Nàng Công Chúa Thỏ Của Tay Thợ Săn Xoàng

Chương 12:




Lâm Uyển Âm không nói thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi trong xe, hơi hếch mặt, nhìn các bảng hiệu bên đường.
Tháo Niễn Tử vừa đánh xe vừa nhìn trộm nàng, thấy vẻ mặt nàng hơi lạc lõng thì bắt đầu cảm thấy hối hận. Mới nãy sao lại đùa với nàng làm gì, cứ mua luôn không được sao? Cũng đâu phải không nỡ lấy tiền mua đĩa cho nàng, mà đĩa cũng không phải đồ chơi cho một mình nàng, còn là đồ dùng chung về sau cho hai người họ.
Thật ra, chỉ là vì hắn muốn nghe nàng ngọt ngào gọi "tướng công" một lần nữa. Ban nãy hắn không nghe rõ, cũng chưa nghe đủ.
Ôi chao! Không thể hấp tấp được, đã vô ý lại còn lanh miệng. Thợ săn còn đang thầm ảo não thì chợt thấy A Âm vẫn luôn trầm mặc nãy giờ vội vỗ xe ngựa một cái: "Dừng xe, mau dừng xe."
Tháo Niễn Tử vội vàng ghìm chặt ngựa, chỉ thấy A Âm nhảy xuống thoăn thoắt, xách váy lên chạy nhanh đến đến chỗ mới phát ra tiếng đàn như người tri âm: "Chưởng quỹ, tiếng đàn ban nãy phát ra từ chỗ của ông sao?"
Chưởng quỹ là một ông lão râu tóc bạc phơ, cười ha hả đi đến: "Cô nương nói tiếng đàn nào cơ? Ở chỗ ta nhiều đàn làm, nhưng chẳng có mấy cái được dùng đến."
Lâm Uyển Âm quay lại quan sát xung quanh đôi chốc rồi nghiêng tai lắng nghe, rốt cuộc cũng không nghe rõ giai điệu ban nãy. Ngay khi nàng đang buồn bực thì thấy thợ săn đuổi theo vào: "A Âm, ngươi muốn mua đàn à?"
"Không mua, ta chỉ nhìn xem thôi." A Âm tiện tay sờ và một chiếc đàn bảy dây, đi vào trong mấy bước lại quan sát các loại đàn khác trên bàn, bỗng nhiên bật ra tiếng: "Dây đàn tốt quá!"
Chưởng quỹ vuốt râu khẽ gật đầu, tấm tắc: "Cô nương là ngươi trong nghề phải không? Đây là đàn ngọc dùng thủ pháp Bá Nha để bện dây, bây giờ người biết tay nghề này không được mấy ai."
Bàn tay trắng nõn của Lâm Uyển Âm khẽ vuốt lên cung ti thứ tám mươi mốt của chiếc đàn ngọc, lại khảy nhẹ thử lên cung thương dây thứ bảy mươi chín, cười vui vẻ, nói: "Ta vẫn luôn muốn tìm một chiếc đàn chế tác cổ như thế này, đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu. Cây đàn này bao nhiêu tiền?"
"Không đắt, ba mươi lượng."
A Âm gật đầu tán đồng: "Đúng thật là không hề đắt, đàn tốt như thế mà chỉ có ba mươi lượng. Tố Cầm..."
Nàng quay lại định bảo nha hoàn trả tiền, nhưng quay lại thì không thấy nha hoàn của mình đâu, chỉ có một tay thợ săn cao to khôi ngô là Tháo Niễn Tử. Giờ khắc này, Lâm Uyển Âm hận mình không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Mình đã không còn là đại tiểu thư cẩm y ngọc thực để mà tiêu ba mươi lượng không buồn chớp mắt nữa rồi. Bây giờ nàng là một người phụ nữ nông thôn thêu một cặp áo gối mới kiếm được tám mươi văn tiền.
Cảm giác chua xót xộc lên đầu, nàng cắn môi bước nhanh ra ngoài, ngồi trên xe ngựa cúi đầu thật thấp, không đi xem đàn thêm nữa.
Tháo Niễn Tử thấy bước chân lảo đảo của nàng, lòng đau như cắt, khẽ giọng nói với chưởng quý: "Giữ đàn này cho ta, buổi chợ sau ta sẽ đến mua."
Lão chưởng quỹ chậm rãi lắc đầu: "Tiểu nương tử này không tầm thường, ngươi có nuôi được không đây?"
"Ai bảo ông đây nuôi không nổi? Giữ lại cho ông đi."
