Sắc trời càng ngày càng tối, mưa khi nãy vẫn còn nhỏ giờ đã nặng hạt hơn. Tối hôm qua độc của Phong Thả Ngâm vừa phát tác, cho dù hôm nay đã uống thuốc và nghỉ ngơi nhưng cũng chỉ khôi phục được hai, ba phần. Nhìn bên ngoài hắn không hề ốm yếu chỉ là môi có chút tái nhợt
Phong Thả Ngâm thấy mưa càng lúc càng to liền kéo Kỷ Hành vào trong khách điếm.
Khách điếm Thanh Tuyền cũng xem như là khách điếm tốt nhất thành Lâm Xuyên, bọn họ vừa bước vào đã có tiểu nhị ra tiếp đón. Phong Thả Ngâm, Phong Ngũ và Phong Lục đã sớm đặt trước phòng nên tiểu nhị rất nhiệt tình nhưng cho dù Kỷ Hành HHành chỉ mặc quần áo vải bình thường thì tiểu nhị cũng không hề thay đổi thái độ.
Phong Lục thấy vậy liền khen ngợi: “Khách điếm này rất tốt! Tiểu nhị cũng không phân biệt đối xử giống như những chỗ khác.”
Phong Ngũ gật đầu đồng ý.
Giọng nói của Phong Lục không nhỏ, chưởng quỹ đứng ở sau bàn thu ngân nghe thấy vậy lẩm bẩm nói, “Chuyện lúc nãy xảy ra trên đường ai cũng biết, tiểu nhị kia ân cần như vậy là sợ bị vị thiếu hiệp đó đánh cho một chưởng…”
Phong Lục:…
Hắn nghiêng đầu quay sang nhìn chưởng quỹ, chưởng quỹ vẫn đang lẩm bẩm, hình như không biết rằng họ đã nghe thấy hết.
Phong Thả Ngâm thấy vậy không nhịn cười được, người bình thường đều biết các giác quan của người tập võ nhạy bén hơn bình thường nhưng lại không hề biết nhạy bén đến mức độ nào. Chưởng quỹ kia tự cho là mình nói nhỏ nhưng không biết rằng bọn họ nội lực thâm hậu, cái nên nghe và cái không nên nghe đều nghe thấy hết.
Kỷ Hành đương nhiên cũng nghe thấy những gì chưởng quỹ vừa nói, y nhìn tiểu nhị vẫn đang vô cùng ân cần trước mặt rồi mở miệng nói: “Xin hãy yên tâm, ta sẽ không đánh ngươi.”
Tiểu nhị:…
Phong Ngũ, Phong Lục:…
“Ha ha ha.” Phong Thả Ngâm thấy mặt Kỷ Hành vẫn luôn nghiêm túc, còn ba người kia thì mặt dại ra không nhịn được cười thành tiếng, quả nhiên Kỷ Hành vẫn giống hệt năm năm trước! Cười xong hắn quay ra nói với chưởn quỹ: “Chuẩn bị cho vị công tử này một phòng hảo hạng.”
Kỷ Hành nghe vậy nhân tiện nói: “Không cần, cho ta một gian phòng bình thường là được.” Y cũng chỉ tìm một chỗ để tắt nguồn thôi.
Phong Thả Ngâm lập tức nói: “Nào có đạo lý ta ở phòng hạng sang lại để ân nhân của mình ở phòng bình thường?”
Phong Lục cũng đáp: “Không sai, Kỷ công tử là ân nhân cứu mạng của công tử nhà chúng ta, không cần khách sáo.”
Lúc này mọi người lại nghe chưởng quỹ nói: “Các phòng bình thường đã đầy hết rồi.”
Phong Thả Ngâm nghe vậy cười nói: “Cho nên Kỷ Hành hay là ngươi…”
Chưởng quỹ tiếp tục nói: “Phòng hảo hạng cũng đầy.”
Phong Thả Ngâm nhíu mày lại hỏi: “Một phòng cũng không còn?”
Chưởng quỹ thở dài nói: “Đừng nói là phòng cho khách, ngay cả chuồng bò ở sân sau cũng đã chật người. Những năm trước cũng không đông như vậy, thế nhưng khách quan hẳn cũng biết năm nay có nạn lụt. Trong thành cõ rất nhiều người tị nạn, nhiều hành khách muốn lên phía bắc cũng không thể đi ngay được chỉ đành tạm thời ở lại. Tiểu điếm thật sự không còn phóng trống.”
Nghe đến chưởng quỹ nhắc đến nạn lụt, Phong Thả Ngâm cũng nhíu mày, thời tiết năm nay thật sự rất khác thường.
