Mây xám che khuất bầu trời, gió lạnh hiu hiu cuốn bay những chiếc lá khô trên mặt đất khiến chúng quay cuồng, lên cao xuống thấp rồi lại trôi đến chân ghế.
Giản Thanh bước lại gần, dùng đôi boot cao giẫm lên những chiếc lá khô, phát ra tiếng vang nhỏ bé.
Từ trên xuống dưới, cô mặc một thân quần áo đen, trông rất lạnh lùng. Trong thời tiết lạnh như vậy, cô vô tình khiến người khác cảm thấy bị áp bức nặng nề.
Lộc Ẩm Khê ngừng khóc, ngồi trên băng ghế, ngẩn ngơ nhìn cô, hốc mắt nàng đỏ hoe.
Các nàng một đứng, một ngồi, yên lặng nhìn nhau.
Không ai chủ động mở miệng. Giản Thanh đặt hộp sushi vào trong tay Lộc Ẩm Khê, sau đó lấy khăn giấy ướt trong túi ra và mở ra, lấy ra một tờ để lau nước mắt trên mặt nàng.
Bị cô bắt gặp bộ dáng chật vật như vậy, Lộc Ẩm Khê bèn ôm sushi vào lòng, nàng không biết phải đối mặt với Giản Thanh như thế nào.
Cô dùng khăn giấy ướt lạnh lẽo lau mặt cho nàng. Nàng nhắm mắt lại, thân thể theo quán tính mà khụt khịt một chút.
"Không phải em muốn tôi tìm anh rể cho em à?"
Hai người đã không nói chuyện với nhau trong hai ngày, nhưng câu đầu tiên nói với nhau lúc này lại mang hàm ý trào phúng.
"Tôi không có!" Bị cô lạnh nhạt châm chọc, những giọt nước mắt mà Lộc Ẩm Khê đã cố kìm nén lại một lần nữa trào ra,"Tôi luôn muốn tìm chị để nói chuyện, nhưng chị lại không thèm để ý đến tôi...", âm cuối còn mang theo một tiếng khóc ấm ức, nức nở.
Nàng ném hộp sushi sang một bên, đưa tay ra ôm chầm lấy Giản Thanh, đem nước mắt mình chùi lên trên quần áo cô.
Giản Thanh cứng người một lúc, rũ mi mắt, ghét bỏ nhìn nàng. Nhưng thay vì đẩy ra, cô lại vỗ vỗ đầu nàng.
Hai ngày nay, lòng cô đau như cắt, giận quá mất khôn. Hiện giờ khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, rơm rớm nước mắt của nàng, cô đành nuốt hết những lời nói lạnh nhạt vào bụng, không nỡ nói ra.
Lộc Ẩm Khê ôm chặt không buông.
Nàng không quan tâm đến việc xấu hổ nữa. Nỗi uất ức, nghẹn ngào vì bị bỏ rơi cùng với lời yêu không thể nào nói ra đồng thời lên men, nàng chỉ muốn òa khóc thật to trong lòng cô.
Eo bị nàng ôm chặt, Giản Thanh đứng tại chỗ, không nói tiếng nào, khẽ thở dài một hơi. Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó ôm lấy nàng, vỗ vỗ vai nhằm xoa dịu cảm xúc của nàng.
Một lúc sau, Lộc Ẩm Khê mới ngừng khóc, nàng hít hít mũi, buông Giản Thanh ra, giật gói khăn giấy trong tay cô rồi chạy ra phía xa mà lau nước mắt, xì mũi, làm cho mặt mình trở nên sạch sẽ. Sau đó còn lấy điện thoại di động ra bật camera lên để kiểm tra xem đầu tóc mình có bù xù hay không.
Trong giờ làm việc, dòng người trong quảng trường ít hơn thường ngày, những băng ghế dài khuất sau bụi hoa rất yên tĩnh.
