Hứa Tinh Hán cười khan: "Sương Sương cô nương, chi bằng chúng ta dùng bữa trước đi, nếu như dùng bữa xong mà vẫn còn thời gian thì chúng ta sẽ đến đó."
Sương Sương nghe nói vậy thì gật đầu, coi như đồng ý.
Thức ăn được mang lên, Hứa Tinh Hán cố tình dặn tiểu nhị, không cần đi vào châm trà rót nước, nguyên nhân là lúc Sương Sương dùng bữa sẽ phải vén mạng che mặt lên, mà gương mặt đó của nàng, Hứa Tinh Hán cho rằng càng ít người nhìn thấy càng tốt.
***
Dùng bữa xong, Hứa Tinh Hán cứ ngỡ là Sương Sương sẽ bỏ qua ý định đi tìm Ổ Tương Đình, nhưng không ngờ nàng rất kiên quyết.
Hứa Tinh Hán không còn cách nào khách đành phải đưa Sương Sương đi về hướng quán rượu mà Ổ Tương Đình bàn chuyện làm ăn.
Sương Sương đưa ra yêu cầu này, đương nhiên là không có ý tốt.
Mặc dù nàng đã bị xăm hơn bảy ngày, nhưng nỗi tức giận vẫn bị nén ở trong lòng, tuy hôm nay đã tiêu rất nhiều tiền của Ổ Tương Đình, nhưng nàng vẫn còn chưa hả dạ. Ổ Tương Đình xăm lên người nàng, coi nàng là nô lệ của hắn sao?
Dù Sương Sương không dám trực tiếp đối nghịch với Ổ Tương Đình, nhưng nàng muốn khiến cho đối phương không thoải mái, không phải hắn rất coi trong chuyện làm ăn này sao? Mất nửa tháng đi thuyền ra Bắc, vất vả như thế, nếu như nàng phá hỏng chuyện làm ăn của hắn thì sẽ thế nào?
Dọc đường đi Hứa Tinh Hán cũng dùng nhiều cách để Sương Sương bỏ qua ý định này, nhưng Sương Sương nhịn suốt bảy ngày chính là vì ngày hôm nay, sao nàng có thể bỏ qua?
Sắp tới cửa quán rượu, Hứa Tinh Hán vẫn còn chưa chịu từ bỏ: "Sương Sương cô nương, nơi này có một cửa hàng phấn son, khẳng định là không giống với chỗ khác, chúng ta tới xem thử xem sao?"
Sương Sương đến nhìn cũng không nhìn Hứa Tinh Hán: "Không đi."
Đúng lúc này, từ trong cửa quán rượu có một đám người đi ra, Sương Sương vốn chỉ vô tình nhìn qua, kết quả vừa nhìn liền cứng đờ cả người.
Đi giữa nhóm người kia có một nam nhân, bóng lưng của hắn vô cùng giống Lan Tranh, Lan Tranh thích mặc y phục xanh, mà nam nhân kia cũng mặc một bộ y phục màu xanh.
Sương Sương nhất thời kích động, nàng chuẩn bị chạy tới xác nhận xem rốt cuộc đối phương có phải Lan Tranh hay không.
Nhưng nàng vừa mới cử động, Hứa Tinh Hán lại đột nhiên kéo Sương Sương vào góc tối, trong nháy mắt kia Sương Sương giận đến không chịu nổi: "Ngươi mau buông ta ra!"
Hứa Tinh Hán kéo Sương Sương, không để nàng đi ra ngoài, ôn tồn nhẹ giọng khuyên nàng: "Sương Sương cô nương, chúng ta chờ thêm lát nữa rồi sẽ đi ra."
Hắn vừa mới nhìn rõ, người đi ra ngoài chính là đối tượng mà bọn họ muốn hợp tác lần này, đối phương đã ra khỏi quán rượu, đoán chừng rất nhanh sẽ rời khỏi, hắn chỉ cần giữ Sương Sương thêm một lúc nữa, có lẽ biểu ca cũng sẽ không trách hắn.
Sương Sương một lòng đặt tâm trí lên người Lan Tranh, nào chịu ở đây mất thời gian, nàng giãy giụa muốn đi, nhưng Hứa Tinh Hán không thả, kiên quyết nắm chặt cổ tay Sương Sương.
Sương Sương nhanh chóng nổ tung, nàng giơ bàn tay còn được tự do giáng thẳng một cái tát lên mặt Hứa Tinh Hán.
"Ta ra lệnh cho ngươi, buông ta ra!"
Nói thật, sức lực của Sương Sương không lớn, cho nên đối với Hứa Tinh Hán mà nói thì một cái tát kia chẳng hề đau chút nào, hắn chỉ hơi sửng sốt, rồi lại không nhịn được mà nghĩ, tay của vị Sương Sương cô nương này thật là mềm, đã vậy lại còn thơm, lúc nàng đánh hắn, hắn còn ngửi được mùi hương thoang thoảng.