Kỷ Hành nói: “Không có phòng trống cũng không sao, ta ở tạm trong đại sảnh một đêm cũng được.” Nói xong y chỉ về phía bạn ghế.
“Như vậy sao được?” Phong Thả Ngâm thốt lên.
Phong Ngũ nói: “Khách điếm Thanh Tuyền đã là khách điếm lớn nhất thành Lâm Xuyên, nếu ở đây đã không còn phòng chỉ e những chỗ khác cũng vậy. Lâu chủ, người xem…” Hắn và Phong Lục từ trước đến nay vẫn luôn ở trong cùng một phòng, không nghĩ tới gian phòng bọn họ thuê hôm nay chính là gian cuối cùng.
Phong Thả Ngâm lập tức nói tiếp: “Ký Hành, hay là ngươi ở chung một phòng với ta! Ta thấy giường trong phòng vẫn đủ cho hai người nằm chung.”
Phong Lục cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, Kỷ công tử là ân nhân của lâu chủ, cho dù lâu chủ có phải nằm đất cũng sẽ để Kỷ công tử ở trong phòng hảo hạng!”
Mắt thấy đám nhân loại kia đều tán thành, Kỷ Hành nếu cứ tiếp tục từ chối có lẽ sẽ bị bọn họ nghi ngờ thân phận “nhân loại” chỉ đành đồng ý.
Lúc lên lầu Phong Thả Ngâm nhìn thấy Phong Lục vẫn đang ôm hai cây vải, lại thấy quần áo trên người Kỷ Hành đã sờn cũ hắn liền nghiêng đầu nói với y: “Cứ cầm theo hai cây vải mãi cũng phiền, hay để Phong Lục mang đi may cho ngươi vài bộ quần áo để mặc trên đường có được không?”
Kỷ Hành gật đầu nói: “Đã làm phiền.”
Phong Thả Ngâm xua tay, “Này thì có gì là phiền?” – Hắn tập võ nhiều năm nên bàn tay đều mang đặc trưng của người cầm kiếm, đầu ngón tay và lòng bàn tay đều mang theo vết chai mỏng nhưng ngón tay Phong Thả Ngâm thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, nhìn rất đẹp.
Kỷ Hành nhìn lướt qua, nói với hắn: “Tay có thương tổn mức độ thấp, kiến nghị nên xoa một chút rượu thuốc.”
Phong Thả Ngâm nghe vậy có chút sững sờ nhìn cổ tay mình một chút mới phát hiện nơi đó đã thâm tím, có lẽ là bị thương trong lúc độc phát tác tối hôm qua. Vết thương nhỏ như vậy hắn cũng không chú ý nhiều thế nhưng Kỷ Hành lại chú ý tới…
Người này chính là như vậy nhìn qua chất phác kiệm lời nhưng thật ra y rất tỉ mỉ săn sóc.
Phong Thả Ngâm cũng không phát hiện rằng mình đang cười…
Sau khi ăn xong cơm tối, Kỷ Hành về phòng trước còn Phong Thả Ngâm ngồi lại với Phong Ngũ và Phong Lục.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, tia sáng vô cùng yếu ớt. Kỷ Hành đưa bàn tay lại gần muốn hấp thu nhiệt lượng ít ỏi đang tỏa ra, nhưng chút năng lượng này chưa bằng một phần so với năng lượng y đã tiêu hao trước đó.
Với cấp bậc của y muốn bổ sung năng lượng có rất nhiều phương thức không hạn chế mỗi ánh sáng mặt trời. Thế nhưng so với cách thức trực tiếp chuyển hóa năng lượng mặt trời, những cách bổ sung năng lượng khác là vô cùng khó khăn, đặc biệt là ở thời đại vũ khí lạnh này.
Sau khi phân giải thức ăn của nhân loại cũng có thể tổng hợp năng lượng, nhưng để bù đắp vào năng lượng tiêu hao thì cũng không đủ. Ở nơi không có người, y đã thử nghiệm đem ăn một chút khoáng thạch có chứa năng lượng nhưng kết quả không khác mấy sơ với đồ ăn của con người.
Thế giới này vẫn quá lạc hậu, trong năm năm này y vẫn luôn đi tìm nguyên liệu để chế tạo một chiếc máy phát điện theo thiết kế có sẵn, thế nhưng những đồ vật rất dễ dàng tìm kiếm ở thời đại của y, ở đây lại hoàn toàn không tìm được.
Nếu như A Bảo ở đây là tốt rồi, trí năng cxuar A Bảo cao hơn y, khả năng thay đổi bản vẽ cho phù hợp điều kiện lên đến 70%, sau đó có thể chế yajo máy phát điện.
