Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 52: Nhiệm vụ thứ hai mươi tư (2)




Lúc nghe đến nhiệm vụ này, Nguyễn Nhuyễn trong nháy mắt thất thần.
Nói thật, vào lúc mới bắt đầu, cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, ở mấy ngày trước, cô đột nhiên lại cảm thấy rất nhanh, nhưng cho tới bây giờ, Nguyễn Nhuyễn mới cảm thấy thật sự rất rất nhanh.
Ngày này, rốt cuộc đã tới.
Ngày này cũng tới, cô đột nhiên có chút không muốn.
Ngửa đầu nhìn Lục Ly một hồi, đáy mắt Nguyễn Nhuyễn tràn đầy không nỡ.
Cô không biết sau khi mình rời đi Lục Ly sẽ như thế nào, sẽ thương tâm khổ sở, hay vẫn sẽ không có bất kỳ biến hóa nào, giống như mình đi rồi liền đi, không có bất kỳ ảnh hưởng nào với anh.
“Ngày mai diễn xong, ý chính là ngày mốt ở chung với Lục Ly một ngày?”
“Đúng.”
“Vậy địa điểm du lịch cũng không có quy định chứ, thật ra thì chủ yếu là để cho ta ở cùng với Lục Ly cả ngày phải không?” Nguyễn Nhuyễn chờ đợi hỏi, cô cũng không muốn đi nơi nào du lịch cả, chỉ muốn cùng nhau về nhà với Lục Ly một chuyến.
Hệ thống sảng kɧօáϊ trả lời vấn đề của cô: “Cũng không khác nhau là bao.”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, trầm ngâm hồi lâu sau truy vấn “Vậy ta có thể lựa chọn để cho Lục Ly mang ta về nhà không, ở cùng nhau một ngày cũng có thể chứ, chúng ta hiện tại vẫn luôn ở trong khách sạn, biệt thự bên kia cũng lâu rồi chưa có trở về.” Cô muốn trở về nhìn một chút, ít nhất, cho dù về sau không có cơ hội lại đi vào, cũng muốn lưu lại cho chính mình một ký ức sâu nhất.
Hệ thống trầm mặc hồi lâu, mới đáp lời nói: “Có thể đi trở về, ở chung cả ngày cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn có chút kinh ngạc: “Cám ơn mi, nhưng ta còn muốn hỏi một vấn đề.”
“Cô hỏi đi.”
“Đến lúc đó, ta trực tiếp biến thành người sao?”
Hệ thống trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Cũng không khác lắm.”
“Những thứ khác thì sao, mèo sẽ biến mất như thế nào?”
Hệ thống trầm mặc, không trả lời vấn đề của cô.
“Ngày mốt, sẽ nói tất cả mọi chuyện cho cô.”
“Bao gồm ta chết thế nào?”
“Cái đó sẽ không, chẳng qua là nói cho cô một bí mật của Lục Ly, còn cô làm sao qua đời, tôi muốn cần chính cô đi tra rõ, điểm này cũng không khó, bắt đầu từ những người xung quanh, tôi chỉ có nhắc nhở từng đó.” Hệ thống nói từng chữ từng câu, thật ra thì giao phó rất rõ ràng, chỉ là Nguyễn Nhuyễn có rất nhiều nghi vấn với lần này.
Nhưng cũng biết lúc này không phải là thời cơ tốt nhất để hỏi.
“Ta đã biết.”
Hệ thống ừ một tiếng: “Quý trọng hai ngày cuối cùng đi.”
“Ừ.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn Lục Ly, sau khi suy nghĩ một chút liền trực tiếp bò qua Lục Ly, để cho Lục Ly ôm mình.
Cô nghĩ, nếu sớm hay muộn cũng phải rời đi, như vậy thì trước khi rời đi thì ở chung với Lục Ly thật vui vẻ.
Vào buổi chiều, tiếp tục quay cảnh diễn của Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly, không có quá nhiều, quay cũng rất thuận lợi.
Bởi vì Lục Ly có cảnh diễn đêm, cho nên ăn xong cơm chiều, Nguyễn Nguyễn liền ở một bên chờ Lục Ly, yên lặng nhìn người đàn ông trêи ống kính ở trước mắt kia.
Lúc trước kia, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có cái gì khác liên quan tới Lục Ly, có lẽ chỉ an an tĩnh tĩnh làm một vị fan trung thành mà thôi.
Nhưng số phận biết trêu đùa, để cho cô biến thành một con mèo, cùng Lục Ly sớm chiều ở chung một chỗ, cùng nhau ăn cơm ngủ chung, thậm chí cùng nhau đi ra ngoài đi tới đi lui, cùng nhau rèn luyện…
Có lúc, thời gian đi qua thật giống như một cái máy phát lại, một màn lại một màn hiện lên trước mắt.
