Nàng Công Chúa Gỗ Đàn Hương

Chương 18:




18.1
Cô Cavencourt chưa bao giờ cất kỹ giấy biên nhận Nàng công chúa cười vì không cần làm vậy. Nhân viên nhà băng biết cô. Chỉ cô mới có thể lấy bức tượng. Vì thế, một tuần trước chuyến đi theo kế hoạch của cô, Philip chỉ phải đút tờ biên nhận vào giữa đống văn kiện lộn xộn của trang viên mà anh đang sắp xếp thành những chồng ngăn nắp. Cũng giản đơn thế, một lát sau, khi giả vờ lần đầu tìm thấy nó.
"Một thứ giá trị, đây này, thưa cô," anh nói, đưa cho cô mẩu giấy. "Đồ trang sức, tôi dám chắc. Tôi đoán cô định mang nó tới London."
Cô chằm chằm nhìn nó, rồi lại nhìn lên anh. "Ôi, tôi không biết. Anh có nghĩ-" Cô ngừng lại và đỏ mặt.
"Vâng, thưa cô? Cho tôi giúp cô nhé?"
Cô Cavencourt mím môi, nhìn tờ giấy đăm đăm lần nữa, rồi lắc đầu.
Không xáo động, Philip rời khỏi phòng. Cô sẽ gọi anh lại. Cô chỉ sống sót không có anh trong ba ngày trước khi gọi anh trở lại để giúp cuốn sách lần nữa. Trong vòng một tuần, họ trở về với những thói quen cũ – hoặc gần thế. Những hoạt động buổi chiều dằng dặc của họ đã chấm dứt. Khi cô Cavencourt muốn tập thể dục, Padji theo hầu.
Song cô cũng đã quá quen với việc phụ thuộc vào ý kiến của anh quản gia. Cô sẽ gọi anh lại. Nếu không, anh chỉ cần loại phương án A. Phương án B hay C sẽ được tiến hành.
Một giờ sau, anh được gọi tới thư viện. Cô Cavencourt không thể hiểu nổi một ghi chú của anh.
Khi anh ngồi dịch những chỗ đã quá rõ ngay từ đầu, quý cô cất giọng cố tình thờ ơ xem liệu anh có nghe thấy gì về ông Wringle không. Bella mới nhắc tới ông ta sáng nay. Bella, hiển nhiên là khấp khởi mong chờ gặp lại ông ta ở London.
Đó, Philip biết, là bịa đặt. Bella chẳng có việc gì với chuyện đó. Anh biết chính xác cái gì làm bận tâm cô chủ: cô ấy muốn đảm bảo an toàn khi mang bức tượng bên mình.
Anh tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ở London ư? Không phải cô ấy-" Anh dừng lại. "Không phải tôi đã kể với cô?"
"Kể với tôi cái gì?" Tay cô bíu lấy cạnh bàn.
"Trời ơi," anh nói, lắc lắc đầu. "Tôi tin là tôi đã chưa bao giờ kể cho cô. Dù nó ắt hẳn..."
"Kể cho tôi cái gì vậy, anh Brentick?" cô tra hỏi.
"Tôi phải xin cô lượng thứ, thưa cô. Lẽ ra tôi nên nói với cô, nhưng do công việc trong nhà dồn ứ, chắc tôi quên khuấy đi mất. Sau đó, chắc chắn vậy, tôi đoán là tôi đã kể với cô." Anh dừng lại một chút. "Ông Wringle đã bị tóm."
Đôi mắt vàng của cô Cavencourt mở rất to. "Bị tóm?" cô vọng lại. "Bởi ai, vì cái gì?"
"Bởi các sĩ quan cảnh sát phố Bow. Tôi nghe thấy từ đại lý tuyển dụng, ngay ngày đầu tôi gặp ông ta. Hiển nhiên là cả York đang xôn xao về chuyện dó. Ông Forbish hết sức vui mừng khi đích thân theo dõi vụ bắt giữ."
Có vẻ như cô Cavencourt mất bình tĩnh đến mức anh quản gia của cô bị thôi thúc mạnh mẽ là nâng cô khỏi ghế ngồi và mang cô tới nơi an toàn. Vấn đề ở chỗ, anh không thể mang cô tới bất kỳ nơi nào an toàn với anh.
