* * * * * * *
Chu Chẩm Nguyệt trong khoảng thời gian này bận rộn đến mức ngay cả Chu Phong Niên cũng không chịu đựng nổi, vì muốn cho cô nghỉ ngơi thật tốt, ông đem toàn bộ sự vụ trong công ty phân chia cho các Phó tổng khác. Chu Chẩm Nguyệt từ bệnh viện về nhà, ông lão tịch thu điện thoại của cô, cưỡng chế cô phải yên ổn nghỉ dưỡng trong nhà một tuần lễ.
Chu Phong Niên còn sai người đến căn hộ ven sông thu dọn toàn bộ hành lý của Mục Tuyết Y, bao gồm cả hai con vịt cưng, tất cả đều mang đến nhà cũ.
Ông lão thấy bộ dạng do dự của nàng bèn nói: "Con không ở cùng nó, nó sẽ không an tâm nằm nghỉ ở nhà."
Mục Tuyết Y nghĩ thầm, rồi vài ngày sau ông lão biết được sự thật, sẽ xảy ra tình cảnh gió tanh mưa máu nghiêm trọng ra sao, bây giờ nàng có thể ở cạnh chăm sóc cho Chu Chẩm Nguyệt những ngày cuối cùng cũng coi như may mắn.
Ăn xong buổi trưa, hai con vịt đã được đưa đến.
Bọn vịt đói bụng hai ngày, miệng ù ù cạc cạc không ngừng, Mục Tuyết Y rửa chén xong liền nhanh chóng mang chúng nó xuống nhà bếp tìm đồ ăn.
Chu Chẩm Nguyệt ngồi dưới mái hiên ở hậu viện, trông thấy Mục Tuyết Y cẩn thận xách lưng hai con vịt, cô vẫy tay ra hiệu với quản gia, phân phó: "Đem tất cả động vật trong nhà nhốt hết vào lồng tre, phòng ngừa con nào đó không có mắt cắn chết vịt cưng của em ấy."
Chu gia nuôi ba con vật, một con Husky thích gặm ống nước, một con mèo nhỏ ngày nào cũng thích trèo lên mái nhà tắm nắng mặt trời, còn có một con rùa đen gia truyền từ đời trước.
Con rùa đen này có giai thoại, tương truyền nó đã có từ thời Từ Hi Thái hậu*, được truyền lại từ đời này sang đời khác ở Chu gia. Năm đó bọn quỷ ném bom* nổ banh nhà họ Chu, chỉ có Chu Phong Niên may mắn sống sót, con rùa đen này vậy mà lại còn sống, thậm chí ngay cả một cọng lông cũng không hề sứt mẻ.
*Từ Hi Thái hậu (1835 - 1908)
*Quỷ ném bom: từ lóng chỉ bọn phát xít Nhật
Quản gia cẩn thận hỏi lại: "A Thọ cũng nhốt lại sao?"
A Thọ là tên của con rùa đen.
Chu Chẩm Nguyệt: "Nhốt."
Quản gia: "Nhưng lão gia rất yêu A Thọ, từ đó tới giờ nhiều năm như thế, cũng chưa hề nhốt..."
Chu Chẩm Nguyệt liếc hắn một cái, không có biểu cảm gì: "Một con súc sinh ăn tạp mà thôi, tại sao không thể nhốt?"
Quản gia không dám nói tiếp, chạy nhanh đem A Thọ nhốt vào lồng tre.
A Thọ sống hơn trăm năm, lúc nào cũng được con cháu Chu gia niềm nở chào đón, chưa từng trải qua cơn oan ức thế này, nó bực tức cắn vào lồng tre, ý đồ tỏ ra tuyệt thực.
Thật không may cho nó, ông lão yêu nó nhất cũng đi chơi mạt chược rồi, Chu Chẩm Nguyệt chỉ nói một câu: Có ăn hay không, không ăn chết đói.
Sau buổi trưa, Chu Chẩm Nguyệt kêu người bơm nước vào bể bơi, chờ lũ vịt ăn uống xong xuôi thì sẽ để chúng thỏa thích bơi trong hồ nước.
