* * * * * * *
Chiều hôm se lạnh, mặt trời đã lặn.
Hoàng hôn từ ngoài cửa sổ xuyên thấu vào bên trong, chiếu đến ánh nến lung linh, miêu tả đường nét tinh xảo của mỗi một món ăn trên bàn.
Mục Tuyết Y nhìn bầu trời dần tối sầm lại bên ngoài khe cửa, thầm đếm thời gian trôi qua.
Mây đêm nay phủ kín cả bầu trời.
Nàng nghĩ rằng e là không thể nhìn thấy mặt trăng được nữa.
Người phục vụ bưng món cuối cùng lên bàn, Thẩm Hoài Tinh dịu giọng nhắc nhở: "Tuyết Y, đủ món rồi."
Mục Tuyết Y quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn bữa tối phong phú trên bàn, nói: "Em không có cảm giác ngon miệng, cô ăn đi."
"Như thế nào lại không có cảm giác ngon miệng?" Thẩm Hoài Tinh đứng lên, từ chỗ ngồi đối diện đi đến ngồi vào bên cạnh Mục Tuyết Y, cầm đôi đũa giúp nàng gắp thức ăn: "Món bánh bí đỏ này là món em thích ăn nhất, không nhớ sao? Trước đây mỗi lần cô đi công tác đến tỉnh thành khác, em đều nhờ cô mua giúp một phần bánh bí đỏ, sau khi tan học lại chạy đến sân thể thao, vừa ăn vừa xem buổi diễn tập của đội huấn luyện trong trường. May thay hai năm qua tiệm đã mở rộng chi nhánh đến Ngạn Dương, nếu em muốn ăn, sau này cô sẽ thường xuyên mang em đến đây..."
"Là cô nhờ Mục Như Tình gọi em đến đây ăn tối cùng à?" Mục Tuyết Y vô cảm ngắt lời.
Thẩm Hoài Tinh nắm chặt đôi đũa, khóe miệng vừa rồi còn đang mỉm cười tan mất: "Cô nói không phải, em sẽ tin sao?"
"... Nhưng cô vẫn tới." Mục Tuyết Y nhìn chăm chú Thẩm Hoài Tinh: "Cô biết rõ rằng không nên lợi dụng Mục gia để tiếp cận em, nhưng cô vẫn cố tình dung túng Mục Như Tình."
Thẩm Hoài Tinh trầm mặc chốc lát, bỗng dưng cười rộ lên: "Em nói đúng. Cô biết không nên làm thế, nhưng vẫn không có từ chối."
Mục Tuyết Y siết chặt nắm đấm.
Thẩm Hoài Tinh trầm giọng nói: "Tuyết Y, chúng ta nói chuyện một chút, được chứ?"
Mục Tuyết Y không lên tiếng.
Thẩm Hoài Tinh cụp mắt, nhìn phần bánh bí đỏ trên đĩa, âm thanh rất khẽ: "Em có lẽ không biết, sau khi chia tay với em không có ngày nào là cô không hối hận. Lúc đó cô không biết nên dùng cách nào để yêu em, tất cả mọi người đều nói em vẫn còn là một đứa trẻ, cách yêu tốt nhất là cho em tự do. Cô cho rằng đó là chuyện tốt nhất cô từng làm, nhưng rất lâu sau này cô mới rõ, cô chẳng làm được gì cả, cô chỉ đang làm ra một hành động ngu ngốc mà thôi."
Nàng dừng lại một chút: "Sau đó, cô đã thử quen với nhiều người khác, quen nam có, quen nữ có, thậm chí từng thử quen một sinh viên khác. Thành thật mà nói, bọn họ đều rất tốt, có người so với em giàu hơn, có người lại thông minh hơn, cũng có người giống như em yêu thích món bánh bí đỏ nơi này, nhưng sẽ không như em thường xuyên nhờ cô đi mua hộ, lý do là vì ngầm không cho cô đi nhiều hơn hai con đường vòng."
Mục Tuyết Y nhẹ giọng hỏi: "Bọn họ đều tốt hơn em, tại sao cô không thể thử yêu bọn họ?"
Thẩm Hoài Tinh nhìn chằm chằm Mục Tuyết Y, ôn nhu trịnh trọng nói: "Dù cho bọn họ có tốt, cũng không phải là em."
Ngón cái của Mục Tuyết Y bấm vào lòng bàn tay.
Nếu như... Thẩm Hoài Tinh có thể nói những lời này sớm hơn vài năm, hoặc là lúc trước không lựa chọn chia tay nàng, có lẽ...
