* * * * * * *
Thẩm Hoài Tinh phát hiện Mục Tuyết Y nhìn bức tranh một cách xuất thần, khẽ nhắc nhở: "Tuyết Y, nếu không em về nhà suy xét lại, nghĩ kỹ rồi trả lời cô, cô có thể chờ đến khi em cân nhắc thật tốt..."
Mục Tuyết Y nhìn Thẩm Hoài Tinh, giọng điệu ra vẻ vội vàng: "Cô giáo, chuyện này nói sau đi, bây giờ em có việc bận."
Thẩm Hoài Tinh hỏi: "Chuyện gì mà gấp gáp vậy?"
Mục Tuyết Y không giải thích nhiều, chỉ hàm hồ đáp: "Gặp lại rồi nói."
Nàng nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, tay vẫn vò chặt tấm vé kia, băn khoăn suốt hai ngày nay, cuối cùng đã có đáp án.
Hôm nay phải đi.
Nàng thật sự rất nhớ cô, rất muốn gặp cô.
Muốn nhìn đôi mắt chăm chú khi ngắm bức tranh này, muốn nhìn đôi bàn tay đã vẽ ra bức tranh như thế.
Đặc biệt là, nhìn cô có giống với người trong tranh không, phải chăng là đang đợi ai đó?
Mục Tuyết Y nói đi liền đi, cũng không nói cho bất cứ ai biết. Từ bé đến lớn, Mục Tuyết Y chưa từng rời khỏi thành phố Ngạn Dương, không ngồi qua máy bay, cũng không rành mấy cái giấy tờ thủ tục rắc rối này.
Nàng không biết khách sạn mà Chu Chẩm Nguyệt ở. Cũng may trợ lý Tiểu Ngải bay về bên này trước một ngày giúp Mục Tuyết Y làm thủ tục.
Sau khi hạ cánh, nàng liên lạc với Tiểu Ngải, Tiểu Ngải vội lái xe đến đây đón nàng.
Về đến khách sạn thì trời đã tối om.
Tiểu Ngải dắt nàng vào phòng của Chu Chẩm Nguyệt, khép nép dặn dò: "Nhị tiểu thư, cô đến đột ngột quá, nếu như sớm nói với tôi, Chu tổng hẳn sẽ không đi tiệc rượu vào đêm nay."
Mục Tuyết Y nhìn xung quanh một vòng, không thấy Chu Chẩm Nguyệt đâu, liền hỏi: "Chị ấy chưa về hả?"
Tiểu Ngải đang giúp nàng cất đồ, giọng nói hơi kìm nén: "Về rồi, thế nhưng chị ấy uống quá nhiều rượu, đang nằm nghỉ ở trong phòng kia kìa." Nàng chỉ tay về phía bên kia phòng ngủ.
Biết được khoảng cách giữa mình và Chu Chẩm Nguyệt gần trong gang tấc, não bộ của Mục Tuyết Y tản ra một luồng ấm áp.
Nàng hỏi Tiểu Ngải: "Tôi có thể vào xem chị ấy sao?"
Tiểu Ngải cười tủm tỉm: "Tất nhiên là được. Tôi xuống lầu mua bữa ăn khuya, cô cứ ở đây chăm sóc cho Chu tổng."
Tiểu Ngải đi rồi, Mục Tuyết Y rón rén tới gần phòng ngủ. Lúc mở cửa, hô hấp vì căng thẳng mà trở nên gấp gáp.
Đèn lớn trong phòng không mở, chỉ có một cái đèn bàn nhỏ xíu, tỏa ra ánh sáng hắt hiu vàng nhạt trên tủ đầu giường. Chu Chẩm Nguyệt đang nằm nghiêng trên giường, đôi mắt tuy đang mở nhưng lại không có tiêu cự.
Mục Tuyết Y tới gần Chu Chẩm Nguyệt, ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát đôi mắt của cô.
Uống say rồi chứ gì?
Nàng gọi cô: "A Nguyệt."
Ánh mắt Chu Chẩm Nguyệt hoang mang, chuyển tầm nhìn về phía Mục Tuyết Y, không có phản ứng nào khác.
Mục Tuyết Y nhìn bàn tay đang đặt trên gối của cô. Nàng biết, khi Chu Chẩm Nguyệt ở trạng thái tỉnh táo, chính mình không được phép nắm tay cô.
