Hôm nay hắn không thể chết!
Những lời này không ngừng vang vọng trong đầu, Phong Thư Ngâm nhớ tới từ sau khi lên Vân thuyền bọn họ liên tiếp gặp nạn, nhớ tới Bùi Ngọc bị dẫn đi có dự mưu, nhớ tới đám chim đen kia kiên trì đuổi giết, nhớ tới những quái điểu tựa hồ tập trung bên cạnh hắn... Cùng với sợi dây đen hiện tại đang quấn chặt trên người hắn...
Hắn hiểu rồi, tất cả đều là hướng về phía hắn!
Hắn chỉ là không hiểu vì sao những tu sĩ Linh tông kia hận không thể đẩy hắn vào chỗ chết, hay là nói, tai họa diệt môn năm năm trước xảy ra là do hắn? Người từ đầu đến cuối bọn họ muốn diệt trừ, vẫn luôn là hắn! Cha mẹ và người nhà của hắn, còn có những người trước mặt, tất cả đều bị hắn liên lụy.
Hắn có chút gian nan ngửa đầu nhìn Kỷ Hành đang kéo hắn gắt gao, còn có Bùi Tùng cố hết sức kéo Kỷ Hành... Lực kéo phía dưới càng lúc càng lớn, tựa như muốn xé đứt hai chân của hắn! Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ có hắn, ngay cả Kỷ Hành và Bùi Tùng, cũng sẽ bị hắn liên lụy.
Nếu vô ý rơi vào trong nham thạch nóng chảy phía dưới, cho dù là những tu sĩ giống tiên nhân này, chắc cũng không có cách nào sống sót! Huống chi, hiện tại còn có một phàm nhân... Kỷ Hành.
Phong Thư Ngâm, ngươi nói đi, nói để cho Kỷ Hành buông tay, nói đi! Ngươi vẫn muốn liên lụy càng nhiều người chết vì ngươi sao?
Trong lòng điên cuồng hò hét, nhưng mà hắn há miệng thở dốc, lại không phun ra được một chữ. Hắn không cam lòng, không cam lòng cứ chết đi như vậy, thù của cha mẹ, thù của Phong Ngũ Phong Lục, còn có thù của chính hắn, đều chờ hắn đi báo! Sao hắn cam tâm cứ như vậy mà chết ở chỗ này? Huống chi, hiện tại còn chưa tới mức tuyệt vọng nhất không phải sao?
Trong lòng Phong Thư Ngâm sông cuộn biển gầm, nhưng với bên ngoài mà nói bất quá chỉ trôi qua mấy hơi thở.
Bùi Ngọc mím môi đứng trên pháp khí phi hành của Thạch Sùng Chí, nhíu mày nhìn chằm chằm dây đen kéo đám người Phong Thư Ngâm không ngừng rơi xuống, Tịnh Tà Kiếm lại một lần nữa xuất vỏ, lúc này kiếm quang càng thêm chói mắt, kiếm khí lạnh thấu xương như muốn xé rách không gian chém tới dây đen kia. Nhưng mà sau khi một kiếm này vung ra, thân thể hắn run lên, huyết dịch đỏ tươi không ức chế được từ trong miệng y tràn ra.
"Sư huynh!" Thạch Sùng Chí vừa mới đưa một nhóm sư đệ đi vừa quay đầu lại liền thấy một màn này, ngự kiếm chạy tới đỡ lấy Bùi Ngọc, lúc hai tay đặt ở trên người y liền cảm giác được cơn ẩm ướt, hắn vừa cúi đầu, lúc này mới phát hiện quần áo Bùi Ngọc đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, một vết móng vuốt cực lớn in trên lưng y, miệng vết thương phiếm đen, còn đang không ngừng chảy máu.
