Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Ác Ma, Ở Cách Vách

Chương 5:




Editor: May
Cong nam này ( chủ nhân nhà mình này) lại có thể ném poster K Thần vào thùng rác?!
Hơn nữa lời của anh, giống như là ném một quả bom xuống đất bằng.
Nhưng người ném bom nào đó lại giống như người không có việc gì, tay cầm va ly hành lý, không chút để ý: “Đông Đông, đi thôi.”
“Hả, à, vâng!” Uông Đông Đông giống như du hồn đuổi theo, luôn cảm thấy thế giới này có một chút không quá chân thật.
Bên kia, trợ lý đã tức điên rồi: “Tên cong nam này, anh ta cho rằng anh ta là ai, lúc trước muốn bám lên thiếu gia ngài như vậy……”
“Đủ rồi.” Giọng mũi của người đàn ông còn có chút phát trầm, tiếng nói lại là lãnh đạm, dáng người đĩnh bạt đi về phía bên kia, hai chân thon dài giống như giá áo di chuyển, dù là ở dưới hoàn cảnh ồn ào nhốn nháo, cũng khó nén một thân thanh quý rực rỡ lấp lánh.
Thang máy đóng lại, anh không có nói nữa, chỉ nâng mắt lên, đôi mắt thâm thúy như đêm nhìn thoáng qua phương hướng Mạc Bắc rời đi, đuôi lông mày hơi nhướng về phía trước một chút……
Trợ lý biết K Thần nhà mình tâm tình không tốt.
Cũng không dám nói thêm cái gì nữa.
Chỉ là Mạc Nam kia, thủ đoạn thật là càng ngày càng cao, vừa rồi tính là cái gì, lạt mềm buộc chặt sao?
Người có suy đoán đồng dạng, còn có Uông Đông Đông.
Anh mở QQ của mình ra, càng nghĩ càng không thích hợp, quay đầu đi, bắt đầu tận tình khuyên bảo: “Tôi biết anh bởi vì thích K Thần, thủ đoạn gì đều tính toán dùng tới, nhưng anh cũng phải suy nghĩ một chút, K Thần là người rất thông minh, sẽ nhìn không ra được vừa rồi anh chính là lạt mềm buộc chặt sao?”
Mạc Bắc vốn chính một tay chống hàm dưới, quan sát phong cảnh ngoài cửa sổ xe, sau khi nghe câu nói như thế, ngón tay gõ sườn mặt của mình một chút: “Tôi? Lạt mềm buộc chặt?”
Rõ ràng là động tác bình thường không thôi, do thiếu niên làm ra, lại thanh quý tận xương.
Uông Đông Đông ngây ra một lúc, vị chủ nhân này thật sự là có chút không giống nhau.
Nhưng rốt cuộc là không giống nơi nào, anh lại nói không nên lời.
Chỉ cảm thấy cả người người này đều tản ra khí chất làm người thoải mái.
Thoải mái?
Sao có thể!
Nhất định là hôm nay anh dậy quá sớm, mất đi phán đoán cơ bản nhất!
Người chủ nhân này không gây chuyện cho anh đã phải cám ơn trời đất.
Uông Đông Đông lắc lắc đầu, sau khi ném rớt ảo giác, nghiêm túc mở miệng: “Không phải lạt mềm buộc chặt thì là cái gì, ném poster ở ngay trước mặt K Thần, chính là muốn cho K Thần nhìn anh bằng con mắt khác, anh không cần phải nói, tôi cũng hiểu.”
Mạc Bắc:…… Những gì anh hiểu đều là anh tự não bổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.