Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Ác Ma, Ở Cách Vách

Chương 2:




Editor: May
Đã có không ít cô gái nhìn sang bên này.
Thiếu niên cười nhạtmột tiếng, dẫn tới một mảnh ửng đỏ.
Tiểu trợ lý tới đón người Uông Đông Đông, sau khi nhìn thấy một màn này, không khỏi ngây cả người.
Dù sao anh làm thế nào cũng không có biện pháp liên hệ thiếu niên ưu nhã này với người lúc trước vừa thua thi đấu liền đập bàn phím kia lại với nhau.
Người này rốt cuộc là làm sao vậy, hẳn không phải là quỷ bám vào người chứ?
Mạc Bắc trước khi tới đã xem qua ảnh chụp của Uông Đông Đông, dựa theo ý tứ của anh trai cô, trợ lý là người anh ấy tín nhiệm duy nhất.
Nếu là vậy, vậy trước xuống tay từ anh ta, xem anh ta có thể phân biệt ra thân phận của cô hay không.
“Đông Đông.” Mạc Bắc mỉm cười đi qua.
Uông Đông Đông lại là một bộ dáng bị mèo ngậm mất đầu lưỡi: “Anh nhuộm, nhuộm tóc?!”
Anh nói, sao luôn cảm thấy không giống nhau.
Hóa ra là cắt tóc.
Nhất định là bởi vì như vậy, anh mới có thể sinh ra ảo giác đối phương trở nên ưu nhã!
“Ừ, nhuộm rồi.” Mạc Bắc nhớ tới cái đầu lông vàng chói mắt kia của anh trai, cười cười: “Như thế nào? Khó coi?”
Không đợi Uông Đông Đông trả lời, hai người đột nhiên gặp nạn, từng trận thét chói tai không có báo trước vang lên.
“A a a! K Thần, em yêu K Thần nhất!”
Trong biển người tấp nập, khắp nơi đều là giơ cao poster, các fan nhiệt tình như lửa, thiêu đốt một mảnh hỗn độn.
Mạc Bắc cúi đầu, nhìn về phía poster bị chủ nhân đi đón làm rơi dưới lòng bàn chân.
Chính diện là K Thần, phía sau là em thích anh.
Theo bản năng, Mạc Bắc khom lưng nhặt lên……
Uông Đông Đông lại ở bên cạnh như là bừng tỉnh hiểu rõ cái gì, vô cùng đau đớn: “Nam thần, tôi còn tưởng rằng anh thay đổi, không nghĩ tới anh làm chính là loại tính toán này, có phải ngươi biết K Thần ở lúc phỏng vấn, nói qua thích người sạch sẽ một chút, cho nên anh mới có thể nhuộm đầu tóc trở về màu đen, tâm cơ, anh quá tâm cơ!”
Mạc Bắc há miệng thở dốc, cô muốn nói tóc cô vẫn luôn là màu sắc này, chỉ là nhớ tới hiện tại cô sắm vai chính là anh trai cô, chỉ có thể hạ khóe miệng nâng lên, rất là bất đắc dĩ.
“Nam thần, thật sự! Vì tôi còn có thể sống sót, anh thật sự không thể lại giống như trước kia nha!” Uông Đông Đông vẻ mặt nghiêm túc: “Anh cũng đừng nghĩ ở chỗ này ngẫu nhiên gặp được K Thần, đi, hiện tại chúng ta liền đi!”
Mạc Bắc buồn cười: “Anh quá khoa trương rồi.”
“Anh đã quên lần trước anh là ôm đùi người ta, muốn thổ lộ với người ta như thế nào sao!” Biểu tình của Uông Đông Đông tựa như chết lặng: “Tôi khoa trương? Lúc ấy tôi khoa trương nhất chính là không có đi ngăn cản anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.