CHƯƠNG 16
Quần áo đều bị cởi hết ra, hắn trần trụi hiện ra ở trước mặt nam nhân. Vừa định lấy tay che lại, hai tay liền bị nam nhân giữ chặt trên đỉnh đầu.
” Thẹn thùng cái gì? Đều xem qua …” Thì thào nói xong, không để ý hắn đỏ tươi hai gò má, hôn cảnh bộ mẫn cảm của hắn, nháy mắt thân thể cứng đơ.
Chậm rãi bộ lộng phân thân hắn, bắt đầu xuất hiện một ít biểu tình không đồng dạng. Hắn căn bản chưa từng bị kích thích như vậy, gắt gao nhắm chặt hai mắt, bất an vặn vẹo thân hình, muốn tránh khai hành động như vậy.
Sao… sao lại thế này…?
Nam nhân cau mày, khống chế vững hai chân không yên phận của hắn, mở ra thật lớn. Cảm giác không thoải mái như vậy đánh sâu vào Mạc Ngôn, kinh hoảng cùng sợ hãi khiến cho hắn không ngừng chớp lên. Nếu có thể, hắn nguyện ý trả giá hết thảy đại giới để chạy ra khỏi nơi này.
Phân thân bị nam nhân hung hăng bộ lộng chậm rãi đứng thẳng, hắn thân bất do kỷ thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rĩ.
Khoái cảm bắt đầu dâng lên khiến cho đầu óc hắn dần dần trống rỗng, nam nhân lại ác ý lựa chọn vào lúc này nhanh hơn tốc độ, thân mình càng ngày càng cứng ngắc, liều mạng nhịn xuống dục vọng sắp phun ra đi. Dường như sắp nhẫn không được…
Hắn cũng không biết phải làm sao bây giờ, đành phải mặc cho nam nhân phía trên ác liệt đùa bỡn.
Khoảnh khắc giải phóng đi ra, một giọng nam trầm thấp truyền đến: ” Thật thoải mái đi…”
Dính một ít chất dịch ấm áp, ngón tay tiến vào sau đình đang mở rộng, tựa như chất bôi trơn giúp y nhanh chóng sáp nhập nội vách tường. Cảm nhận được dị vật xâm lấn, Mạc Ngôn đĩnh thẳng phần eo, ngược lại làm cho ngón tay càng hướng vào ở chỗ sâu nhất bên trong.
Nhìn thấy biểu tình yêu mỵ kia, nam nhân rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp đĩnh đi vào.
” A…” Đau!
Kêu lên một tiếng, Mạc Ngôn liền một mực nhịn xuống, ngoan cố cắn môi dưới, không dám hô lên nữa. Hạ thân ngoại trừ đau đớn ra, đã không có tri giác gì khác.
Cảm thấy có chất lỏng nhuận thấp nội vách tường, Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng nhíu một chút mày kiếm. Nếu càng làm sẽ lộng hắn bị thương…
Thầm bảo chính mình không nên cử động, cứ như vậy dừng lại ở trong cơ thể hắn. Chờ hắn dần dần thói quen chính mình xâm nhập, mới chậm rãi bắt đầu luật động.
” Ô…” Vẫn là đau…thế nhưng… dường như lại có gì đó là lạ, hạ thân bắt đầu khôi phục tri giác, chính mình tựa hồ thói quen y tiến vào…
Thắt lưng không tự chủ thuận theo dao động nhịp nhàng của nam nhân, tiếng rên rĩ dần dần tràn ra khỏi miệng, thân thể… dường như không phải là của chính mình nữa…
Thể lực từng giọt từng giọt từ trên người bị hút ra, không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy ánh sáng chậm rãi thoát ly khỏi tầm mắt mình…
Lần thứ hai tỉnh lại, Đoàn Thần Phi đã đi mất.
Khó có thể phỏng đoán hiện tại là canh giờ gì, Mạc Ngôn cảm thấy một trận miệng khô lưỡi nóng, vừa định đứng lên rót chén trà uống, hai chân đau đớn lại làm hắn khó có thể hành động.
Không cố ý không nhìn tới trên sàn nhà rải rác đầy quần áo, Mạc Ngôn lấy chăn bọc lấy thân thể chậm rãi ngồi dậy.
Nước… hắn muốn nước…