Giản Thanh ngồi trên băng ghế, đeo bao tay dùng một lần vào tay phải, mở hộp sushi ra, thong thả ung dung ăn. Cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lộc Ẩm Khê từ xa, giống như một con mèo đang tự liếm sạch lông mình, liền chậm rãi đi về phía nàng.
Giản Thanh lấy một chiếc bao tay khác đưa cho Lộc Ẩm Khê, vẻ mặt bình thản: "Em phải ăn cơm thật đầy đủ."
Đừng đùa giỡn với sức khỏe của mình.
Sushi dành cho hai người ăn, cơm được gói trong rong biển, thêm một ít dưa leo, giăm bông và phi lê gà, chúng được cắt thành hình trái tim tình yêu với từng miếng dày nửa cm.
Lộc Ẩm Khê nhìn những mảnh tình yêu trong hộp, nghĩ rằng cục đá này không thể nào lãng mạn đến nỗi mua một hộp cơm tình yêu như vậy, chắc chỉ là do cô tùy tiện chọn đại một hộp mà thôi.
Tuy là như thế, nhưng tâm trạng nàng lại dần dần tốt lên.
Lộc Ẩm Khê có thói quen uống canh khi ăn nên lúc ăn phải sushi khô khan như vậy, nàng cảm thấy hơi khó chịu, nàng nhai chậm và cảm thấy rất khó nuốt.
Giản Thanh nhìn nàng, nhận thấy sự khó chịu của nàng, cô liền đứng dậy, đi đến cửa hàng đồ uống ở phía xa để mua hai cốc trà sữa táo đỏ.
Cầm ly đồ uống nóng trong lòng bàn tay, Lộc Ẩm Khê cắn ống hút, nhấp một ngụm, nghẹn ngào hỏi Giản Thanh: "Tại sao chị lại không ăn trưa? Người hẹn hò với chị không phải vừa mời chị ăn cơm Tây sao?"
Nàng thấy cô và người đàn ông họ Thẩm kia nói chuyện với nhau rất vui vẻ trong nhà hàng Tây, bộ dáng của họ cứ như thể họ sẽ gắn bó với nhau suốt cả đời vậy.
Giản Thanh liếc nàng một cái: "Là ai quấy rầy bữa trưa của tôi, em còn không biết sao?"
Lộc Ẩm Khê ngoảnh đầu sang một bên khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, nàng nhịn không được mà phản bác lại:"Vậy chị cứ trở về tìm anh ta đi.", nàng bỗng cảm thấy lời nói này quá chua chát và tổn thương, liền cắn lấy ống hút, không mở miệng nói gì nữa.
Giản Thanh nhìn thấy cô gái nhỏ bên cạnh mình bỗng biến thành một cây nấm tự kỷ và cứng đầu, sự lạnh lẽo trong mắt cô gần như biến mất. Cô dùng giọng điệu chậm rãi giải thích với nàng:"Tôi không có hẹn hò, tôi chỉ dùng một bữa cơm với anh ta. Ai lại đi hẹn hò vào lúc giữa trưa như thế?"
Người kia và cố vấn Hồ Kiến Quân của cô có quan hệ thân thiết. Việc này cũng do bộ phận lãnh đạo giới thiệu và an bài nên cô không tiện từ chối trực tiếp, vì thế nên gặp mặt trực tiếp để nói rõ thì sẽ tốt hơn.
Trùng hợp thay, đối phương lại là người theo chủ nghĩa độc thân và cũng không có ý định hẹn hò một cách mù quáng. Anh ta chỉ đến gặp mặt cô vì các vị lãnh đạo bệnh viện và trưởng bối trong gia đình ép buộc.
Nghe Giản Thanh giải thích xong, Lộc Ẩm Khê nhấp một ngụm trà sữa táo đỏ, dần dần phản ứng lại: "Thì ra là vậy..."
Người ta thường hẹn hò vào buổi tối, hoặc là vào những ngày nghỉ, ai lại rảnh rỗi mà hẹn hò vào lúc giữa trưa nắng gắt như thế được cơ chứ?
