Nam Trà Xanh Giả Gái Muốn Cưa Đổ Tôi

Chương 3:




Edit: Đào
Beta: Ăn An
_
Chương mới của các bảo bối nè ~
_
Được lắm, đây chỉ đơn giản là đọc hiểu văn bản.
Thời gian để hoàn thành nội dung cốt truyện ba sao là một phút đồng hồ, Cố Minh Âm gãi gãi đầu, lật giấy bút ra bắt đầu tiến hành sắp xếp các trường hợp, trầm tư suy nghĩ hơn mười giây mới sửa chữa được đoạn văn kia.
[ Lời chất vấn của Mặc Thần ca ca khiến cô vô cùng đau lòng, cô sốt ruột muốn đi tìm hắn để giải thích, không nghĩ đến sẽ gặp Mặc Thần ca ca ánh mắt lạnh băng ở trước cửa toilet nữ mà khóc sướt mướt y như quỷ nhát gan. Khiến cô khó có thể nhìn thẳng vào hắn. ]
Hoàn mỹ!
Cô thật con mẹ nó là một đứa nhỏ láu cá!
Cố Minh Âm đem đoạn đã sửa nộp lên, nhanh chóng xỏ giày đi về phía nhà vệ sinh. Đi xem nội dung cốt truyện là phụ, chủ yếu là muốn nhìn Mặc Thần ca ca òa khóc sướt mướt nha ~
Khuôn viên trường cuối tuần thật yên tĩnh, cô đi vào khu nhà vệ sinh vắng vẻ, từ xa đã nghe từng tiếng nghẹn ngào khóc thút thít truyền đến. Cố Minh Âm lại tiến lên hai bước, ở vách tường trước cửa toilet nữ, thấy được thiếu niên ánh mắt lạnh băng ~nhưng lại không kìm được khóc sướt mướt.
“Triệu Mặc Thần?” Cố Minh Âm thăm dò gọi một tiếng.
Triệu Mặc Thần hai mắt ứa nước mắt mông lung mà trừng lại.
Làm nam chính bá đạo tổng tài, ngũ quan Triệu Mặc Thần đương nhiên không cần phải nói, hiện tại đang ở tuổi niên thiếu nên còn thoáng có chút non nớt, nhưng khí chất lại vượt trội bỏ xa bạn bè cùng lứa. Hắn đứng thẳng tắp, tóc rất đen, làn da cũng trắng, sinh ra đã có một đôi mắt phượng vô tình, nhưng đôi mắt lạnh kia lại khóc mà nhìn cô chăm chú.
Đệch!
Như thế nào lại có cảm giác vui sướng như vậy!
“Anh, anh khóc rồi?” Cố Minh Âm cố nén cười, biết thừa mà còn hỏi.
Thấy cô lại gần, Triệu Mặc Thần nhanh chóng thu liễm cảm xúc, mặt vô biểu tình nói: “Tôi không khóc, tôi chỉ đang giả vờ thôi.”
Triệu Mặc Thần không thể miêu tả tâm tình giờ phút này của mình.
Hắn vốn dĩ muốn đi tìm Cố Minh Âm để giáo huấn một trận, không nghĩ đến bản thân đột nhiên muốn đi WC. Nhà vệ sinh vào chủ nhật quá mức yên tĩnh, hành lang trống rỗng chỉ có tiếng bước chân của một mình hắn, trong phút chốc vô số hình ảnh quỷ dị đáng sợ chiếm cứ đầu óc.
Hắn không phải quỷ nhát gan, nhưng mà lúc ấy lại giống như quỷ nhát gan sợ tới mức phát khóc.
Hắn không nghĩ mình sẽ khóc, nhưng mà nước mắt lại không thể ngừng, bỗng nhiên mắt như mở ra đập nước, nước mắt cứ một hạt lại một hạt rơi xuống. Càng toang nữa là lại bị Cố Minh Âm nhìn thấy trạng thái chật vật nhất của hắn như vậy.
Triệu Mặc Thần không thích Cố Minh Âm.
Cô vừa yếu đuối lại khó chơi, giống một miếng cao da chó dính trên người hắn gỡ cách nào cũng không ra, nếu là trước đây hắn căn bản sẽ không để ý cô, vấn đề chính là cô không nên dây vào Cố Tịch Nguyệt.
Triệu Mặc Thần coi trọng Cố Tịch Nguyệt là việc mọi người đều biết.
Hắn đến nay vẫn nhớ đôi tay chăm sóc mình lúc khốn khổ nơi hoang dã, còn có nụ cười ngọt ngào của người đó. Bây giờ cô ấy bị nạt khóc, mà thủ phạm chính là miếng cao da chó luôn quấy rầy hắn này.