Hứa Tinh Hán ngẩn người chốc lát liền lập tức phản ứng lại, hắn dứt khoát giữ chặt cả hai tay Sương Sương, có chút vô lại nói: "Không buông."
Sương Sương giận đến đỏ cả mắt, hai mắt trợn trừng lên nhìn Hứa Tinh Hán, nàng phát hiện ra, chỉ cần là người có liên quan đến Ổ Tương Đình, đều không có lấy một người nào tốt.
Thật ra thì Hứa Tinh Hán cũng cảm thấy kỳ quái, trước đó Sương Sương còn không có kích động như vậy, chẳng hiểu sao bỗng nhiên lại không giữ được bình tĩnh. Hắn khống chế đối phương, ngược lại vẫn còn thời gian rảnh để tám chuyện: "Sương Sương cô nương, cô nương không nên kích động, chờ lát nữa ta sẽ mang cô nương đi gặp biểu ca, yên tâm, ta chắc chắn bên cạnh huynh ấy không có các cô nương khác."
Phi!
Ai thèm quan tâm bên người Ổ Tương Đình có cô nương khác hay không chứ.
Sương Sương cùng hắn giằng co một hồi, giận đến phát khóc, chờ khi rốt cuộc Hứa Tinh Hán chịu buông nàng ta, Sương Sương mới vội vàng đi về phía quán rượu, dĩ nhiên là người giống với Lan Tranh vừa rồi đã rời đi, một chút bóng dáng cũng không còn.
Sương Sương vừa gặp được hy vọng, ngay lập tức hy vọng lại tan biến, nỗi hụt hẫng trong lòng khiến nàng không nói ra thành lời. Mà lúc này, lại có người đụng vào Sương Sương, Sương Sương bị đụng phải, còn cảm giác được hông của mình bị sờ soạng.
Nàng lảo đảo, bên cạnh vang lên giọng nói của một nam nhân xa lạ: "Cô nương có sao không? Ta không đụng bị thương nàng chứ?"
Dù hôm nay cả người Sương Sương vẫn che chắn kín mít, nhưng có lẽ là vì thân thể đó của nàng, cộng thêm cả cử chỉ và dáng vẻ đó, người ngoài vừa nhìn liền biết đây là một mỹ nhân, thu hút kẻ háo sắc mò tới.
Sương Sương ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt xấu xí, nàng vội vàng tránh né, tên nam nhân kia thấy Sương Sương tránh hắn thì càng nảy sinh hứng thú: "Cô nương, sao nàng phải tránh ta?"
Người kia vừa nói, vừa muốn đưa tay ra chạm vào Sương Sương, chẳng qua còn chưa có chạm được thì đã bị người ta ngăn cản.
Người kia thấy có một thiếu niên đột nhiên ra ngăn hắn lại thì nổi giận: "Ngươi là ai?"
Hứa Tinh Hán nhếch môi cười, giơ chân đá một cước: "Gia gia ngươi." (*)
(*) Ông nội.
Vừa rồi hắn đã nhìn thấy rõ, kẻ này cố tình đụng vào Sương Sương, còn nhân cơ hội sờ soạng eo Sương Sương, đúng là tự tìm cái chết.
***
Buổi tối, Hứa Tinh Hán đứng cúi đầu ngoan ngoãn trước mặt Ổ Tương Đình, giọng nói thành khẩn.
"Ca ca, đệ sai rồi, đệ không biết hắn là nhi tử của Thái Thú Vĩnh Thành."
Ổ Tương Đình đặt ly trà trong tay xuống, ung dung bình thản nói: "Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là bồi thường ít tiền thôi."
Hứa Tinh Hán cúi đầu càng thấp hơn, quả thật là hôm nay hắn có chút quá khích, hắn nào biết tên kia không chịu được đòn, mới đánh cho hai cái đã ngất xỉu, còn tiểu tiện ra đầy quần.
Lúc Ổ Tương Đình đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hứa Tinh Hán bỗng lên tiếng: "Ca ca, chuyện hôm nay tất cả đều là do đệ quá xúc động, không liên quan gì đến Sương Sương cô nương, huynh đừng phạt nàng."
Bước chân Ổ Tương Đình hơi ngừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn Hứa Tinh Hán, trong đôi mắt đào hoa kia hiện lên một cảm xúc khiến người ta không tài nào đoán ra nổi, Hứa Tinh Hán vừa đối diện với ánh mắt kia, lập tức ngậm miệng, một lần nữa cúi đầu xuống.
***
Ổ Tương Đình trở về phòng, Sương Sương ở trong phòng lập tức đứng lên, nàng có chút bất an.
Dường như Ổ Tương Đình không hề nhìn thấy nỗi bất an trong mắt nàng, chỉ nói: "Hôm nay có thể tắm rửa rồi."
Sương Sương thở phào nhẹ nhõm, thật ra nàng rất sợ Ổ Tương Đình phạt nàng.
