Nàng Là Tam Chủng Tuyệt Sắc

Chương 112: Mộng




Cô mặc chiếc váy ngủ màu đen, đứng ở cửa ngược sáng, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn về phía Lộc Ẩm Khê.
"Xin lỗi, làm phiền chị rồi." Sau một lúc lâu không nghe thấy Giản Thanh nói chuyện, Lộc Ẩm Khê cúi đầu, thấp giọng nói lời xin lỗi, sau đó xoay người ấn vào thang máy, chuẩn bị rời đi.
"Vào trong đi." Cuối cùng Giản Thanh cũng lên tiếng:"1 giờ rồi."
Lộc Ẩm Khê xoay người lại, tuy không thể kìm được sự vui vẻ nơi đáy mắt, nhưng ngoài miệng lại từ chối:"Không sao đâu, đây là trung tâm thành phố, tuy là nửa đêm nhưng cũng vẫn còn náo nhiệt, rất an toàn."
Giản Thanh luôn quan tâm đến phái nữ. Trong thế giới ảo trước đây, từng có một nữ trợ lý tại hội nghị học thuật đến nhà ga để đón hai người đến khách sạn vào đêm khuya, Giản Thanh cũng yêu cầu người trợ lý đó gửi tin nhắn báo bình an cho cô sau khi người đó về đến nhà.
Khi Lộc Ẩm Khê nhận thấy được sự tương đồng này, nàng lại càng vui mừng hơn.
Giản Thanh nghiêng người, bước sang một bên:"Vào trong đi."
Đây không phải là giọng điệu thương lượng mà giống ra lệnh hơn.
Lộc Ẩm Khê mím môi, kiềm chế ý cười, bước nhanh vào trong. Nàng sợ Giản Thanh sẽ đổi ý rồi nhốt nàng ngoài cửa.
Sau khi thay giày và bước vào cửa, việc đầu tiên nàng làm là cởϊ áσ khoác và treo nó lên giá treo quần áo ở cửa ra vào.
Phong cách sống rất giống với Giản Thanh.
Trước cửa ra vào có đèn khử trùng bằng tia cực tím. Vào mùa đông không nắng, Giản Thanh sẽ bật đèn để khử trùng những chiếc áo khoác này.
Lộc Ẩm Khê treo áo khoác lên giá.
Giản Thanh nhìn động tác thành thạo của nàng với vẻ mặt trầm tư.
Lộc Ẩm Khê vừa nhìn sơ qua liền đoán được Giản Thanh đang nghĩ gì, nàng giải thích: "Em cũng có thói quen cởϊ áσ khoác khi về nhà."
Thật ra trước đây nàng không có thói quen này. Sau khi sống với Giản Thanh một thời gian, nàng đã hình thành thói quen cởϊ áσ khoác ngay khi về nhà, không thay quần áo thì không được chạm vào giường ngủ.
Giản Thanh ừ một tiếng, đưa Lộc Ẩm Khê đến phòng ngủ dành cho khách.
Lộc Ẩm Khê đi theo cô, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao chị lại biết em ở bên ngoài thế?"
"Có camera giám sát."
Cô đặt camera giám sát ở cửa, nửa đêm tỉnh dậy, cô thường liếc mắt một cái theo thói quen, liền nhìn thấy bóng người đáng thương đang dựa vào tường.
Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng.
Giản Thanh hỏi nàng: "Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hả?" Lộc Ẩm Khê không hiểu tại sao Giản Thanh lại hỏi tuổi của mình, nàng ngây thơ, mờ mịt trả lời:"Hai mươi lăm tuổi."
"Hai mươi lăm tuổi." Giản Thanh lặp lại, giọng điệu có chút mỉa mai: "Vẫn còn rất nhỏ. Em gặp được tôi mấy lần mà dám ngồi trước cửa nhà tôi?"
Lộc Ẩm Khê hiểu ý nghĩa lời nói của Giản Thanh——
Khối băng này lúc nào cũng chế giễu nàng.
Cô chế giễu nàng 25 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa mà lại không có ý thức tự bảo vệ bản thân.
Hừ.
Nếu chị không có gương mặt giống người kia thì ai thèm ngồi trước cửa nhà chị........
Nàng không dám nói ra, chỉ dám rủa thầm trong lòng.