Nhưng mà hiện tại người này say ngất ngây luôn rồi.
Mục Tuyết Y không nhịn được duỗi tay ra, chậm rãi mơn trớn đôi bàn tay của Chu Chẩm Nguyệt, ân cần tỉ mỉ sờ nắn từng chút một. Khi đầu ngón tay chạm đến ngón tay cô, nàng dịu dàng dùng năm ngón của mình đan chặt vào đôi bàn tay đó, vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ.
Ngón tay cô khẽ run rẩy, thế nhưng không phản kháng.
Hồi ức của Mục Tuyết Y quay về những năm tháng cũ. Nàng nhớ mỗi khi Chu Chẩm Nguyệt uống say, bản thân sẽ âm thầm nắm lấy tay cô. Còn có thể nhân lúc cô không tỉnh táo, bắt cô gọi mình là: "Chị ơi."
Chu Chẩm Nguyệt ba mươi mốt tuổi, lớn hơn nàng ba tuổi. Cô lớn lên ở Chu gia nghiêm ngặt nhiều quy tắc, cách xưng hô về thân phận và tuổi tác đặc biệt được chú ý, sao có thể gọi một người nhỏ hơn mình là "chị ơi" cơ chứ? Thế là, Mục Tuyết Y chỉ có thể lén cô, nhân lúc cô say bét nhè, dỗ dành cô, bắt cô phải kêu mình như thế.
Mục Tuyết Y chăm chú nhìn nữ nhân đã say bí tỉ, một bên má còn hiện đỏ ửng, đáy lòng nàng bất giác mềm nhũn, giống như trước đây dỗ dành cô: "A Nguyệt ngoan, kêu 'chị ơi' đi."
Chu Chẩm Nguyệt đảo mắt, tầm nhìn tập trung vào khuôn mặt của nàng.
Mục Tuyết Y ôn nhu dẫn dắt cô: "Gọi 'chị ơi' nè."
Chu Chẩm Nguyệt chỉ nhìn nàng, không nói một lời.
Mục Tuyết Y đưa một cánh tay khác không có nắm tay Chu Chẩm Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày cô, nói:
"Sao hôm nay bé không ngoan vậy? Trước đây rất nghe lời cơ mà?"
Chu Chẩm Nguyệt vẫn không lên tiếng. Lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, dời đi ánh mắt.
Bên ngoài vang lên tiếng động, chắc là Tiểu Ngải đã quay về.
Mục Tuyết Y nới lỏng bàn tay đang nắm lấy Chu Chẩm Nguyệt, đứng dậy lưu luyến nhìn vẻ mặt mông lung của cô mấy lần rồi mới ra khỏi phòng gặp Tiểu Ngải.
Tiểu Ngải bận bịu thả hai cái túi ni lông lên bàn trà, bên trong có một ít hơi ấm bốc lên, là loại bánh Quảng Đông tinh xảo.
Mục Tuyết Y ngồi xuống sofa, thuận miệng nói: "Lần sau dặn A Nguyệt uống ít thôi, toàn uống say như này rất dễ ủ mầm bệnh."
Tiểu Ngải không nhịn được cười: "Nhị tiểu thư nói gì vậy? Chu tổng đâu có uống say?"
Đôi đũa dừng lại trong không trung.
Vẻ mặt của nàng hoang mang, lắp bắp hỏi: "Cô... cô nói cái gì?"
Tiểu Ngải: "Nhị tiểu thư không biết à? Chu tổng xưa nay chưa bao giờ để bản thân uống say."
Mục Tuyết Y: "Cô... cô nói... cái gì?"
Tiểu Ngải trông thấy dáng vẻ có chết cũng không muốn tin của nàng, giải thích: "Tôi đã theo Chu tổng kể từ khi chị ấy tiếp nhận tập đoàn, nhiều năm qua đi, cũng tham dự nhiều tiệc rượu, chị ấy đều chưa từng uống say. Chu tổng nói, bàn chuyện làm ăn trên sân mà uống say sẽ hỏng việc, cho nên chị ấy mỗi lần uống đều khống chế rất tốt, chưa từng thật sự say. Lúc nãy đưa Chu tổng về khách sạn, chị ấy vẫn còn tỉnh táo bàn giao lịch trình ngày mai với tôi đó."
Mục Tuyết Y nhớ lại hành động vừa rồi của mình, sắc mặt bỗng chốc đỏ lên.
