâm đặt một cánh tay lên vai Kỷ Hành, đưa lưng về phía Bùi Tùng giật giật môi với y.
Kỷ Hành hiểu được lời nói của hắn, ý tứ là: "Tu sĩ này thoạt nhìn tuổi nhỏ, không biết có phải mười bảy tuổi hay không? ”
Y lắc đầu, năng lượng còn lại thiếu hụt nghiêm trọng, không thể lãng phí tính tuổi tác.
Thấy Kỷ Hành lắc đầu không nói, Phong Thư Ngâm cười cười, xoay người nhìn về phía linh thuyền. Khi còn nhỏ, hắn nằm mơ đều nghĩ nếu có một ngày có thể phi nước đại trên trời, thế thì khoái ý cỡ nào, nhưng ngày này thật sự đến, hắn mới phát hiện hiện thực cùng hắn tưởng tượng chênh lệch rất xa.
Sự khác biệt rõ ràng nhất là khi hắn cố gắng để bắt những đám mây, bỗng phát hiện ra rằng nó không thể bắt được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.