Khi Nhâm Giai Giai trở lại văn phòng khu vực thứ hai của khoa u, cô ấy rõ ràng cảm thấy bầu không khí không ổn.
Sau khi bước vào cửa, các sinh viên và bác sĩ trong văn phòng ít nhiều đều nhìn về phía cô ấy, nhưng lại im lặng không nói lời nào. Họ chỉ nhìn thoáng qua cô ấy một cách kỳ quái rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Dùng tên thật để báo cáo với Sở giáo dục y tế sự tình như thế, e rằng đã được truyền đi khắp khoa.
Cô ấy là sinh viên thuộc biên chế 1 của chương trình lâm sàng 5 năm, kể từ khi chuyển sang khu vực 2 của khoa U. Bác sĩ Cung, giảng viên hướng dẫn của nhóm cô ấy dường như không có thiện cảm với họ, như thể bọn họ thiếu nợ ông ấy mấy trăm vạn vậy. Ông ta luôn sai bảo bọn họ làm việc như người ở. Ông ta cũng chẳng dạy bảo gì, cứ để học trò của mình trực tiếp làm việc, nhưng nếu họ làm sai thì ông ta sẽ mắng mỏ rất gay gắt.
Thái độ giảng dạy tệ hại, bọn họ đều cắn răng chịu đựng, nhưng chuyện xảy ra trong đêm giao thừa ngày đó thật kinh tởm!
Đêm giao thừa ngày hôm đó, bọn họ không ai được phép về nhà mà phải theo ông ta trực trong bệnh viện. Các đồng nghiệp khác trong khoa chuẩn bị bữa cơm tất niên cho nhân viên trực như mọi khi. Khi đồ ăn được giao tới, Cung lão sư trực tiếp ném cho bọn họ một câu: "Được rồi, các em nghỉ ngơi đi, các em cũng nên đi ăn gì đó đi, ăn xong thì nhớ trở lại làm việc."
Nữ sinh bọn họ da mặt mỏng nên cảm thấy xấu hổ khi cứ mặt dày ở lại đây ăn cơm nên đành đi ra ngoài, liền phát hiện nhà ăn không mở cửa, các hàng quán khác cũng đã nghỉ Tết, bọn họ ôm chiếc bụng đói tìm kiếm dọc đường đi, cuối cùng phải trở về ký túc xá để ăn mì gói.
Sau khi ăn mì gói xong, bọn họ quay lại bệnh viện tiếp tục làm việc. Bác sĩ Cung ngậm tăm xỉa răng, nói: "Các em đem bát đi rửa đi."
Vẫn với thái độ kênh kiệu như cũ.
Các sinh viên thực tập gần như không thể hiểu nổi rốt cuộc họ đến bệnh viện để thực tập hay đến để làm người hầu.
Hôm qua, khi bộ phận giáo dục y tế đưa ra thông báo kiểm tra chất lượng giảng dạy thông qua sinh viên. Nhâm Giai Giai đã bàn bạc với các thực tập sinh trong nhóm và lên kế hoạch báo cáo tình huống này với các lão sư của bộ phận giáo dục y tế.
Sáng nay, các bạn học có chút sợ hãi, họ kéo lấy góc áo blouse trắng của cô ấy, hoang mang nói: "Hay là chúng ta đừng nói ra, nếu như ông ấy trả thù chúng ta thì làm sao bây giờ?"
Nhâm Giai Giai nói: "Sau này chúng ta cũng sẽ không ở lại bộ phận này, làm sao ông ta có thể trả thù được?"
"Lỡ như ông ta cố tình cho chúng ta điểm thấp trong khâu đánh giá học phần thì sao?"
"Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục báo cáo cho sở giáo dục y tế! Để sở giáo dục y tế đánh giá lại lần nữa, họ sẽ cử giám thị khoa y tế đến giám sát chúng ta, để xem lúc đó là ai xấu hổ!"
