Nàng Gấm Dạy Chồng

Chương 1.2: Nhà ông phú có chuyện rồi!




"A Thanh!"
Tôi reo lên, mỉm cười mà chạy từ nhà ra đến chỗ em.
Cái Thanh - con của ông phú làng tôi. Tuy là tiểu thư đài các, sinh ra đã bên gấm lụa ngọc ngà nhưng lại không vì đấy mà sinh kiêu khinh người. Em thường đến nhà chơi với tôi. Em dễ thương, thân thiện lắm, chính lẽ đó mà tôi quý, quý em nhất trong cái đám đồng trang của làng.
"Chị Gấm"
Thấy tôi, em chạy vội lại, tôi ôm em vào lòng. Thanh ngẩng mặt, tôi thấy khóe mắt em đã ngấn lệ. Lúc ở xa tôi không nhìn rõ, bây giờ cận bên, nhìn thôi mà tự dưng thấy xót.
"Sao, có chuyện gì, nói chị nghe?"
Vừa nói tôi vừa đưa tay lau nước mắt cho em.
Thật chẳng rõ em buồn gì mà khóc, đến đây vẫn chưa thôi. Tôi nghĩ thầm trong đầu, chắc em khóc từ lúc ở nhà đến khi qua đây quá. Mắt em sưng thế cơ mà!
"Hức... Là anh, anh bắt nạt em"
Tôi nghe em nói, đần người một lúc. À hóa ra thế. Chả trách em khóc. Khắp cái làng này còn ai có gan mà chọc em đâu, với cả em là đứa con gái duy nhất trong nhà, được ông bà phú rất mực cưng chiều thì ai mà dám động!
Hóa ra lại là cậu cả ăn chơi khét tiếng báo ông bà đó sao? Chả trách...
"Là anh Hội, anh... anh bắt em lấy chồng, anh nói nhà nợ rồi, không có gì gán, anh bắt em lấy chồng... hức... lấy chồng gán nợ"
Nghe em nói tôi thật muốn cười. Tôi nhìn em, em mười ba, còn ngây thơ lắm, bởi thế mới bị gạt. Tôi thừa biết tuy cậu cả ăn chơi xa đọa, đám cờ bạc nào cậu cũng có, bên người lại không thiếu bóng dáng mấy ả đào sặc sỡ màu sắc tối ngày lượn qua lượn lại lượn muốn sập đất vòi vĩnh đòi tiền cậu nhưng chí ít cậu có chút khôn, chơi cũng không đến mức tán gia bại sản. Ông bà phú còn đủ tiền để nuôi cái Thanh và cho cái thằng báo đời nhà cậu ăn chơi tràn bản họng.
Nhưng mà, quay sang nhìn em tôi thương quá. Xem ra phải dỗ thôi. Thật, đôi lúc cũng thấy mình rảnh, em người ta chớ nào phải em mình mà lúc nào cũng phải quan tâm!
Tôi vuốt mái tóc Thanh rồi nhẹ nhàng nói:"Em đừng có lo, em không phải gả đâu, nhà em còn giàu. Chẳng là cậu Hội nắng quá mới sinh ấm người đi chọc em thôi"
"Không chị ạ... hức..."
Em vừa nấc vừa nói, khuôn mặt lúc này lộ rõ vẻ ấm ức.
"Lần này nợ rồi, nợ thật rồi!"
Thấy em càng nói càng sợ. Tôi thật tình cũng không muốn hỏi. Ai đời chuyện nhà người ta tôi lại xía vô bao giờ. Tôi là tôi chúa ghét mấy người buôn chuyện, hóng chuyện. Nhưng mà khổ nỗi nhìn em ức lắm, chắc muốn có ai nghe tâm sự của em, mà ngặt là em thân có mình tôi, nên tôi cũng ngồi nghe. Tôi thề là tôi chẳng nhiều chuyện tẹo nào!
"Sao, chuyện thế nào?" - tôi hỏi dồn, giục em trả lời nhanh, tôi tò mò lắm.
"Sự là thế này. Sáng nay có anh Phúc bạn anh thường chơi đến nhà em. Anh bảo em đưa đồ của anh Hội mặc thường ngày. Lúc đó em cũng thắc mắc nên trong lúc đợi anh Ngọ đi lấy em mới hỏi. Cái anh kể, lúc anh với anh Hội đi đá gà, đang đá lượt cuối gần thắng rồi, cái xui làm sao có ông kia bị vợ rượt chạy loạn, chạy vô đám đá gà, con gà sợ quá nó chạy, nó bay tùm lum. Anh Hội lại xui, đang đứng chửi, cái bị con gà nhảy loạn nhảy vô mặt, đập cánh mạnh làm lông văng khắp nơi, mà anh thì sợ dơ, hoảng quá cũng không biết trời trăng gì rồi té xuống sông, ướt hết người, mà chưa hết, leo lên được rồi lại ngay cái thằng Hùm, con ông phú làng bên túm áo tẩn một trận cái tội đi ăn chơi với mấy cô đào mà không trả tiền. Tẩn xong còn quăng giấy nợ, bảo phải trả gấp, không thôi là chết với hắn"
Tôi nghe em kể mà không biết phải thế nào. Nghe chuyện có vẻ nghiêm trọng à. Cơ mà tôi nhìn em của bây giờ lạ lắm. Cái con bé khóc nhè lúc nãy đi đâu rồi không biết, em giờ như bà tám mà phiếm chuyện với tôi.
Không biết sao tôi lại bất giác mà vui. À hình như chơi với tôi xong bị lây rồi. Buồn thì buồn, mà đem cái buồn đi kể là bay luôn cái buồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.