Lộc Ẩm Khê hất tay cô ra: "Không bồi, tôi sẽ ngủ trên sô pha."
Giản Thanh chống tay ngồi dậy, nửa dựa vào đầu giường liếc mắt nhìn, lãnh đạm nói: "Phòng cho khách ở bên cạnh."
Ngụ ý là nàng vào phòng khách ngủ.
Lộc Ẩm Khê sửng sốt một chút, sau đó xoay người, đi được vài bước thì dừng lại, xoay người nói: "Tôi mang hộp thuốc vào."
Giản Thanh nhìn Lộc Ẩm Khê đưa hộp thuốc lại, không để ý tới, đầu ngón tay chỉ vào chiếc gối bên cạnh: "Của em, ôm về đi."
Phòng cho khách là cho nguyên chủ nghỉ ngơi, nửa đêm nguyên chủ chạy tới ôm gối nói sợ bóng tối, sợ lạnh, muốn ngủ chung giường với Giản Thanh.
Lộc Ẩm Khê đi tới, nhặt chiếc gối lên, ôm vào ngực.
Trong mắt khối băng này, đêm nay nàng chính là nữ nhân ôm gối cố ý câu dẫn, chỉ còn một bước lại đổi ý, tát người, mắng chửi người có bệnh, trở mặt, thay đổi thất thường.
Lộc Ẩm Khê xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân đào một cái lỗ trên mặt đất, chôn mình trong đó.
Giản Thanh cầm lấy tạp chí trên đầu giường, thúc giục nàng: "Còn không đi, muốn ở lại?"
Vẫn ngữ khí lạnh lùng đó, tựa hồ không nhấc nửa điểm hứng thú với Lộc Ẩm Khê, trong lòng còn có chút chán ghét.
Lộc Ẩm Khê do dự một lát, ôm gối, nhắc nhở: "Chị muốn băng lại vết thương ở lòng bàn tay trái không?"
Giản Thanh liếc mắt nhìn lòng bàn tay trái bị băng gạc quấn lấy, sau đó nhìn Lộc Ẩm Khê, cân nhắc một chút, nói: "Hôm qua tôi đã dạy em cách khâu, em còn nhớ được bao nhiêu?"
Lời vừa nói ra, Lộc Ẩm Khê sững sờ, liều mạng nhớ lại cốt truyện.
Nguyên chủ là sinh viên năm hai của học viện Truyền Thông, được ủy ban y tế giới thiệu vào đoàn phim, bộ tuyên truyền, công ty điện ảnh và đại học y hợp tác quay.
Vì là một bộ phim truyền hình nhiệm vụ do đơn vị quốc gia hợp tác sản xuất nên tư tưởng không thể thái quá, kiến thức y học cũng không thể sai lệch quá nhiều.
Cho nên, đạo diễn đã đặc biệt tổ chức cho các diễn viên của đoàn thực tập trong bệnh viện hai tháng.
Đối với vở kịch truyền giáo do Ủy ban Y tế chủ trì, bệnh viện đương nhiên không dám chậm trễ, liền yêu cầu bộ y khoa bố trí các bác sĩ lâm sàng từng khoa giảng dạy cho họ từng chút một.
Vừa vặn Giản Thanh trở thành lão sư lâm thời của Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê nhìn vào mắt Giản Thanh, ôm chặt gối, nhẹ nhàng nói: "Tôi quên hết rồi..."
Nàng từng học ngành y, nhưng cuối năm hai đã bỏ học.
Sinh viên y khoa năm nhất năm hai chỉ học các khóa lý thuyết cơ bản như phôi mô, sinh hóa, hệ thống giải phẫu, giải phẫu cục bộ, các kỹ năng vận hành lâm sàng như cắt và khâu, tới năm ba mới có thể tiếp xúc với thực nghiệm.
Đôi mắt u ám của Giản Thanh đảo tới, Lộc Ẩm Khê càng thêm không tự tin, nhưng vẫn nhỏ giọng vặn lại: "Cho dù có nhớ, chị cũng không thể để tôi khâu cho chị..."
