Edit: Dưa
Beta: An An
Ăn tối ngon nhé cả nhà 😌
_
“Chúng ta lại cược rằng tôi có thể tiếp tục cào ra tấm thẻ trúng thưởng thứ hai.”
Cố Gia Vũ cười lạnh: “Được thôi. Lần này nêú mày còn cào ra được, tao sẽ cho mày hẳn một ngàn.” Hắn cũng không tin, Cố Minh Âm này vận may thật sự tốt như vậy?
Cô làm bộ làm tịch ở trên giá hàng chọn chọn cái này lựa lựa cái kia, điều này làm cho đám bạn bắt đầu hoảng sợ, kéo lấy Cố Gia Vũ mở miệng ngăn cản: “Cố Gia Vũ, tao thấy mày nên bỏ đi”
Cố Gia Vũ không phục nói: “Dựa vào cái gì?”
Thằng bạn thật cẩn thận nhìn Cố Minh Âm, thấp giọng nói ra sầu lo tận đáy lòng: “Mày nhìn cô ta đã tính trước, cảm giác bên trong này có quỷ. Cô ta không phải đang lừa mày đấy chứ…” Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có lý, người bình thường nào có loại tự tin như thế cùng người khác đánh cược, nếu nói bên trong không có cái gì mờ ám hắn không tin.
Cố Gia Vũ sớm đã bị xúc động lừa gạt tâm trí, nào còn có thể nghe thấy khuyên bảo.
Ở trong mắt hắn thua Cố Minh Âm là một việc mười phần đáng xấu hổ, có câu không tranh bánh bao tranh khẩu khí, hắn cũng không tin con nhóc này có mắt nhìn xuyên thấu, có thể cách vỏ bao nhìn thấy bên trong có thẻ trúng thưởng.
“Đừng lề mề, lấy nhanh lên.” Cố Gia Vũ không kiên nhẫn thúc giục.
Người đâu lại vội vàng cho cô tiền, cũng thật hiếm lạ.
Cố Minh Âm cầm lấy gói mì ở chính giữa làm bộ làm tịch lung lắc lắc vài cái, lắc đầu lại đổi mặt lấy một cái túi khác. Cô dùng tay mở ra, chỉ lấy cái thẻ cào trúng thưởng mỏng dính ở bên trong.
Sống lưng Cố Gia Vũ khẩn trương đến căng chặt.
Dựa theo logic bình thường mà nói, người bình thường tuyệt đối sẽ không thể chạm đến cơ hội trúng thưởng lần thứ hai, nhưng mà… không hiểu sao hắn có chút hoảng sợ.
Cố Minh Âm bình tĩnh cạo thẻ, đem thẻ giơ lên cho hắn nhìn, giọng nói bình tĩnh: ” Trúng.”
【 Thẻ đổi thưởng năm nhân dân tệ 】
Năm chữ này rõ ràng đang giễu cợt hắn.
Cố Gia Vũ không cam lòng lấy mấy gói mì toàn bộ bóc ra, dưới ánh mắt của bà chủ, từng cái từng cái cào ra.
【 Chúc bạn may mắn lần sau】
【 Chúc bạn may mắn lần sau 】
【 Chúc bạn may mắn lần sau】
Toàn bộ đều là “chúc bạn may mắn lần sau”.
Dm!
Có quỷ à!
Cố Gia Vũ không phục chất vấn bà chủ: “Có phải bà giúp nó mà động tay chân?”
Bà chủ rất là oan uổng: “Bạn học đây là cậu sai rồi nha, bao bì đều đóng gói chặt như thế, tôi cũng không có Thiên Lý Nhãn làm sao mà động tay động chân? Bà già này còn muốn mở tiệm làm ăn đấy, cậu nhanh chóng trả tiền thanh toán, đừng chắn đường người khác mua đồ nữa.” Nói xong chủ tiệm đem mười đồng tiền đưa cho Minh Âm.
Cố Gia Vũ buồn bực không vui thanh toán tiền, ba người một trước một sau đi ra quầy bán quà vặt.
“Cố Gia Vũ, anh trực tiếp đưa một ngàn năm đổi thành tiền mặt cho tôi đi.” Đại lừa đảo Cố Minh Âm tâm tình rất tốt, ngay cả cái mặt hống hách kia hiện tại nhìn trông cũng thuận mắt không ít.
Cố Gia Vũ đen mặt sờ sờ túi tiền: “Trên người tao không mang tiền mặt, mày cho cái mã, tao quét cho mày.”
Cố Minh Âm: “Tôi nhớ ra là điện thoại di động không có liên kết với tài khoản ngân hàng, thế nên không thể quét số tiền lớn, anh trực tiếp đưa tôi đi.”
Cố Gia Vũ khó chịu vò loạn một đầu tóc xoăn, “Vậy đợi đến buổi tối tao đến ký túc xá của mày rồi đưa.”
