"Vậy là chị đã ôm tập tranh và xem nó cả ngày, khi nửa mơ nửa tỉnh, chị nhớ lại nội dung của những tập tranh kia, sau đó lại bước vào thế giới đó?"
Lộc Ẩm Khê nằm trong bồn tắm, gõ nhẹ vào bọt bong bóng, hỏi xem Giản Thanh đã nhớ lại được những gì.
Giản Thanh ôm cánh tay, dựa vào cửa phòng tắm, rũ mi xuống, nhìn thẳng vào nàng rồi gật đầu.
Sau khi khôi phục trí nhớ, khối băng này vẫn lầm lì, không khác xưa là mấy.
Chỉ là cảm giác mờ mịt trong mắt cô đã biến mất.
Thay vào đó, ánh mắt cô lại càng trở nên kiên định và dịu dàng hơn.
Thậm chí còn bại hoại hơn.
Lộc Ẩm Khê ôm lấy vai, hai má ửng hồng vì hơi nước:"Chị......đừng nhìn chằm chằm vào em như thế nữa, em sẽ không rời đi nữa đâu........."
Sau khi công tác trở về, Giản Thanh dõi theo từng bước chân nàng, một tấc không rời, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng vào phòng tắm để tắm rửa, cô cũng nhìn chằm chằm vào nàng, vì sợ nàng sẽ biến mất một lần nữa.
Nếu không phải đã lên kế hoạch kết hôn với cô, Lộc Ẩm Khê thật sự sẽ cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Giản Thanh dựa vào cửa, thoáng dời tầm mắt nhưng không rời đi, vẫn canh giữ nàng như trước.
Cô lại tiến vào giấc mơ kia, đồng thời cũng đánh thức những cảm xúc yêu, ghét, quấn quýt, si mê.
Cái cảm giác tuyệt vọng, suy sụp vào ngày cuối cùng hôm ấy, cô thật sự không muốn chúng tái diễn một lần nào nữa.
"Nơi đó có gì thay đổi không?" Lộc Ẩm Khê nhẹ giọng hỏi cô.
Giản Thanh lại nhìn Lộc Ẩm Khê, trả lời:" Giống như hiện tại, luật đã được thay đổi để bãi bỏ quy định Thuốc nhập khẩu chưa được phê duyệt sẽ bị coi là thuốc giả."
"Cũng khá tốt, trong tương lai, các bác sĩ chuyên khoa ung bướu ở thế giới đó có thể an tâm giới thiệu các loại thuốc mới cho bệnh nhân.
Còn có thay đổi nào khác không?"
"Có, chúng ta đều chết ở thế giới đó."
"Hả?"
"Vào ngày em và tôi biến mất, có một trận tuyết lở ở ngọn núi gần đấy.
Mọi người trong thế giới kia nghĩ rằng chúng ta đã bị chôn vùi trong ngọn núi phủ đầy tuyết.
Giản Yến đã chôn di vật mai táng cho hai chúng ta."
Vẫn là hợp táng.
Khi Lộc Ẩm Khê nghe xong, nàng im lặng một lúc rồi nói: "Rõ ràng thì chúng ta vẫn có kết cục song song tử vong."
Không thể thay đổi kết cục chết chóc kia, nhưng là, chạy trốn khỏi cái chết.
Sau khi ngừng lại một chút, nàng nói: "Giản tổng, cô ấy...!dường như vẫn có tình cảm chị em với chị........"
Giản Thanh lắc đầu:"Chị ấy chỉ đang diễn thôi."
Một bác sĩ bị vu oan rồi chết.
Giản Yến xuất hiện trong lễ truy điệu với tư cách là chị gái cùng cha khác mẹ của bác sĩ, giả vờ vô cùng đau buồn, thương tiếc cho em gái mình.
Trước đó, không ai trong nhà họ Giản muốn công khai nhận cô là người của Giản gia.
Sau khi lễ truy điệu kết thúc, giá cổ phiếu của doanh nghiệp gia tộc tăng lên, giá trị của Giản Yến cũng tăng theo.
Lộc Ẩm Khê xoa xoa mũi: "Quên đi, đừng quan tâm đến cô ấy nữa.