Mối tình đầu ngây ngô, trong đầu lúc nào cũng tràn ngập những ký ức tươi đẹp, khó mà không rục rịch khi nhắc về.
Mục Tuyết Y biết, nàng đã từng thật lòng yêu Thẩm Hoài Tinh. Những năm đó, mỗi một buổi tối nàng đều ngồi ở cạnh bàn trong ký túc xá, dưới ánh đèn nhỏ viết từng bức thư tình, tất cả những ký ức đó đều là bằng chứng cho thấy Thẩm Hoài Tinh đừng trú ngụ sâu trong tim nàng.
Nếu như ngay từ đầu Thẩm Hoài Tinh không bỏ nàng đi, không thể nghi ngờ rằng người này sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng. Lúc đó hai người có thể lén lút vụng trộm yêu đương, chờ nàng tốt nghiệp, bọn họ có thể quang minh chính đại tiếp thu lời chúc phúc của tất cả mọi người. Vài năm tới, bác Thẩm lên chức Hiệu trưởng, ba nàng cũng sẽ tán thành đoạn hôn nhân môn đăng hộ đối này.
Nhưng mà...
Sẽ không phải nếu như.
Chu Chẩm Nguyệt đã xuất hiện trong sinh mệnh đời nàng.
Chuyện tình yêu vốn là một người làm trục, một người treo trên không trung. Thẩm Hoài Tinh chỉ từng là kẻ làm trục, hiện giờ đã quá rõ ràng, người làm chỗ dựa cho nàng chỉ có một.
Chu Chẩm Nguyệt.
Mục Tuyết Y đẩy cái đĩa chứa bánh bí đỏ về trước mặt Thẩm Hoài Tinh, đáy mắt bình tĩnh kiên định: "Quên đi thôi, cô giáo."
Vẻ mặt Thẩm Hoài Tinh dường như có chút ẩn nhẫn: "Đây là từ chối sao?"
Mục Tuyết Y gật gật đầu: "Đúng vậy. Hy vọng cô có thể thông suốt, quá khứ đã qua rồi, em hiện giờ... chỉ yêu lấy một mình A Nguyệt."
Thẩm Hoài Tinh im lặng rất lâu.
Lại đột nhiên hỏi: "Em dựa vào cái gì mà chắc chắn như thế, rằng tình cảm mà em đối với Chu Chẩm Nguyệt là yêu?"
Mục Tuyết Y sững sờ.
Nàng ngây người một lúc: "Cô nói cái gì?"
Thẩm Hoài Tinh chậm rãi nói: "Cô đã nghe chị em kể về chuyện ba năm trước, cô biết rõ em với cô ấy trong lúc đó xảy ra chuyện gì. Tuyết Y, em có nghĩ đến chuyện này hay chưa, có lẽ em đối với cô ấy căn bản không phải là yêu."
Mục Tuyết Y không tên bật cười: "Cô đang nói cái gì đấy?"
Thẩm Hoài Tinh: "Em từng mắc nợ cô ấy, em cho rằng em không thể buông bỏ được cô ấy, kỳ thực là do chính em không thể buông bỏ được phần cảm giác tội lỗi trong người. Bây giờ em quay về bên cạnh cô ấy, không nhất định là yêu, có lẽ nghe đâu đó một vài tin tức xấu, trong lòng em sinh ra cảm giác muốn bù đắp mà thôi. Em hài lòng khi ở bên cạnh cô ấy, là bởi vì em đang cho cô ấy 'thứ đồ vật' mà cô ấy cần, em là đang vì chính em làm ra hành vi chuộc tội."
Mục Tuyết Y kéo xuống khăn ăn trên vạt áo, mặt lạnh đứng dậy rời đi.
Thẩm Hoài Tinh: "Em không dám nghe tiếp?"
Mục Tuyết Y vẫn không dừng lại: "Em chỉ không muốn tiếp tục nghe mấy lời vô nghĩa."
Thẩm Hoài Tinh: "Tuyết Y, cô so với người khác càng thấu hiểu em hơn, ngay cả Chu Chẩm Nguyệt cũng không bằng cô hiểu được em. Cô biết em yêu một người không cần phải cẩn thận từng li từng tí một như hiện tại, phải hạ mình lấy lòng, em bày ra bộ dáng thấp kém như bây giờ, hy sinh đi chính tôn nghiêm của bản thân cầu xin kẻ khác, em căn bản chỉ đang trả nợ cho cô ấy!"
