"À, mọi người ngồi đi, ăn cơm thôi, muội đi lấy thêm hai đôi đũa nữa." Vốn không tính vợ chồng Minh Thiết Trụ nên Lâm Uyển Âm chỉ bày ba đôi đũa, bây giờ phải phi vào nhà lấy thêm hai đôi đũa nữa ra.
Nông dân không tinh tế nên chẳng để ý gì, Minh Thiết Trụ lau hai tay vào quần áo, định ngồi xuống lại nhanh chóng chạy ra ngoài: "Nhà ta còn nửa vò rượu đấy, hai ta uống một chung nhé."
Tháo Niễn Tử thấy hắn chạy nhanh đi thì không cản, chỉ bảo Trụ Tử tẩu và Tú Tú ăn cơm đi. Hai người đó nhanh chóng bưng bát cơm, mỗi người gắp ít đồ ăn rồi đi đến cạnh rừng trúc ngồi xổm đấy, bắt đầu ăn.
Khi Lâm Uyển Âm cầm ba đôi đũa ra thì giật mình trông thấy hai mẹ con đang ngồi xổm bên rặng trúc ăn: "Sao hai người không vào bàn mà ăn?"
Trụ Tử tẩu vừa ăn miếng tó, vừa ngẩng đầu giải thích: "Ở Minh Thủy Loan chúng ta, khi đàn ông muốn uống rượu thì đàn bà không thể ngồi bàn ăn cơm. Nào, nhà Niễn Tử, muội cũng mau lấy ít đồ ăn rồi ra ăn với chúng ta."
Lâm Uyển Âm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang thợ săn, chỉ thấy hắn cười ngượng ngùng, nói: "Nàng cứ ngồi ăn cùng bàn với chúng ta đi, không sao đâu. Trụ Tử tẩu, Tú Tú, hai nười cũng đến ăn đi."
Đang nói thì Minh Thiết Trụ ôm một chiếc bình vơi rượu đến, hoan hỉ nói: "Đây là rượu hoa quế mùa thu năm ngoái tẩu tử đệ ngâm đấy, hương vị không thuần lắm nhưng cũng xem như là rượu rồi. Huynh đệ chúng ta bao nhiêu năm không gặp, hôm nay phải uống một chén chứ hả."
"Được, hôm nay trông thấy rượu của huynh, cả gốc ngân hạnh nhà ta nữa, đúng là khiến ta nhớ lại ngày bé, cha ta uống rượu với cha huynh." Nhoáng một cái đã qua biết bao nhiêu năm như thế, nhớ lại quá khứ, cảm xúc của Tháo Niễn Tử cũng chập trùng.
"Trụ Tử ca, đũa của huynh đây." A Âm đợi hắn đổ hai bát rượu ra rồi mới đưa đôi đũa đến.
"À, được." Minh Thiết Trụ vươn tay nhận lấy, lại lau vào quần mình theo thói quen.
Lâm Uyển Âm giật mình trợn to mắt. Hôm nay hắn mới đi từ ruộng nước về, trên cái quần kia toàn là nước bùn. Xem như hắn ngại đũa nhà mình không sạch đi, nhưng cũng không nên lau vào quần chứ, lát nữa hắn thọc đũa vào đĩa chẳng phải sẽ hòa bùn vào thức ăn sao?
Lúc ăn cơm, rất nhiều đàn ông nhà nông có cái tật xấu này, thích cầm đũa lau vào quần một cái, không quan tâm quần của hắn đang bẩn hay sạch. Khi còn bé, Tháo Niễn Tử thấy cha mình làm như thế, bây giờ cũng chẳng thấy có gì sai, mặc dù hắn không có thói quen này nhưng cũng không để ý động tác ấy của Minh Thiết Trụ.
Tháo Niễn Tử cầm đũa định ăn cơm, chỉ thấy tiểu nương tử nhà mình chẳng hiểu sao mới nãy còn yên lặng đứng một bên, lúc này đã cầm lấy đũa, nhanh chóng gắp mấy món ăn bỏ vào bát cơm trắng của mình, xoay người bỏ đi.
Tháo Niễn Tử nhìn theo bóng dáng của nàng, thấy vẻ mặt nàng bình thản, không giống như dáng vẻ hờn dỗi, lúc này mới yên tâm, trong lòng thầm nghĩ: Ồ? Tiểu nương tử hôm nay bị sao thế? Lại nể tình như vậy à?