Thì ra Bùi Ngọc đã sớm bị thương, chỉ là dùng thủ pháp che mắt cho miệng vết thương, mới không bị những người khác nhìn ra. Y lau đi máu bên môi, lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, ta nghỉ ngơi một chút, ngươi đi giúp Bùi Tùng mang người trở về. "
Lúc này dây đen đã bị chặt đứt như Bùi Ngọc đoán, nhưng ngay sau đó, tốc độ phản ứng của cụm khí đen kia càng nhanh càng hung ác hơn, gần như trong phút chốc đã ngưng tụ thành một tấm lưới màu đen phóng tơi Phong Thư Ngâm, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kỷ Hành túm lấy tay Phong Thư Ngâm, dùng sức vung lên trên, Phong Thư Ngâm vốn ở dưới mà trong nháy mắt đã bị ném vào trong Linh thuyền, mà cái lưới đen lớn kia, đã bao phủ Kỷ Hành đang không kịp tránh né.
Dường như nó ý thức được đã bắt nhầm người, lưới đen tách ra một nhánh to bằng cánh tay, như độc xà phóng về phía Phong Thư Ngâm trên Linh thuyền, nhưng bị một bàn tay bắt được.
Bàn tay kia trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, hoàn mỹ giống như ngọc thạch được điêu khắc tỉ mỉ, do phản chiếu từ nham thạch nóng chảy cùng ánh lửa mà hiện lên vài phần ôn nhu ấm ấp. Nhưng mà sức lực của bàn tay này cũng rất lớn, lực nắm không lay động được, mặc cho nó dùng những bộ phận khác của thân thể siết chặt lấy đối phương, mặc cho nó giãy dụa vặn vẹo như thế nào, cũng không cách nào trốn thoát!
Mà mất đi lực kéo từ phía trên, dưới tác dụng của lực hấp dẫn tấm lưới lớn màu đen bao phủ Kỷ Hành nhanh chóng rơi xuống nham thạch nóng chảy phía dưới, cùng lúc đó, trên bầu trời truyền đến tiếng Phong Thư Ngâm tuyệt vọng gầm lên điên cuồng: "Kỷ Hành! "
Phong Thư Ngâm được Kỷ Hành dùng sức vung lên, cả người đều bị hất vào trong Linh thuyền, còn đẩy luôn Bùi Tùng đứng bên cạnh Linh Chu, nhưng mà hắn không thể tâm những thứ đó. Mắt thấy Kỷ Hành thay thế hắn bị tấm lưới lớn màu đen kia bao lấy kéo xuống, đầu óc hắn trống rỗng trong nháy mắt, thân thể không tự chủ được mà nhào về phía trước, mở bàn tay đã kiệt sức giãy dụa muốn bắt lấy người kia, nhưng khó khăn lắm mới có thể túm lấy một mảnh góc áo màu xám tro.
Sau một khắc, xiêm y xé rách, chút vải còn sót lại bị gió lớn xua đuổi rơi vào lòng bàn tay hắn, hắn mở to hai mắt, mắt muốn nứt ra nhìn chằm chằm thân ảnh không ngừng rơi xuống kia, không chút nghĩ ngợi muốn nhảy xuống Linh thuyền, nhưng đã bị Nguyên Bình ngăn cản.
Nguyên Bình ôm chặt lấy hắn từ phía sau, giọng run rẩy ngăn cản: "Phía dưới là dung nham đó Phong đại ca! Ngươi bình tĩnh một chút bình tĩnh một chút..."
"Cút!" Phong Thư Ngâm hất người ra, hắn biết, hắn đương nhiên biết đó là dung nham, hắn biết nếu hắn rớt xuống, nhất định sẽ rơi vào kết cuộc hài cốt không còn! Nhưng đó là Kỷ Hành! Đó là Kỷ Hành!
Hắn làm sao nỡ để Kỷ Hành chết? Kỷ Hành sao có thể chết ở chỗ này!
Tất cả là lỗi của hắn! Nếu như không phải hắn do dự, nếu như không phải hắn sợ chết... Kỷ Hành làm sao có thể vì cứu hắn mà ngã xuống? Làm thế nào y có thể... Tất cả là lỗi của hắn! Tất cả là lỗi của hắn!
Ngực đau đến mức khiến người ta hận không thể cầm đao moi trái tim ra khỏi lồng ngực, lý trí trong nháy mắt tan thành mây khói, trong lòng chỉ có một thanh âm không ngừng kêu: Cứu Kỷ Hành! Cứu Kỷ Hành! Cứu Kỷ Hành!
