Sau khi bị vạch trần, Lộc Ẩm Khê mặt không đổi sắc, thấp giọng giải thích vài câu: "Lúc còn nhỏ tôi dùng tay trái, rất nhiều người nói tôi không bình thường, sẽ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, lão sư nhìn thấy tôi dùng tay trái liền đánh vào lòng bàn tay, đồng học đều vây quanh tôi, xem tôi viết còn cười tôi, giống như tôi là một con quái vật vậy... Tôi liền học cách dùng tay phải, nhưng vô thức vẫn quen dùng tay trái... Dùng cả hai tay trong thời gian dài, nhìn qua đều rất linh hoạt."
Lời này không giả dối.
Lộc Ẩm Khê sinh ra thuận tay trái, bị cưỡng chế sửa lại.
Khi còn nhỏ, nàng bị mẹ ném cho bà ngoại ở nông thôn nuôi dưỡng.
Thời đó người nông thôn tương đối mê tín, thấy nàng thuận tay trái là xui xẻo, thấy nàng viết hay ăn bằng tay trái liền đánh vào tay nàng, nói nàng không có giáo dưỡng rồi yêu cầu nàng phải thay đổi.
Sau đó, khi nàng đến một trường học trong làng, lão sư thấy nàng viết bằng tay trái liền dùng que trúc đánh lòng bàn tay nàng.
Que tre rất mỏng, đánh vào rất đau, lòng bàn tay đỏ bừng sưng lên, nhưng nàng cảm thấy mình không sai nên không khóc nháo, cũng không thay đổi, cố chấp tiếp tục viết bằng tay trái.
Lão sư hận sắt không thành thép, mặc kệ nàng, nhưng cũng bị một số đồng học cười nhạo nàng, mượn cớ khi dễ nàng, lấy đủ thứ biệt danh khó nghe cho nàng.
Tiểu hài tử ở nông thôn quen với việc nuôi thả, không có cha mẹ đưa đón đến trường, đều là một vài hài tử đi lại thành từng nhóm.
Từ mẫu giáo đến tiểu học, đồng học khác tay trong tay tung tăng về nhà, hoạt bát sôi nổi, chỉ có nàng vẫn luôn một mình chậm rãi đi đi về về, thỉnh thoảng bị đồng học đi ngang qua cười nhạo vài câu.
Khi nàng về đến nhà, hàng xóm lại chỉ chỉ trỏ trỏ, một số người khuyên bảo thuận tay trái là bất bình thường, vi phạm quy luật tự nhiên, nhân lúc tuổi còn nhỏ nên sửa lại. Còn một số người nói nàng vì thuận tay trái mới khắc chết cha nàng, cho nên mẹ nàng mới không cần nàng, ném nàng ở nông thôn không quan tâm đến.
Lời này khiến người ta đau lòng, nàng nghe xong cũng tin là thật, nàng ôm cặp sách nhỏ đứng trong sân rất lâu, cuối cùng nàng lấy sách bài tập ra, ngồi vào chiếc bàn đá trong sân, cầm nước mắt tập viết bằng tay phải.
Giản Thanh không nói gì, im lặng nhìn nàng, giống như đang phân biệt thật giả.
Lộc Ẩm Khê không hề tránh đối diện, đón nhận ánh mắt dò xét của Giản Thanh, hàng mi dài run rẩy.
Giản Thanh dời tầm mắt, có điểm không đúng đáp lại: "Thói quen dùng tay trái không gọi là không bình thường, chỉ là không giống nhau."
Lộc Ẩm Khê giương lên khóe môi: "Có đôi khi, không giống đa số mọi người chính là dị thường, liền sẽ bị bọn họ coi là không bình thường."
Nụ cười nàng có chút chua xót.
Giản Thanh nói: "Tôi sẽ không."
Hàm ý chính là không cần ngụy trang trước mặt cô.
Lộc Ẩm Khê nhìn vào mắt Giản Thanh, nhất thời không nói gì.
Giản Thanh rũ mắt nhìn nàng, cũng không nói nữa.
Cổ tay bị một đoàn lạnh lẽo mềm mại cuốn lấy, mạch đập thình thịch nhảy lên, từng chút từng chút, đập vào lòng bàn tay lạnh lẽo của người kia.
Người nắm cổ tay nàng nhất định có thể cảm nhận được.