Triệu Mặc Thần cảm thấy nguyên nhân là vì hắn, về tình về lý đều muốn trả cho Cố Tịch Nguyệt một cái công đạo.
Triệu Mặc Thần đáy lòng khó chịu, dùng loại giọng mệnh lệnh mà nói với cô: “Ngày mai ra cổng trường xin lỗi Cố Tịch Nguyệt đi.”
“Hả?” Minh Âm cảm giác tai mình nghe được một yêu cầu phi thường khó hiểu và vô lý, “Cậu không lầm chứ?” Để cô đi xin lỗi Cố Tịch Nguyệt? Dựa vào cái gì?
Triệu Mặc Thần tới gần vài bước, buông xuống trên mặt cô một ánh mắt âm u: “Cô tốt nhất dựa theo lời tôi nói, không thì đừng trách tôi không khách khí.” Lời nói hung dữ vừa dứt lại không khống chế mà nức nở hai tiếng.
Cố Minh Âm khóe miệng hơi nâng, sau đó bật cười.
Tiếng cười khiến Triệu Mặc Thần quẫn bách, hắn thu liễm ánh mắt rồi rời đi như muốn chạy trốn.
Cố Minh Âm một mình trong nhà vệ sinh đợi một lát, càng nghĩ càng không biết nam chính không khách khí với cô như thế nào, sau đó dứt khoát từ bỏ suy nghĩ, một lần nữa trở về ký túc xá.
Cố Minh Âm mở bảng điều khiển ra, nhiệm vụ ba sao lần này khiến cô có thêm 5 điểm, cộng thêm 1 điểm lần trước, hiện tại đang có 6 điểm.
Cố Minh Âm không do dự đem toàn bộ điểm thêm vào giá trị khỏe mạnh, mắt thấy giá trị khẻ mạnh nhanh chóng tăng lên nháy mắt thân thể của cô nhẹ nhàng đi không ít.
Cố Minh Âm rất quý trọng sinh mệnh không dễ có này, mỗi ngày khỏe mạnh lớn lên, tất yếu phải đem giá trị khỏe mạnh đạt tiêu chuẩn, về những phần còn lại, tất cả đều là chó má.
“Hệ thống, tôi muốn mở ra cốt truyện ngày mai.” Cô từ trong APP biết được người dùng có thể biết trước cốt truyện, cho nên cô muốn ra tay trước, không thể khiến nam chính có cơ hội làm khó mình. Chỉ cần người khác không đi gây rồi với mình, thì chính là mình đi gây rối người khác. 🙂
Hệ thống: [ Muốn mở khóa trước cốt truyện cần tiêu hao điểm số x2, hiện ngài không có dư bao nhiêu điểm sô. ]
“…?”
Vậy sao mi không nói sớm hả!
Cố Minh Âm dứt khoát, đem điểm số vừa thêm giảm đi hai điểm.
“Giải khóa nội dung cốt truyện cho mị.”
[ Nội dung cốt truyện phía dưới vượt qua 3000 chữ, trực tiếp lược thành đoạn ngắn, thỉnh kí chủ đem đoạn ngắn phía dưới tiến hành điều chỉnh, xoay chuyển truyện thành sảng văn. (Nhắc nhở: Nội dung cốt truyện này không thể sửa chữa trình tự)]
Hệ thống: [ Sử dụng điểm số để giải khóa nội dung cốt truyện không có đồng hồ cảnh cáo đếm ngược thời gian, xin kí chủ điều chỉnh trước khi nội dùng cốt truyện bắt đầu. ]
Sau khi hệ thống quen thuộc nhắc nhở, lại có một đoạn văn bản khác, điểm khác biệt so với trước đây đó chính là hiện tại có thêm ba đoạn ngắn nữa.
[1: Triệu Mặc Thần cưỡng ép Cố Minh Âm xin lỗi. ]
[2: Cố Minh Âm bị một nữ sinh trong đó xô đẩy ngã xuống mặt đất hôn mê. ]
[3: Một người đỡ lấy thân thể mềm oặt của cô. ]
Cái nội dung này vì sao lại nhiều như thế…
Cái nội dung này vì sao lại nhiều như thế…
Cái nội dung này vì sao lại nhiều như thế…
Vì sao còn phải lý giải, vì sao, vì sao…
Cố Minh Âm nắm tóc, may mắn cô hiểu được phải sớm tải nội dung cốt truyện, cũng may mắn sớm giải khóa nội dung cốt truyện mà không cần cái đồng hồ đếm ngược thời gian đáng chết kia, không thì phiền toái lớn rồi.
Từ đoạn ngắn này có thể thấy được nữ chính hẳn là không nguyện ý xin lỗi, cho nên mới bị bạn học nhục nhã, cuối cùng không cần nghĩ cũng biết người đỡ được cô ấy chính là nam chính. Vậy không được, cẩu nam nhân làm sao xứng chạm vào cô? Không thể! Tuyệt đối không thể.