Hắn siết chặt nắm đấm, mu bàn tay vì thống khổ to lớn mà nổi lên gân xanh đáng sợ, cả người hắn run rẩy nhào tới mép thuyền, nhưng chỉ nhìn thấy Kỷ Hành rơi vào trong dung nham phía dưới, mà ngay sau đó, toàn bộ thân thể của hắn đều bị dòng dung nham nuốt chửng!
Phong Thư Ngâm bỗng nhiên an tĩnh lại.
Dung nham đỏ rực giống như đang kích động, ngay cả bầu trời cũng bị phản chiếu thành một mảnh đỏ rực.
Màu sắc rực rỡ như vậy phản chiếu dưới đáy mắt Phong Thư Ngâm, giống như châm lên một ngọn lửa trong con ngươi đen kịt của hắn, sáng ngời mà nóng rực, làm cho khi người ta liếc mắt một cái, hoảng hốt như sinh ra một ảo giác ấm áp. Nhưng mà vẻ mặt hắn lại lạnh đến thấu xương, lạnh hơn bất kì thứ gì. Giống như địa cực chôn vùi ngàn năm ở nơi lạnh giá, kẻ đưa tay chạm vào, nháy mắt sẽ bị hàn khí ăn mòn thấu xương!
Nguyên Bình đứng trên linh thuyền, nhìn bóng lưng Phong Thư Ngâm nằm sấp trên mép thuyền không nhúc nhích, nhớ tới Kỷ đại ca vừa mới vì cứu người mà hy sinh, nhịn không được rơi nước mắt, nhưng vẫn dằn xuống khổ sở muốn đi an ủi Phong Thư Ngâm, "Người chết không thể sống lại, Phong đại ca, ngươi tiết ai... Ôi, ôi! "
Tay Nguyên Bình vừa mới đụng phải gió vừa ngâm, lại giống như đụng phải một tầng bình chướng kiên cố, sau một khắc liền kêu thảm thiết bị văng ra ngoài, nếu không phải Bùi Tùng đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, chỉ sợ hắn sẽ trở thành Kỷ Hành thứ hai rơi vào dung nham.
Nguyên Bình quay đầu lại nhìn nham thạch nóng chảy phía dưới, âm thầm may mắn chính mình bị người kéo lại, lại không biết Bùi Tùng kéo hắn lên giờ phút này ánh mắt kinh hãi nhìn Gió Vừa Ngâm.
Trong cảm giác của Bùi Tùng, Phong Thư Ngâm hiện tại, đã hoàn toàn không giống lúc vừa nãy, nếu như nói Phong Thư Ngâm trong cảm nhận của cậu lúc trước chỉ là một người bình thường hơi mạnh một chút, như vậy Phong Thư Ngâm hiện tại, đã hoàn toàn biến thành một tu sĩ không kém cậu!
Sao lại như vậy! Bùi Tùng giật mình nghĩ, rõ ràng vài giây trước đó vẫn là một phàm nhân, lại đột nhiên biến thành một tu sĩ! Chuyện quái quỷ gì vậy?
"Phong Thư Ngâm, ngươi, ngươi..."
Nghe được thanh âm của cậu, người vẫn nằm bất động trên mép thuyền rốt cục có động tĩnh, hắn chậm rãi đứng lên, động tác cứng ngắc giống như một con rối cấp thấp, sau đó, từng chút từng chút một xoay người qua.
Bùi Tùng cùng những người khác trên Linh thuyền đều không nhịn được lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Phong Thư Ngâm vốn tuấn mỹ xinh đẹp, lại thêm mặt mày luôn mỉm cười, làm cho người ta vừa thấy liền thích, nhưng bây giờ, mặt hắn vẫn là khuôn mặt kia, nhưng có từng hoa văn màu đỏ sậm từ cổ chậm rãi bò lên trên, hoa văn kia tựa hồ là một loại phong lan hiếm thấy, cành lá duỗi ra, chóp lá cong cong, trong chớp mắt chiếm cứ nửa khuôn mặt, cuối cùng dừng lại ở khóe mắt trái của hắn.