Sau khi im lặng đối diện nhau hồi lâu, sau đó Lộc Ẩm Khê hậu tri hậu giác phản ứng lại, người này giống như đang an ủi nàng, cho nên nàng nói: "Cảm ơn..."
Giản Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn còn đỏ của Lộc Ẩm Khê, lại cúi đầu nhìn dưới chân nàng.
Bàn chân trắng nõn tinh xảo, trần trụi bước trên sàn.
Sàn nhà rất sạch sẽ, nhưng Giản Thanh có thói sạch sẽ một chút.
"Rửa chân đi ngủ." Ném xuống bốn chữ này, cô buông cổ tay Lộc Ẩm Khê ra, không truy cứu cái tát hay vô tình cứa vào lòng bàn tay, lạnh lẽo u linh như bay về phòng.
Lộc Ẩm Khê nhìn cô rời đi, giơ tay trái lên nhìn cổ tay.
Trên cổ tay để lại vài dấu ngón tay, rất nông, trong nháy mắt liền biến mất.
Loại xúc cảm vào da thịt lành lạnh cùng tinh tế đã in sâu vào đáy lòng nàng, thật lâu không tiêu tan.
Lộc Ẩm Khê hạ cánh tay xuống, không cần diễn nữa, nhu nhược yếu ớt trong mắt dần mờ đi, chỉ còn lại bình tĩnh.
Ánh trăng ngoài cửa sổ ôn hòa, màu hồng mai phản chiếu trên nền tuyết trắng.
Lộc Ẩm Khê vẫn không định thưởng thức.
Nghĩ đến đoạn kết trong sách, nàng bị giam trong biệt thự rồi bị bức tới tự sát, xác được chôn dưới gốc cây hồng mai làm phân bón cho hoa, như thế nào cũng không thưởng thức nổi.
Nhìn những bông hoa hồng mai đỏ thẩm, nàng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.
Lộc Ẩm Khê xoa sống mũi, bấm vào màn hình điện tử trên tường, rèm tự động đóng lại, ngăn cách hoa hồng mai cùng tuyết trắng khỏi tầm mắt.
Nàng không có thói sạch sẽ, nhưng nàng có một điều rất kỳ quái - nàng thích tắm nước nóng khi tâm đang hoảng loạn.
Lộc Ẩm Khê lần mò đến phòng thay đồ, chọn một chiếc váy ngủ màu trắng, tìm phòng tắm, cởi chiếc váy ngủ màu đỏ gợi cảm của nguyên chủ ra.
Bật vòi hoa sen, nước nóng dội xuống đầu, dội xuống toàn thân, Lộc Ẩm Khê lau mặt, đứng trong hơi nước mờ mịt trầm tư.
Nàng thực sự hy vọng tất cả những thứ này chỉ là giấc mơ, khi nàng tỉnh dậy, nàng vẫn còn ở trên giường của mình.
Nhưng nếu không phải là mơ, nàng đã thực sự đến một thế giới khác, có than thở cũng vô ích, sợ hãi cũng chẳng ích gì, chỉ có thể bình tĩnh, tránh xa những kẻ nguy hiểm, bảo toàn tính mạng, chờ thời cơ trở về hiện thực.
Rời đi thế nào, khi nào rời đi, cần phải có kế hoạch từng bước.
Nước ấm dội rửa qua người nhiều lần, rửa sạch mùi nước hoa nồng nặc của nguyên chủ, dần dần rửa sạch tâm trạng bất an của Lộc Ẩm Khê.
Sau khi tắm xong, lau khô người, Lộc Ẩm Khê mặc áo ngủ vào, đi đến trước gương của bồn rửa mặt, nâng nước lên, súc miệng liên tục để rửa sạch mùi máu tanh nhàn nhạt trong miệng.
Trong tâm trí nàng vẫn còn hình ảnh khối băng kia nâng cằm nàng, vấy máu trên môi nàng.
Lộc Ẩm Khê cực kỳ ghét bỏ, hảo cảm của nàng dành cho Giản Thanh lúc đó cất cao vô hạn, đến thời khắc này lại vô hạn hạ thấp.
Sau khi súc miệng xong, Lộc Ẩm Khê lau sạch hơi nước trên gương, nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương mà sững sờ.
Khuôn mặt này giống hệt với hiện thực của nàng, chỉ trẻ hơn vài tuổi.
Bộ dáng trạc tuổi đôi mươi, xinh đẹp, sạch sẽ.
Khuôn mặt thanh thuần lại thanh tú như vậy, nhìn rất giữ mình trong sạch, sao có thể bị bao dưỡng được?