"Nhưng mà thật lạ," cô nói sau một lát. "Ông Wringle làm gì ở York vậy? Tôi nghĩ ông ta làm việc cho một công ty luật danh tiếng ở London."
"Nó có vẻ vậy, thưa cô."
"Mà anh nói anh đã quen ông ta – còn Randall Groves giúp anh kiếm được vị trí đó."
"Tôi dám nói ông Groves không có lý gì mà lại nghi ngờ người đàn ông ấy hơn tôi. Tôi nhận thấy cung cách cư xử của ông Wringle không có gì đáng phàn nàn. Vậy đó, cho đến khi có sự kiện đáng tiếc ở Portmouth."
"Tôi thấy rồi." Ánh mắt hổ phách của cô rơi xuống chiếc bàn. "Anh có biết ông ta bị buộc tội gì không?"
Bằng giọng thật thấp, anh quản gia cho cô biết ông Wringle đã chuyển lậu đồ ăn trộm, trong số nhiều tội trạng nghiêm trọng khác. Quả là choáng váng.
"Ngạc nhiên thật, chắc chắn," cô chậm chạp đáp khi tiêu hóa tin tức và hiểu chính xác cái kết luận Philip định hướng tới, "Bella sẽ thất vọng lắm." Cô ngước lên. "Nhưng mà chúng ta không cần phải kể với cô ấy ngay. Tôi ghét làm cô ấy buồn lúc này, khi mà cô ấy có quá nhiều việc để làm."
"Cô thật là tế nhị, cô à. Tôi chỉ hi vọng không làm cô thất vọng." anh nói, cau mày vẻ quan tâm.
"Ồ, không. Tôi chỉ... ngạc nhiên. Ôi, không hoàn toàn, vì chuyện đó đã giải thích thái độ không thể nào bào chữa nổi của ông ta với anh, anh Brentick à. Người đàn ông đó là một tên vô lại nhẫn tâm. Một khi hắn về nhà, an toàn và khỏe mạnh," cô tức giận nói, "hắn không cần anh nữa. Hắn hẳn đã sợ anh phát hiện ra bản chất của mình. Chắc chắn anh sẽ, bởi vì anh rất thông minh và – mẫn cảm."
Philip phải cụp cái nhìn xuống. Anh ước gì cô không nhìn anh như thế. Đôi mắt vàng thơ ngây của cô nói cho anh quá nhiều. Cô không chỉ tin từng từ, cô tin anh.
Thực sự đáng tiếc. Đầu óc cô nhanh nhạy thông minh là vậy, khi cô lướt qua những mê hồn trận thần thoại và triết học Hin đu. Song mặt khác lại lơ đãng đến buồn, khi đi thấu hiểu anh quản gia xảo trá.
Anh nghe cô bảo sẽ đi York vào ngày kia để lấy "đồ trang sức", vừa lúc anh nghe chính mình gật đầu và bình tĩnh đáp lời. Điều này, rốt cuộc, chính xác là những gì anh đã làm việc quá vất vả để đạt được. Nhưng dường như có một người đàn ông khác bình tĩnh tán thành những mong muốn của cô, trong khi Philip Astonley chỉ muốn lắc và thét vào mặt cô đừng có thành con nhỏ ngốc nghếch cả tin xinh đẹp như thế.
***
18.2
Padji ít khi đi ngủ. Hắn thường dành vài phần đêm vơ vẩn quanh ngôi nhà và phần khác lang thang khắp vùng nông thôn. Khi Philp phát hiện ra cái đêm anh phải nằm trong phòng kín, tên Ấn Độ không theo một thói quen dễ đoán nào. Đôi khi Padji chẳng thèm rời khỏi nhà. Những lần khác hắn biến mất trước lúc nửa đêm và không trở lại tới khi bảnh sáng. Hai lần hắn không xuất hiện mãi tới sau bữa sáng, để mặc bữa ăn cho bá Swanslow cáu kỉnh. Hơn nữa, khi hắn có ra ngoài, chẳng ai chắc chắn liệu hắn núp gần nhà hay lang thang cách xa hàng dặm. Do đó Chim ưng đã tính toán nhiều kế hoạch khác nhau để đối phó với mọi hậu quả.