Niềm vui sướng trong tiềm thức như muốn lấn át nỗi xấu hổ.
Nàng nhận ra, trước giờ Chu Chẩm Nguyệt chưa từng say, ý tứ là... Chu Chẩm Nguyệt ngầm đồng ý mình nắm tay cô?
Thế nhưng chưa vui vẻ được bao lâu, dòng suy nghĩ lại ồ ạt, chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Nếu Chu Chẩm Nguyệt không biết say là gì, vậy trước kia tại sao lại nghe lời nàng, kêu nàng hai tiếng "chị ơi"...?
Hóa ra những năm đó, bao gồm cả hiện tại, điều mà nàng tự cho là "thành quả", đều là do Chu Chẩm Nguyệt kín đáo nhân nhượng.
Mục Tuyết Y nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, cả người không tự chủ mà căng thẳng, chiếc đũa mỏng manh trong tay bị nàng một phen bẻ gãy.
Tiểu Ngải sắp xếp chỗ ở cho Mục Tuyết Y, nơi này có tận hai phòng ngủ, Mục Tuyết Y đương nhiên ngủ ở phòng còn lại.
Hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng cách một cánh cửa cũng không cách âm là bao.
Chu Chẩm Nguyệt khép nửa mắt, lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Hai ba tiếng sau, ước chừng Mục Tuyết Y đã ngủ, cô mới xoa xoa bàn tay vừa bị nàng nắm. Lại chống giường chậm rãi ngồi dậy, muốn đến phòng khách rót một ly nước.
Trong bóng tối, cô mân mê đi tới bàn trà, ở trên bàn mò qua mò lại tìm vị trí của ấm nước.
Bỗng nhiên từ đâu đó, có một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy ngón tay cô, bắt được liền nhét ấm thủy tinh vào tay cô.
Chu Chẩm Nguyệt duy trì tư thế nửa khom lưng, nhất thời cứng đờ.
"A Nguyệt." Giọng nói của Mục Tuyết Y từ trong bóng tối truyền đến: "Cái ly cũng cầm lấy."
Nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Em biết chị uống rượu, nửa đêm sẽ khát nước, trong phòng chị lại không có ấm nước, vì vậy..."
Giọng điệu của nàng thận trọng, sợ sẽ chọc giận đối phương: "Em nghĩ đến việc rót sẵn cho chị một ly, nhưng đổ ra chẳng mấy chốc sẽ lạnh mất."
Đôi tay cầm lấy ấm nước của Chu Chẩm Nguyệt hơi run nhẹ. Nhưng chớp mắt, cô đã khống chế được dị thường của mình.
Cô cầm ấm nước đổ ra ly, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Còn chưa ngủ."
Mục Tuyết Y: "Em ngủ không được."
Im lặng một hồi, cô hỏi: "Đang nghĩ cái gì?"
Chu Chẩm Nguyệt không hỏi tại sao nàng không ngủ được, tựa hồ đối với chuyện này không hề hứng thú.
Mục Tuyết Y hít một hơi thật sâu, dùng tất cả can đảm của bản thân, nói ra những điều thầm kín nhất của mình: "Đôi khi em cảm thấy chị không còn yêu em nữa... Nhưng em lại cảm nhận được, chị chưa bao giờ từ bỏ em."
Nàng ngước mắt nhìn chằm chằm Chu Chẩm Nguyệt trong bóng tối, thanh âm bật thốt vô cùng yếu ớt: "A Nguyệt, chúng ta vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu chứ?"
Màn đêm nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
Chu Chẩm Nguyệt nhấp nhẹ ly nước rồi đặt xuống bàn, ly thủy tinh va chạm với mặt bàn tạo ra một âm thanh lanh lảnh chói tai.
Cô mở lời, tiếng nói bình tĩnh lý trí: "Mục Tuyết Y, không phải một lời liền dễ dàng bắt đầu lại, những việc quá khứ không thể lơ là cho qua. Khi em giúp ba mình trộm cắp tài liệu của tôi, em còn nghĩ được 'Chúng ta vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu chứ?' à?"
Mục Tuyết Y cố nén xoang mũi chua xót, cổ họng nghẹn ngào: "Chị... vẫn không tha thứ cho em sao?"