Lộc Ẩm Khê một bên hùng hùng hổ hổ mắng thầm trong lòng, một bên sấy khô tóc đến bảy phần.
Sau khi sấy tóc xong, nàng quay trở lại phòng khách.
Căn biệt thự được trang bị hệ thống sưởi sàn, nhiệt độ phòng ở mức tạm được, nàng không muốn ngủ cạnh khối băng kia, định qua đêm trên ghế sô pha.
Khi nằm xuống, nàng thấy miếng gạc vô trùng cùng gel rửa tay để trên bàn.
Trở mình, quay mặt về phía sau ghế sô pha, không nhìn.
Khi nhìn thấy những thứ đó sẽ liên tưởng đến nữ nhân lạnh như băng kia, còn có nghề nghiệp bác sĩ kia.
Lộc Ẩm Khê không xa lạ gì với nghề bác sĩ.
Cha mẹ nàng đều là giáo sư tại trường y, cũng là bác sĩ tại bệnh viện trực thuộc đại học.
Ngày nay, câu nói chế giễu "Khuyên người học y, thiên lôi đánh xuống" đã phổ biến, nhưng một số hài tử xuất thân từ gia đình bác sĩ vẫn sẽ chọn theo học ngành y.
Lộc Ẩm Khê cũng không ngoại lệ, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, nàng tình nguyện thi vào chuyên ngành y học lâm sàng, cuối cùng được nhận vào trường y nơi cha mẹ nàng làm việc.
Y học lâm sàng tám năm, cử nhân đại học lên tiến sĩ, năm năm đầu khoa nội, ngoại khoa, sản phụ khoa, nhi khoa,... đến năm thứ sáu thì bắt đầu tuyển đạo sư và tuyển phòng.
Năm thứ nhất, nàng đã lên kế hoạch nghề nghiệp và chọn lĩnh vực ung bướu làm hướng nghiên cứu trong tương lai của mình.
Đáng tiếc là kế hoạch không thể theo kịp biến hóa, cuối kỳ nghỉ hè năm thứ hai, nàng đang là thực tập sinh khoa nội ung bướu, gặp phải một số biến hóa, việc này đã làm thay đổi quỹ đạo của cuộc đời nàng.
Lúc trước Lộc Ẩm Khê tưởng rằng kiếp này ngoài việc khám bệnh uống thuốc, nàng sẽ không bao giờ tiếp xúc với những người hay những thứ trong lĩnh vực y tế nữa, nhưng không ngờ lại gặp phải Giản Thanh.
Dù chưa dấn thân vào con đường một đi không trở lại của ngành y, nhưng đối với các bác sĩ chuyên khoa ung bướu, nàng luôn có cảm giác lạ lẫm.
Đó từng là ước mơ của nàng, là tiếc nuối của cuộc đời nàng.
Lộc Ẩm Khê xoay người nhìn chằm chằm băng gạc cùng khăn tay trên bàn hồi lâu, cuối cùng lật người ngồi dậy, lôi hộp thuốc ra, bước về phòng ngủ chính.
Phòng ngủ còn bật đèn, Giản Thanh nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, không có đôi mắt u ám, hàng mi dài lại dày, dung nhan điềm tĩnh, giống như mỹ nhân ngủ say bước ra từ trong truyện cổ tích.
Vừa rồi dưới ánh trăng, mang theo ánh sáng ôn hòa nhìn cô giống như bạch ngọc hoàn mỹ nằm trong tuyết.
Hiện tại đã biết được hướng đi của cốt truyện, nhìn lại cô giống như một con mãn xà xinh đẹp nằm trong rừng, mang theo loại kịch độc.
Lộc Ẩm Khê hận không thể tiến lên dùng hai chân dẫm chết cô.
Lý trí ngăn nàng lại.
Nàng nhìn thấy con dao găm đã được đánh bóng sáng trở lại, sáng lấp lánh trên đầu giường.
Lộc Ẩm Khê xách hộp thuốc nhẹ nhàng bước vào.
Nàng muốn xử lý lại vết thương ở lòng bàn tay trái của Giản Thanh để tránh bị nhiễm trùng.
Không nghĩ tới, khối băng này lại ngủ say rồi.
Buồn ngủ như vậy sao?
Lộc Ẩm Khê đứng ở bên giường, nhìn xuống người trên giường, do dự có nên đánh thức cô hay không.