“Ồ.” Cố Minh Âm cầm cái bút bi trong tập vở ra, từ cuốn cuối cùng xé ra một tờ giấy trắng: “Vậy anh viết cái giấy nợ.”
“????”
“Cố Minh Âm mày có điên không?! Số tiền bé tí như thế lão tử còn lừa mày được chắc?!” Cố Gia Vũ cảm giác mình bị nhục nhã, hắn hoàn toàn chẳng thèm để mắt đến một hai ngàn kia, cô ngược lại thì hay rồi, lại cho rằng hắn muốn quỵt nợ!
Cố Minh Âm bất vi sở động*, “Anh đừng có một câu lão tử hai câu lại lão tử, cẩn thận lão tử nhà anh nghe được lại đến xiên anh.” Cô đói bụng đến phát hoảng rồi, xoa xoa cái bụng trống không, “Nếu không gạt tôi thì anh viết cái giấy nợ có làm sao?”
*bất vi sở động: ý chỉ không lay chuyển ý định.
Cố Gia Vũ trong lòng nghẹn khuất cũng không biết làm sao phản bác, đoạt lấy giấy bút, không tình nguyện viết giấy nợ, cuối cùng nghênh ngang mà đi.
Hệ thống: [ Ký chủ thật lợi hại! ]
Cố Minh Âm cẩn thận cất lại giấy nợ, âm thanh đắc ý: “Mi không hiểu, ta gọi cái này là sử dụng tài nguyên một cách hợp lý.”
Cô quá hiểu loại người bản tính giống Cố Gia Vũ.
Đổi thành người bình thường cũng sẽ không chấp nhận cái loại đánh cược ngây thơ nhàm chán như này. Cố Gia Vũ lại không giống, hắn tự đại kiêu ngạo không ai bì nổi, hơn nữa còn vô cùng chán ghét nàng cô nàng em gái này, lại càng không bằng lòng thua cô, chỉ cần bắt được điểm yếu này, kiếm tiền từ túi của hắn căn bản không thành vấn đề.
Nhiệm vụ khen thưởng mười đồng tiền tài giỏi cái rắm, nếu đã có tên ngốc coi tiền như rác như thế, không lừa mới là não có vấn đề.
Cố Minh Âm hiện tại rất khoái chí.
Có Cố Gia Vũ trợ giúp một ngàn tệ, cô có thể ra ngoài mua nhiều thêm mấy bộ đề thi, còn có thể mua cho chính mình thêm vài món quần áo hằng ngày, nghĩ đến chỗ này, Cố Minh Âm mừng đến cười ra hoa.
“Hệ thống mi nhanh lên, mi bên này còn có nhiệm vụ gì có thể đổi ra tiền, cứ đưa ta nhiều chút.”
Cô thật sự quá thiếu tiền rồi.
Cố Minh Âm mới nhớ tới tháng này còn chưa kịp đi nạp tiền cho phiếu ăn, trước khi đi ra thuận tiện đem toàn bộ mấy gói mì Cố Gia Vũ mở ra mà không lấy mang ra ngoài, vừa vặn có thể làm bữa ăn trưa nay.
Hệ thống: [ Nhiệm vụ hôm nay đều hoàn thành rồi ký chủ. Đương nhiên, ngài có thể sử dụng điểm số để giải khóa trước nội dung cốt truyện chính. ]
Cố Minh Âm lúc đầu cho rằng còn có thể tiếp tục thoải mái cầm đến mười đồng tiền, không nghĩ đến hy vọng nhanh như vậy đã thất bại. Cô cũng không sốt ruột đi giải khóa nội dung cốt truyện, đóng APP rồi chậm rãi gặm mì giòn trên tay.
Mì giòn có chút mặn, ăn hai miếng cổ họng hơi khô.
Cô đang cân nhắc đi đến chỗ máy bán hàng tự động mua một chai nước, liền thấy một cái cánh tay trắng trẻo duỗi tới, bàn tay thon thả, đầu ngón tay xinh đẹp cầm một ly trà sữa đậu đỏ.
Cố Minh Âm làm động tác nuốt, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua bóng cây lấp ló lốm đốm ánh sáng trên đỉnh đầu. Đường cong khuôn mặt hoàn hảo của đối phương khiến Cố Minh Âm dưới đáy lòng sợ hãi than một tiếng “Xinh đẹp”.
“Cám ơn, không cần đâu.”
“Cầm đi mà.” Thẩm Dư Tri mạnh mẽ đem ly trà sữa nhiệt độ bình thường kia nhét vào lòng bàn tay của Cố Minh Âm, ngay sau đó lại ngồi xuống bên cạnh cô.
Một cỗ mùi nước hoa nhẹ nhàng lập tức bay vào khoang mũi của Cố Minh Âm.