Vì vậy, khi phòng giáo dục y tế tìm bọn họ nhằm để họ chia sẻ tình hình học tập của mình, Nhâm Giai Giai đã đứng ra tố cáo bác sĩ Cung về thái độ giảng dạy không tốt của ông ấy. Ban đầu các bạn học khác đều im lặng, nhưng sau khi Nhâm Giai Giai nói xong, bọn họ nghe thấy chủ nhiệm Nghiêm từ Phòng giáo dục y tế chắp tay sau lưng nói:"Chuyện này thật đáng xấu hổ!", chủ nhiệm Trần của phòng giáo dục thường xuyên cũng phẫn nộ:"Nhất định phải gọi hắn ta tới đây nói chuyện!", vì có các lão sư chống lưng, bọn họ mới dám tiếp lời cho Nhâm Giai Giai.
Bác sĩ Cung tạm thời ra ngoài, không có mặt ở bệnh khu. Trước khi đi, sắc mặt chủ nhiệm Nghiêm u ám, ông liên tục trấn an các sinh viên thực tập: "Các em đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ tìm hắn để hỏi cho ra lẽ. Phía trường học cử các em đến bệnh viện để học tập chứ không phải tới để làm người rửa bát!"
Chủ nhiệm Trần cũng vỗ vỗ vai họ, nhẹ giọng an ủi: "Nếu có chuyện gì bất bình, cứ tự tin mạnh dạn nói với các giảng viên ở bộ phận y tế, chúng tôi luôn đứng về phía sinh viên."
Sự quan tâm sâu sắc này khiến nữ sinh bọn họ cảm động đến đỏ cả hốc mắt.
Chỉ có bộ phận giáo dục y tế là bảo vệ lợi ích của sinh viên, các khoa lâm sàng khác không nhất thiết phải đứng về phía bọn họ.
Nhâm Giai Giai trở lại phòng làm việc, đi tới chỗ một bác sĩ trẻ trong khoa tiêu hóa, nhỏ giọng hỏi: "Lão sư, em về rồi, em có thể giúp gì cho thầy?"
Bác sĩ trẻ nheo mắt nhìn cô ấy, gõ bùm bùm trên bàn phím"Tôi nào dám sai bảo cô làm việc gì? Ngày mai cô cũng báo cáo tôi với bộ phận y tế thì sao."
Lời nói có mùi thuốc súng nồng nặc khiến những người xung quanh nhìn qua một cái, sau đó bọn họ liền thu hồi tầm mắt.
Không ai lên tiếng giải vây, mỗi người đều bận rộn với việc riêng của mình.
Nhâm Giai Giai chỉ cảm thấy máu nóng sục sôi khắp người, cô ấy không giống như đang đứng yên, nhưng cũng không phải là cử động, cô ấy giống như một con kiến bị thiêu trên đống lửa.
Cô ấy đã làm gì sai? Rõ ràng không phải cô ấy là người sai, tại sao tất cả bọn họ đều đổ lỗi cho cô ấy như thể đây là chuyện đương nhiên?
Lộc Ẩm Khê nháy mắt với Giản Thanh, ngụ ý rằng cô nên giúp một chút.
Giản Thanh phớt lờ nàng, thờ ơ lạnh nhạt đứng ngoài cuộc.
Lộc Ẩm Khê đá nhẹ vào chân cô.
Giản Thanh liếc nàng một cái, ngồi xuống, mở bệnh án ra, nói với Trương Dược: "Giường số 21 cần mở nội soi lồng ngực, cậu gọi học sinh qua đi."
Trương Dược gật đầu, đứng dậy hét lên: "Có một bệnh nhân ung thư phổi trong khoa chúng tôi cần được nội soi lồng ngực. Học viên nào rảnh rỗi thì cùng tôi đến phòng bệnh để học hỏi."
Ngụy Minh Minh dùng sức kéo Nhâm Giai Giai đi: "Đi, chúng ta cùng nhau đến đó học tập."