"Em ngủ ở đây đi." Giản Thanh đưa Lộc Ẩm Khê đến phòng ngủ dành cho khách bên cạnh, mở cửa ra, chỉ vào tủ quần áo:"Bộ đồ giường và chăn gối đều nằm trong tủ. Chúng vừa được giặt vào ngày hôm trước."
Khi tâm trạng không vui, cô rất thích dọn dẹp nhà cửa.
Vài ngày trước, sau khi giải quyết xong tang lễ của mẹ, cô đã dọn dẹp từ trong ra ngoài, tất cả những thứ có thể giặt rửa được đều được khử trùng rồi rửa sạch lại bằng nước.
Lộc Ẩm Khê không khách sáo mà bước vào. Nàng mở tủ lấy quần áo ra, lấy chăn ga gối đệm ra rồi thuần thục đặt xuống giường, nàng không nghĩ bản thân là người ngoài mà cư xử giống như đang ở trong nhà của chính mình.
Sau khi sửa sang xong giường ngủ, Lộc Ẩm Khê quay đầu lại, đụng phải ánh mắt dò xét của Giản Thanh. Nàng kéo kéo góc áo mình, không kiêng nể gì mà yêu cầu cô đưa cho nàng một bộ đồ ngủ.
Mặc bộ quần áo này để ngủ, không phải là không thể......
Giản Thanh ôm cánh tay, dựa vào cửa nhìn Lộc Ẩm Khê. Vẻ mặt cô khá lạnh lùng, không còn ôn nhu như trước.
Nếu không hiểu cô, Lộc Ẩm Khê gần như sẽ nghĩ rằng mình đang làm phiền cô.
Hơn nữa.....
Khi cô đi trên đường thì bị một người phụ nữ lạ mặt ôm chầm lấy, người đó lại khóc lóc muốn cô mang về nhà.
Khi trở về nhà, cô cho nàng ăn, cho nàng uống nước ấm, cho nàng quần áo khô, cho nàng một chiếc ô, nhưng cuối cùng nàng vẫn không chịu rời đi, lì lợm ăn bám ở cửa.
Nếu đổi lại là mình thì nàng đã báo cảnh sát rồi.
May mắn thay, rất dễ để xác định được Giản Thanh thích hay không. Nếu là thứ cô không thích, cô sẽ không bao giờ đếm xỉa tới.
Cô sẵn sàng lãng phí nhiều thời gian cho nàng, điều đó chứng tỏ nàng không làm phiền đến cô.
Nghĩ đến đây, Lộc Ẩm Khê chợt nhớ đến cuộc trò chuyện trước đây—
Khi còn ở thế giới kia, nàng đã từng hỏi Giản Thanh, tại sao cô lại mang nàng về nhà?
Giản Thanh nói, là nàng bảo cô mang nàng trở về cùng.
Lúc đó nàng không tin lời nói này của cô.
Bây giờ nghĩ lại, e rằng 'nàng' của thế giới kia thật sự lì lợm ăn vạ tại nhà Giản Thanh như thế này.
Giản Thanh ở thế giới này, cũng thích mặc trang phục tối màu.
Chiếc váy ngủ màu đen khoác lên người không chỉ hợp với nước da trắng ngần và vóc dáng mảnh mai của cô, mà còn tăng thêm vài phần xa cách.
Đã lâu rồi nàng không cảm nhận được cảm giác xa cách này. Lộc Ẩm Khê nhìn cô, lấy hết can đảm, hỏi:"Hiện tại cũng muộn rồi, em sẽ không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa, thực xin lỗi. Ngày mai chị có phải đi làm không?"
Giản Thanh hơi hơi gật đầu.
"Vậy bác sĩ Giản nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon." Lộc Ẩm Khê chào tạm biệt cô.
Giản Thanh không đáp lại lời chúc ngủ ngon, cô nhìn Lộc Ẩm Khê, ánh mắt dần trở nên sắc bén:"Tôi chưa bao giờ cho em biết tên của mình, vậy tại sao em lại biết tôi mang họ Giản?"
Lộc Ẩm Khê sửng sốt.
Quả thật, sau khi gặp lại nhau, Giản Thanh chưa từng giới thiệu tên của mình, cô chỉ nói rằng mình là bác sĩ.