Tháo Niễn Tử gầm khẽ một tiếng, nhanh chân đi ra ngoài đánh xe ngựa rời khỏi thành. Đến con đường ruộng ngoài thành, hắn quay đầu nhìn cô nương bên cạnh, dịu dàng gọi: "A Âm, là ta không tốt, để ngươi tủi thân rồi."
Lâm Uyển Âm kinh ngạc quay đầu lại, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía người đàn ông đàn hoàng chất phác. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên họ nghiêm túc nhìn đối phương. A Âm giật mình phát hiện trong đôi mắt hắn ngoài sự chân thành ra, hình như còn có cảm xúc đớn lòng.
A Âm cúi đầu xuống, không dám đối diện thẳng với nó: "Là lỗi của ta, ta đã quá yếu ớt, luôn nghĩ là mình vẫn còn đang sống trong phủ Thái Thú. Ta phải nhanh chóng làm quen với cuộc sống này mới được, nhưng thói quen bao nhiêu năm nay của ta không phải nói đổi là đổi ngay được. Cảm ơn ngươi đã rộng lòng tha thứ cho ta."
"A Âm..." Hắn kích động nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng: "Sau này nơi đây chính là nhà của nàng, nàng muốn thế nào được thế ấy. Ta biết nàng là muội muội của Thái Thú Thanh Châu, là đại tiểu thư của Lâm gia, theo một tên thô kệch như ta thật sự khiến nàng chịu khổ rồi. Nhưng mà, tên thô kệch cũng có ưu điểm của mình, từ từ rồi nàng sẽ biết thôi."
Lâm Uyển Âm lại lần nữa kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Ngươi đã sớm biết ta là ai?"
Tháo Niễn Tử gãi đầu, thầm cân nhắc một chút, cảm thấy bây giờ chưa phải lúc nói thẳng ra nên đành tránh nặng tìm nhẹ: "Đêm đầu tiên đó, lúc ngươi nói linh tinh."
"Vậy ta còn nói gì khác nữa không?" A Âm hồi hộp hỏi.
Chẳng lẽ cô nàng này còn giấu bí mật gì khác? Thợ săn buồn bực, một thiên kim đại tiểu thư được nuôi ở hậu trạch, cũng chẳng thể tham gia được chuyện quốc gia đại sự gì thì nàng lo lắng như thế làm chi: "Ngươi còn nhắc đến một người, chính là Minh Hạo mà ngươi nói hôm qua."
A Âm kinh ngạc chớp mắt mấy cái, chính bản thân cũng không thể ngờ được, lẩm bà lẩm bẩm: "Ta nhắc đến Minh Hạo sao? Sao lại thế được?"
Thành công trong việc dời sự chú ý của tiểu nương tử, thợ săn vừa đánh xe, vừa âm thầm cười trộm.
Lúc hai người về đến nhà đã là buổi hoàng hôn, Lâm Uyển Âm đã để chuyện chiếc đàn ngọc đáng xấu hổ kia ra sau đầu. Lần này đã mua đủ gia vị rồi, nàng xắn tay áo lên, định bộc lộ tài năng một cách đàng hoàng.
Miếng thịt hôm qua giữ lại cũng chưa hề hư, nàng bảo thợ săn đi sang vườn rau bên cạnh hái thật nhiều rau mang về, còn mình thì thái thịt, ướp gia vị, bận bịu túi bụi.
"Ngươi bóc vỏ hành giúp ta đi."
"Được."
"Lửa sắp xộc lên rồi, ngươi lấp bớt giúp ta với."
"Được."
Nhìn tiểu nương tử bận rộn tới lui trong phòng bếp, thợ săn thật sự thỏa mãn. Người mình thích đang ở ngay trước mặt, làm bữa tối cho cả hai, đây là chuyện khiến người ta vui đến độ nào chứ. Dù bị nàng sai khiến xoay mòng mòng, nhưng hắn cũng vui lòng chấp nhận.
Lâm Uyển Âm làm cả thảy bốn món ăn, một đĩa rau càng cua trộn, một đĩa thịt chiên giòn xốt chua ngọt, một đĩa cà tím xuyên hương, một nồi thịt hầm thật to. Nàng rửa sạch bốn cái đĩa sứ mới mua, bày từng món thích hợp lên đĩa rồi mang đến bàn trong sân. Trông thấy đĩa còn trống bên rìa, nàng đi đến chỗ rào sân, hái một đóa hoa màu xanh lam không biết tên nào đó ở ven đường, bày bên cạnh một miếng cà tím khứa. Rồi nàng hái thêm hai ba chiếc lá trúc xanh, bày cạnh món thịt chiên giòn xốt chua ngọt có màu đỏ, tạo nên một hình thù đẹp.