Tốt, không tốt, nhiệm vụ của cô, cùng với dáng vẻ khi nhận được nhiệm vụ, hình dáng lúc làm nhiệm vụ, cùng với phản ứng của Lục Ly.
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy, chính mình càng tham lam.
Cô trước kia, cũng không phải như vậy.
An tĩnh ghé vào trêи mặt đất, Nguyễn Nhuyễn cũng không chú ý tới Tư Đồ Nguyệt khi nào đứng ở bên cạnh cô, mắt lộ ra hung ác trừng mắt nhìn mình.
Nguyễn Nhuyễn lắc lắc cái đuôi, mới vừa quay đầu liền thấy được đáy mắt tàn nhẫn của Tư Đồ Nguyệt.
Cô cả kinh, có chút kinh ngạc.
Vì sao mình biến thành mèo, Tư Đồ Nguyệt nhìn đến mình còn khó chịu như vậy?
Cô hình như cũng không có làm chuyện gì xấu mà, trong đầu Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng nghĩ.
Chẳng lẽ là bởi vì Tư Đồ Nguyệt thích Lục Ly, không muốn chính cô thân cận quá với Lục Ly.
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Nguyễn Nhuyễn, nhưng chung quy cũng không tìm thấy một lời giải thích thích hợp.
Một lát sau, Tư Đồ Nguyệt nhìn cô, trong ánh mắt đã tràn ngập nhu hòa, cô ta khôm lưng cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn, nhẹ giọng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, có thể cho ta ôm mày một cái được không?”
Lúc miệng cô ta gọi cái tên Nhuyễn Nhuyễn này, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên một tia chán ghét.
Cô ta ghét nhất tên của một người nữ sinh, cũng gọi Nguyễn (Nhuyễn) Nhuyễn, mặc dù tên không giống nhau, nhưng phát âm lại giống nhau.
Nguyễn Nhuyễn nghe giọng nhu hòa như vậy của cô ta, thân mình không khỏi run lên, cô cảm thấy Tư Đồ Nguyệt không có ý tốt gì, dựa theo trực giác của cô mà nói, Tư Đồ Nguyệt không giống như thích cô.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn không giãy giụa, tùy ý cô ta bế mình lên.
Cô chủ yếu muốn nhìn xem, Tư Đồ Nguyệt rốt cuộc muốn làm gì.
Nguyễn Nhuyễn ngồi ở bên này không có người nào, cũng sẽ không làm phiền tới quay chụp, cho nên lúc này không có người chú ý tới cô.
Tư Đồ Nguyệt ôm mèo lên trêи người, cúi đầu nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày nói xem, mày vì sao phải có một cái tên như vậy chứ?”
Nguyễn Nhuyễn: “…..”
Không phải chứ đi, trong ấn tượng của cô ở trường học cũng chỉ kết một ít thù nhỏ với Tư Đồ Nguyệt không phải sao?
Cho dù cô cùng Tư Đồ Nguyệt có cừu hận, thật ra thì cũng không có chuyện gì lớn.
Cũng chỉ do lúc ấy ở độ tuổi của các cô tuyển chọn một người, Tư Đồ Nguyệt có tiếng hô cao nhất, nhưng sau đó lại là Nguyễn Nhuyễn được chọn.
Trừ lần đó ra, chắc còn lại là bởi vì Lục Ly.
Tư Đồ Nguyệt không biết vì sao, luôn rất cố chấp với Lục Ly, chỉ cần là fans thích Lục Ly, đều nhịn không được sẽ bị cô ta châm chọc mỉa mai một phen.
Mà Nguyễn Nhuyễn, thuộc về fan trung thành của Lục Ly.
Nếu khi đó Nguyễn Nhuyễn cũng có tình cảm nam nữ với Lục Ly mà nói, vậy những lời này chắc có thể hình dung tới tình địch gặp mặt đỏ con mắt.
Chẳng qua là khi đó cô cũng không có.
Nhưng Tư Đồ Nguyệt lại vẫn nắm không buông, giống như có bệnh tâm thần, luôn cảm thấy Nguyễn Nhuyễn sẽ cướp đi Lục Ly.
Trời mới biết khi đó Nguyễn Nhuyễn ngay cả thấy Lục Ly cũng rất khó khăn đấy.
Ngay từ khi bắt đầu, hai người liền không hòa hợp, cho đến năm thứ tư đại học, bốn năm trêи hai người trêи căn bản đều trong trạng thái xung khắc như nước với lửa.
Nguyễn Nhuyễn chỉ cần tham gia một tiết mục gì đó, Tư Đồ Nguyệt liền sẽ đi theo tham gia, ganh đua cao thấp với cô.