“Tớ vừa rồi nghe thấy bọn Cố Gia Vũ nói cậu mua đồ ăn vặt còn trúng được mười tệ?” Thẩm Dư Tri như có điều suy nghĩ nhìn gói to gói nhỏ mì giòn bên cạnh cô, cũng không biết trong đầu lại nghĩ ra chủ ý gì.
Cố Minh Âm khoát tay, giọng nói chẳng hề để ý: “Chẳng qua trời sinh vận khí tốt, không đáng nhắc tới.”
Thẩm Dư Tri cong môi cười, nụ cười phát ra từ nội tâm khiến khuôn mặt có chút mệt mỏi của cô ấy trở nên sinh động hơn nhiều.
“Tớ trời sinh vận khí không tốt nên rất thích người có vận khí tốt.”
“…??”
Lời này quá mức thân thiết, khiến miệng Cố Minh Âm đang nhai đồ ăn cũng quên nuốt.
Cô ngước mặt lên, mắt không chớp nhìn chằm chằm đối phương.
Dưới ánh nhìn chăm chú nóng rực của Cố Minh Âm, Thẩm Dư Tri lấy điện thoại di động mở ra một phần mềm, sau đó đưa tới trước mặt cô, vừa yếu ớt lại có chút chờ mong nhờ vả: “Cậu có thể giúp tớ rút thưởng không?”
Cố Minh Âm cúi đầu nhìn xuống, nháy mắt hít thở không thông.
《 Thiểm Diệu Noãn Noãn 》**
ID: Tiểu Nãi Nhu.
** “Thiểm diệu noãn noãn” tên tiếng anh là “Shining Nikki” tương tự với “Ngôi sao thời trang” bên mình.
An An: Giao diện game Thiểm Diệu Noãn Noãn tớ chụp, game này ngoài đồ đẹp ra còn có BGM siêu hay luôn nha mọi người. Mà tớ lười quá nên cũng không có chơi nhiều... (Hình ảnh bên WordPress á, mà editor lười cop sang)
Đây, đây chính là trò chơi mà tất cả mãnh nam nhất định phải chơi trong truyền thuyết kia sao?!
“Tớ muốn hai cái váy này này, nhưng mà vẫn luôn không rút được.” Đối phương giọng nói bộc lộ vài phần ủy khuất nhỏ.
Hai cái váy nhỏ đặt trong trò chơi kim quang lấp lánh, cho dù Cố Minh Âm không chơi qua cái game này, cũng biết đây là SSR.
Tuy rằng Cố Minh Âm luôn tự tin vào nữ thần may mắn của mình, cũng không dám tùy tiện giúp người khác rút thưởng, nếu rút được đương nhiên tốt nhưng rút không được thì phiền toái liền lớn.
Cô lắc đầu, lời nói hàm súc lại không dứt khoát cự tuyệt: “Tôi nghĩ hay là thôi đi, thứ phần thưởng này tỉ lệ ra rất thấp.”
Thẩm Dư Tri nhướn mày, nhìn cô và nói: “Vậy hẳn cũng không thấp hơn hai lần trúng vé đổi thưởng liên tiếp nhỉ?”
“…” Không! Đó là bàn tay vàng đấy, không thể quơ đũa cả nắm như thế được!
Hệ thống: [ Kí chủ ngài nhanh lên đi! Nữ phụ đáng yêu như thế mà ngài có thể nhẫn tâm cự tuyệt sao?! ]
Cố Minh Âm từ tận đáy lòng hét lên: [ Đáng yêu cái quỷ, cô ta bản tính thế nào mi không biết sao?! ]
Hệ thống im ỉm không hó hé gì nữa.
Trầm mặc kéo dài, Cố Minh Âm đang trầm tư suy nghĩ làm sao để cự tuyệt thì hai đầu ngón tay từ đâu nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của cô lay qua lay lại.
“Cậu giúp tớ đi mà, làm ơn đấy …” Giọng nói của cô ấy nho nhỏ, âm thanh cũng không có giống nữ sinh khác dịu dàng, lộ ra chút trong trẻo lạnh lùng, giờ phút này ngữ điệu mềm mại kết hợp với giọng nói kia nghe đến lòng người đều khẽ run rẩy.
Đôi mắt đào hoa với đuôi mắt khẽ nhếch vô tội nhìn cô, lông mi hơi run, ánh mắt sạch sẽ ẩm ướt khiến người ta căn bản nói không nên lời cự tuyệt.
Giống như một chú chó nhỏ đáng yêu vô hại.
Cố Minh Âm nuốt nước bọt, “Vậy, vậy để tôi giúp cậu một chút?”
Thẩm Dư Tri lập tức nở nụ cười, “Cám ơn bạn học Cố.”
Cố Minh Âm đưa tay nhận điện thoại, dựa theo thao tác đã hướng dẫn gõ mười lần rút thăm.