Nàng lên năm hai thì bị lão sư huấn luyện kỹ năng, sớm đã rèn luyện cùng thực hành những kỹ năng đó, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, thủ pháp đã hoen gỉ từ lâu.
"Cho dù có thể khâu, trong nhà cũng không có thuốc gây mê, không có thuốc gây mê, cũng không thể học mấy người trong phim truyền hình khâu lại, sẽ rất đau... Nếu không thì đến phòng khám gần đây đi? Tôi có thể lái xe, tôi đưa chị đi được không?" Lúc này Lộc Ẩm Khê không có bất kỳ khúc mắc nào, chỉ coi Giản Thanh như một bệnh nhân bình thường mang một vết cắt ở lòng bàn tay trái, tận khả năng phóng thích thiện ý của chính mình.
Giản Thanh nhìn xuống tạp chí: "Không được, ngày mai lại nói."
Nhìn ra đây là đuổi người, Lộc Ẩm Khê gật đầu ừm một tiếng, không quên nhắc nhở nói: "Vậy chị nhớ rửa sạch vết thương một chút." Nói xong, nàng ôm gối đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.
Khi cánh cửa đóng lại, căn phòng lại im lặng, Giản Thanh rũ mắt nhìn xuống, đọc một bài báo trên tạp chí về chứng rối loạn đa nhân cách.
Cô căn bản chưa từng dạy Lộc Ẩm Khê khâu vết thương, vậy tại sao lại nói quên?
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Thanh trực tiếp thu dọn hành lý, lái xe đưa Lộc Ẩm Khê trở về trung tâm thành phố Giang Châu.
Không phải khâu lòng bàn tay, mà là một số bệnh nhân trong nhóm đang trong tình trạng nguy kịch, các bác sĩ tuyến dưới không thể đối phó được, trong một đêm đã gọi hàng chục cuộc, hội chẩn báo cáo bề ngoài nhưng trong thực tế là họ đã phát đi tín hiệu cầu cứu- ngươi mau quay lại, ta không thể chịu đựng được.
Những ngày nghỉ Tết Dương lịch như ngâm nước nóng.
Từ khi đi làm Giản Thanh đã sớm thành quen với tình trạng này, sau khi suy nghĩ một chút, cô cũng bắt Lộc Ẩm Khê đến bệnh viện.
Hình tượng của Giản Thanh trong bệnh viện luôn là lạnh nhạt nghiêm túc, ít khi nói cười, đột nhiên mang theo mấy dấu tay nhàn nhạt cùng vết thương 5 cm xuất hiện trong bệnh viện, đồng nghiệp của nàng nhìn thấy thì cười trộm trêu chọc, muốn hỏi nhưng không dám hỏi.
Giản Thanh nhìn như không thấy, chỉ vào một nữ bác sĩ có khuôn mặt ngây thơ: "Ngụy Minh Minh, tới khâu."
Ngụy Minh Minh nhanh chóng cầm lấy bộ chỉ khâu, trong lòng cảm động không thôi: "Ô ô ô, lão bản thật tốt, những bệnh nhân kia nhìn thấy tôi treo thẻ sinh viên thực tập trên cổ đều không muốn tôi động thủ, người một nhà cũng đều không thích tôi. Lần trước bác sĩ Triệu bị thương tôi chủ động xin ra trận, nhưng chị ấy không tin tưởng tôi a --- " Cuộc trò chuyện xoay chuyển, nhịn không được muốn bát quái. "Vết cắt lớn như vậy, làm sao vậy a? Còn có mặt của chị nữa, ai lại to gan lớn mật như vậy..."
Lộc Ẩm Khê cúi đầu, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của mình, đáy lòng cười lạnh: Đó chính là cái giá của háo sắc a.
"Cắt trái cây." Giản Thanh liếc mắt nhìn Ngụy Minh Minh, không có trả lời mấy cái tát trên mặt, ngược lại hỏi nàng: "Cô thích khâu? Vậy tháng sau đi luân phiên cấp cứu đi."