Sau khi do dự, nàng liếc qua bàn tay rơi ra ngoài chăn bông.
Tay trái của cô bị quấn một tầng băng gạc, vốn dĩ vết thương đã ngừng chảy máu nhưng lại bị bóp lại nứt ra, máu me đầm đìa, băng gạc nhuộm đỏ, hiện giờ vết thương đã dính vào băng thành một khối.
Bàn tay phải của cô có các khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, đầu ngón tay mượt mà, không để móng tay, da thịt mu bàn tay nhợt nhạt hơn những chỗ khác, có một số vết nứt nhỏ trên đó.
Bàn tay như vậy, thực sự đã cho Lộc Ẩm Khê một cảm giác thân thiết.
Nàng đã từng chứng kiến nhiều đôi tay như vậy trong bệnh viện.
Mỗi mùa đông, bàn tay của nhân viên y tế đều không được tốt.
Khoa Nội trú của bệnh viện đề cao việc vệ sinh tay trong ngày, kiểm tra phòng phải rửa tay, thay thuốc phải rửa tay, tiếp xúc người bệnh phải rửa tay... một ngày ít nhất là rửa tay hàng trăm lần.
Bàn tay của nhân viên y tế sẽ bị bong tróc, nứt nẻ, tê cóng vào mùa đông, theo thời gian, bàn tay sẽ trở nên thô ráp, sờ vào sẽ có cảm giác ma sát.
Nhiều người sẽ thoa một lớp kem dưỡng da dày trên tay khi ngủ như một biện pháp bảo vệ.
Tại sao người này ngủ lại không thoa một chút?
Nàng mơ hồ cảm thấy khối băng này không trân trọng bản thân cho lắm, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng, thờ ơ không quan tâm đến bất cứ thứ gì, khi đau cũng không nói một lời, chỉ âm thầm chịu đựng.
Nàng không biết cô đã trải qua những gì, mới đặt một con dao găm trên đầu giường đi vào giấc ngủ như thế.
Lộc Ẩm Khê hướng ánh mắt về phía con dao găm trên bàn cạnh giường, cố gắng nhớ lại những tình tiết trong cốt truyện về Giản Thanh, nhưng không thể nhớ được gì.
Nếu nàng biết mình sẽ xuyên sách, hôm qua nàng đã không đọc nhảy. Chỉ sợ đọc toàn bộ một lần cũng sẽ không như bây giờ. Nhìn mọi thứ giống như xem hoa trong sương mù, mờ mịt không rõ.
Lộc Ẩm Khê thở dài, rút trong hộp thuốc ra một lọ thuốc mỡ để loại bỏ máu bầm còn có giảm đau. Sau khi đọc kỹ hướng dẫn, nàng mở nắp, vắt một ít thuốc mỡ lên tăm bông, cúi xuống chấm lên mặt Giản Thanh.
Dấu tay chủ yếu là do vỡ mao mạch dưới da gây ứ máu. Chườm đá trong thời gian ngắn để thúc đẩy co bóp mao mạch là đủ rồi, nhìn chung không cần dùng thêm thuốc.
Nhưng Lộc Ẩm Khê cảm thấy có chút mềm lòng cùng áy náy.
Nàng vẫn còn có thể cảm thấy đau rát ở lòng bàn tay trái, huống chi là má phải sưng đỏ trước mặt.
Cũng may đối phương là nữ nhân, không phải động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cũng ít tính công kích cùng áp bức hơn nam nhân, sau khi nhận một cái tát dữ dội thêm bị một con dao găm sắc nhọn làm đổ máu, cô chỉ sửng sốt một lát, sau đó tìm một cái chăn cho nàng đắp, không nói một lời lẳng lặng bước ra ngoài đắp mặt...
Nhìn qua cũng không xấu tính lắm.
Ít nhất, lúc này cũng không tệ.
Sau khi bôi thuốc mỡ, Lộc Ẩm Khê duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc vào má Giản Thanh coi như là trả thù nho nhỏ, sau đó thu tay về, khi nàng định đứng dậy, gương đột nhiên bị phủ một tầng xúc cảm lạnh lẽo.
Lộc Ẩm Khê cứng đờ, ánh mắt rơi vào trên mặt Giản Thanh.
Giản Thanh ở trên giường vuốt xe gương mặt của Lộc Ẩm Khê, môi mấp máy, lạnh lùng phun ra hai chữ:
"Bồi ngủ."