Chúng ta đã trở về rồi, sau này đừng quan tâm đến người và vật ở thế giới kia nữa."
Giản Thanh nói: "Trong lần quay lại này, tôi nhận ra rằng không ai trong thế giới đó có thể nhận thức được sự tồn tại của tôi."
Cô lang thang trên phố như oan hồn vất vưởng, tuy nhìn thấy những người ở đó nhưng lại không thể chạm vào, và họ cũng chẳng thấy cô được.
Lộc Ẩm Khê chọt chọt bọt biển:"Chị cũng không nhìn thấy em vào ngày cuối cùng.
Khi chị tìm kiếm em, em vẫn luôn dõi theo từng bước chân chị, chưa bao giờ rời đi."
Giản Thanh ừ một tiếng.
Vào thời điểm đó, mãi cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô mới có thể nhận thức được sự tồn tại của Lộc Ẩm Khê.
Giây tiếp theo, cảm giác kia liền biến mất không thấy tăm hơi, cô cũng biến mất khỏi thế giới đó trong tích tắc.
Lộc Ẩm Khê tiếp tục nói:" Có lẽ duyên phận tại thế giới đó đã kết thúc.
Dù cho có thế nào đi chăng nữa, được gặp chị ở thế giới đó là may mắn của cả cuộc đời em."
Nàng đột nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc thổ lộ với cô.
Giản Thanh nghe xong, mặt không đổi sắc, bước đến cạnh bồn tắm, cúi người hôn lên trán nàng.
Lộc Ẩm Khê cảm nhận được sự mềm mại chạm vào trán mình.
Nàng đặt tay lên vai Giản Thanh, siết chặt rồi thả lỏng.
Nàng dùng ánh mắt trong veo, sạch sẽ nhìn Giản Thanh, sau đó hất nước ấm trong bồn tắm vào người Giản Thanh, làm ướt quần áo cô.
"Bác sĩ Giản, quần áo của chị ướt rồi, chị cũng phải tắm rửa thôi......"
Giản Thanh cúi đầu nhìn bộ quần áo ướt sũng của mình, sau đó đứng lên, cởi từng mảnh quần áo, rồi bước vào trong bồn tắm.
.....
Từ sàn phòng tắm, phòng tắm cho đến đến sàn phòng ngủ đều là vết nước vây ra từ bồn tắm.
Bị nàng lăn lộn một hồi lâu, Giản Thanh nằm trên chiếc giường êm ái, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lộc Ẩm Khê nghĩ đến nước tắm trên sàn nhà, sợ Giản Thanh sẽ vô tình trượt chân ngã khi thức dậy vào ban đêm, vì vậy nàng bước ra ban công và lấy cây lau nhà để lau sạch nước trên mặt đất.
Sau đó, nàng đi đến phòng bếp để pha nước chanh mật ong mà cô yêu thích rồi đặt lên đầu giường, phòng khi cô tỉnh dậy vào nửa đêm và cảm thấy khát nước.
Trên đời này làm gì có ai chăm sóc chu đáo cho người mình yêu như nàng cơ chứ.
Lộc Ẩm Khê không khỏi cảm thấy tự đắc trong lòng.
Nàng mỉm cười chui vào chăn bông ấm áp, dán chặt cơ thể vào Giản Thanh.
Nàng chậm rãi chạm vào mặt cô, rồi đặt một nụ hôn lên đấy, trải dài từ trán, mũi, má, môi, rồi lại tiếp tục xuống dưới, hôn lên từng tấc da thịt trên người cô.
Một người lạnh lùng và cứng rắn như vậy, nhưng đôi môi lại mềm mại như một viên kẹo bông ngọt ngào.
Ngày thường, cô nói năng rất lạnh lùng, gương mặt lạnh như băng, vì thế, rất nhiều người sẽ phớt lờ vẻ đẹp của cô theo bản năng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Chỉ có nàng mới biết, bộ dáng dịu dàng đầy quyến rũ của cô lúc mây mưa làm động lòng người biết bao nhiêu.