Bước chân Mục Tuyết Y nhanh hơn, tiếng nói dặt dè thiếu kiên nhẫn: "Đừng nói nữa!"
Thẩm Hoài Tinh chất vấn: "Lúc trước ba em bắt ép em phải nằm vùng bên cạnh cô ấy, chuyện đó là vì trợ giúp ông ta, ông ta cho tới bây giờ đều chưa từng buộc em chia tay với Chu Chẩm Nguyệt, nếu như em thật sự yêu cô ấy, ba năm trước vì sao không quay đầu bỏ rơi cô ấy? Em đối với cô ấy, đến tột cùng là hổ thẹn nhiều hơn, hay là yêu mến nhiều hơn, em thật sự phân rõ sao?!"
Bóng lưng vội vã của Mục Tuyết Y tức thì dừng lại.
Nàng siết chặt ngón tay, trong mắt có dòng nước đang lưu chuyển.
Nhưng chỉ trong hai giây, hai giây sau, ánh mắt lay động lại lần nữa trở nên vô cùng kiên định.
Nàng hơi nghiêng đầu, liếc Thẩm Hoài Tinh, nói từng chữ một: "Coi như đang trả nợ, vậy thì thế nào?"
Thẩm Hoài Tinh sững sờ.
Dường như ẩn dưới mi mắt của Mục Tuyết Y có bao hàm một dòng lệ.
"Em không để ý. Đến cùng là hổ thẹn hay là yêu mến, em chỉ biết là em nợ chị ấy, cả đời này em chỉ có một con đường duy nhất."
"Chính là, vì người mà sống."
* * *
Chu Chẩm Nguyệt tham dự xong dạ hội, bước xuống lầu liền nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi.
Cô nói với Tiểu Ngải: "Kiểm tra xem cửa hàng Lego gần nhất ở đâu, lát nữa đưa tôi đến đó."
Tiểu Ngải cười hì hì: "Chị lại mua thêm bộ Lego mới à, lần trước mua bộ kia Nhị tiểu thư đã xếp xong chưa?"
Chu Chẩm Nguyệt nhấn nút thang máy, lại nhìn đồng hồ: "Dạo này nhàn rỗi lắm đúng không, đối với chuyện của tôi lại hứng thú như thế."
Tiểu Ngải vội rụt cổ: "Không dám không dám."
Gần đây có cửa hàng Lego nằm trong trung tâm mua sắm, Tiểu Ngải liền lái xe đến đó. Trên đường đi, Chu Chẩm Nguyệt tựa ở cạnh cửa sổ ngủ gật, Tiểu Ngải nhìn cô trong kính chiếu hậu, âm thầm thở dài.
Không biết Chu tổng lo âu chuyện gì mà lại thức trắng đêm như vậy.
Đã đến chỗ cần đến, Chu Chẩm Nguyệt bảo Tiểu Ngải cứ đi uống cà phê một mình, còn cô sẽ đi vào bên trong cửa hàng.
Hiện tại là giờ cao điểm, người qua người lại đông đúc tấp nập, đặc biệt là những công nhân vừa tan tầm ở công ty phụ cận. Bởi vì chỗ này gần với Chu thị, vì lẽ đó cũng không thiếu những nhân viên của Chu thị đang cầm trà sữa dạo quanh một vòng.
Kẻ có địa vị như Chu Chẩm Nguyệt thường sẽ không đi mua sắm, đặc biệt là ở thời điểm nhạy cảm như thế này. Có nhân viên nhìn thấy cô liền dụi dụi mắt, nghĩ rằng chính mình nhìn nhầm rồi.
Tìm tới cửa hàng Lego, Chu Chẩm Nguyệt liền đi thẳng đến quầy hàng.
Nhân viên tiếp đón: "Xin chào, quý khách cần dùng gì ạ?"
Chu Chẩm Nguyệt lấy điện thoại ra, mở hình ảnh chụp hai mảnh ghép còn thiếu trong sách hướng dẫn: "Thiếu hai mảnh, chỗ này có bán đồ bù vào không?"
Nhân viên tiếp đón: "Cô có thể vào trang web chính thức đặt đơn, khoảng một tuần lễ sau chúng tôi sẽ nhanh chóng gửi đến nhà cho cô."
Chu Chẩm Nguyệt: "Tôi muốn mua nó ngay hôm nay."