Vào đêm trước chuyến đi theo kế hoạch tới York, Padji chọn đi lang thang bên ngoài. Hắn quay lại trước lúc bình minh một quãng ngắn và đi tới chốn ngủ, một căn phòng nhỏ ngoài gian bếp. Philip chờ hắn bước vào, rồi lẻn ra khỏi gian bếp.
"Im lặng," anh nói bằng giọng say rượu lè nhè. Anh không cất cao giọng. Tai Padji thính vô cùng. "Chúng ta không cần đánh thức mọi người."
Anh tự trả lời bằng một tiếng phụ nữ khúc khích cười. Tiếng khúc khích của cô Cavencourt, nói chính xác là thế.
Một cuộc nói chuyện ngắn ngủi, đắm say xảy ra sau đó, Chim ưng đóng cả hai vai người hầu và cô chủ ngà ngà say bị dụ dỗ ra khỏi gian bếp và đi xuống sảnh tới phòng anh.
Anh sợ hãi đóng cửa khi nghe thấy tiếng Padji rón rén đuổi theo. Một tay cầm miếng vải ướt, tay kia cầm chiếc chảo nặng trịch, Philip nhảy lên chiếc ghế tựa đã đặt sẵn bên cửa và ép mình vào tường.
Cánh cửa bật mở, Padji lao vào, và Philip choảng chiếc chảo lên sọ tên Ấn Độ. Tên khổng lồ ngã khụy gối, Philip nhanh chóng úp tấm giẻ lên mặt hắn. Padji gục xuống.
Sau đó, Philip kéo thân hình bất động của tên đầu bếp qua chạn bát rồi xuống bậc thang tới hầm rượu.
Anh đặt Padji vào hầm rượu xa nhất, trói hắn lại và nhét giẻ vào mồm. Rồi anh khóa cửa, nhét vài mảnh kim loại vào trong khóa và bắt đầu xếp các thùng tô nô chắn lại.
Xong việc này, anh nhanh chóng đặt vào hàng tá bẫy treo đã chuẩn bị nhiều ngày trước đó. Tên Ấn Độ không thể tỉnh dậy sau vài giờ, và hắn phải mất một khoảng thời gian để cởi trói, rồi phá cửa, nhưng tốt hơn là tạo ra càng nhiều chướng ngại càng tốt. Chỉ một phút cũng sinh chuyện.
Philip trở lại gác trên, khóa cửa hầm rượu, và vội vã xóa sạch dấu vết của vụ việc vừa rồi. Anh kiểm tra chìa khóa và mỉm cười độc ác.
Biết rằng anh có thể cản cô nếu cần thiết, anh đã thuyết phục cô Cavencourt đi sớm. Anh đã gói ghém xong hành lý và chất lên xe vài món đồ của mình. Anh có đủ thời giờ để tắm rửa và cạo râu, thậm chí còn có thời gian để ăn sáng nhàn nhã – nếu như anh còn bụng dạ.
Một tên trộm, một hoàng tử, một con chim ưng... Một lời tiên tri, có lẽ thế. Những lời nói của Padji vọng lại với Amanda khi cô ngồi, phiền muộn lặng lẽ, trong cỗ xe song mã hai bánh, bên cạnh anh quản gia.
Suốt cả ngày cô cảm thấy không an tâm vì chưa nói cho Padji biết kế hoạch của mình. Trong số tất cả mọi người hắn phải được biết cô sắp rút Nàng Công chúa cười. Vấn đề ở chỗ, hắn muốn bảo vệ cô, và nếu Padji theo cô tới York, anh Brentick sẽ không thể. Cô không muốn từ bỏ những giờ phút cuối cùng quý giá này.
Khi họ trở về nhà, Amanda ước gì mình đã không quá mụ mẫm tình cảm như thế. Giấc mơ phiền muộn lại ghé thăm cô đêm qua, làm cô lo lắng khi thức giấc. Cô đã muốn nói chuyện với Padji ít ra là về chuyện đó, nhưng hắn lại đi lang thang nữa. Sáng nay khi cô xuống nhà, cũng chẳng tìm thấy hắn ở đâu.