Đáy lòng được bao phủ bởi tình yêu mềm mại, Lộc Ẩm Khê ôm lấy cô, ngủ cho đến tận hừng đông.
*
Một đợt hồ sơ viện trợ cho Châu Phi lại được gửi xuống, lãnh đạo bệnh viện phụ trách công tác này đã khuyến khích các bác sĩ tuyến cơ sở trở lên trong khoa tích cực đăng ký tham gia.
Một bác sĩ phụ trách trong khoa tiêu hóa đã nộp đơn đăng ký, sau khi thấy Giản Thanh, hắn liền hỏi:"A Thanh, lần này cậu có đi không?"
Giản Thanh nói:"Không đi."
Hiện tại cô đã có vướng bận, cô không muốn dùng tính mạng để đổi lấy tương lai nữa.
Những người sẵn sàng tham gia hầu hết là những người chưa có gia đình, hoặc chưa có con cái nên không có gì phải lo nặng lo nhẹ; Hoặc cũng có thể là người thành gia lập nghiệp đã lâu, con cái cũng lớn, cuộc sống gia đình ổn định nên muốn ra tiền tuyến để hỗ trợ.
Sau khi hoạt động đăng ký kết thúc, bệnh viện đã tổ chức một buổi lễ chia tay cho các bác sĩ và y tá hỗ trợ Châu Phi, đồng thời giới truyền thông cũng đến buổi lễ để phỏng vấn và đưa tin.
Trong cảnh tượng ca tụng và tán dương này, chỉ có người nhà lau nước mắt, dặn dò bọn họ chú ý an toàn, bình an vô sự trở về.
Giản Thanh yên lặng quan sát.
Cô còn nhớ khi ở thế giới ấy, cô cũng được một số phương tiện truyền thông tung hô, ca tụng, nhưng khi bất cẩn, cô đã bị hàng nghìn người kéo ra khỏi vườn địa đàng và chà đạp không thương tiếc.
Người ngoài ngành luôn ưu ái dành cho ngành này những mỹ từ đa dạng, như thánh thiện và vĩ đại, cống hiến quên mình, hy sinh...
Chỉ có thánh thần mới có thể không màng đến danh lợi, từ bỏ sinh mệnh, quên mình vì người khác, và là đấng toàn năng.
Bác sĩ, y tá không phải thần thánh, họ đều là máu thịt, cần ăn, uống, sinh tồn, có gia đình riêng, còn có người mình yêu.
Việc rao giảng một cách mù quáng về lòng vị tha, sự toàn năng vĩ đại của nhân viên y tế và thờ phụng dịch vụ chăm sóc y tế thực sự là đang nâng cao kỳ vọng của thế giới bên ngoài đối với dịch vụ chăm sóc y tế.
Kiến thức y khoa quá chuyên nghiệp sẽ tạo ra khoảng cách thông tin rất lớn giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Nếu việc khám chữa bệnh được đặt kỳ vọng quá cao, một khi hành vi y tế nào đó không đáp ứng được mong đợi của người dân, thì sẽ ngày càng dẫn đến sự xung đột giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Những gì ngành này cần là sự tôn trọng cơ bản giữa con người với nhau, bảo vệ an toàn cá nhân cơ bản, các luật lệ và quy định hợp lý, chứ không phải là ngưỡng mộ, không phải thờ phụng, không cần phải đề cao người khác lên tận bàn thờ.
Giản Thanh nhìn một hồi cũng thấy không có ý nghĩa gì.
Cô rời đi rất sớm, trở về khoa rồi đến bệnh khu để kiểm tra.
Khoa Ung bướu rất chú trọng đến việc chăm sóc nhân văn, một số giáo sư già rất được kính trọng dù đã ngồi hội chẩn cả một ngày dài thì cũng sẽ đến khoa trước giờ tan tầm để trò chuyện với bệnh nhân do chính tay họ điều trị.
Trong bệnh khu có một bệnh nhân u xương, còn rất trẻ, chỉ đang học tiểu học.
Các bạn cùng trường cũng sẽ đến thăm cô bé sau giờ học để giảng lại bài cho cô bé.
