Nàng Công Chúa Thỏ Của Tay Thợ Săn Xoàng

Chương 17:




Thợ săn lớn ôm một cái hộp đàn tinh xảo đi ra rất nhanh. Lâm Uyển Âm thấy mặt mũi hắn tràn đầy hớn hở và nụ cười ấm áp, dịu dàng nhìn mình: Có lẽ đây chính là cây đàn ngọc mình vừa ý lúc trước.
Lại cúi đầu nhìn túi tiền của hắn, quả nhiên, túi tiền lớn vốn căng phồng bây giờ đã xẹp đi.
"Ngươi mua đàn?" A Âm không định hỏi thẳng có phải mua cây đàn này cho mình không nên hỏi lờ mờ một câu.
"Ừ, mua đàn." Hắn đáp một câu đầy thoải mái nhưng vẫn không thể nào cởi bỏ sự nghi ngờ trong lòng nàng.
Thôi, không hỏi nữa, chuyện của người ta có liên quan gì tới mình chứ? Người ta cam tâm tình nguyện mua thì mua thôi, ai quy định nông dân không thể đánh đàn chứ.
Hai người lên xe ngựa, đi tiếp. Vừa rồi đã ăn cơm trưa ở một tiểu điếm bán nước bán bánh bao chiêu, tuy mặt tiền cửa hàng tầm thường nhưng rất sạch sẽ, mùi vị vô cùng ngon. A Âm ăn rất no, lúc này bị ánh nắng mặt trời sau giờ ngọ chiếu vào nên hơi mệt rã rời.
Cơ thể mềm mại của cô nương từ từ nghiêng đi, Tháo Niễn Tử lặng lẽ chạm vào nàng để vừa hay nàng tựa trên vai mình nghỉ ngơi.
Đường nhỏ nông thôn không bằng phẳng lắm, tuy hắn đã chọn con đường đẹp nhất để đi nhưng vẫn hơi xóc nảy. Xem ra A Âm rất buồn ngủ, tựa vào vai hắn ngủ luôn. Tuy vai hắn dày rộng, đủ để gánh chịu trọng lượng cơ thể nàng nhưng hắn vẫn sợ vấp dọc đường, quăng nàng té xuống.
Vậy nên thợ săn lớn lặng lẽ giơ tay ra, ôm trên eo nhỏ của A Âm, lực độ không lỏng không chặt, ôm nàng bên cạnh, bảo đảm nàng không bỗng nhiên ngã sấp xuống.
Đi hơn ba mươi dặm đường, Lâm Uyển Âm vẫn ngủ. Tháo Niễn Tử không nỡ đánh thức nàng nhưng không thể đưa một nương tử đang ngủ đi gặp tỷ tỷ, không thể không khe khẽ kêu một tiếng: "A Âm dậy đi, tới rồi."
Lâm Uyển Âm cau mày, từ từ mở mắt ra, thấy hắn đang ngoảnh sang, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình mới phát hiện mình tựa vào vai hắn ngủ.
"Ta... Tối qua ta ngủ không ngon cho nên..."
"Là vì lo cho ta nên mới không ngủ ngon à?" Thợ săn lớn cười nói.
Bị người ta nói trúng nỗi lòng, mặt A Âm đỏ lên: "Không phải đâu, người ta thêu cả đêm nên mới ngủ không ngon."
Chút mất mát thoáng qua mặt thợ săn, chẳng qua vốn hắn cũng không dám nghĩ A Âm sẽ ngủ không được vì nhớ hắn, chỉ ôm chút lòng hy vọng thôi. Hỏi một câu như thế, lúc này ngay cả chút may mắn cũng không có.
Đỡ thiếu nữ xinh đẹp vừa tỉnh ngủ xuống xe, thợ săn lớn bước lên gõ cửa nhà tỷ tỷ: "Mở cửa, mở cửa nào, ta là Niễn Tử."
A Âm ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt là một căn nhà ba gian cũ nát thấp bé bằng gạch vuông, hai cánh cửa gỗ không lớn, cũng vô cùng cũ rách yếu ớt. Xem ra chiếc xe ngựa này không đi vào viện, có thể thấy rõ hẳn điều kiện nhà tỷ tỷ hắn không tốt lắm.
"Tới đây." Giọng một cô nương truyền ra từ trong viện, hai cánh cửa mở ra rất nhanh, một cô nương mười ba mười bốn tuổi đi ra. Mặt nàng ta hơi đen, gầy tong teo, là khuôn mặt cô nương bình thường không thể bình thường hơn ở nông thôn, thấy Tháo Niễn Tử, cô nương kia cười khẽ: "Cậu, cậu tới rồi ạ."