Ánh sáng chợt lóe, không có chuyện gì xảy ra cả.
“Không sao đâu, cậu cứ tiếp tục rút đi.”
Cố Minh Âm lại rút mười lần, như cũ… Không có chuyện gì xảy ra.
“Không sao, rút tiếp đi.”
Cô liếc mắt nhìn số kim cương trên màn hình, lại nơm nớp lo sợ mở ra mười lần, lần này có ánh sáng vàng xuất hiện, Cố Minh Âm vô cùng kinh ngạc, chỉ vào tấm thẻ trên màn hình hỏi: “Đây có phải đồ gì tốt không?”
Thẩm Dư Tri quét mắt nhìn thẻ phi phàm kia, không có phủ nhận, gật đầu nói: “Ừ. Đồ cực tốt luôn.” (Beta: Theo như mình tìm hiểu thì trong Thiểm Diệu Noãn Noãn các mức thẻ sẽ chia ra như: Lấp lánh > phi phàm > hiếm có)
Cố Minh Âm nhẹ nhàng thở ra.
Nếu là hôm nay không rút cho tiểu độc ác mấy cái đồ vật, thì thật không có cách nào giải thích vận khí tốt như đã nói.
“Hình như hết lượt rồi, hay là chúng ta…” Cố Minh Âm vốn muốn nói hay thôi bỏ đi, kết quả điện thoại nhanh chóng bị Thẩm Dư Tri cầm lấy.
Cô ấy nhanh nhẹn bổ sung ba lần 648 (gói nạp 648 tệ), động tác hào sảng tiêu tiền như nước khiến Cố Minh Âm thê lương âm thầm tặc lưỡi.
“Được rồi, cậu lại rút tiếp đi”
Tiểu ác độc lại đưa điện thoại cho cô.
Cố Minh Âm kiên trì tiếp tục quất xuống, một cái 648, hai cái 648…
Ánh kim ánh vàng thay phiên nhau xuất hiện, chỉ là không có rút được váy nhỏ.
Đang lúc Cố Minh Âm đối với trời sinh vận may của chính mình sinh ra hoài nghi thì một cái váy lấp lánh toả sáng tia chớp xen lẫn trong một đống quần áo bình thường. Đó chính là cái váy tiểu ác độc vẫn muốn!
“Là cái này sao?”
Đôi mắt xinh đẹp kia củaThẩm Dư Tri bỗng sáng lên, cô ấy hình như thật sự rất thích chiếc váy này, nâng di động nhìn thật lâu. Cuối cùng mới cảm động nắm tay Cố Minh Âm nói: “Đúng vậy! bạn học Cố có vận may thật tốt.”
Dáng vẻ cô cười rộ lên rất tươi đẹp, lòng bàn tay cầm lấy tay cô nhiệt độ cũng thật ấm áp.
“…”
Không, này rõ ràng là sức mạnh của đồng tiền, không có chút quan hệ nào với cô!
“Tớ cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào cho tốt nữa, như vậy đi, trưa tớ mời cậu ăn cơm nhé.”
“Hả?”
Thẩm Dư Tri ngại ngùng cười một tiếng, chỉ về phía gói mì giòn chưa ăn xong trong tay cô nói: “Buổi trưa ăn hết cái này cũng không tốt đâu. Hơn nữa tớ cũng chưa ăn cơm trưa nữa, chúng ta có thể đi nhà ăn cùng nhau.”
Cố Minh Âm im lặng.
Cô có loại ảo giác, giống như Thẩm Dư Tri là vì muốn cùng cô ăn cơm cùng nhau mới dùng rút thưởng hộ làm cái cớ.
Không thể nào đi?
Bọn họ hiện tại không hề có chút liên quan, tiểu ác độc vô duyên vô cớ vì sao muốn cùng cô kéo gần quan hệ cơ chứ?
Cố Minh Âm cảm thấy bên trong nhất định có điều gì mờ ám, cô mở APP ra dùng 2 điểm còn thừa giải khóa nội dung cốt truyện, một đoạn văn bản hiện lên trước mắt.
[ Minh Âm thân thể yếu ớt trong lúc nghỉ trưa đi đến nhà ăn, cô đối với phiếu ăn 0 đồng mặt đầy luống cuống. Lúc này, Triệu Mặc Thần cùng một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện tại cửa ra vào, Triệu Mặc Thần đối với cô nàng che chở có thừa, thần sắc ôn nhu kia như đâm thật sâu vào trái tim đang đau đớn của Minh Âm… ]
[ Nội dung cốt truyện lần này có độ khó khăn một ngôi sao, thỉnh kí chủ dưới tình huống không lược bỏ văn bản tiến hành điều chỉnh, xoay chuyển nội dung cốt truyện thành sảng văn.]