Để làm tồi tệ hơn những chuyện bực mình lúc trước, người quản gia của cô hôm nay có thái độ rất lạ. Khi cô cố gắng nói chuyện, anh trả lời lơ đãng, hoặc với sự lịch thiệp xa cách của những ngày đầu mới làm việc.
Phần nói chuyện của họ trên đường tới York đã rời rạc lắm rồi. Khi tới đó, anh lanh lợi đưa cô đi khắp từ cửa hàng này sang cửa hiệu khác. Anh nói chuyện về công việc của mình khi cô dừng chân nghỉ, và để cô dùng bữa một mình. Sau đó, cô rút bức tượng ra khỏi nhà băng, và họ đi. Không, ngày hôm nay không trôi qua như cô hi vọng.
Cô liếc anh một cái thật dài. Anh có vẻ rất xanh xao. Những đường mờ mờ khắc nghiệt nơi mắt và miệng tạo cho khuôn mặt anh một vẻ cứng rắn và căng thẳng. Đó không phải là nét cười đùa, trẻ trung của anh bạn chơi hay cợt đùa với cô, hay thậm chí không phải là hình ảnh thú vị, châm biếm của người thư ký đầy năng lực. Anh dường như là một người khác, một người lạ mặt lạnh lùng.
Bất chợt cô phát hiện ra họ đã rời York từ một giờ trước, và còn gần một giờ đi xe nữa là tới nhà, và họ đang đi qua quãng vắng trên một con đường nông thôn ít khi sử dụng.
Thật là ngớ ngẩn, cô la rầy bản thân. Cô biết rõ đây là đường này ngắn hơn đường về Kirkby Glenham. Gương mặt anh Brentick đầy mệt mỏi, tất cả có thế. Cô không có lý do gì mà lo lắng. Cô đã ở cùng anh một mình nhiều lần không kể xiết, cũng như đã ở cùng những chỗ vắng người.
Đó là cái bọc dưới chân khiến cô trở nên lo lắng vô lý – đó, giấc mơ tuyệt vọng, một giấc ngủ đêm tồi tệ, và một lương tâm ma quỷ. Chưa kể đến trường hợp lâm ly về tình yêu không được đáp lại đã từng tước mất năng lực lý trí của cô. Đồ ngốc.
Cô vừa thành công để trấn tĩnh đầu óc thì cỗ xe dừng lại.
"Cô Cavencourt, tôi phải nói chuyện với cô," anh nói.
Sự lo lắng của cô ngay lập tức sống dậy. "Đó khó có thể là lý do dừng xe lại," cô nói. "Trời sắp muộn rồi và tôi đã hứa với bà Gales sẽ về nhà dùng trà. Anh có thể nói chuyện và đánh xe cùng lúc, anh Brentick à."
"Không phải lúc này."
Cô bắn cho anh một cái nhìn lo lắng. Nét mặt anh đã dịu đi phần nào, và anh có vẻ chỉ mệt mỏi, hoặc lo lắng. Trời ơi, cô mới ngớ ngẩn làm sao!
Cô khoanh tay trên đùi. "Thế chuyện gì vậy?"
Anh từ từ quay lại phía cô: "Cô Cavencourt, tôi e mình không thể làm việc cho cô hơn nữa."
Tim cô ớn lạnh và chìm ngập bên trong mặc cho cô tự bảo mình rằng cô đã đoán được điều này. Cô biết một tin báo sẽ tới trong một ngày kia khi cô đang mòn mỏi ở London. Anh sẽ chán thôi. Anh muốn một vị trí nhiều thách thức và yến tiệc hơn. Anh xứng đáng nhận được tốt hơn sự tách biệt tẻ ngắt của Kirkby Glenham. Song cô vẫn không mong chờ một sự đứt đoạn quá sớm như vậy. Cô không thể cất tiếng. Cô gật đầu cứng nhắc.
Một bàn tay đeo găng ấm áp nắm lấy tay cô.
"Nhìn tôi này," anh nói, "Nhìn tôi này, Amanda."
Amanda. Đầu cô ngẩng phắt dậy. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh dữ dội ấy, và tim cô quặn lại trong đau đớn.
"Anh phải đi. Em sẽ biết trong chốc lát. Chết tiệt, anh rất tiếc – nhưng anh không thể. Chỉ là đó không phải bản chất của anh. Khốn kiếp thật." anh gầm gừ.