Lâm Uyển Âm không thể ngồi xổm trên đất ăn cơm, nên dời hai băng ghế từ trong nhà ra, khách khí bảo Trụ Tử tẩu và Tú Tú ngồi. Chỉ tiếc, trong nhà có mỗi hai băng ghế nhỏ, nàng vẫn không có chỗ ngồi. Lẳng lặng nhìn qua ghế nằm của Tháo Niễn Tử. Thôi khỏi nghĩ nữa đi.
Lúc này Trụ Tử tẩu chẳng hiểu sao lại rất tinh tế hiểu lòng người, nàng ta cười toe toét, nói: "Muội ngồi đi, bọn ta quen ngồi xổm rồi, không sao đâu. Muội nấu ăn ngon thật đấy, ta lớn từng này rồi mà chưa từng ăn ngon đến vậy. Món rau càng cua này muội trộn kiểu gì đấy? Sao ta làm thế nào cũng không ra được như thế này?"
Được người ta khen, đương nhiên là A Âm thấy vui. Nàng cười ấm áp, không khách khí với người ta nữa, đưa một băng cho Tú Tú ngồi, còn mình ngồi một băng: "Trụng sơ qua nước nóng trước, rồi hấp, sau đó lấy tương vừng, đường và giấm trộn lại."
Trụ Tử tẩu giật mình: "Ôi, con mẹ nó chứ, trách sao muội nấu lại ngon thế, thì ra lại phí công như vậy. Muội không phải xuống ruộng làm việc, có thời gian làm như thế, còn bọn ta ngâm dưới ruộng cả ngày trời, không có thời gian đâu."
A Âm cười không nói gì. Nàng không muốn tranh luận với những thôn phụ này, vì nó không có ý nghĩa gì cả. Thật ra nàng cảm thấy, việc truy cầu được tận hưởng cuộc sống không ảnh hưởng gì đến thời gian, quan trọng là người có muốn làm hay không thôi.
Tú Tú ăn cơm rất nhanh, kê bát vào miệng, lấy đũa và vào miệng, phồng má lên nhai. Con bé vừa ăn vừa nhìn sang phía thím xinh đẹp. Ôi thím thật là đẹp, còn nấu ăn đẹp, ăn ngon, càng ngày nó càng thích thím này. Thím ăn cơm trông cũng đẹp, ăn từng miếng nhỏ, trông cực kỳ thanh tú.
Bên bàn cơm, hai người đàn ông đang nâng ly cạn chén, nói chuyện cũ: "Niễn Tử à, ta nhớ năm đó đệ mười bốn tuổi thì rời nhà, lúc mười lăm tuổi hình như có về một thời gian nhưng không quay lại nữa. Mấy năm nay đệ làm gì ở bên ngoài vậy? Có phải là đã chịu nhiều khổ cực rồi không?"
Tháo Niễn Tử nhìn cây ngân hạnh quen thuộc nhà mình và căn nhà ba gian mới xây, lại nhìn sang nương tử đang cười yêu kiều, vừa lòng thỏa ý. Bao nhiêu năm nay phải chịu khổ cực thế nào, với hắn cũng chỉ là chuyện cỏn con.
"Không sao, ta là thân trai tráng, chịu chút cực khổ thì có sao đâu? Năm ấy về là để báo bình an cho tỷ tỷ, sau đó ta lại đi ngay."
Minh Thiết Trụ lại nâng chén: "Lại đây, làm một chén, huynh đệ chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, xong lại thành hàng xóm. Bây giờ đi nữa không?"
"Chuyện này..." Tháo Niễn Tử do dự một chút, đột nhiên không biết nên nói mình có đi nữa hay không. Nhưng hắn vừa do dự thì ánh mắt Lâm Uyển Âm đã đưa đến.
Trong lòng cô nương không khỏi thầm nghĩ: Hẳn là hắn còn muốn đi? Nhưng mấy năm qua rốt cuộc là hắn đã làm những gì chứ? Từng hỏi hắn rồi, hắn chỉ bảo cái gì cũng làm, không hỏi ra ngọn ngàng được. Bây giờ thấy hắn do dự thế này, có nghĩa là chuyện bên ngoài vẫn chưa xong. Xem ra, hắn không định ở nhà đến già.
Ăn xong bữa cơm, cả nhà Minh Thiết Trụ đều vui, khen tay nghê của A Âm không dứt miệng, chúc mừng Tháo Niễn Tử đã tìm được một nương tử vừa xinh đẹp vừa giỏi giang liên hồi.
Tháo Niễn Tử biết hôm nay A Âm đã bị liên lụy không ít. Sau khi khách đi, hắn chủ động nhận việc rửa chén.