Mặc dù sinh viên được chỉ định vào các khoa y tế khác nhau, nhưng đôi khi bọn họ sẽ được yêu cầu học cùng nhau trong một số khóa học lý thuyết hoặc ba thao tác kỹ năng cơ bản.
Phổi và thành ngực của cơ thể người không hoàn toàn khít nhau, ở giữa có hai lớp màng. Hai lớp màng này tạo thành một khoang kín gọi là khoang màng phổi, không có khí trong khoang màng phổi mà chỉ có một ít chất lỏng.
Bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối dễ bị tràn dịch màng phổi. Nội soi lồng ngực là một cuộc phẫu thuật dùng kim vô trùng đâm xuyên qua da, mô liên sườn và màng phổi thành để tiến vào khoang màng phổi.
Đa phần nội soi lồng ngực có hai tác dụng. Đầu tiên là chẩn đoán, hút dịch thông qua chọc dò lồng ngực, sau đó tiến hành kiểm tra xác minh bệnh tật. Thứ hai là điều trị, một trong những biến chứng thường gặp của bệnh nhân có khối u ác tính thời kỳ cuối là tràn dịch màng phổi. Điều này có thể gây khó thở, suy hô hấp, suy tim,... việc chọc dò và dẫn lưu dịch có thể làm giảm các triệu chứng này.
Trong phòng bệnh, một đống người mặc áo blouse trắng quây kín giường bệnh nhân. Giản Thanh lần lượt hỏi về thuốc chỉ định, thuốc chống chỉ định và biện pháp phòng ngừa của việc nội soi lồng ngực, sau đó cô tổng kết lại một lần và yêu cầu Nhâm Giai Giai thực hiện.
Nhâm Giai Giai chỉnh lại tư thế cho bệnh nhân, Giản Thanh nhìn chằm chằm vào thao tác của cô ấy, nói: "Tiếp theo, chọn khoang liên sườn thứ 3 và thứ 4 phía đường nách sau để làm điểm chọc."
Nhâm Giai Giai gật đầu, khi đang chuẩn bị thao tác thì cô ấy đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Giản Thanh.
Giản Thanh ôm cánh tay, mặt mày lạnh lùng, hỏi: "Sao vậy? Tôi nói gì sai à?"
Trông cô không khác gì ngọc diện Diêm Vương.
Nhâm Giai Giai quay đầu lại, trái tim thình thịch vọt lên tới cổ họng, nhìn bóng lưng bệnh nhân, do dự vài giây rồi lại nhìn Giản Thanh: "Lão sư, tôi nhớ trong sách nói đó là khoang liên sườn thứ 7 và 8 của đường nách sau.... "
Giản Thanh mặt không đổi sắc, khẽ nói: "Ồ, nghĩ lại thì hình như tôi nhớ lầm rồi, quả thật là khe hở thứ 7 và thứ 8 của đường nách sau."
Lúc này Nhâm Giai Giai mới có thể thả lỏng, tiếp tục thao tác.
Lộc Ẩm Khê nhìn Giản Thanh, nàng mơ hồ cảm thấy rằng cô đang cố tình làm như vậy.
Sau khi chọc dò xong, Giản Thanh liên tục hỏi một vài câu, sau đó nhìn qua từng ánh mắt của thực tập sinh, nói:"Bệnh nhân sẽ không mắc bệnh theo trọng điểm, đã đến lâm sàng rồi thì các bạn phải biết lắng nghe, xem xét và suy nghĩ, các bạn phải có năng lực phán đoán độc lập, phải có can đảm bật lại các kết luận sai lầm. Những kiến thức được viết trong sách giáo khoa không phải là toàn diện nhất, những gì bác sĩ tuyến trên nói và làm không phải lúc nào cũng là đúng."
Khi nói đến câu cuối cùng, tầm mắt cô dừng lại trên người của Nhâm Giai Giai.
Nhâm Giai Giai nhìn cô, hốc mắt bỗng nhiên đỏ bừng.