Anh kéo cô vào trong tay mình và giữ cô lại gần anh hơn, như thể cô sẽ cố bỏ chạy, trong khi tất nhiên cô sẽ không bao giờ. Anh ôm cô một lúc khá lâu khi tay anh dịch chuyển trên lưng và vai cô âu yếm không thương xót. "Anh không phải một quý ông," anh lầm bầm vào trong tóc cô, "và thật là khốn nạn nếu giả vờ, Amanda. Anh luôn luôn muốn em."
Muốn cô. Tay cô ngập ngừng sờ lên áo anh để dừng nơi trái tim, và cô nghiêng vào trong tay anh để nhìn vào đôi mắt đẹp và lo lắng ấy.
"Em cũng muốn anh," cô thầm thì, "Em-"
"Đừng"
"Nhưng em-"
Miệng anh phá sập phần còn lại và những lời cô định nói tan hoàn toàn trong vị nóng bỏng của anh.
Tay cô trượt lên phần len mịn màng trên áo khoác anh, qua chiếc khăn lanh quàng cổ được hồ bột và lên, vòng quanh cổ anh. Cô đã muốn anh quá lâu, đã đợi chờ điều này quá lâu rồi. Miệng anh thâm tím và lưỡi anh sốt sắng tìm kiếm, nhưng cô không sợ. Cô yêu anh. Cô muốn tất cả những gì anh sẽ cho và sẽ vui vẻ cho mọi thứ anh muốn.
Anh cướp lấy miệng cô, một cuộc chinh phục dễ dàng, vì vị của anh, hoang dã và ngọt ngào như chất lỏng nhử mồi chạy khắp huyết quản cô. Cô hạnh phúc đầu hàng trước sự cầm tù ấm áp của thân hình anh, cái bẫy nóng bỏng, cứng rắn của cánh tay anh và sự hành hạ của bàn tay anh. Miệng anh dịch tới cổ cô, nếm và trêu chọc cho tới khi một niềm khoái lạc nhức nhối làm cô rên rỉ. Dưới hai bàn tay tàn phá của anh, thân hình cô hăm hở căng ra vì anh. Hai tay cô lùa trong tóc anh và kéo gương mặt anh lại gần cô. Nữa. Cô muốn nữa.
Thời gian biến mất, và tất cả thế giới, chỉ còn lại hơi nóng và sự khao khát vô cùng. Đen và lấp lánh, nó cuộn lại nóng bỏng quanh họ, một vùng biển sâu thăm thẳm, vô tận. Chỉ có hai linh hồn họ tồn tại. Họ là hoàng tử và công chúa của biển cả tối tăm, như họ đã ở trong giấc mơ. Rất giống giấc mơ. Ngay cả Nàng Công chúa cười, nằm dưới chân cô.
Tim Amanda ớn lạnh, chao đảo điên cuồng, và mắt cô vội mở. Cô giật khỏi miệng anh.
"Không được cử động," anh nói.
Cô bắt đầu cảm thấy thứ gì đó lạnh và cứng ấn vào cổ mình. Kim loại. Một khẩu súng.
18.3
Cô không cử động. Chỉ có cái nhìn cụp xuống... tới cái bọc bên chân. Một tên trộm, một hoàng tử, một con chim ưng. Một lời tiên tri, có lẽ thế. Với tiếng nổ tung chói lòa rõ ràng, cô đã hiểu. Và rồi cô nhận ra mình luôn luôn biết.
"Đồ con hoang bẩn thỉu," cô khẽ nói khi lại ngước lên nhìn vào trong đôi mắt xanh trong của anh. Trong và xanh và giả.
"Anh biết mình là thế không sớm chút nào." Giọng anh căng thẳng, cộc cằn. "Em có cách xuyên thẳng vào vấn đề rất quỷ quái. Vấn đề ở chỗ, em lại mâu thuẫn đến quỷ quái về nó."
"Đồ con heo trộm cắp, đồ trời đánh thánh vật!"