Bà cụ ngồi góc nhà chà sợi dây thừng vài cái cũng nhìn sang theo tiếng nói, một người trong số đó cong cái eo, từ từ đi tới: "Đại Nha, ai tới đấy?"
Bà cụ không đặt dây thừng nhỏ trong tay xuống, vừa ngoảnh sang nhìn: "Sáng nay mẹ con dẫn Nhị Nha lén lén lút lút đi rồi. Bà gọi nó một tiếng, chúng cũng không dừng chân lại, nói là lên huyện đi chợ. Bà thấy chắc chắn là đi tới chỗ cậu con rồi. Không phải nó ra ngoài kiếm tiền à? Sao lại về rồi?"
Từ mấy ngày trước, bà cụ đã nghe nói cậu nhỏ của con trai thứ ba đã về, trong lòng nghĩ hiều hơn. Với tính tình con mình trước kia thì có lẽ lúc bán con trai, tỷ nó đã lén lấy đồ về cho nó ăn. Bây giờ tính toán tuổi tác thì hẳn đã hơn hai mươi, đang tới lúc cưới vợ, tỷ hắn lại không chuyển hết đồ nhà mình sang để trợ cấp cho huynh đệ hắn à.
Tháo Niễn Tử trầm mặt, bàn tay đặt trên nắm cửa siết lại, đi tới trước mặt bà cụ như một pho tượng bằng sắt lớn: "Bác gái, con về rồi, đúng là cũng có tiền, sau này bác đừng lo tỷ con trợ cấp cho con nữa. Sau này con sẽ cho tỷ ấy tiền tiêu, muốn đi chợ thì đi, sao phải lén lén lút lút lên huyện đi chợ. Nếu ai bắt nạt tỷ con, con không đồng ý đâu."
Bà cụ lớn tuổi, mắt đã mờ, vừa rồi cách xa, vốn không nhìn rõ. Tháo Niễn Tử trong ấn tượng của bà ta là một thằng nhóc đen đúa gầy gò, lúc này người trước mặt là một người đàn ông cao to, khiến bà ta giật nảy mình. Bà cụ đi vòng quanh hắn nửa vòng, nhìn cẩn thận mới bình tĩnh lại: "À, con là Đại Niễn à? Đúng là có tiền đồ, cao lớn như thế rồi."
Một bà cụ ở nông thôn, dù là mẹ chồng điêu ngoa, Tháo Niễn Tử cũng không thể làm gì bà ta. Thả hai câu nói độc ác ra, hù dọa bà ta một chút là được rồi. Nếu muốn để tỷ tỷ thực sự có địa vị ở nhà chồng, còn phải dựa vào nói chuyện.
Vậy nên hắn xoay người đi về xe ngựa, lấy ba cuộn vải trên đó đưa vào tay Đại Nha: "Đây là cậu mua cho các con ở huyện, mỗi đứa may một bộ quần áo mới đi."
Bà cụ vừa thấy ba cuộn vải, mắt thẳng lại. Đại Nha cũng cười không khép miệng: "Cậu, con sẽ thành thân sau mùa thu, trong nhà đang cần vải đó. Người tốt quá, vải này thật đẹp."
Bà cụ dụi mắt nhìn, thấy ba cuộn vải có một cuộn màu hồng phấn, một cuộn màu hồng cánh sen, ba cuộn vải bố, hẳn là để con mình dùng. Bà ta lập tức vui mừng hớn hở, khen Tháo Niễn Tử có tiền đồ không ngừng.
Thợ săn lớn hờ hững nói: "Vải này là do mợ con chọn. Nàng có khiếu chọn đồ hơn cậu. A Âm." Tháo Niễn Tử ngoảnh lại, vẫy tay với A Âm đang núp sau con ngựa đen, gọi nàng tới bên cạnh mình: "Đại Nha, đây là mợ con."
Đại Nha trợn to mắt, mặt mũi tràn đầy khó có thể tin: "Mợ xinh đẹp vậy ạ? Mẹ con còn định giới thiệu bé mập đầu thôn Tây cho cậu đấy. Thì ra cậu đã thành thân rồi. Nếu mẹ con mà biết chắc chắn sẽ vui vẻ chết. Mợ."