Cô và Mục Tuyết Y cùng nhau ngồi dưới mái hiên, ánh mặt trời xuyên qua dây leo và giàn hoa, thông qua từng khe hở nhỏ chiếu những tia nắng li ti vào trên người bọn họ.
Mục Tuyết Y nằm nhoài trên bàn, đỡ cằm, ánh mắt nhu hòa mềm mại nhìn Chu Chẩm Nguyệt: "A Nguyệt, chị thấy khỏe hơn chưa?"
Chu Chẩm Nguyệt đang cúi đầu xem một quyển sách: "... Ừ."
Mục Tuyết Y: "Ông nội mang về một tờ thuốc đông y, nói có thể bổ sung sức khỏe, một lát nữa em đi nấu cho chị uống."
Chu Chẩm Nguyệt nhíu mày: "Tôi còn chưa đến độ tuổi cần phải dùng thuốc đông y."
Tia nắng lốm đốm chiếu vào khuôn mặt của Mục Tuyết Y, nàng nheo mắt lại, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Chu Chẩm Nguyệt lật trang mới, nhẹ giọng nói: "Mệt liền lên lầu ngủ đi."
Mục Tuyết Y lắc đầu: "Không được, em ở cùng chị."
Bầu không khí ấm áp tĩnh lặng một lúc.
Mục Tuyết Y lại hỏi: "A Nguyệt, chị đang xem sách gì vậy?"
Chu Chẩm Nguyệt dừng đọc sách.
Sắc mặt cô phức tạp nhìn về phía Mục Tuyết Y, nâng sách lên, bên môi tựa cười nhưng không cười: "Em không biết đây là sách gì?"
Mục Tuyết Y nhìn bìa sách, mơ hồ cảm thấy quen mắt. Đang khi muốn nhìn kỹ, ánh nắng lại chiếu qua trang bìa, khiến nàng lóa mắt không thể nhìn rõ.
Nàng nói: "Em không biết."
Chu Chẩm Nguyệt nở nụ cười, có chút trào phúng: "Mục Tuyết Y, đây là sách tài liệu của em."
Trang sách bị gió thổi lệch qua một bên, lúc này Mục Tuyết Y mới thấy rõ chữ viết phía trên 《 Khái luận về Kinh tế thế giới 》. Khuôn mặt của nàng đột nhiên ửng hồng: "Sao chị lại có sách tài liệu của em?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Năm đó em bỏ đi vội, rất nhiều thứ còn để lại chỗ này."
Mục Tuyết Y ngớ người.
Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu, tùy tiện mở vài trang: "Khi học môn này là lúc em nói chuyện yêu đương à? Sách trông như mới vậy."
Mục Tuyết Y nhớ lại, khi học môn này cũng là lúc nàng theo đuổi Thẩm Hoài Tinh. Bởi vì môn học này cùng buổi với môn Kỹ thuật Tài chính do Thẩm Hoài Tinh đứng lớp, mỗi lần tan dạy, Thẩm Hoài Tinh đều lén đưa nàng trốn tiết ra ngoài chơi, kết quả hầu như môn này nàng không học được là bao. Đến thi cuối kì, Thẩm Hoài Tinh tìm đến giáo viên dạy môn này, cho nàng đi cửa sau.
Nàng thành thật trả lời: "Em lúc đó... đúng là đang hẹn hò."
Bàn tay đang lật sách của Chu Chẩm Nguyệt bỗng chốc dừng lại.
Đầu ngón tay cô căng cứng, ghì vào trang sách khiến nó nhăn nheo.
Mục Tuyết Y gọi cô: "A Nguyệt..."
Chu Chẩm Nguyệt đột nhiên giơ cao cuốn sách, tay dùng sức vung một đường, cuốn sách dày cộp xoay tròn bay thẳng vào hồ bơi.
Ùng ục—
Nước bắn tung tóe, Hoa Tiêu và Hồi Hương sợ hãi vỗ cánh không ngừng kêu cạc cạc.
Mục Tuyết Y kinh hãi: "A Nguyệt, chị làm gì vậy?"
Chu Chẩm Nguyệt khẽ câu khóe môi nhìn nàng: "Năm đó không có thời gian để học, hiện giờ chắc không cần thiết để học nữa."