Lâm Uyển Âm ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn hắn ngồi xổm dưới đất rửa chén: "Ngươi cẩn thận chút đấy, đừng làm vỡ món đồ sứ mới mua."
Thợ săn cười xuề một tiếng: "Không sao đâu, làm vỡ thì mua cho ngươi cái mới."
A Âm thấy dáng vẻ chất phác đàng hoàng của hắn thì chợt phụt cười.
"Nàng cười cái gì?" Thợ săn cười, nhìn sang.
"Cười ngươi chứ gì nữa? Ban nãy trước mặt khách còn tỏ vẻ chủ gia đình các kiểu. Bây giờ họ mà quay lại đây, trông thấy ngươi ngồi đây rửa chén, còn ta ngồi vắt vẻo xem, chắc chắn sẽ không khen ngươi tìm được một cô vợ đảm, mà bảo là ngươi lấy một con mẫu dạ xoa ác độc."
"Ha ha ha..." Tháo Niễn Tử cao giọng cười to, bưng chậu nước vừa rửa bát xong dội ra cửa, lúc về lại nghe sai bảo của A Âm, dùng nước sạch tráng lại một lần, sau đó cả hai mới cùng vào nhà.
Hôm nay đi đường xa như thế, lại tất bật chuẩn bị nhiều món ăn như vậy A Âm đổ mồ hôi cả người. Nàng muốn tắm nước nóng nên lấy cho Tháo Niễn Tử một bộ quần áo sạch, bảo hắn đi Minh Đầm tắm.
Thợ săn hôm nay có chút men sau, mượn rượu, vươn tay nhéo khuôn mặt trắng nõn của A Âm: "Bao giờ mới cho ta tắm với nàng đây?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt như ngọc của A Âm hơi đỏ lên: "Ngươi đấy, mới uống chút rượu sao lại không đàng hoàng như thế chứ? Mau đi tắm đi, cẩn thận đừng để chết đuối."
Thợ săn cười ha hả, trước khi đi còn vứt cho nàng một ánh mắt bỏng rát: "Tạm tha cho nàng mấy ngày, sẽ sớm có đêm ông đây xử đẹp nàng."
Tắm rửa xong, hai người đều thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Mùi rượu nhàn nhạt trên người thợ săn đã không còn, cả người tản ra hương suối mát lành. Hắn nằm dài trên giường trước, nói với tiểu nương tử đang ngồi trên ghế thêu thùa: "Đừng thêu nữa, mau đi ngủ đi, ngày mai rồi lại thêu sau. Nàng thêu cái đó cũng chẳng được bao nhiêu tiền. Hai ngày nữa ta vào núi sâu săn thêm nhiều thứ về bán là đủ cho chúng ta tiêu xài, một mình nàng ở nhà có sợ không?"
A Âm dùng tấm vải xanh mới mua may lại thành hai chiếc màn thật dài. Nàng bắc ghế lên, buộc một đầu vào cửa sổ, căng vải ra, cởi giày lên giường nhưng không nằm xuống mà ngửa đầu nhìn nóc phòng không với tới nổi, khẩn cầu thợ săn: "Ngươi có thể giúp ta mắc rèm vải này lên xà nhà không?"
Đôi mắt thợ săn lạnh đi, ngồi bật dậy: "Nàng có ý gì? Mua tấm vải xanh này không phải để may đồ cho ta sao? Làm cái màn ngăn này làm gì?"
Nhìn chỗ nàng định treo, nghiễm nhiên là định ngăn giữa chỗ hai người nằm.
A Âm đoán được hắn sẽ tức giận, nhưng nàng cũng biết hôm nay tâm trạng thợ săn tốt, nịnh hắn vài câu là hắn đồng ý thôi. Mà nàng đã cân nhắc cẩn thận rồi, chiếc màn này với nàng cực kỳ quan trọng, có nó, chắc chắn có thể giúp nàng được bảo vệ tối đa.
"Niễn Tử ca, ta biết ngươi là người tốt. Chuyện ngươi đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được. Ta treo màn, không có nghĩa là không tin ngươi, mà là do ta ngủ không ngon giấc, thật sự ngủ không ngon. Ta không quen ngủ cùng giường với người khác, trước khi ta toàn ngủ một mình." A Âm rũ mắt xuống, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân.
"Không phải dùng chiêu này với ông đây, giả vờ đáng thương thì có gì hay? Thật ra ngươi đúng là lắm trò đấy! Ta còn tưởng tấm vải này... là để ngươi may xiêm y cho ta, còn muốn đi săn nhiều hơn để đền đáp ngươi..." Thợ săn nói không nổi nữa, tức đến mức thở hồng hộc.