Chu Chẩm Nguyệt dựa vào trực giác, đối diện với Mục Tuyết Y trong màn đêm, lạnh lùng nói:
"Trừ ông nội ra, em đã từng là người mà tôi tin tưởng nhất. Nhờ phước em ban, hiện giờ ngay cả Tiểu Ngải tôi cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm. Dù cho ở phòng làm việc hay ở nhà, tất cả ngăn kéo đều phải có thêm một cái ổ khóa. Mỗi một lần tìm tòi tài liệu, mỗi một lần mở ra ngăn kéo, tôi đều có thể nhớ đến ba em và em, năm đó em làm ra hành vi khiến người nôn mửa, ngày qua ngày, ròng rã ba năm. Ba năm, ngay cả lúc ngủ tôi vẫn còn nghĩ có ai đó đang chực chờ phản bội mình hay không. Mục Tuyết Y, em tự hỏi bản thân em, em không thấy hổ thẹn với lương tâm mà còn cùng tôi đàm luận hai chữ 'tha thứ' hay sao?"
Mục Tuyết Y không trả lời được, đứng bất động một quãng thời gian dài, tiếng nói khàn khàn vang lên: "Xin lỗi... là do em đòi hỏi quá nhiều."
Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt lại, chuyện cũ chôn vùi năm xưa nay lại xẹt qua trước mắt.
Cô cho rằng bản thân đã quên đi oán hận và không cam lòng, cô cho rằng sau khi Mục Tuyết Y quay về sẽ dùng hợp đồng trói nàng lại, hai người vẫn còn một cơ hội cứu vãn. Nhưng cô chợt phát hiện, hóa ra khi nhắc về những chuyện năm đó, chính mình lại không dễ dàng leo qua khỏi bức tường này.
Mục Tuyết Y chua chát cười: "Em nghĩ lúc nãy ở phòng ngủ chị không có từ chối... có thể tha thứ..."
Nàng cực lực kìm nén tiếng nấc, nghẹn ngào: "Xin lỗi chị, hôm nay chưa được chị cho phép lại tự ý tới đây."
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng: "Sáng sớm ngày mai em lập tức đi."
Chu Chẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: "Sao cũng được."
Dứt lời liền trở về phòng ngủ, cửa đóng lại "ầm" một tiếng.
Mục Tuyết Y ngồi ở trên ghế, trong đêm tối âm u chẳng thấy rõ vẻ mặt của nàng.
* * *
Rạng sáng hôm sau, trời hiếm thấy có một trận mưa ào ạt.
Chu Chẩm Nguyệt chăm chút bản thân, chuẩn bị rời khỏi khách sạn. Khi ra khỏi phòng, cô quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa của căn phòng ngủ thứ hai.
Cửa đóng chặt, không biết người kia còn ở hay đã đi rồi.
Phòng khách không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, chuyện tối hôm qua, ngỡ như chỉ là ảo giác say rượu của cô.
Tiểu Ngải chờ sẵn dưới lầu, thấy Chu Chẩm Nguyệt đi ra liền đón cô lên xe, một đường băng băng lái đến công ty.
Ở trên xe, Chu Chẩm Nguyệt ngồi ở hàng ghế phía sau ngẩn ngơ chống cằm, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó. Tiểu Ngải báo cáo danh sách việc cần làm trong hôm nay, rườm rà luyên thuyên bên tai, nghe một tí cũng đủ cảm thấy tâm tình phiền muộn.
Tiểu Ngải: "... Ah Chu Tổng, tiện thể nói cho chị, sáng nay Nhị tiểu thư đã đi rồi."
Trong xe nhất thời rơi vào trầm mặc.
Qua rất lâu, Chu Chẩm Nguyệt mới ừ một tiếng.
Tiểu Ngải nói sang chuyện khác, Chu Chẩm Nguyệt vẫn im lặng ngồi nghe. Ngón tay cái của cô mân mê nhẫn ngọc trên ngón trỏ, từng đường nét hoa văn trên mặt nhẫn như lún sâu vào vân tay.
"Em mới gửi tài liệu vào hòm thư của chị. Bảng giám sát kế toán và báo cáo chi tiêu vẫn chưa kịp tổng hợp, đợi phòng tài chính hoàn thành bảng biểu tổng hợp em sửa một chút rồi đưa cho chị."
"..."