Mục Tuyết Y đứng lên, kéo cái ghế phát ra một âm thanh chói tai: "Nhưng đó cũng là sách mà!"
Nói xong nàng liền đi đến hồ bơi bên kia.
Chu Chẩm Nguyệt trầm giọng gằn từng chữ: "Em đi nhặt thử xem."
Bước chân Mục Tuyết Y dừng lại, vẻ mặt rối rắm không biết nên giải thích thế nào.
Nàng nín nhịn nửa ngày mới nói: "Chị hiểu lầm rồi, môn này không phải do cô Thẩm dạy, cô Thẩm dạy môn... Kỹ thuật Tài chính..."
Ánh mắt Chu Chẩm Nguyệt lạnh lẽo cứng đờ.
... Kỹ thuật Tài chính.
Mà ở bên trong hồ bơi, là 《 Khái luận về Kinh tế thế giới 》đang chao đảo nổi trên mặt nước, xung quanh nó như có chút ủy khuất bị người bắt nạt.
"Là lỗi của em, em đã không chú ý đến lời nói của mình." Mục Tuyết Y ngoan ngoãn nhận sai: "Chị tức giận là đúng. Nhưng dù sao cũng chỉ là một cuốn sách, lại là sách tài liệu, chị đừng đem nó ra xả giận."
Thật ra cũng không thể trách Chu Chẩm Nguyệt mẫn cảm, giữa bọn họ vốn là không nên nhắc tới Thẩm Hoài Tinh.
Chu Chẩm Nguyệt giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn xua tay, Tôn quản gia đứng bên cạnh lập tức hiểu ý chạy đi vớt sách.
Cô hơi im lặng, híp mắt nhìn về phía Mục Tuyết Y, giọng nói từ tốn: "Mục Tuyết Y, tôi hỏi em một chuyện."
Mục Tuyết Y tiếp lời: "Chị nói đi."
Chu Chẩm Nguyệt nâng tách trà nhấp một ngụm.
Cô không nhanh không chậm đặt tách trà xuống, dùng giọng điệu thản nhiên hỏi nàng: "Khi ngắm nhìn bầu trời đêm, em ngắm mặt trăng nhiều hơn, hay là ngắm sao nhiều hơn?"
*Nguyệt (月): Mặt trăng, Tinh (星): Vì sao
Da đầu Mục Tuyết Y bỗng nhiên tê rần.
Câu hỏi này...
"Em..." Mục Tuyết Y nuốt nước miếng: "Em buổi tối... bình thường sẽ đi ngủ."
"Thật sao?" Chu Chẩm Nguyệt khẽ mỉm cười: "Hóa ra, em vừa không thích sao vừa không thích mặt trăng."
Mục Tuyết Y vò vò mái tóc xoăn dài, ảo não không thôi: "Em không có ý đó."
Chu Chẩm Nguyệt ung dung nhìn nàng: "Vậy ý em là gì?"
Mục Tuyết Y: "Chị hỏi em buổi tối ngắm sao hay ngắm mặt trăng, em đương nhiên trả lời rằng em đi ngủ, em thật sự không có thói quen hơn nửa đêm mò ra ngoài nhìn bầu trời đêm."
Nàng mím mím môi, ánh mắt ướt át nhìn Chu Chẩm Nguyệt: "Nếu như hỏi thẳng em yêu Thẩm Hoài Tinh hay yêu chị..."
"A Nguyệt, em yêu chị." Nàng nghiêm túc trả lời.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Mục Tuyết Y, như có thể bắt gặp phần tình cảm nóng bỏng và chân thành từ sâu bên trong.
Cô đã sai khi tin tưởng nàng một lần.
Nhưng lúc này đây, cô vẫn không có cách nào khống chế trái tim của chính mình. Cô biết, chỉ cần Mục Tuyết Y mở miệng nói những lời này, cô vẫn sẽ cam tâm tình nguyện lại tin nàng một lần.
Dù rằng như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tự chặt đứt đường lui của bản thân.