Sau khi hoa văn màu đỏ sậm dừng lại trên mặt bên trái của hắn, thanh niên vốn tướng mạo xinh đẹp này trong nháy mắt nhiễm vài phần ma mị, càng thêm đoạt lòng người, một loại mị lực khiến người ta hít thở không thông từ trên người hắn tản mát ra, làm cho người ta say mê loạn trí, không thể kiềm chế. Nhưng mà ánh mắt của hắn lại lạnh như vậy, lạnh đến mức có thể làm cho người ta xem nhẹ tướng mạo khí chất của hắn, bị hàn ý lạnh như băng thấu xương này cùng áp lực truyền đến trên người hắn làm hoảng sợ không ngừng lui về phía sau.
"Đây là chuyện gì vậy?" Bùi Tùng lẩm bẩm nói. Cậu còn có thể miễn cưỡng đứng, mà những người bình thường phía sau cậu sớm đã nhịn không được xụi lơ trên mặt đất.
"Tại sao không cứu y?" Phong Thư Ngâm mở miệng, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng không kiềm lại được, hắn nhìn tu sĩ trước mắt, cuồng loạn gào thét thành tiếng: "Vì sao không cứu Kỷ Hành! "
"Ta..." Bùi Tùng nhịn không được lùi ra sau một bước, sau một khắc, cổ cậu đã bị người ta bóp chặt, cậu trừng mắt nhìn chằm chằm Phong Thư Ngâm, tay bóp cổ cậu vậy mà sức lớn đến mức cậu giãy không thoát!
Bùi Tùng khó thở rặn ra mấy chữ, "Phong Thư Ngâm, ngươi...bình tĩnh một chút..." Nhưng hiển nhiên lúc này Phong Thư Ngâm đã lâm vào ma chướng, thần trí không rõ căn bản không nghe thấy cậu nói cái gì.
Lúc này mấy phàm nhân khác trên Linh thuyền đã sớm bị dọa cho choáng váng, ngơ ngác lui vào trong góc, nhìn Phong Thư Ngâm đột nhiên biến thành một ác ma mà lạnh run.
Bùi Tùng thấy không thể gọi Phong Thư Ngâm bình tĩnh được, đành phải tụ một đoàn linh lực trong bàn tay, định vỗ vào ngực hắn.
Nhưng mà vừa ngước mắt lên đối mặt với biểu tình của Phong Thư Ngâm, một chưởng này Bùi Tùng làm thế nào cũng không vỗ được nữa.
Phong Thư Ngâm luôn niệm vì sao không cứu y, hai mắt trống rỗng, lệ rơi đầy mặt.
Tình cảm có thể lan truyền, cảm xúc của bất cứ ai cũng sẽ ảnh hưởng đến những người khác, đặc biệt là lúc khoảng cách của họ rất gần.
Nỗi tuyệt vọng cùng bi thương không kiềm chế được lộ ra từ trong hai mắt Phong Thư Ngâm đã mất đi lý trí, giống như là một bàn tay nắm chặt lấy trái tim Bùi Tùng, làm cho thiếu niên tu sĩ vốn tâm tính mềm mại này không kìm nén được sinh ra cảm xúc bi thương.
Là tuyệt vọng cùng thống khổ đến cỡ nào, mới có thể làm cho người như Phong Thư Ngâm không để tâm mà rơi lệ trước mặt mọi người?
Chùm linh lực trong tay Bùi Tùng đột nhiên tan đi, tùy ý Phong Thư Ngâm phát điên bóp cổ cậu.
Dù sao cậu cũng sắp vào trúc cơ, chỉ cần không phải bóp gãy cổ cậu ngay lập tức, thì cho dù bị bóp đến một canh giờ cậu cũng sẽ không chết, cùng lắm chỉ là khó chịu một chút.
Dưới tình huống như thế, cậu thật sự không đành lòng đả kích đối phương.
Ngay lúc cậu nghĩ như vậy, Thạch Sùng Chí lặng yên không một tiếng động vọt tới phía sau Phong Thư Ngâm, một tay bổ xuống sau gáy hắn.