Lúc đó, Lộc Ẩm Khê nghe tin cô đang đi hẹn hò, nàng chỉ trực tiếp nghĩ đến cảnh cô nắm tay, ôm hôn người khác, nàng còn tưởng tượng ra cảnh cô sẽ kết hôn trong bộ váy cưới...
Chỉ tưởng tượng thôi nhưng nàng đã có thể cảm nhận được nỗi đau thấu xương. Cảm xúc hỗn độn phá hủy đi toàn bộ lý trí khiến nàng không còn sức lực để tỉnh táo suy nghĩ thêm.
Giản Thanh nhẹ nhàng mắng:"Ngốc."
Ánh mắt cô tựa như băng tuyết tan, nhuốm đầy màu sắc dịu dàng.
Hốc mắt Lộc Ẩm Khê vẫn còn hơi sưng đỏ.
Nàng lặng lẽ đảo mắt đi, không nhìn chằm chằm Giản Thanh nữa, yên lặng mà ăn sushi, uống trà sữa.
Nàng làm thế nào để giải thích những giọt nước mắt kia? Rằng nàng đã rơi nước mắt khi nhìn thấy Giản Thanh và người khác ở bên nhau.
Nàng không thể giải thích như thế được.
Dù cảm xúc có trì độn đến đâu thì cũng có thể dễ dàng đoán ra điều này.
Những tâm tư mông lung đầy cẩn trọng ấy được phơi bày trước công chúng, bị các bên đánh giá và nhận xét.
Và nàng thì như người đang chờ đợi bị xét xử.
Cô muốn được rõ ràng? Hay là vờ như không biết gì?
Nàng trao quyền quyết định lại cho cô.
Giản Thanh chỉ lặng lẽ nhìn nàng, không hỏi cũng không nói bất cứ điều gì, cô chỉ trầm mặc theo thói quen.
Lộc Ẩm Khê để mặc cho cô phán xét, nàng ăn miếng sushi cuối cùng trong bầu không khí im lặng. Sau đó nàng vỗ vỗ tay, ném hộp cơm và bao tay dùng một lần vào thùng rác.
Trà sữa chưa uống xong nên có thể cầm trên tay để ủ ấm.
Khi nàng khóc, nàng sẽ chọn một nơi thoải mái để khóc, và nàng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo khi cảm xúc dâng trào.
Bây giờ tâm trạng nàng đã bình tĩnh trở lại, hơi lạnh tứ phía thổi đến khiến sắc mặt nàng trắng bệch.
Nàng liếc nhìn chiếc áo khoác của Giản Thanh, nghĩ rằng nếu nàng không nhầm lẫn, thì bây giờ người chịu lạnh đã không phải là nàng...
Giản Thanh ngồi trên băng ghế, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Nàng cho rằng Giản Thanh phải vội vàng rời đi, liền nói: "Chị còn vội vàng tìm đối tượng hẹn hò khác à? Bớt một chút thời gian dành cho tôi thật không dễ dàng cho chị rồi."
Giản Thanh liếc nàng một cái, sau đó đứng dậy búng mạnh vào trán nàng, thờ ơ nói: "Em muốn gì thì cứ nói rõ ra, không cần ẩn ý mỉa mai tôi như vậy."
Bị búng mạnh vào trán như thế, Lộc Ẩm Khê liền xoa xoa trán, không dám châm chọc cô nữa, nàng nhìn cô, nhỏ giọng hỏi:"Vậy chị cứ nhìn đồng hồ làm gì?"
Có phải cô đang dần mất kiên nhẫn khi ở bên cạnh nàng không?
Giản Thanh nắm lấy cổ tay Lộc Ẩm Khê, trả lời một câu rất vô nghĩa: "Xem thời gian."
Vẫn còn hai giờ trước khi lớp học buổi chiều bắt đầu.