Tuy là tự đáy lòng của Chu Chẩm Nguyệt đã ngấm ngầm hòa giải, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được trêu chọc nàng: "Hôm qua ăn tối với giáo sư Thẩm, cũng nói y như vậy với cô ấy sao?"
"Em không có—" Mục Tuyết Y kéo dài âm cuối, gấp đến độ có chút bất đắc dĩ.
Chu Chẩm Nguyệt ngậm cười, bưng tách trà lên: "Em cảm thấy tôi sẽ tin à?"
Mục Tuyết Y thở dài: "Lần sau em nhất định mở ứng dụng ghi âm của điện thoại, làm bằng chứng bảo đảm rằng em trong sạch."
Tách trà dừng ở bên môi.
Chu Chẩm Nguyệt liếc nàng thật sâu: "Còn có lần sau?"
Mục Tuyết Y khóc không ra nước mắt: "A Nguyệt, chị biết rõ em không có ý đó."
Chu Chẩm Nguyệt vẫn thong thả uống trà: "Em nghĩ gì, chỉ có tự em biết."
"Em..." Mục Tuyết Y nói không lại Chu Chẩm Nguyệt, lúng túng một lát, dứt khoác làm kẻ đào ngũ: "Em đi nấu thuốc đông y cho chị, em xuống bếp đây, cơm tối gặp lại."
Chu Chẩm Nguyệt không cản nàng, không nói lời nào nhìn nàng chạy trốn.
Mục Tuyết Y đi rồi, Chu Chẩm Nguyệt đứng dậy đi tới phía sau quản gia, nhìn hắn đang phơi sách dưới ánh nắng mặt trời.
Quản gia lật sách như lật thịt nướng.
"Như vậy sẽ không khô được." Chu Chẩm Nguyệt ra hiệu cho hắn đưa cuốn sách: "Ông đi lấy máy sấy tóc lại đây."
Quản gia: "Tiểu thư, cô nói cho tôi biết cô muốn làm khô bằng cách nào, tôi sẽ làm như thế."
Chu Chẩm Nguyệt: "Không sao, tôi có thể làm."
Cô đặt cuốn sách ướt dầm dề lên bàn, dưới bàn có một cái vạt để pha trà, vừa vặn có thể cắm máy sấy tóc.
Cô chia từng trang tỉ mỉ, hơi nóng đều đều phả qua từng trang. Sau khi sấy, sách trở nên hơi khô cứng, động tác của cô càng lúc càng cẩn thận.
Sấy một lúc lâu, rốt cuộc đã gần xong.
Chu Chẩm Nguyệt nhẹ nhàng lật xem trang bìa, nhìn ba chữ "Mục Tuyết Y" viết tay ở góc trang, đầu ngón tay cô thăm dò vuốt ve lấy nơi đó.
Kiểu chữ ngây ngô, từng nét mực bút bi, khi nhìn chúng nó, cô dường như có thể hình dung ra được một cô gái đại học trẻ trung và hồn nhiên ngày nào.
Chu Chẩm Nguyệt tưởng tượng Mục Tuyết Y như thế, khóe môi không nhịn được cong lên, híp mắt mang theo ý cười.
Đầu ngón tay lướt phía trên tờ giấy thô ráp, ôn nhu như khẽ xoa trán một đứa bé.
Cô bỗng cúi đầu, lấy ra một cây bút máy từ trong túi áo khoác. Vặn ra nắp bút, ngón cái ấn vào trên trang giấy.
Sau đó, ở kế bên ba chữ "Mục Tuyết Y", cẩn thận tỉ mỉ viết từng nét một, viết xuống ba chữ "Chu Chẩm Nguyệt."
Tiếc thay, dù cho hai cái tên có nằm kế nhau, nhưng vết mực một cái quá mới, một cái lại quá cũ, hoàn toàn không có vẻ gì là hợp cạ.
Chu Chẩm Nguyệt khép lại sách, nhìn ánh chiều tà phía chân trời.
Vẫn không nhịn được thở dài một hơi.
Thật hy vọng người đồng hành cùng Mục Tuyết Y vượt qua thời đại học là bản thân cô.
* * *
Tác giả có lời muốn nói: Yêu thích một người, sẽ rất muốn tham dự vào quá khứ của người đó.