"Không thích không thích, tôi chỉ thích đi theo làm tùy tùng hầu hạ cho lão bản chị thôi." Ngụy Minh Minh liều mạng lắc đầu, vì sợ bị đưa đến khoa cấp cứu, nàng không ngừng vuốt mông ngựa "Nhìn miệng vết thương này, được xử lý kịp thời, không có nhiễm trùng gì cả, vừa thấy chính là--"
"Câm miệng."
Ngụy Minh Minh lập tức im lặng.
*
Buổi tối, Giản Thanh thay trực ban với người khác.
Cô đang trực ca hai, có thể nghe ca trực ở nhà, cũng có ngủ trong phòng trực của bệnh viện, giải quyết những vấn đề mà bác sĩ tuyến 1 và bác sĩ trưởng nội trú không giải quyết được.
Bác sĩ tuyến 1 trực ban hôm nay đang mang thai năm tháng, trong khoa có bệnh nhân nguy kịch nên cô phải túc trực trong bệnh viện.
Ca trực đêm ở khoa ung bướu tương đối ổn, nhưng cũng chỉ ở mức tương đối, không phải phẫu thuật, không cần tiếp xúc với bệnh nhân.
Các bệnh nhân ung thư sẽ có các giá trị nguy kịch khác nhau, đôi khi sẽ gặp phải những tình huống khó khăn, bác sĩ trực ban căn bản không có ngủ.
Hầu hết các bác sĩ trực ban đều có thể đối phó với tình huống nguy cấp, còn có hỗ trợ của bác sĩ nội trú chính, Ngụy Minh Minh là trợ thủ, Giản Thanh yên tĩnh kiểm tra tài liệu trên máy tính, lên phương án điều trị cho bệnh nhân.
Lộc Ẩm Khê bị Giản Thanh nhồi một đống thông tin dày đặc.
Nàng rời ngành y đã được năm năm, giờ nàng lại đến thế giới xa lạ này, trở lại môi trường y tế quen thuộc, trong lòng nàng vẫn còn một cảm giác mờ mịt bất an.
Nàng không khỏi tự hỏi một lần nữa, đây có phải là giấc mơ cổ quái không?
Nàng bước vào thế giới trong một cuốn sách, trở lại tuổi 20, trở lại bệnh viện, học lại kiến thức y khoa.
Lộc Ẩm Khê đã có vô số ngày đêm nằm mơ, nhưng chưa từng có trải nghiệm thực tế như vậy.
Nàng cắn mạnh vào cổ tay, cánh tay truyền đến cơn đau đớn, để lại dấu răng sâu trên đó.
Lộc Ẩm Khê nhìn vào dấu răng, đôi mắt nàng gần như đỏ hoe.
Bất lực khóc không ra nước mắt, một lần nữa khơi dậy nỗi lo lắng trong lòng nhưng không dám bộc lộ ra ngoài.
Giản Thanh dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại, biểu hiện lãnh đạm nhìn Lộc Ẩm Khê.
Khí tràng của cô quá cường đại, không nói không cười, khi mặt cô vô cảm cơ hồ áp bách làm người không dám thở mạnh.
Lộc Ẩm Khê cúi đầu không dám nhìn cô, cố gắng thu mình vào góc tường để không ai phát hiện ra.
Giản Thanh nhìn chằm chằm Lộc Ẩm Khê mấy giây, suy nghĩ một lúc, lấy ra một viên kẹo sữa từ túi áo blouse trắng của cô, không nói một lời nhét vào túi của Lộc Ẩm Khê.
Lôc Ẩm Khê sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng kia, sau đó nhìn xuống túi, do dự mấy giây, đưa tay cầm lên, bóc ra rồi cho vào miệng.
Vị ngọt lan tràn từ khoang miệng.
Giản Thanh lại lấy ra một viên khác, bỏ vào túi nàng.
Lộc Ẩm Khê chợt nhớ ra khi còn nhỏ, bà ngoại cõng nàng trên lưng đi thăm người thân, bà cũng thích cho vào túi một vài viên kẹo.