"Hôm nay lão sư dạy ngữ văn đã dạy cho bọn tớ một bài thơ cổ, là《Lỗ Sơn sơn hành》của Mai Nghiêu Thần, tớ sẽ đọc cho cậu nghe: Thích dữ dã tình khiếp, thiên sơn cao phục đê...."
Sau khi đọc đến câu Sương lạc hùng thăng thụ, lâm không lộc ẩm khê, Giản Thanh vừa vặn bước đến cửa phòng bệnh.
Bệnh nhân nhỏ này không phải là bệnh nhân trong khoa của cô, nhưng cô bé khiến cô nhớ đến Tang Tang ở thế giới kia.
Giản Thanh đứng ở cửa, dừng lại lắng nghe một chút, sau đó quay lại phòng trà trong văn phòng, mở ngăn kéo lấy ra một nắm kẹo rồi đưa cho cô bé.
*
Hạ qua đông đến, thu thu đông tàng.
Trở về thế giới thực, Giản Thanh và Lộc Ẩm Khê chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Không giống như trước đây, lúc nào cũng có thời gian ở bên cạnh nhau.
Những ngày không có Lộc Ẩm Khê ở bên, Giản Thanh tập trung vào nghiên cứu khoa học và giảng dạy, chức danh của hệ giáo viên được thăng từ giảng viên lên phó giáo sư, với trình độ thạc sĩ gia sư có thể tuyển sinh nghiên cứu sinh từ năm thứ hai.
Lộc Ẩm Khê đi theo con đường điện ảnh, trở thành nữ diễn viên thực lực, chuyên tâm đóng phim điện ảnh nên sức ảnh hưởng cũng giảm đi ít nhiều.
Việc nàng giảm đi ánh hào quang cũng xuất phát từ việc muốn bảo vệ bản thân và Giản Thanh.
Minh tinh luôn phải có tỉ lệ xuất hiện trước công chúng cao để duy trì sự nổi tiếng.
Nhưng các diễn viên điện ảnh lại muốn ổn định bản thân, ẩn mình phía sau vai diễn, dùng nhân vật để nói chuyện.
Sau khi giảm tỷ lệ xuất hiện, Lộc Ẩm Khê được đề cử nhiều giải thưởng hơn, đây có thể coi là một bước tiến lớn trong sự nghiệp.
Sau khi biết tin Giản Thanh được thăng chức phó giáo sư, nàng đã mang hai chai sâm panh về nhà để ăn mừng sự thăng tiến của cả hai.
Nàng cũng thường mang kịch bản về nhà và nhờ Giản Thanh đối thoại với nàng.
Nàng thường cố ý chọn những lời kịch sến súa để cho Giản Thanh đọc.
Giản Thanh luôn cau mày, dùng giọng điệu không chút thăng trầm mà đọc những lời kịch đó.
Lộc Ẩm Khê hài lòng khi nghe được những lời này.
Nàng thích nghe những lời ong bướm, nhưng Giản Thanh không thích chủ động nói những lời này với nàng.
Nàng chỉ có thể tận dụng cơ hội này để nghe vài câu nói yêu em,nhớ em từ cô bằng cách đọc những lời thoại buồn nôn này.
Gần đây, Lộc Ẩm Khê đã nhận một kịch bản mới, nàng đóng vai một người phụ nữ phong tình vạn chủng, quyến rũ, yêu mị, nhưng ngoại hình và tính cách của nàng không tương thích với vai diễn này, vì vậy nàng chỉ có thể chăm chỉ tập luyện ánh mắt và chuyển động cơ thể.
Nàng mang kịch bản về nhà.
Sau khi tắm xong, nàng quấn một chiếc váy ngủ ngắn cũn cỡn, lắc lư qua lại trước mặt Giản Thanh.
Giản Thanh dựa vào ban công, vừa lau khô tóc vừa xem tạp chí, lật lật, nhưng không nhìn nổi một chữ vào mắt, mà chỉ nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn của Lộc Ẩm Khê.
Cô hỏi người trước mặt:"Dạo gần đây em có bị ADHD* không?"