***
Lúc tắm rửa, Sương Sương luôn không nhịn được mà sờ vào hình xăm sau hông, thậm chí còn muốn nghiêng đầu lại nhìn, nhưng cũng chỉ có thể nhìn được một chút màu xanh, rốt cuộc hình xăm đó có dáng vẻ thế nào, nàng không thấy rõ.
Sương Sương sờ hình xăm đó, trong lòng thầm mắng Ổ Tương Đình, nghĩ rằng nếu như nàng phục quốc thành công, nhất định sẽ xăm đầy tên nàng lên người Ổ Tương Đình, mà không, phải xăm tên nàng lên hẳn mặt hắn, để cho tất cả mọi người đều biết Ổ Tương Đình là nô lệ của nàng.
Sương Sương lại tiếp tục nghiêng đầu nhìn, không biết tay nghề của Ổ Tương Đình có tốt hay không, nếu như quá xấu thì làm phải làm sao?
***
Tắm xong, Sương Sương ra khỏi bình phong.
Trong lòng nàng vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện của Lan Tranh, nàng sợ người mà nàng bỏ lỡ ngày hôm nay chính là Lan Tranh. Ổ Tương Đình cũng biết Lan Tranh, nếu như hôm nay bọn họ đều ở cùng một quán rượu, khả năng rất lớn là Ổ Tương Đình có thể nhận ra Lan Tranh.
Nhưng Lan Tranh vốn ở Tây Nam, không có khả năng xuất hiện ở Vĩnh Thành.
Sương Sương muốn nghe tin từ Ổ Tương Đình, nhưng nàng lại không biết phải nói thế nào. Nghe thấy tiếng Ổ Tương Đình tắm rửa, nàng không biết phải mở miệng ra sao, chờ khi Ổ Tương Đình tắm xong, nàng cũng đã ngủ mất.
Ổ Tương Đình đứng bên mép giường nhìn Sương Sương thật lâu, rồi mới thổi tắt nến. Đọc tr𝗎yệ𝐧 ch𝗎ẩ𝐧 khô𝐧g q𝗎ả𝐧g cáo == T𝐑U𝑀 T𝐑UYỆ𝘕.v𝐧 ==
Một lát sau, Ổ Tương Đình nhẹ nhàng gỡ bỏ cẳng chân đang gác lên người hắn xuống, lại thêm một lát, hắn nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang đặt lên ngang hông mình ra. Chỉ là vừa mới gỡ ra, đối phương liền phát ra tiếng hừ nhẹ bất mãn, tay Ổ Tương Đình hơi khựng lại, cuối cùng đành để mặc cho đối phương ôm mình.
Lúc ngủ Sương Sương luôn thích ôm người khác, nàng không hề biết chuyện này.
Sương Sương rúc đầu vào cổ Ổ Tương Đình, khoác cả tay lẫn chân lên người đối phương, bấy giờ mới chịu ngoan ngoãn nằm yên.
Qua lớp y phục, Ổ Tương Đình dễ dàng tìm được đúng vị trí của hình xăm trên hông Sương Sương, hắn dùng ngón tay vuốt ve một cái.
***
Chỉ mất khoảng bảy, tám ngày thuyền đã quay trở về. Xế chiều ngày thứ chín thuyền dừng lại ở bến tàu thành Kim Lăng.
Sương Sương theo Ổ Tương Đình xuống thuyền, chẳng qua là xuống thuyền xong, nàng không biết mình phải đi đâu.
Ở bến tàu không thấy có người của Thược Kim Quật.
Hứa Tinh Hán từ phía sau đi tới bên cạnh Sương Sương, cười nói: "Sương Sương cô nương, cô nương phải về rồi sao?"
Hắn vừa nói xong, Ổ Tương Đình ở đằng trước đã gọi hắn.
"Hứa Tinh Hán."
Hứa Tinh Hán liền vội vàng đi tới: "Ca ca, sao vậy?"
Ổ Tương Đình nhìn hắn: "Đệ về Ổ gia một chuyến, nói với mẫu thân ta, bảo rằng ta sẽ về hơi muộn, để bọn họ không cần chờ ta dùng bữa tối."
Hứa Tinh Hán đáp ứng: "Ca ca, không phải xong việc rồi sao? Huynh còn muốn đi đâu nữa?"
Ổ Tương Đình lại không có trả lời, mà tiến về phía Sương Sương.
Chờ khi Hứa Tinh Hán nhìn thấy Ổ Tương Đình bế Sương Sương lên ngựa, hắn mới thở dài, biểu ca chói lọi ôm Sương Sương cô nương vào thành, sợ là cô nương cả thành đều tan nát hết cả cõi lòng mất thôi.
Sương Sương không ngờ là Ổ Tương Đình lại bế nàng lên ngựa, thực ra kỹ thuật cưỡi ngựa của Sương Sương rất tốt, không cần Ổ Tương Đình giúp, nàng cũng có thể tự lên ngựa.
"Ổ thiếu gia, đây là đang trở về Thược Kim Quật sao?" Sương Sương do dự chốc lát rồi mới hỏi.