*
Trên vách tường phía cầu thang và lối đi của bệnh viện đều có biển báo cấm hút thuốc. Nhưng ngày nào cũng có người ngồi trên cầu thang, phì phèo từng điếu thuốc lá.
Nhân viên bệnh viện thấy vậy, có khi làm lơ, có khi sẽ nói một câu 'nên hút ít thuốc lại'. Bọn họ lúc nào cũng đỏ hốc mắt, không nói nên lời, cố nặn ra một nụ cười nhằm thể hiện sự tôn trọng của mình đối với nhân viên y tế.
Khi nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của bọn họ đều sẽ nhìn thấy được sự thống khổ bên trong nên mọi người cũng không đành lòng trách móc nặng nề.
Cũng chẳng thể an ủi được gì, người cần được an ủi trong bệnh viện đã quá nhiều rồi.
Lộc Ẩm Khê đi ngang qua hành lang, thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Nàng mở cửa ra, bước đến, cùng ngồi xuống, lấy trong túi ra một gói khăn giấy và đưa cho Nhâm Giai Giai.
"Cảm ơn..." Nhâm Giai Giai nhận lấy với đôi mắt đỏ hoe.
Lộc Ẩm Khê cười nhẹ an ủi: "Đã đến bệnh viện rồi, cũng đừng nghĩ đến việc mình còn là sinh viên nữa, ừm... cứ xem bản thân mình như một nhân viên bình thường vừa đến công ty làm việc đi, lúc mới bắt đầu làm việc thì ai không phải chịu ấm ức cơ chứ?"
Mặc dù Nhâm Giai Giai thực sự vẫn đang là sinh viên năm thứ năm, nhưng không thể so sánh việc giảng dạy ở bệnh viện với trường y được.
Từ trước đến nay, bệnh viện luôn chú trọng lâm sàng và bỏ bê việc giảng dạy. Hơn nữa, một lượng lớn thực tập sinh chính quy và sinh viên cao học liên tục đến các khoa đã vắt kiệt nguồn lực giảng dạy của sinh viên thực tập bậc đại học. Khi gặp phải giáo viên không có trách nhiệm, nếu bản thân không chủ động, có thể bị người trong khoa bỏ qua, hoặc sẽ không học được gì khác ngoài chạy việc vặt.
Ở đây rất thờ ơ. Ít ai quan tâm đến cảm xúc cá nhân của sinh viên. Họ chỉ quan tâm đến những bệnh nhân ốm đau. Ai cũng đều có việc riêng của mình, ai cũng bận rộn lâm sàng và nghiên cứu khoa học. Thực tập sinh là tầng lớp cuối cùng của chuỗi thức ăn, họ là đối tượng bị áp bức.
Nhâm Giai Giai lau nước mắt, có chút tức giận:"Tôi cứ nghĩ rằng tôi đến đây để học tập, cho nên không quan tâm bọn họ sai bảo tôi làm việc gì. Tôi rất chịu khó làm việc, nhưng điều khiến tôi buồn lòng chính là thái độ của bọn họ. Các bác sĩ trong tổ căn bản không coi chúng tôi như con người mà đối xử, họ xem chúng tôi như máy móc, như nguồn lao động miễn phí!."
Chỉ cần bước ra khỏi tháp ngà, ai cũng biết mình sẽ phải làm những việc nhỏ nhặt, nhưng điều khiến lòng người nguội lạnh nhất không phải là chạy việc vặt, mà là việc 'người một nhà' thờ ơ với nhau.
"Đừng quan tâm đến thái độ của người khác, học được kỹ năng hay không mới là quan trọng nhất." Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Cả hai cùng nhau đứng dậy, Nhâm Giai Giai gọi một tiếng: "Lão sư."
Giản Thanh gật đầu đáp lại, nhưng không an ủi gì thêm mà chỉ nhìn về phía Lộc Ẩm Khê:"Đi ăn trưa thôi."
Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng, nhìn về phía Nhâm Giai Giai, nàng do dự một lúc rồi nói: "Đừng nản lòng với nghề này hay lung lay quyết tâm theo học ngành y của mình chỉ vì một người thầy không tốt. Giản lão sư nói đúng, chính bản thân chị mới là điều quan trọng nhất, chị đừng quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình..."
*
Các nàng đứng bên cửa sổ chờ thang máy đi lên để đến căng tin ăn trưa.
Lộc Ẩm Khê nhìn xuống phía dưới tòa nhà thông qua cửa sổ, nàng nhìn thấy đám đông dày đặc đang đổ xô vào bệnh viện.
Vì đứng quá cao, nàng không thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của mọi người, nàng chỉ cảm thấy nhộn nhịp, tất cả chúng sinh đều tựa như những con kiến nhỏ.
Nàng hỏi Giản Thanh: "Phòng giáo dục y tế sẽ làm gì?"
Giản Thanh không quan tâm: "Tôi không biết."
Cô không thích tọc mạch chuyện của người khác, lần này cô giúp người cũng chỉ là vì bị gương mặt của Lộc Ẩm Khê làm cho mềm lòng.
Lộc Ẩm Khê im lặng một hồi, Giản Thanh quay lại hỏi nàng: "Em làm gì mà quan tâm đến cô ấy như vậy?"
Lộc Ẩm Khê xoa xoa sống mũi, cười nói: "Tôi không muốn nhìn thấy người cứu người qua sông rồi lại bị dìm chết. Đương nhiên, tôi cũng không muốn thấy cô ấy bị sóng vùi gió dập đến mức không muốn làm người lái đò."
Đôi khi, gặp phải một người thầy tồi có thể phá hủy toàn bộ niềm tin của sinh viên đối với ngành.
Lộc Ẩm Khê nói: "Giấc mơ y khoa của nhiều người đã tan vỡ trong năm cuối thực tập ở bậc đại học."
Giản Thanh im lặng một lúc, nói: "Bất luận em bước trên con đường nào, nếu em thích nghi được thì em sẽ là người sống sót."
Lộc Ẩm Khê trầm ngâm gật đầu.
Thang máy đi lên, các nàng đi thang máy xuống tầng dưới.
Đang vào giờ cao điểm, Giản Thanh nhét Lộc Ẩm Khê vào góc trong cùng của thang máy, cô đưa lưng về phía đám người, mặt đối mặt với nàng, che chở cho nàng.
Đám đông càng chen lấn, Giản Thanh càng lúc càng tiến đến gần hơn, mãi cho đến khi hai thân thể dính chặt vào nhau.
Tai Lộc Ẩm Khê đỏ bừng, nàng đột nhiên cảm thấy mình đang bị cô lợi dụng.
Giản Thanh nhìn thấu suy nghĩ của nàng, mặt không biểu cảm, nói: "Không trách tôi được, có quá nhiều người."
Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, sắc mặt càng ngày càng ửng đỏ.
Giản Thanh rũ mắt chăm chú nhìn nàng.
Nàng nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Quá nhiều người, không khí loãng, không đủ oxy!"
Giản Thanh quay mặt đi, không nhìn thẳng vào nàng nữa.
Trên đường đến nhà ăn, Lộc Ẩm Khê bỗng dưng hỏi Giản Thanh: "Bác sĩ Giản, người thích nghi được là người sống sót, chị có nghĩ rằng tôi thích hợp để hành nghề y không?"
Giản Thanh hỏi: "Em muốn nghe sự thật, hay muốn nghe lời tốt đẹp?"
Lộc Ẩm Khê cười nói: "Chị đã nói như vậy thì tôi đã đoán được chị muốn nói gì rồi."
Giản Thanh im lặng một lúc rồi bộc bạch sự thật: "Em có chứng sợ máu, không thích hợp ở lâm sàng quá lâu."
Lộc Ẩm Khê dừng bước, thu lại ý cười trên mặt: "Chị... chị phát hiện từ khi nào?"
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem cô ấy nhận ra khi nào?
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem cô ấy nhận ra khi nào?
- -------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.