Sau mấy lần điều chỉnh, sắp xếp, Cố Minh Âm cuối cùng cũng sửa chữa ra đoạn nội dung cốt truyện hoàn mỹ.
[1: Cố Minh Âm cưỡng ép Triệu Mặc Thần xin lỗi. ]
[2: Một người bị một nữ sinh trong đó xô đẩy ngã xuống mặt đất hôn mê. ]
[3: Cố Minh Âm đỡ lấy thân thể mềm oặt của cô ấy. ]
Vậy mới đúng chứ!
Lúc này mới hoàn hảo!
Nữ chính sảng văn nhất định phải có “Sức mạnh bạn trai”, nữ chính sảng văn chỉ có cách khiến người khác xin lỗi mình, sao có thể đi xin lỗi người khác!
Cố Minh Âm đóng bảng điều khiển, an tâm chờ đợi ngày hôm sau tới.
**
Buổi sáng sớm hôm sau, sau khi sửa soạn sạch sẽ cô bắt đầu chậm rãi ra khỏi ký túc xá.
Dọc đường có thể bắt gặp những thiếu nam thiếu nữ khoác trên mình bộ đồng phục học sinh, vài người trò chuyện nói nói cười cười, túm tụm lại cùng một chỗ. Trong đám quý tộc nhàn nhã ăn mặc sung sướng này, dáng người thấp bé, đem cặp sách cũ kỹ của Cố Minh Âm giống như dị đoan.
Minh Âm không để ý các loại ánh nhìn này, bình tĩnh thản nhiên bước đi.
“Cố Minh Âm, mày đi cùng với bọn này một chuyến.”
Ba nữ sinh đứng trước mặt Cố Minh Âm không khách khí ngăn lại cô.
Nữ sinh đứng ở giữa gọi là Chu Hiểu Hiểu, bạn thân của Cố Tịch Nguyệt, cũng là người ủng hộ trung thành của cô. Cô ta biết hai người lúc trước xảy ra xung đột, ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập khinh thường.
“Có chuyện?”
“Cố Minh Âm đừng có mà giả bộ ngốc, cuối tuần lúc ở nhà cô đánh Nguyệt?” Chu Hiểu Hiểu không nói gì nữa kéo lấy cánh tay cô đi ra khỏi cổng trường, “Tịch Nguyệt sắp đến trường rồi, mày nhất định phải xin lỗi cô ấy!”
À hiểu rồi.
Triệu Mặc Thần nói qua không khách khí chính là loại này không khách khí? Cưỡng ép bên trong cốt truyện chính là loại cưỡng ép này? Không hổ là nam chính âm ngoan độc ác tương lai, rất biết lợi dụng lòng người.
Dây dưa hồi lâu, Cố Tịch Nguyệt đã từ ngoài cổng trường tiến vào.
Váy đồng phục học sinh mềm mại sạch sẽ, tựa như một đóa hoa vừa mới chớm nở, Cố Gia Vũ một bên mang theo cặp sách của cô ta, mặt khác còn có Triệu Mặc Thần lãnh đạm bên cạnh.
Được hai cái thiếu niên anh tuấn vây quanh, nữ sinh ở trung tâm tóa sáng lấp lánh như nàng công chúa.
“Hiểu Hiểu, câu mau buông tay đi.” Cố Tịch Nguyệt chạy chậm lại đây, kéo Cố Minh Âm ra khỏi bàn tay Chu Hiểu Hiểu, thân hình chắn trước cô, sau đó buông lời dạy dỗ, “Đây là trường học, cô kéo người khác như thế còn ra thể thống gì”
Chu Hiểu Hiểu cười lạnh: “Tịch Nguyệt cậu tránh ra, cậu dễ nói chuyện nhưng tớ thì không. Nếu cậu ta đánh cậu, vậy cậu phải đánh trả lại, nếu không đánh lại thi tớ tay cậu đánh.”
Nói xong câu đó, Chu Hiểu Hiểu giơ lên cánh tay hướng đến mặt cô.
Điều này làm cho Cố Minh Âm rất là buồn bực, nhân vật trong tiểu thuyết này như thế nào cứ động một chút lại ra tay muốn đánh người như vậy?
Cô vừa mới chuẩn bị né tránh, Cố Tịch nguyệt bên cạnh lanh lẹ chắn đến trước mặt cô tiếp được cái tát này, âm thanh trong trẻo dễ nghe, làn da trắng nón của cô ta lập tức phiếm hồng.