Dần dà, bạn học trong trường học đều biết hai người có quan hệ không tốt, chuyện này ở trong Học Viện Điện Ảnh mọi người gần như đều biết.
Mà hiện tại, Nguyễn Nhuyễn biến thành một con mèo, cô không nghĩ tới, Tư Đồ Nguyệt còn có thể bởi vì cái tên của mình, mà không có thiện ý với cô.
Cô rụt tụt cổ, thật sợ Tư Đồ Nguyệt đột nhiên xung động, liền véo mình.
Chớp chớp mắt, Nguyễn Nhuyễn quay đầu nhìn về phía Tư Đồ Nguyệt, kêu một tiếng, muốn giãy giụa xuống dưới.
Nhưng giãy giụa, Tư Đồ Nguyệt lại giữ càng chặt hơn, “Đừng lộn xộn, ta chẳng qua chỉ là ôm mày mà thôi.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Nghĩ nếu như vậy, cô thật sự sẽ không lộn xộn.
Nhưng cô lại thấy sai sai.
Tư Đồ Nguyệt nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn, cô ta mới vừa chuẩn bị nói chuyện, cách đó không xa liền truyền đến tiếng của Lục Ly.
“Nhuyễn Nhuyễn.”
Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, thừa dịp Tư Đồ Nguyệt ngơ ngẩn, nhanh chóng từ trong tay cô ta nhảy xuống, chạy tới Lục Ly bên kia.
Lục Ly đúng lúc bắt lấy cô, nhìn về phía Tư Đồ Nguyệt, nhấp môi nói: “Xin lỗi, mèo của tôi không thích người ngoài ôm nó.”
Sắc mặt Tư Đồ Nguyệt trắng nhợt, nói xin lỗi: “Xin lỗi, em không biết, chẳng qua là nhìn nó rất đáng yêu, cho nên muốn... muốn ôm một cái.”
Lục Ly ừ một tiếng, ôm Nguyễn Nhuyễn xoay người liền rời đi, đến Cố đạo đang ngồi bên kia.
*
Bên Cố đạo ánh đèn sáng trưng, lúc này mọi người cũng nghỉ ngơi mười lăm phút sau lại tiếp tục, thợ trang điểm bổ trang lại cho diễn viên.
Lục Ly cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn trong ngực, vươn tay nhéo nhéo lỗ tai cô, thấp giọng dò hỏi: “Vừa rồi vì sao lại nguyện ý cho cô ta ôm mày?”
Anh nhớ không lầm mà nói, lúc ở Học Viện Điện Ảnh, mèo của mình không muốn thân cận cùng người nọ.
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng kêu một tiếng.
Thật ra cô chỉ muốn nhìn xem Tư Đồ Nguyệt muốn làm cái gì, nhưng cái gì cũng chưa biết, Lục Ly liền lại đây.
Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt, cọ cọ vào trong lòng ngực Lục Ly, muốn làm nũng.
Lục Ly nhìn dáng vẻ hiện tại của cô tâm đều bị hòa tan.
Quá đáng yêu, vươn móng vuốt, duỗi thắt lưng lười biếng, mập mập phì phì, nhìn qua rất linh động, hoạt bát.
Lục Ly cười nhẹ, Cố đạo ở bên cạnh liếc nhìn, không nhịn được cảm khái nói: “Nhuyễn Nhuyễn thật sự đáng yêu, tôi dám cam đoan, phim một khi phát sóng, đoán chừng nó có thể có không ít fans trung thành đấy.”
Lục Ly cười cười: “Ừm, rất đáng yêu.”
Đáng yêu đến mức phạm sai lầm Lục Ly cũng không thể nào phạt cô được.
Cố đạo tiếp tục nói: “Hiện tại cậu đăng ảnh chụp của Nhuyễn Nhuyễn, fans liền muốn tổ chức thành đoàn thể tới nhà cậu trộm Nhuyễn Nhuyễn đấy.”
Lục Ly nhướng mày, nghiêm túc nói: “Các cô ấy trộm không được đâu.”
Cố đạo nghẹn nghẹn, nhìn vẻ mặt Lục Ly nghiêm túc lên, cảm thấy có chút sợ hãi.
Ông chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không cần phải trả lời nghiêm túc như vậy chứ.
Cười gượng hai tiếng, Cố đạo thở dài nói: “Về sau không thể cùng Nhuyễn Nhuyễn đóng phim, còn có chút tưởng niệm.”
Nguyễn Nhuyễn nghe lời này của Cố đạo cũng cảm thấy thương cảm, vươn móng vuốt đặt ở trong lòng bàn tay Cố đạo, như là đang an ủi ông.
Lục Ly nhìn, cong cong môi: “Nó đang an ủi ngài.”