Miệng anh khẽ cong lại. "Em đã gọi anh như thế lúc trước, anh nhớ. Lúc đó anh ước gì có thể thấy nét mặt em. Giờ thì anh ước giá như mình không thể. Anh đã ước một thứ quá vĩ đại, tình yêu, nhưng nó là vô ích." Nòng súng lạnh lẽo rời khỏi cổ cô. "Tốt hơn là em đi xuống đi. Anh e là mình cần sử dụng cỗ xe một lát."
"Tốt hơn là giết tôi đi," cô đáp. "Tiếp đi. Giết tôi đi. Vì một mẩu gỗ. Tôi muốn nhìn anh làm chuyện đó. Tôi muốn mang hình ảnh đó theo mình sang kiếp sau."
Anh thở dài. "Điều đầu tiên, anh là trộm, không phải giết người. Điều thứ hai, em biết là anh sẽ không bao giờ giết em. Dù sao thì anh cũng không phải làm thế. Chỉ cần một cú gõ bằng báng súng là xong – nhưng anh không muốn làm em đau, Amanda."
"Anh đã làm rồi."
"Anh biết," anh khẽ nói. "Xin em xuống đi. Anh không thể đưa tay ra cho em, vì bây giờ anh không thể tin em. Hãy đi xuống đi."
Cô ném cho anh cái nhìn khinh khỉnh, rồi trèo xuống.
Cô để chiếc túi xách trên ghế. Anh tung nó xuống cho cô. Cô để nó rơi xuống đường.
"Amanda."
Cô giữ gương mặt lạnh nhạt và cứng cỏi khi ngước lên nhìn anh. Cổ họng cô đau nhức, nhưng cô sẽ không khóc. Cô sẽ không cho anh một giọt nước mắt.
"Tôi cho rằng anh sẽ được trả rất nhiều tiền," cô nói. "Chắc chắn anh kiếm được. Mạo hiểm cuộc sống của anh đêm đó ở Calcutta chẳng là gì so với việc lao động mệt nhọc mua vui cho tôi suốt năm tháng dài. Chắc anh phải hận tôi vì những rắc rối tôi mang đến cho anh lắm. Cứ nghĩ – tôi đã táo bạo đánh cắp từ Chim ưng huyền thoại."
"Em đã làm rất giỏi, Amanda. Anh sẽ luôn luôn ngưỡng mộ em vì chuyện đó."
"Anh ghét tôi vì điều đó, bởi vì tôi làm cho anh thành thằng ngốc," cô nói. "Điều đó không thể tha thứ được, phải không?"
"Anh đã ngưỡng mộ em, em yêu à. Song một người lại có danh tiếng cần giữ gìn."
"Ồ, tôi hiểu rồi," cô nói rất khẽ. "Chim ưng luôn luôn hoàn thành công việc, bất kể phải trả giá nào. Anh dối trá để khiến tôi tin tưởng anh hoàn toàn. Tôi hiểu điều đó. Nhưng anh đã đạt được điều đó từ rất sớm. Anh làm cho tôi thành một con ngốc trong nhiều ngày – nhiều tuần. Như thế chưa đủ sao? Anh còn phải làm cho tôi yêu anh nữa ư?"
Cô quay lưng lại cỗ xe, lại anh, và nhìn đăm đăm nhạt nhòa vào bãi đồng cỏ phía trước.
Cô nghe tiếng anh lầm bầm chửi thề, nhưng cô không dịch chuyển. Nếu cô dịch chuyển, hay nói thêm một từ nữa, cô sẽ ngã quỵ. Cô sẽ không. Cô sẽ không khóc và cô sẽ không xin.
"Cứ theo con đường bên phải em đó," anh nói. "Khi em đi qua con dốc, em sẽ thấy một ngôi nhà tranh. Nó có người ở. Anh đã kiểm tra rồi. Sẽ có ai đó đưa em về nhà." Một khoảng lặng ngắn ngủi theo sau, khi cô vẫn cứng đờ, không di chuyển.
"Tạm biệt em yêu," những lời cuối cùng tắc nghẹn.
Cô nhắm mắt thật chặt. Đi đi, đồ khốn kiếp.
Cô nghe tiếng ra lệnh cho ngựa cộc lốc, tiếng roi quất nhẹ, tiếng móng ngựa gõ, và tiếng lạch cạch của bánh xe. Cô đợi cho tới khi những âm thanh lịm dần theo khoảng cách. Rồi cô lê thân hình mỏi mệt của mình tới tảng đá gần nhất, ngã xuống và òa lên khóc.