Nhân viên hơi khó xử: "Bọn tôi ở đây cũng không có cách nào..." Nàng gãi gãi đầu: "Nếu như cô muốn có liền, bên kia có khối xếp gỗ lớn dành cho trẻ em, cô có thể qua đó tìm thử."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn theo phương hướng mà nhân viên chỉ, nhìn thấy một đám nhóc nhỏ đang vây quanh một bể đồ chơi xếp hình, chơi đùa vui vẻ đến mức nước mũi cũng ứa cả ra.
"Cảm ơn." Cô lễ phép nói, mặt không gợn sóng đi về phía đó, tiện tay lấy một cái ghế nhỏ, tìm chỗ trống giữa một đám nhóc con ngồi xuống, cúi đầu tỉ mỉ bắt đầu tìm mảnh ghép.
Những mảnh ghép li ti thật sự quá nhiều, Chu Chẩm Nguyệt tìm đến mức hoa mắt chóng mặt. Tìm một hồi lâu, rốt cuộc mới tìm thấy một mảnh trùng khớp, cô cầm lên xem, đứa bé trai có cái đầu tròn vo ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm cô, nài nỉ: "Chị gái, em muốn mảnh đó."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn mặt cậu nhóc, sự dịu dàng trong con mắt chậm rãi rút cạn, cô đưa mảnh ghép: "Cho em."
Cậu nhóc mừng rỡ cười khúc khích: "Cảm ơn chị gái!"
"Ôi, đây không phải Chu tổng ư!"
Nhân viên tên Tiểu Lý làm việc trong Chu thị trợn tròn cặp mắt, nhìn vị Chu tổng cao quý lạnh lùng, làm việc luôn nghiêm túc thận trọng, thế mà lại ngồi xổm trong đống đồ chơi vui đùa cùng lũ nhóc con, hắn bắt đầu hoài nghi liệu mình có phải đang nằm mơ?
Chu Chẩm Nguyệt nghe thấy âm thanh lập tức cúi đầu, dường như không muốn nói chuyện với hắn, qua loa nói: "Chào."
Tiểu Lý thức thời biết Chu Chẩm Nguyệt không muốn bị nhận ra, bèn đáp lại: "Chu tổng khỏe", lại không ngừng nói tiếp: "Tạm biệt Chu tổng", nói xong liền lấy tốc độ tên lửa biến mất khỏi tầm mắt của Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn về phía ngoài, muốn chắc chắn rằng tên kia đã đi xa.
Cậu nhóc lén lút nhìn chị gái bên cạnh.
Nhóc chợt phát hiện...
Hai bên tai của chị gái này giống như đang đỏ ửng.
Chu Chẩm Nguyệt vội vã tìm hai mảnh ghép, sau khi tìm thấy lại không hề lưu luyến, mau chóng rời khỏi đám nhóc con.
Cô cầm chắc hai mảnh ghép trong tay, tưởng tượng ra dáng vẻ của Mục Tuyết Y khi trông thấy chúng, đáy lòng không khỏi dâng lên một trận thỏa mãn.
Ngay cả sự bối rối vừa nãy khi gặp cấp dưới cũng tan đi rất nhiều.
Ra khỏi trung tâm mua sắm, bầu trời đêm hạ xuống một cơn mưa phùn.
Chu Chẩm Nguyệt mơ màng nghĩ, đêm nay cô làm việc trong phòng, còn Mục Tuyết Y lại ngồi ở ban công xếp khối. Đem cửa ban công mở ra, đến lúc đó, hai người có thể cùng nhau nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Xe lái đến ngã rẽ liền quẹo vào, Chu Chẩm Nguyệt đột nhiên không chuẩn bị kịp, xuyên qua ô cửa kính dày đặc nước mưa nhìn thấy một chiếc Audi màu trắng đang dừng trước cửa.
Chu Chẩm Nguyệt chống thẳng người ngồi dậy, cau mày: "Dừng lại."
Tiểu Ngải vội vàng ngừng xe ở ven vệ đường.
Cửa xe Audi mở ra, Thẩm Hoài Tinh bước xuống trước, nàng bung ô dù, vòng qua chỗ ghế lái phụ giúp người bên trong mở cửa.
Giây tiếp theo, Mục Tuyết Y bước ra.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn Mục Tuyết Y đứng dưới chiếc ô của Thẩm Hoài Tinh, tay nằm trong túi áo bỗng chốc siết chặt.
Mảnh ghép trong tay bị cô mạnh bạo đè ép trong lòng bàn tay, ấn vào một mảnh trắng bệch.