Lộc Ẩm Khê ngoan ngoãn để cô dẫn đi, nàng cũng chẳng buồn hỏi cô là sẽ đi nơi nào.
Nàng nghi ngờ rằng dù giờ phút này nếu có bị Giản Thanh bán đi thì nàng vẫn có thể giúp cô đếm tiền.
Đi vào trung tâm thành phố với nhiều cửa hàng hai bên đường, Giản Thanh đưa nàng vào một cửa hàng quần áo nào đó, nói:"Em chọn áo khoác đi."
Lộc Ẩm Khê suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Chiều nay chị không quay lại bệnh viện à?"
Giản Thanh:"Không có, buổi chiều tôi có lớp ở làng đại học."
Kỳ nghỉ của trường Y luôn tương đối ngắn, các sinh viên đã dần trở lại trường để bắt đầu học kỳ mới của các khóa học.
Cơ sở cũ của Đại học Giang Châu nằm trong làng đại học. Từ thành phố đến đó sẽ mất hơn một giờ đồng hồ nếu đi bằng xe buýt hoặc 40 phút khi đi tàu điện ngầm. Các giảng viên của bệnh viện liên kết phải luôn tính toán trước thời gian mỗi khi đến đó để tránh trễ giờ lên lớp.
Ngay cả khi chỉ đến trễ 5 phút đều sẽ được tính như sự cố giảng dạy, liền sẽ bị báo cáo và phê bình trên trang web chính thức của Văn phòng Học vụ, sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi và đánh giá chức danh.
Lộc Ẩm Khê không dám làm trễ nải thời gian của Giản Thanh, cũng không muốn trở lại bệnh viện để lấy áo khoác trong tình trạng hốc mắt sưng đỏ, nàng sẽ bị người quen kéo lại hỏi thăm, cho nên nàng chọn đại một chiếc áo khoác lông màu trắng rồi cho vào giỏ hàng.
Nàng giống như là giá áo di động, có khi tùy tiện khoác ga trải giường lên người cũng đã rất đẹp.
Giản Thanh chỉnh mũ áo cho nàng rồi nhìn nàng trong gương. Cô không khen cũng chẳng chê, nhưng cô lại dùng ánh mắt để nhìn gương mặt nàng trong vài giây.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Lộc Ẩm Khê hỏi: "Lái xe hay là đi tàu điện ngầm?" Nàng bị say xe cho nên không thích đi xe buýt, vì thế nàng không đề cập đến phương tiện giao thông công cộng với cô.
"Tàu điện ngầm." Đêm qua Giản Thanh không ngủ nhiều, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, cô không muốn lái xe trong tình trạng mệt mỏi, cô có thể chợp mắt một lúc khi đi bằng tàu điện ngầm.
Để tránh dòng người đi làm trong giờ cao điểm, các nàng ra ga tàu điện ngầm để đợi.
Không có nhiều lời giải thích, cũng không bộc bạch những khúc mắc trong lòng nhau. Chỉ đơn giản là một người làm ra bộ dáng hối hận đan xen với nước mắt, người còn lại ôm chầm lấy đối phương và lặng lẽ rơi lệ thì mọi chuyện dường như đã được hòa giải, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục con đường hòa thuận như lúc mới bắt đầu.
Tàu vẫn chưa đến, hai người cùng nhau đứng ở khu vực chờ.
Lộc Ẩm Khê đứng quá gần trạm tàu ngầm, Giản Thanh kéo nàng về phía sau.
Nàng ngoan ngoãn lùi lại một bước, nhìn trái nhìn phải, sau đó quay đầu lại nhìn sườn mặt của Giản Thanh.
Gương mặt Giản Thanh không có nhiều biểu cảm lắm.
Cô luôn trong tư thế lạnh lùng xa cách này, che giấu mọi tình cảm của mình, rất ít khi bộc lộ cảm xúc, cho dù có mâu thuẫn cũng không làm ầm ĩ lên, chỉ đối xử lạnh nhạt với người khác mà thôi.