Vào lúc nói lời tạm biệt sau bữa tối, nàng đã gọi cô là 'bác sĩ Giản.'
"Em biết tôi à?" Thấy Lộc Ẩm Khê không trả lời, Giản Thanh tiến lại gần một bước, thân thể dán sát vào nàng, ép hỏi:" Em biết tên, thói quen, kinh nghiệm của tôi, em cũng hỏi về công việc và gia đình tôi. Nếu em không quen biết tôi thì em đã lén lút điều tra về tôi. Cuộc gặp gỡ giữa chúng ta có thể không được coi là một cuộc gặp gỡ tình cờ, em không nhận nhầm người mà là đang tìm tôi, tại sao em lại muốn tìm tôi?"
Hầu như cô đều đoán đúng tất cả.
Tâm tư cô vẫn rất tinh tế và nhạy cảm.
Trừ lần gặp gỡ ở cầu vượt ——
Đó thật sự là cuộc gặp gỡ tình cờ.
Lộc Ẩm Khê chỉ biết rằng cô từng làm việc trong bệnh viện kia rồi sau đó bị đình chỉ hành nghề. Nàng thật sự không biết cô đã trở lại lâm sàng.
Với thân phận hiện tại, nàng không thích hợp xuất hiện ở bệnh viện đông người. Sau khi đến Thượng Hải, nàng luôn phải trả tiền cho người khác để hỏi thăm tin tức về cô.
Cho đến tối hôm nay, nàng mới đi vòng quanh bệnh viện nhưng không có hy vọng gì.
Sau đó, nàng đến cầu vượt, rồi vô tình gặp gỡ người phụ nữ đang cầm chiếc ô đen này.
"Nói." Giản Thanh thúc giục Lộc Ẩm Khê mở miệng.
"Bởi vì em đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, em nhìn thấy chị, giấc mơ đó rất dài và rất chân thật. Sau đó, em nhìn thấy chị ở trên đường nên không thể không kiểm tra thông tin lý lịch của chị." Lại bị cô nhìn thấu, Lộc Ẩm Khê đành nửa thật nửa giả giải thích:" Trải nghiệm trong thực tế của chị rất giống với trải nghiệm mà em đã mơ trong giấc mơ của mình, thật quá khó tin, vì vậy em mới muốn tìm hiểu về chị."
Với tính tình của Giản Thanh, cô sẽ không lựa chọn tin ngay mà sẽ giả bộ tin tưởng, chờ cơ hội để quan sát và dụ dỗ, sau đó tìm kiếm sơ hở.
Lộc Ẩm Khê hiểu cô, vì vậy nàng lập tức giải thích:" Em không có bệnh, cũng không phải bị hoang tưởng, em nói thật đấy, chị đừng đưa em đến khoa tâm thần."
Giản Thanh hơi nhướng mày, khó hiểu hỏi: "Tại sao tôi phải đưa em đến khoa tâm thần?"
Chị tự hỏi chính bản thân mình đi........
"Có lẽ do chị là bác sĩ nên luôn thích nghĩ về bệnh tật." Lộc Ẩm Khê xoa xoa mũi.
Khi nàng vừa xuyên đến thế giới ảo thì đã đã bị người này lôi kéo đến khoa tâm thần để gặp chủ nhiệm khoa.
Giản Thanh: "Em vẫn còn nhớ rõ người trong mộng à?"
Mỗi đêm nàng đều mơ thấy, thậm chí còn nhiều hơn một giấc mơ.
Khi ở giai đoạn trước khi ngủ, vỏ não của con người đang hoạt động và vùng hải mã chịu trách nhiệm ghi nhớ vẫn hoạt động. Nó sẽ giúp ghi nhớ những gì đã xảy ra trong giấc mơ. Sau khi tiến vào giấc ngủ sâu, vùng hải mã dần ngừng hoạt động, chuyển sang trạng thái nghỉ ngơi, trí nhớ không còn hoạt động và không còn giúp ghi lại những giấc mơ nữa.
Vì vậy, cho dù bạn có một giấc mộng giống như kiếp trước, sau khi bạn tỉnh lại và mở mắt ra, cảnh trong giấc mơ sẽ biến mất không còn tăm tích, tựa như gió thổi bùn sa.
Mọi người sẽ quên đi giấc mơ, cũng quên đi sự kiện 'đã quên'.