(ADHD: Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) là một rối loạn đặc trưng bởi sự vội vàng, hiếu động thái quá và giảm chú ý thường được chẩn đoán ở trẻ em nhưng các triệu chứng rối loạn tăng động giảm chú ý có thể tiếp tục đến tuổi thiếu niên và tuổi trưởng thành.)
Lộc Ẩm Khê nghiêm túc trả lời:"Em không có.
Em chỉ muốn học hỏi xem làm thế nào để diễn xuất giống hệt như một người phụ nữ quyến rũ.
Sư phụ em nói muốn trở nên quyến rũ thì điều đầu tiên cần phải làm đó là biết câu dẫn người khác, cho nên em mới câu dẫn chị.
Bây giờ em sẽ cho chị một vai diễn......em là một nữ điệp viên, vì vậy chị có thể đóng vai một nữ sĩ quan không bị cám dỗ bởi hồng trần.
Bác sĩ Giản, chị nhất định phải chống lại sự cám dỗ của em đấy, nếu không thì em đi in một bản tuyên ngôn độc lập cho chị đọc vài lần để rèn giũa ý chí cho chị nhé?"
Giản Thanh cúi đầu, tiếp tục đọc tạp chí: "Không cần đâu, em thật sự rất giống trẻ con."
Cô thật sự cảm thấy sự câu dẫn của nàng giống như trẻ con à?
Lộc Ẩm Khê lập tức xù lông nhím: "Hừ, là ai trước kia bắt em về nhà, không cho em rời đi ——"
"Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, là em một hai đòi tôi đưa về nhà." Giản Thanh ngắt lời nàng, "Đúng không, bạn học.....quyến rũ kiều mỵ?"
Danh xưng này giống như một lời chế giễu, nhắc nhở nàng không cần phải diễn nữa.....
Lộc Ẩm Khê bối rối hai giây, cảm thấy khối băng này lúc nào cũng nhạo báng người khác.
Nàng bước đến, dùng chân giẫm mạnh vài cái vào Giản Thanh.
Nàng không đi giày, chỉ để chân trần, dẫm lên người cũng không đau lắm.
Giản Thanh không để bụng, thong thả ung dung đọc tạp chí, mặc cho nàng dẫm.
Thấy cô không trả lời, Lộc Ẩm Khê đùng đùng tức giận bỏ đi nơi khác.
Lúc này Giản Thanh mới ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng nàng, khóe môi khẽ cong, sau đó cúi đầu xuống, tiếp tục đọc tạp chí.
Không quyến rũ, nhưng rất đáng yêu.
Nàng bước đến một lần nữa, nhưng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài, bên trong không mặc gì, trên tay là đĩa nho.
Giản Thanh liếc qua, quét mắt từ đầu đến chân nàng, có chút dao động.
Lộc Ẩm Khê đưa nho cho Giản Thanh: "Em muốn ăn nho, chị bóc vỏ cho em ăn đi."
"Không phải em đang muốn câu dẫn tôi à? Tại sao lại đổi thành tôi hầu hạ cho em rồi?" Tuy ngoài miệng Giản Thanh ghét bỏ, nhưng cô lại đi rửa sạch tay, sau đó bóc nho cho nàng ăn.
Quả nho có màu tím mượt mà sáng bóng, khi bóc vỏ ra thì căng mọng nước.
Giản Thanh đưa quả nho đã bóc vỏ đến bên môi Lộc Ẩm Khê.
Khi Lộc Ẩm Khê vừa mở miệng định cắn thì Giản Thanh đã thu tay lại, đưa nó vào miệng mình.
"Quả tiếp theo mới đến lượt em."
Cô nở nụ cười trêu chọc nàng.
"Ấu trĩ!" Lộc Ẩm Khê chế nhạo cô.
Cô bóc một quả khác và đưa đến bên môi Lộc Ẩm Khê.
Lần này, Lộc Ẩm Khê thuận lợi cắn nho vào trong miệng, tiện thể thè đầu lưỡi ra, liếm lấy ngón tay của Giản Thanh, lau sạch nước nho trên đầu ngón tay cô.
Hai tai Giản Thanh đỏ bừng, không nói một lời nào..