Lộc Ẩm Khê thu hồi tầm mắt.
Nàng không thể nhìn thấu được cô.
Cô lớn tuổi hơn so với nàng, cô có đầy sự bao dung và săn sóc của những trưởng thành, nhưng cô sẽ không bao giờ bộc lộ thế giới nội tâm của mình với nàng.
Tâm tư nàng dường như đã bại lộ đến mức không còn lại gì, nhưng nàng lại không biết mình đã từng bước vào trái tim cô lần nào hay chưa?
Các nàng sóng vai cạnh nhau, mu bàn tay phải của nàng chạm vào tay trái của cô.
Lộc Ẩm Khê di chuyển tay phải, dùng đầu ngón tay móc lấy ngón út của Giản Thanh.
Những đốt ngón tay lạnh giá đang móc vào tay nàng. Tiếng chuông cảnh báo tàu điện ngầm đang vào ga vang lên bên tai, đoàn tàu chạy ầm ầm từ xa chạy đến, một toa tàu nhanh chóng chạy qua.
Giữa những tiếng ồn ào, Giản Thanh đột nhiên lên tiếng, nhẹ giọng gọi tên Lộc Ẩm Khê: "Ẩm Khê."
Lộc Ẩm Khê quay đầu lại, nhìn sườn mặt của Giản Thanh.
Giản Thanh nói nhỏ: "Tôi đã 30 tuổi rồi, tôi không có hơi sức để bồi một cô nhóc 20 tuổi gặp dịp thì chơi như em."
"Về sau em đừng trêu chọc tôi như thế này nữa."
Đoàn tàu dừng lại, toa tàu mở ra, cô rút tay mình ra khỏi tay nàng rồi bước vào toa.
*
Trong toa tàu không có chỗ ngồi, Giản Thanh đành nắm lấy tay vịn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lộc Ẩm Khê đi theo phía sau cô, không nói gì.
Xung quanh đều có người đứng, nàng không có tay vịn để nắm lấy nên chỉ có thể đứng thẳng người.
Tính ổn định của tàu điện ngầm rất tốt, không thường phanh gấp như xe buýt, không cần tay vịn cũng có thể đứng yên. Nhưng khi lên xuống tàu, đám đông mỗi lúc một tăng, người này đụng người kia khiến nàng không thể đứng vững nỗi.
Bị đụng đến mức lảo đảo, Lộc Ẩm Khê liếc nhìn Giản Thanh một cái, nàng theo bản năng muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại nhớ đến câu nói 'Về sau em đừng trêu chọc tôi như thế này nữa' thì liền thu tay lại.
Sau khi Giản Thanh nói ra câu đó, Lộc Ẩm Khê cũng không giải thích gì thêm, nàng cứ để cô hiểu lầm bản thân nàng là loại người gặp dịp thì chơi.
Nàng còn có thể giải thích như thế nào được đây?
Nói rằng đó không phải là gặp dịp thì chơi, là tôi rất thích chị, nhưng tôi lại không thể ở bên chị được, sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải rời xa chị?
Lời giải thích nhạt nhòa và vô nghĩa như vậy, e rằng ngay cả nửa cái liếc mắt cô cũng chẳng buồn dành cho nàng.
Vậy thì cứ để cho cô hiểu lầm như thế đi, để cô nghĩ rằng đó chỉ là tình cảm nhất thời của một cô bé, sau một đoạn thời gian liền sẽ tự mất đi.
Trong một thoáng buồn bã, Lộc Ẩm Khê lại nghĩ đến việc cô đã tự tiết lộ tuổi tác của mình.
Cô 30 tuổi
Mới 30 thôi...
Thật ra nàng cũng không phải 20 tuổi, nàng đã 25 rồi.
Các nàng chỉ lệch nhau 5 tuổi...
Chuyện này cũng không được coi như là kém rất nhiều tuổi. Ở thế giới thực, thậm chí có nhiều cặp đôi còn hơn kém nhau đến mười mấy, hai mươi tuổi.