Phong Thả Ngâm ngồi cùng Phong Lục và Phong Ngũ hơn một canh giờ thì quay lại.
=====
Giờ tý vừa qua, mưa nhỏ đang dần tạnh bên ngoài lại trở thành mưa to như trút nước, trời đêm đen kịt không nhìn thấy một vì sao nào, chỉ đèn lồng treo trước cửa hàng rượu phía xa xa không ngừng lắc lắc, nhưng vẫn chưa tắt lửa.
Nước mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ, tiếng động vang lên liên tục, khiến cho con người hoàn toàn chìm đắm trong cảnh gió mưa, ngoại trừ tiếng mưa rơi thì không còn thanh âm gì khác.
Phong Thả Ngâm đã sớm chìm vào giấc ngủ, hắn chỉ mặc lý y nằm trên giường, một tay luồn vào trong chăn, một tay khác để ngoài chăn đặt lên trên bụng, hô hấp đều đều nhưng rất nhẹ, khuôn mặt trầm tĩnh, nhìn vô cùng nhã nhặn quy củ, không nhìn ra nửa chỗ ốm yếu.
Kỷ Hành cũng đã sớm tắt nguồn, hạt nhân chương trình đã ngừng hoạt động, nhưng hệ thống bên ngoài vẫn đang hoạt động tận tâm tận trách ngụy trang mạch đập của nhân loại trong giấc mgủ, tim vẫn đập và vẫn hô hấp đồng thời không quên đề phòng xung quanh.
Cũng bởi vì vậy ngay khi biến cố phát sinh y liền tỉnh ngay lập tức!
【 Hệ thống: Cảnh báo! Cảnh báo! Động đất cấp 5! Động đất cấp 5! 】 trong nháy mắt thân máy vốn đang ngủ lập tức khởi động, Kỷ Hành bỗng nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đen kịt lóe lên ánh sáng lạnh. Y đánh thức Phong Thả Ngâm nằm bên cạnh, sau đó lập tức lao ra khỏi phòng đi đánh thức những người khác.
Lúc này có lẽ khoảng một giờ sáng, bên ngoài vẫn mưa to tầm tã, nhà nào cũng đã đi ngủ nên không ai có thể nhận ra được tai nạn đang ập đến!
Động đất đến bất ngờ không có bất kỳ dấu hiệu gì, đất dưới chân giống như miếng bùn nhão không ngừng rung lắc, mỗi một lần rung động dữ dội đều có nhà đổ sụp xuống tạo ra tiếng ầm vang!
Mặt đất trong khách điếm nứt ra một đường kéo dài từ cửa khách điếm tới sân sau, nó lại như một thanh kiếm sắc bén khiến cả tòa khách điếm rung lên.
Cột chống đỡ xà nhà bắt đầu lắc lư không thể chống đỡ bao lâu liền ầm ầm đổ xuống, tro bụi trên mái nhà rời xuống, những con chuột trốn trên gác mái lũ lượt chạy ra ngoài theo từng khe hở!
Phong Thả Ngâm bị Kỷ Hành gọi dật vừa kịp chứng kiến cảnh ấy, hắn lập tức ý thức được tình huống khẩn cấp vội vã mặc áo ngoài rồi chạy ra.
Động đất ngày càng mạnh, cả tòa khách sạn giống như một món đồ chơi không ngừng nghiêng ngả giống như sẽ tan vỡ ngay.
Lúc này ba người Kỷ Hành cùng Phong Ngũ, Phong Lục gõ cửa từng gian phòng đánh thức mọi người. Phong Thả Ngâm nhìn bốn phía xung quanh, thấy những người đã tỉnh không kịp mặc quần áo xộc xệch chạy ra ngoài liền la lớn: “Đừng hoảng loạn! Tìm cái gì gõ ra tiếng để đánh thức những người khác!” Lúc hắn nói cò dùng nội lực, giọng nói giống như một ngọn sóng, không ngừng khuếch tán. Cho dù đang vô cùng hỗn loạn, cũng có thể nghe rõ những gì hắn nói.
Không ít người mất đi lý trí, chỉ lo chạy đến nới trống trải nào còn lo lắng cho những người khác, cũng có người sau khi nghe Phong Thả Ngâm hô to thì bình tĩnh lại, tìm chiêng trống chạy dọc theo từng nhà gõ lên.
Nhưng lúc này mưa rơi quá lớn, những tiếng động này tan trong tiếng mưa trở nên nhẹ nhàng mỏng manh, vẫn có nhiều người chưa tỉnh ngủ không hề biết nguy hiểm đang đến gần.