Cô vẫn còn nức nở khóc như điên như dại khi Padji phi ngựa tới một tiếng sau đó, mang theo một con ngựa nữa. Hắn xuống ngựa, buộc chúng vào cột và vội vã lại phía cô.
Khi nhận ra sự xuất hiện của hắn, tiếng nức nở của Amanda yếu dần thành tiếng nấc ngạc nhiên. Hắn đã bỏ bộ trang phục truyền thống Ấn Độ và thay vào đó là bộ đồ người giữ ngựa. Trong bộ đồ người coi ngựa, hắn có vẻ to lớn và đáng sợ hơn bao giờ hết. Hoặc có lẽ vì vẻ cau có đen tối trên khuôn mặt tròn xoe của hắn.
Hắn thả một bọc quần áo lên lòng cô. "Tới mấy cái bụi cây rồi thay đồ nhanh lên," hắn nói. "Chúng ta không còn thời gian nữa."
Sững sờ, cô cầm lấy mớ quần áo. "Đây là quần áo con trai," cô nói.
"Con ngựa của cô mang yên cương của đàn ông, nên chúng ta sẽ đi nhanh hơn," hắn sốt sắng nói. "À, cô chủ, đừng làm chậm chạp bằng những câu hỏi ngu ngốc. Tôi có thể tự mình đuổi theo thằng ôn đó, vì tôi biết nó sẽ đi đường nào. Nhưng tôi sợ nó làm hại cô. Tim tôi vui mừng khi thấy cô an toàn. Giờ cô phải lấy hết can đảm và làm điều này một lần, như Padji ra lệnh, hoặc là Nàng công chúa cười sẽ vĩnh viễn mất khỏi tay ta."
Mặc dù Amanda ngoan ngoãn đứng lên, sự lẻ loi hồi nào lại xâm chiếm cô. Cô lắc đầu. "Để đó đi. Bức tượng gây đủ hại rồi. Tôi bắt đầu tin rằng nó bị lời nguyền. Nó làm tất cả chúng ta phát điên."
Padji khoanh tay lại trên bờ ngực rộng. "Có phải con gái của Sư tử cái vĩ đại không đây?" hắn mắng mỏ. "Một nữ thần thế này mà lại nói rất tầm thường, bằng lòng chịu đựng yếu đuối và bất lực như những người đàn bà khác sao?"
"Tôi không phải con gái bà ấy, và tôi chắc chắn không phải nữ thần. Tôi giống y những người đàn bà khác. Tôi để một tên đàn ông khống chế đầu óc, trái tim và-"
"Ô hay, hắn chỉ là một thằng đẹp mã đã phản bội cô, giống như ông chủ hắn đã phản bội Rani vĩ đại. Bà ấy đã khóc than, giống như cô bây giờ, nhưng bà ấy đòi giá cho mình. Cô vẫn tiếp tục yên lặng ư, ôi cô chủ vàng của tôi, khi cô hoàn toàn có thể trả thù cho cả bà ấy và chính cô nữa?"
"Anh bị mất trí à?" Amanda kêu lên. "Đó chỉ là một hình gỗ đẽo và hận thù không được coi là phương pháp thích đáng. Tôi không muốn trả thù. Tôi cũng không còn muốn Nàng công chúa cười nữa. Tôi chỉ muốn về nhà."
"Tốt thôi, cô chủ. Padji sẽ tự lo chuyện đó." Hắn quay người và bước về phía con ngựa.
"Không!"
"Cô không thể ngăn tôi, cô chủ à," hắn ngoan cố nói. "Padji có mối thù riêng phải trả. Đã hai lần rồi thằng ôn dịch - một gã đàn ông chỉ nhỏ bằng nửa tôi – lừa tôi, làm nhục tôi. Một lần hắn sử dụng tín hiệu của bà chủ tôi. Lần này chính là giọng nói của cô kính yêu. Hỗn dược của riêng tôi – một bí mật đáng giá bằng mười lần gia tài của hoàng tử – hắn đánh cắp và dùng nó gây mê tôi. Với những sỉ nhục này, hắn sẽ phải trả giá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.