Một tiếng gọi giòn giã của Đại Nha khiến đại cô nương da mặt mỏng Lâm Uyển Âm lập tức đỏ mặt. Còn là một hoàng hoa khuê nữ đã bị người ta gọi là mợ, nàng thực sự ngại lớn tiếng đáp lại nên khẽ ừ một tiếng, gật đầu với cô bé.
Bà cụ nhà họ Nam quan sát A Âm từ trên xuống dưới một lần, gật đầu liên tục: "Chao ôi, thực sự là vô cùng xinh đẹp. Bà cụ ta sống nhiều năm như thế chưa từng thấy tiểu nương tử xinh xắn như thế, xem ra cậu con thực sự là phát đạt. Tới đây, nhanh vào nhà ngồi uống miếng nước."
A Âm nhìn dáng dấp bà cụ vừa nhổ nước bọt vào lòng bàn tay vừa lau dây thừng, thực sự không muốn vào nhà uống nước nên lặng lẽ giật tay áo Tháo Niễn Tử, ý bảo hắn về nhà.
Thực ra Tháo Niễn Tử muốn gặp tỷ tỷ một lần, để nàng ta gặp A Âm thì đừng hao tâm tổn trí tốn công thu xếp nương tử cho mình. Ngoài A Âm, hắn không muốn cưới người khác. Nhưng tỷ tỷ không có ở nhà, nương tử lại muốn về sớm chút nên hỏi Đại Nha: "Mẹ con đâu? Lát nữa có về không?"
"Đi..." Đại Nha liếc qua bà nội đầy khó xử, há miệng không dám nói, vừa nhìn về phía cậu, dùng tay chỉ về phía vịnh Minh Thủy.
Lúc này thì có gì mà Tháo Niễn Tử không hiểu nữa. Xem ra đúng là tỷ tỷ đi thăm mình nhưng không dám nói với mẹ chồng nên nói là dẫn Nhị Nha lên huyện đi chợ.
"Nếu tỷ tỷ không ở nhà thì chúng ta quay về. Hôm khác lại tới." Tháo Niễn Tử kéo A Âm lên xe ngựa, giơ roi quất ngựa nhanh chóng bỏ đi, để lại hai bà cháu đứng đó, nhìn theo đầy hâm mộ.
Về tới vịnh Minh Thủy, thấy cửa hàng rào ở nhà mở ra, vội vàng đánh xe ngựa vào trong. A Âm thấy một người phụ nữ mặt mũi có vài phần giống Tháo Niễn Tử, vóc người rất gầy gò đang ngồi trên ghế, vá mấy món đồ hôm qua hắn mới giặt.
"Tỷ, tỷ tới rồi." Tháo Niễn Tử nhảy xuống xe ngựa, cười ha ha nghênh đón.
"Ôi, đệ đã về rồi. Tỷ chờ đệ đã lâu. Thằng nhóc thúi này, chạy đi đâu lêu lổng rồi..." Minh Thanh Chi còn chưa dứt lời đã phát hiện tiểu nương tử đi theo sau lưng hắn. Nàng ta hoảng sợ há hốc miệng, không biết nói gì cho phải.
Tháo Niễn Tử ngoảnh lại, giữ chặt tay A Âm: "Tỷ, đây là nương tử của đệ, tên là A Âm."
Minh Thanh Chi ngẩn ra nhìn A Âm, ngơ ngác nói: "Ôi mẹ của con ơi, tỷ không mộng du chứ? Vậy mà Đại Niễn lại tự tìm được nương tử về. Mẹ của con ơi, nhà họ Minh chúng ta có hậu rồi."
Nàng ta hưng phấn ném quần áo và đồ may vá trên ghế, bước lên cướp lấy tay Lâm Uyển Âm từ trong tay đệ đệ, kéo nàng nhìn từ trên xuống dưới, nhìn tới mức A Âm đỏ mặt lên, thật muốn trốn sau lưng thợ săn.
"Tỷ, tiểu nương tử của đệ da mặt mỏng lắm, tỷ đừng nhìn người ta như thế, lát nữa người ta chạy mất thì sao?" Tháo Niễn Tử da mặt dày, kéo tỷ tỷ ra, giải cứu tiểu nương tử.
Minh Thanh Chi vỗ đùi đầy vui vẻ: "Ha ha, thằng nhóc thúi đệ đúng là có phúc, tìm được nương tử xinh xắn như thế. Tỷ còn định giới thiệu cho đệ... Quên đi, không nói nữa, đệ đã có bản lĩnh lớn như thế, sau này đừng luôn nói đùa nữa, chạy cái gì mà chạy, đã là người của đệ còn chạy được?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.