Thợ săn ở phía sau nàng quan sát, thèm suýt chảy nước miếng rồi: "A Âm, ăn được chưa?"
"Được rồi, ngươi có thể đi mời khách." A Âm bẻ khớp tay, có vẻ hài lòng với thành phẩm của mình."
"Khách nào? Mời ai cơ? Chẳng phải chỉ có mỗi hai ta ăn tối thôi sao?" Tháo Niễn Tử không chịu cất bước.
"Chẳng phải hôm qua ngươi đã bảo mời cô bé nhà hàng xóm sang dùng cơm sao? Bây giờ ta nấu xong rồi, ngươi đi mời được rồi đó."
Nhưng thợ săn đảo mắt, không muốn đi: "Cơm tối ngon thế này, chúng ta cứ ăn thật nhiều, sao lại phải gọi người ngoài?"
"Ngươi mai đi đi." A Âm vội đến mức giậm mạnh chân: "Nếu không người ta sẽ hiểu lầm ta keo kiệt, lát nữa sang trễ quá thì đồ ăn sẽ chẳng ra làm sao đâu."
"Được rồi được rồi, ta đi, ta đi là được rồi chứ gì." Thợ săn bất đắc dĩ đi sang nhà sát vách. Ở giữa chỉ có một vườn rau nhỏ mà thôi, chẳng mấy chốc đã đến rồi. "Trụ Tử ca, tẩu tử, Tú Tú ơi?"
Tú Tú đang ngồi xổm trước nhà gặt rau dại, thấy hắn vào thì đứng dậy bảo: "Cha mẹ cháu đang ở ruộng nước, dặn cháu giữ nhà."
"Đừng trông nhà nữa, nhà cháu có cọng lông gì đâu mà còn đòi trông. Chúng ta đi ăn cơm đi, thím cháu nấu thịt xong đang đợi cháu sang ăn đấy." Tháo Niễn Tử vung tay lên, ra hiệu cho Tú Tú ra ngoài.
Hai người vừa đi đến cửa thì thấy vợ chồng Trụ Tử khiêng cuốc về. Tú Tú nhảy cà tưng chạy đến: "Nương, Niễn Tử thúc bảo thím xinh đẹp nấu cơm xong rồi, gọi con về ăn đấy."
Trụ Tử tẩu trừng mắt: "Nói linh tinh, hôm qua người ta rõ ràng không muốn mời con ăn, sao con cứ phải mò sang đấy?"
Tháo Niễn Tử vội vàng chứng minh: "Hôm qua A Âm cảm thấy nấu không ngon, sợ Tú Tú không thích ăn nên bảo hôm nay làm lại ngon hơn, còn bảo ta sang mời Tú Tú. Hai người vừa về chắc chưa nấu cơm đâu, đi thôi, chúng ta cùng đi chứ?"
Đã mời người ta ăn cơm thì không thể chỉ mời con nhà người ta mà không mời người ta được, Tháo Niễn Tử dứt khoát mời cả nhà ba người họ luôn. Bốn người cùng vào sân nhà, đi đến bàn cạnh tán cây ngân hạnh.
Lâm Uyển Âm không ngờ cả nhà ba miệng bọn họ đều đến, tuy hơi không vui nhưng không tỏ vẻ mặt gì, vội vàng tươi cười đón tiếp.
Minh Thiết Trụ nghe nương tử mình kể qua về nương tử của Niễn Tử nhưng chưa gặp, hôm nay được gặp đúng là đẹp ghê gớm. Mà, nàng nấu ăn cũng đẹp đến mức khiến người ta không nỡ ăn.
Trụ Tử tẩu trừng to mắt hơn: "Ôi con mẹ nhà nó chứ, đây là món gì? Sao lại thơm như thế? Ôi chao, đây là rau càng cua mà, ta trộn lẫn lại ra đống cám heo, sao vào tay muội lại đẹp như thế chứ?"
Lâm Uyển Âm bị nàng trêu thì cười khanh khách không ngừng. Những người nông dân này tuy hơi thô tục nhưng cũng rất ngay thẳng, nếu đưa ưu điểm của mình cho họ thấy thì cũng có thể sống hòa hợp.
"Nhà Niễn Tử à, hôm qua đã trách oan muội rồi, tẩu tử xin lỗi muội. Muội là tiểu thư nhà giàu, nhiều tri thức hơn chúng ta, đừng để trong lòng."
Lâm Uyển Âm thấy Trụ Tử tẩu nói những lời này là dành cho mình, nhưng lại không hiểu cái xưng hô mở đầu của nàng là sao. Nàng đảo mắt nghĩ một lúc mới hiểu được. Sau này biệt danh trong thôn của nàng là "nhà Niễn Tử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.