Như thể nó chưa từng tồn tại.
Lộc Ẩm Khê nói: "Em không biết tại sao mình lại nhớ giấc mơ này rất rõ ràng và cũng có thể nhớ hết mọi chi tiết."
Không chỉ rõ ràng, mà còn khắc cốt ghi tâm.
Giản Thanh hỏi lại: "Em đã mơ thấy gì về tôi?"
Lộc Ẩm Khê im lặng một lúc, sau đó khẽ cười, nhìn Giản Thanh, ánh mắt dịu dàng như nước, nhẹ giọng đáp:" Em đã mơ thấy chị trở thành một người rất quan trọng đối với em....."
Giọng điệu ấm áp, nụ cười ngọt ngào.
Cảm giác lạnh lẽo trong lòng bị sự ấm áp này làm dịu lại. Giản Thanh đảo mắt sang một bên, giảm khí thế bức người lại, lùi một bước, không còn ép hỏi nàng nữa. Cô nhìn nàng vài giây rồi xoay người đi, để lại một câu chào tạm biệt:"Ngủ ngon."
Lộc Ẩm Khê cau mày nhìn bóng lưng Giản Thanh.
Nếu nàng không hỏi nữa, có lẽ nàng sẽ không biết khi nào mình mới có đủ can đảm để hỏi ra......
Nàng đề cao âm lượng, có chút vội vàng, gọi Giản Thanh:" Mặc dù câu hỏi này có chút thô lỗ nhưng em từng mơ thấy chị có một hình xăm trên lưng. Xin hỏi bác sĩ Giản, trên lưng chị thật sự có hình xăm hay không?"
Trong lòng nàng có vô số câu hỏi, nàng thật sự muốn biết liệu 'Giản Thanh' trước mặt có phải là Giản Thanh của nàng hay không.
Giản Thanh dừng bước, đưa lưng về phía Lộc Ẩm Khê, không trả lời. Sau vài giây im lặng, cô cúi đầu xuống, chậm rãi cởi bỏ đai áo ngủ của mình.
"Là hình dạng này à?" Cô cởϊ áσ ngủ đến tận hông, vén mái tóc dài đen mượt của mình sang một bên, lộ ra sống lưng trắng như ngọc.
Lộc Ẩm Khê không ngờ cô lại trực tiếp làm như vậy.
Nàng hơi đỏ mặt khi nhìn làn da trắng nõn của người phụ nữ trước mặt và hình xăm nơi bả vai cô.
Nàng do dự một giây, sau đó bước đến, cố gắng xác nhận thật kỹ.
Vừa nhìn vào, nàng đã cầm lòng chẳng đặng mà vươn tay ra. Khi đầu ngón tay sắp sửa chạm vào đóa hoa mê người kia thì liền nhanh chóng rút về.
"Đừng để bị cảm lạnh." Nàng kéo áo ngủ của Giản Thanh lên, sau đó đi đến trước mặt cô, muốn thắt lại đai áo ngủ giúp cô.
Đột nhiên, nàng cảm thấy hành động này quá thân mật nên lùi lại một bước, nhìn vào bộ đồ ngủ xốc xếch của cô, nói:" Chính là loại hình xăm này, giống hệt mạn châu sa hoa hay còn gọi là hoa bỉ ngạn, ngôn ngữ của hoa là tình yêu bất tận. Trong truyền thuyết, người ta có thể nhớ lại kiếp trước của mình....."
Giản Thanh chậm rãi thắt lại đai áo ngủ, hơi nhíu mày:"Còn có cách nói như vậy nữa à? Lúc đầu, tôi thấy nó trông giống như tế bào máu, có biệt danh là 'cây tỏi trời'. Bên trong cây tỏi trời có chứa alkaloid và muối amine có tác dụng chống khối u trên động vật, vì vậy tôi đã nhờ thợ xăm xăm nó cho mình."
Lộc Ẩm Khê nghẹn họng vì lời nói này của cô.
Lại là giọng điệu phá hủy bầu không khí văn học quen thuộc này......
- ---
Mẩu kịch ngắn:
Lộc – văn học lãng man - Ẩm Khê: Hoa bỉ ngạn có nghĩa là bla bla bla.....
Giản – nghiêm túc phổ cập khoa học – Thanh: Nó có tên gọi là cây tỏi trời......
- -------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.