Hành trình dài đến nỗi nằm trên lưng bà nhàm chán đến nỗi muốn khóc thét lên, bà ngoại cũng đút cho nàng từng viên kẹo như vậy.
Một viên lại một viên, cho vào miệng.
Những ký ức thời thơ ấu mà kẹo sữa mang lại đã xua đi phần nào cảm giác bất an, Lộc Ẩm Khê nhỏ giọng cảm ơn Giản Thanh.
Giản Thanh lại lấy ra viên kẹo sữa thứ ba từ trong túi.
Lần này, Lộc Ẩm Khê vươn lòng bàn tay ra đón lấy.
Hai người tay trái tay phải, một nóng một lạnh, ngắn ngủi chạm vào nhau.
Giản Thanh đưa kẹo xong, thu tay về, tiếp tục gõ máy tính.
Có đường trong miệng, Lộc Ẩm Khê mới bình tĩnh lại một chút, ánh mắt rơi vào đống tài liệu trên bàn, cố gắng chuyển hướng chú ý.
Dù đó có phải là mơ hay không, nàng cũng nên bình tĩnh, làm quen với môi trường càng sớm càng tốt, tồn tại trong thế giới xa lạ này.
Bệnh viện trực thuộc đầu tiên của Đại học Giang Châu chính là bệnh viện đại học hàng đầu ở tỉnh lị của tỉnh A, cũng là bệnh viện có quy mô lớn nhất trong tỉnh.
Bệnh viện đã xây dựng một tòa nhà điều trị ung bướu toàn diện đặc biệt.
Khoa ung bướu, khoa xạ trị, khoa can thiệp mạch, khoa ung bướu và huyết học, phòng thí nghiệm của trung tâm Ung bướu đều được thiết lập ở đây, được gọi chung là "Trung tâm điều trị ung bướu toàn diện."
Khoa ung bướu có ba khu, Giản Thanh là phó trưởng khoa ung bướu thứ 2, tập trung vào chẩn đoán, điều trị và nghiên cứu ung thư phổi và ung thư thực quản, cũng như chẩn đoán và điều trị các khối u ác tính trong dạ dày, gan và vú.
Lộc Ẩm Khê âm thầm ghi nhớ những điểm thông tin này, khi nhìn đến một nửa, nàng lấy điện thoại ra, lặng lẽ tìm các bài phát biểu luận văn trước đó của Giản Thanh, tập trung vào tác giả đầu tiên, cũng như các bài báo trong lĩnh vực SCI 1 và 2.
Cha mẹ nàng đều là bác sĩ, nàng lớn lên trong khu bệnh viện gia đình, từng xác định dấn thân vào ngành y nên nàng lại không quen thuộc với phương diện này lắm.
Khối u là một điểm nóng nghiên cứu trong lĩnh vực y tế, tương đối dễ dàng làm bài luận.
Nhưng số lượng bài luận không thể hiện mức độ nghiên cứu khoa học, một công trình nghiên cứu tốt sẽ phải mất ít nhất hai ba năm mới có kết quả, cái gì mà người đổi thang không đổi thuốc trong bốn lĩnh vực của KHOA HỌC, cái gì mà thiên tài trẻ tuổi đã phát biểu hơn 20 bài luận SCI.
Xem ra có thể thấy những người kia muốn chụp đùi a -- cái gì mà thiếu niên thiên tài tuyệt diễm?
Lộc Ẩm Khê nhấp vào những bài luận văn đơn giản rõ ràng, đọc kỹ từng bài một.
"Hoài nghi tôi có hành vi sai trái trong học thuật sao?"
Bên tai vang lên một thanh âm lạnh lùng, Lộc Ẩm Khê ngồi thẳng lưng, quay đầu về hướng phát ra âm thanh.
Chóp mũi lẫn nhau cọ xát qua --- thiếu chút nữa đã hôn.
Lời editor: Bộ này chủ yếu là về ngành y, mình không rõ cho lắm nên có bạn đọc nào học ngành y thấy chỗ nào sai thì cứ mạnh dạng góp ý kiến cho mình nhé! Ai ni❤❤