Phong Thả Ngâm cũng không nghĩ được nhiều, hắn sử dụng khinh công dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phủ thành chủ…
Một tiếng sấm ầm ầm vang lên! Ánh sáng chiếu rọi bầu trời, cũng chiếu sáng mặt đất không ngừng nứt toác.
Kỷ Hành thấy phần lớn mọi người trong khách sạn đã thức giấc ngay lập tức quay người chạy đến khu dân cư trong thành, đồng thời tăng cao âm lượng, dọc theo phố lớn ngõ nhỏ không ngừng kêu lên: “Động đất! Mau trốn!”
Tiếng mưa vẫn không ngừng, Kỷ Hành lại tăng âm thanh như một cái máy phát cỡ lớn, chỉ cần là chỗ y đi qua mỗi một nhà đang ngủ say đều bị tiếng gào ầm ĩ đánh thức, còn chưa kịp oán giận, bọn họ liền phát hiện mặt đất đang chuyển động, ngay lập tức mang người nhà chạy trốn…
Kỷ Hành chuyển mắt trái sang thấu thị, quét mắt một lần, nhìn thấy những người bị kẹt trong đống đổ nát không chạy được liền lập tức nhảy vào cứu người ra.
Dần dần càng ngày càng nhiều người tỉnh lại, tiếng kêu gào của mọi người cùng tiếng gõ chiêng trống hòa vào nhau ầm ĩ át tiếng mưa. Rất nhiều người bị đánh thức liền phát hiện địa chấn, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc đã chạy ra.
Động đất đến quá đột ngột, chấn động lại vô cùng kịch liệt nên rất nhiều người còn đang ngủ đã bị xà nhà đổ đè chết, cũng có người mới vừa chạy ra đường cái, lại quên né tránh bị biển hiệu của các cửa hàng rơi phải. Nghiêm trọng nhất là trong những khách sạn bởi vì có quá nhiều người ở dẫn đến xô đẩy nên rất nhiều người không kịp thoát ra…
Lần này động đất kéo dài đến một canh giờ sau mới ngừng lại.
Mưa đã tạnh, bầu trời đen nhánh cũng dần dần sáng lên, nhưng thành Lâm Xuyên vốn yên bình nay đã thay đổi một dáng vẻ khác. Mặt đất rạn nứt, phòng ốc đổ nát, đâu đâu cũng tiếng khóc, tiếng rên.
Kỷ Hành đứng trên một đoạn tường thành đạup đổ, hai mắt nhìn quanh khắp một lượt thành Lâm Xuyên, mãi đến tận khi xác nhận không còn dấu hiệu của sự sống trong đống đổ nát mới nhảy xuống.
Phong Ngũ và Phong Lục đang giúp người bị thương băng bó vết thương, Phong Thả Ngâm cứu được thành chủ, lúc này thành chủ đang chỉ huy quân lính đi cứu trợ những người bị thương, tụ tập một vài đại phu vẫn còn sống sót đi cứu người.
Mà bản thân thành chủ bản thì không ngừng động viên dân chúng, nhưng đáng tiếc đối mặt với khung cảnh đổ nát của thành Lâm Xuyên, cũng chẳng có mấy người dấy lên được hi vọng.
Phong Thả Ngâm sắc mặt nghiêm túc nói, “Trải qua động đất lớn như vậy, toàn bộ thành Lâm Xuyên xem như đã bị phá huỷ. Cũng không biết bao nhiêu năm mới có thể khôi phục như cũ?”
“Không cần bi quan. Người chết coi như là ít rồi.” Kỷ Hành nói. Sauk hi y thực hiện phép thống kê, người trong thành không quá 40 ngàn, mà người chiết chỉ chiếm khoảng 5%. Trong điều kiện sinh tồn nguyên thủy này, trong đêm mưa phát sinh động đất chỉ thương vong 5% tổng số người đã có thể coi là may mắn.
Nghe Kỷ Hành nói, áp lực trong lòng Phong Thả Ngâm cũng giảm bớt, dù sao thiên tai là không thể tránh khỏi, hắn gật đầu nói: “Lần này may có ngươi phát hiện đúng lúc, nếu không…”
Lời còn chưa dứt hắn đã thấy Kỷ Hành sắc mặt nghiêm túc nhìn về hướng bắc, “Có thứ gì đó đang tới đây.” Sở dĩ dùng “thứ gì đó” để gọi cũng vì tại Kỷ Hành dò xét thấy người đang tới ẩn chứa năng lượng vượt xa người bình thường…
Hết chương 8.