"Báo cáo kinh tế quý vừa qua của đối tác đã in thành quyển để ở trong phòng làm việc của Lục tổng, Lục tổng nói hôm qua đã giải quyết xong mấy cái tài liệu ở công ty con, muốn nhờ em đưa cho chị, lần trước chị nhờ em lấy phiếu chi tiêu, cũng làm xong rồi. Đúng rồi, Lục tổng còn nhờ em hỏi chị buổi chiều có rảnh không, muốn mời chị một bữa cơm."
"..."
"Lịch trình mai và mốt kín hết rồi. Nếu chị muốn nhận cuộc hẹn, em sẽ giúp chị sắp xếp vào cuối tuần này, chỉ là... sợ làm ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi hiếm có của chị."
"Nếu em ấy vẫn chưa đăng ký, vậy đi giúp em ấy mua vé ở khoang hạng nhất đi."
Chu Chẩm Nguyệt đột nhiên mở miệng.
Tiểu Ngải ngẩn người, đem suy nghĩ kéo trở về: "Hả? Chị nói ai... nói... Nhị tiểu thư hả?"
Chu Chẩm Nguyệt trầm thấp ừ một tiếng.
Tiểu Ngải bất ngờ, miệng cũng nói lắp: "Vâng... Chu tổng, nhưng Nhị tiểu thư... không có đi máy bay."
Chu Chẩm Nguyệt nhíu mày nhìn về ghế lái.
Tiểu Ngải nhanh chóng giải thích: "Em nói muốn mua vé, nhưng nàng lại không muốn tiêu tiền của chị. Chị còn nhớ đến tấm thẻ chị đưa cho em lần trước không? Trong đó vẫn còn nguyên, chưa giảm một tí nào."
Chu Chẩm Nguyệt nhíu mày càng sâu: "Vậy em ấy về bằng cách nào?"
"Trên người Nhị tiểu thư không có nhiều tiền, nên nàng... " Tiểu Ngải rụt cổ, hơi ấp úng: "Nàng ngồi xe buýt."
Chu Chẩm Nguyệt không lên tiếng.
Tiểu Ngải nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngồi phải hơn mười giờ, xe chạy đều là đường núi..."
Chu Chẩm Nguyệt không phản ứng nàng, chỉ gắt gao nhíu chặt lông mày.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, gạt nước phía đầu xe cũng bị hạn chế tầm nhìn.
Một ngày bận rộn ở công ty, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, chút chuyện riêng tư cũng vì thế mà bị lãng quên.
Không biết từ khi nào, mười tiếng đã trôi qua.
Hôm nay Chu Chẩm Nguyệt có một buổi họp, buổi chiều lại đi gặp đối tác, nhất thời không có thời gian rảnh rỗi.
Dự án lần này rất quan trọng, bảo rằng đến công ty con để thị sát, thật ra là vì muốn tiếp xúc với người hợp tác mới. Giá cả cũng đã chốt sau nhiều lần bàn bạc, chỉ cần nhanh chóng ký kết hợp đồng là ổn thỏa.
Ngồi ở trong xe, Tiểu Ngải bật radio lên, muốn nghe một ít xu hướng đầu tư hiện nay.
Giọng nói khô khan của MC vang vẳng, Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt tựa ở một bên cửa sổ, huyệt thái dương đau nhức bị cửa kính sau xe lạnh lẽo giữ chặt, lúc này thần kinh căng thẳng mới dịu đi một chút.
Tin tức mới nói được một nửa, chiếc xe cách quán cơm chỉ còn năm trăm mét, radio đột nhiên bị ngắt quãng-
"Xin thông báo một tin tức khẩn cấp, bởi vì ảnh hưởng của mưa lớn, con đường núi dẫn về phía thành phố Ngạn Dương bị sạt lở hai chỗ. Ba chiếc xe buýt chạy về Ngạn Dương đã bị mất tích, hiện giờ cảnh sát đang khẩn cấp truy tìm. Nếu bạn muốn đến thành phố Ngạn Dương, vui lòng chọn một phương tiện giao thông khác, tránh đụng phải đoạn đường bị sập và ảnh hưởng tới quá trình tìm kiếm của cảnh sát..."
Tiểu Ngải vội vàng nhìn kính chiếu hậu.
Sắc mặt của Chu Chẩm Nguyệt ở trong gương tái nhợt đến dọa người.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh miệng nhẹ dạ là Chu tổng.
Chu Chẩm Nguyệt thật sự yêu Mục Tuyết Y, không có cách nào dễ dàng tha thứ cũng là thật sự.