Hành động này của Cố Tịch Nguyệt khiến quần chúng vây xem ồ lên, Chu Hiểu Hiểu buông tay không biết làm sao nhìn cô ta, Triệu Mặc Thần biểu tình càng trở nên âm trầm, ánh mắt mọi người nhìn về phía Cố Tịch Nguyệt đều cảm thấy bội phục cùng thương xót.
Cô ấy vốn là thiên kim Cố gia, nửa năm trước Cố gia không hề báo trước nhận nuôi một cái dưỡng nữ. Đổi lại là người khác sẽ không thể thản nhiên tiếp nhận sự tồn tại của dưỡng nữ, mà Cố Tịch Nguyệt người đẹp thiện tâm, nửa năm qua đối với vị dưỡng nữ chiếu cố có thừa, khắp nơi nhường nhịn.
Bọn họ lúc đầu cho rằng hai người ở chung hẳn là không vấn đề gì, có điều nhìn thấy việc hôm nay, sự thật có vẻ cũng không giống như thế.
Cái tát này vừa rơi khiến tất cả mọi người bắt đầu đồng tình với Cố Tịch Nguyệt, đối với Cố Minh Âm lại là một cái ánh mắt khác.
Cố Minh Âm toàn bộ hành trình đều xem kịch âm thầm cười nhạo.
Quả thật là bậc thầy diễn xuất tương lai, tuổi còn nhỏ lại quen thuộc cách thức hại người.
“Cám ơn nhé.”
Ba chữ này của cô khiến Cố Tịch Nguyệt sửng sốt, mềm mại nở nụ cười: “Minh Âm chị không có việc gì là tốt rồi.”
“Không phải nói với cô.” Cố Minh Âm hướng Chu Hiểu Hiểu giơ ra ngón cái, “Một tát này của cô thật giỏi, thoải mái.”
“…?”
“Cố Minh Âm mẹ nó mày đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt!” Cố Gia Vũ hỏa khí lên tận đầu, đem Cố Tịch Nguyệt kéo đến phía sau mình, chỉ về phía mũi cô mà mắng, “Mày nếu không xin lỗi Nguyệt Nguyệt, chuyện này chưa xong đâu!”
“Anh mau câm miệng đi, gà mái đẻ trứng so với anh cũng không có ồn ào thế đâu.” Cố Minh Âm không chút khách khí mắng lại, anh trai song sinh nghe vậy mặt lập tức trắng bệch.
Cô đi đến trước mặt Triệu Mặc Thần, “Cậu để tôi đi xin lỗi Cố Tịch Nguyệt, là bởi vì tôi đẩy cô ta, đánh cô ta, phải không?”
Triệu Mặc Thần không nói chuyện.
Cố Minh Âm lại hỏi: “Vậy cậu có biết vì sao tôi đẩy cô ta, đánh cô ta sao?”
Thiếu niên hơi hơi nhíu mày.
“Nếu cậu xin lỗi tôi, tôi sẽ nguyện ý nói cho cậu chân tướng.” Cố Minh Âm đối với hắn hất cằm.
Lời nói này khiến ánh mắt Cố Tịch Nguyệt xẹt qua một tia sợ hãi.
Cô ta nhớ thời lúc mười tuổi thì ba tặng cô ta một khối ngọc, lúc ấy cô còn ngại ngọc khó coi chỉ muốn vứt bỏ, cho đến ở lần yến hội nào đó gặp Triệu Mặc Thần…
Hắn nhận ra khối ngọc kia, lầm tưởng rằng cô ta là ân nhân cứu mạng, vì thế bảo hộ cô ta, lấy lòng cô ta, còn hứa hẹn sau khi lớn lên liền cùng cô ta kết hôn. Không ngoài ý muốn, lễ thành nhân mười tám tuổi của hai người ngày đó sẽ có thể đính hôn, lại qua mấy năm cô ta cũng có thể danh chính ngôn thuận trở thành Triệu gia phu nhân tương lai, coi như Cố gia về sau đem thiên kim thật nhận về, cô cũng không đến mức bị Cố gia hoàn toàn vứt bỏ, cô ta có thể tiếp tục duy trì sinh hoạt ăn sung mặc sướng như hiện tại.
Cố Tịch Nguyệt mím môi cắn chặt răng, gắt gao nắm chặt hai tay giấu sau lưng.
Không thể để Cố Minh Âm đem chân tướng nói ra.
Cô ta nhìn chằm chằm Cố Minh Âm, lại nhìn khắp nơi xung quanh một lượt, xác định không ai phát hiện mình, hai chân hướng phía sau dịch dịch nửa bước, bạn thân và Cố Gia Vũ thân hình cao lớn vừa vặn có thể trợ giúp cô bị phát hiện.
Cố Tịch Nguyệt vươn tay, âm thầm dùng lực đẩy lưng một nữ sinh đứng trước mặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.