Cố đạo nhịn không được chậc chậc: “Tôi cũng nghĩ trộm nó về.”
“Vậy ngài đừng nghĩ.”
Cố đạo: “……” Không khỏi có chút đau lòng.
*
Buổi tối tiếp tục quay, đến hơn mười giờ liền kết thúc công việc.
Tất cả mọi người tan cuộc, trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Ngày mai còn có một ngày diễn của Nguyễn Nhuyễn, buổi tối lúc ngủ, Nguyễn Nhuyễn càng dính người hơn thường ngày, Lục Ly nhìn mèo chui ở trong ngực mình, mặt tràn đầy nhu ý.
Duỗi tay vuốt ve phía sau lưng Nguyễn Nhuyễn, dỗ cô chìm vào giấc ngủ.
Một người một mèo trong màn đêm an tĩnh cùng nhau ngủ.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng sẽ truyền tới tiếng còi của xe, nhưng lại không chút quấy nhiễu tới hai người.
Nguyễn Nhuyễn quý trọng cơ hội ở chung cuối cùng với Lục Ly.
Sáng sớm hôm sau, một ngày bình bình đạm đạm, sau khi cảnh diễn của Nguyễn Nhuyễn đóng máy, Cố đạo còn cố ý mời mọi người đi ăn một bữa, cho Nguyễn Nhuyễn một cái bánh kem nhỏ.
Đó là bánh ngọt nhỏ chuẩn bị cho mèo, có thể nói là rất có tâm ý.
Bản thân Nguyễn Nhuyễn cũng thích, phải biết rằng sau khi làm mèo, Lục Ly đều không cho cô ăn những đồ ngọt này.
Cho nên lúc này vừa nhìn thấy bánh kem, liền nhịn không được hai mắt tỏa sáng lên, tránh khỏi tay Lục Ly đang ôm mình, chạy tới bánh kem bên kia.
Lục Ly nhìn, có chút dở khóc dở cười.
“Xem ra mèo thích bánh kem, thích hơn cả anh nha.” Cố Y ở một bên bổ sung.
Nghe vậy, Lục Ly liếc mắt nhìn Cố Y, không để tới đến cô liền đi tới mèo bên kia, tự tay cắt một miếng bánh ngọt nhỏ cho Nguyễn Nhuyễn ăn.
Còn những phần khác, liền giữ lại, cho cô ngày mai ăn tiếp, một ngày tốt nhất vẫn không nên ăn nhiều.
Nguyễn Nhuyễn vẫn lưu luyến không rời nhìn cái bánh kem của mình bị Trần Bân bưng đi, vô cùng tiếc hận.
Bởi vì chuyện Nguyễn Nhuyễn đóng máy, mọi người cùng nhau hoan thanh tiếu ngữ* ăn xong cơm tối liền chuẩn bị tan cuộc, buổi tối không có sắp xếp cảnh diễn, cho nên mọi người cũng khá nhẹ nhàng.
*Hoan thanh tiếu ngữ (nói cười sung sướиɠ).
Bóng đêm dày đặc, Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn đi tới khách sạn, đột nhiên Nguyễn Nhuyễn trực tiếp từ trong ngực anh nhảy xuống.
“Nhuyễn Nhuyễn?”
Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại, vừa lúc ở ngã tư đường, Nguyễn Nhuyễn xoay người, muốn đi đến bên kia.
Lục Ly hơi giật mình, nhìn sau đó tiếp tục kêu cô.
Lục Ly nhìn chằm chằm nhìn, khẽ nhíu mày, “Nhuyễn Nhuyễn, mày muốn đi đâu?”
Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lục Ly, lắc lắc cái đuôi, tiếp tục đi phía trước đi.
Đột nhiên, Trần Bân ở một bên nhắc nhở nói: “Nhuyễn Nhuyễn không phải là muốn về nhà chứ?”
Nơi cô nhảy xuống, đúng lúc là đường về nhà, từ nơi này về nhà, cần phải mất gần hai giờ đồng hồ, có đôi khi thời gian đóng phim rất sớm, cho nên người trong đoàn phim đều ở lại khách sạn.
Mà Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn ở trong khách sạn, nhà bên kia cũng đã hơn nửa tháng chưa trở về rồi.
Lục Ly hơi sửng sốt, trực tiếp tiến lên ôm Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng hỏi: “Muốn về nhà sao?”
Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”
Cô muốn về nhà, muốn đi về nhìn một chút, nhìn xem có phải còn như trong trí nhớ hay không.
Lục Ly khẽ cười, xoa xoa đầu cô, thấp giọng dụ dỗ: “Được, vậy chúng ta tối nay về nhà nhé.”
Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, sung sướиɠ kêu một tiếng: “Meo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.