Nếu gặp gỡ nhau trong thế giới thực thì quá tốt rồi, nàng có thể chủ động theo đuổi cô, còn có thể công khai nói rõ rằng nàng thích cô.
Tiếc là...
Quên đi, nàng không thể tham lam như thế.
Bây giờ, có thể hòa hợp lại với cô thì đã rất tốt rồi. Bất kể mối quan hệ này là như thế nào, bất kể tâm lý của cô là gì, Lộc Ẩm Khê chỉ muốn thay đổi kết cục của mình và cô, sau đó quay trở lại thế giới thực.
Tình yêu đối với nàng là một loại hàng hóa xa xỉ, không phải là nhu yếu phẩm.
Giữa hai người, không nhất định phải là tình yêu. Tình bạn cũng là một thứ ràng buộc, có lẽ, tình bạn còn ổn định hơn là thứ tình yêu lo được lo mất kia.
Tất nhiên, nàng tốt nhất là không nên có ý định hôn và ôm cô nữa. Tình bạn không nên bị vấy bẩn bởi du͙ƈ vọиɠ.
Lòng đầy buồn bã, Lộc Ẩm Khê không ngừng làm công tác tư tưởng cho bản thân. Nàng trấn an cảm xúc của mình, thậm chí mặc kệ tàu phanh gấp, hay thậm chí đám đông lên xuống va chạm khiến nàng đứng không vững.
Giản Thanh mở mắt ra, nhìn nàng một cái, cô không nói lời nào mà kéo nàng vào lòng, sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Các nàng nắm lấy tay nhau, khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau khiến hơi ấm hòa vào nhau. Hai tai bắt đầu nóng ran, nhịp tim đột ngột tăng lên, hạt kɦoáı ƈảʍ ào ạt rộ ra, cơ thể dường như không thể kiềm chế mà tiết ra phenylethylamine.
Lộc Ẩm Khê sửng sốt, nói nhỏ bên tai cô: "Tôi không có chủ động trêu chọc chị đâu..."
Giản Thanh nhắm mắt lại, đáp: "Bạn bè giúp đỡ nhau, em đừng suy nghĩ nhiều."
Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng, cố gắng kìm nén niềm vui sướng dâng lên trong lòng.
Phản ứng hóa học tự phát nằm ngoài sự kiểm soát của lý trí. Lộc Ẩm Khê chỉ có thể kiểm soát hành vi của chính mình, nàng không nhìn Giản Thanh, cũng không dựa vào cô.
Sau một vài trạm, đoàn tàu càng chạy xa trung tâm thành phố, xe càng ít, người lại càng thưa hơn. Lộc Ẩm Khê quan sát chuyển động cơ thể những người trên tàu, cố gắng tìm ra ai là người sắp sửa xuống tàu, nàng nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của bọn họ, người vừa đứng lên, Lộc Ẩm Khê liền kéo Giản Thanh bước đến đó và ngồi xuống.
"Chị ngủ đi, đến nơi tôi sẽ gọi chị dậy."
Giản Thanh ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng không quá một phút sau, Lộc Ẩm Khê lại hỏi: "Chị đã từng đi khám bác sĩ chuyên khoa chưa? Mất ngủ vào ban đêm như vậy rất có hại cho sức khỏe đúng không?"
Giản Thanh vẫn nhắm mắt, chậm rãi trả lời: "Vì ai mà tôi mất ngủ hai ngày nay, em không phải biết rõ lắm sao?"
Lộc Ẩm Khê ngơ ngẩn.
Thật vất vả mới có thể lấy lại bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy lời nói này, tim nàng lại đập thịch thịch một lần nữa.
- ------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lộc Ẩm Khê: Quá đáng! Chị ấy không cho tôi trêu chọc chị ấy, nhưng ngược lại chị ấy lại trêu chọc tôi!
Giản Thanh: Tôi chỉ là bắt chước em thôi.
- -------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.