Sương Sương nghe nói vậy thì liếc nhìn đại tẩu, ánh mắt có chút ngờ vực.
Tướng mạo của đại tẩu vô cùng thanh tú, Thanh Khi đã giới thiệu qua với Sương Sương, đại tẩu là người thuộc dòng dõi thư hương, năm đó đại ca Ổ Thái Hà của Ổ Tương Đình vừa nhìn thấy nàng ấy đã yêu, nghe nói là để cưới được đại tẩu mà đã gây ra một trận ồn ào không nhỏ.
Đại tẩu thấy Sương Sương nhìn mình thì mỉm cười: “Thật ra đừng nói đến tổ mẫu và mẫu thân, ngay cả ta khi thấy muội cũng không nhịn được mà muốn nhìn thêm mấy lần.”
Sương Sương thấy người một nhà này ai cũng kỳ lạ.
Lúc dùng bữa, Lão phu nhân còn dặn Sương Sương nên ăn thêm cái này cái kia, bà bảo Sương Sương quá gầy, gió thổi là bay, cứ như thế thì sau này sẽ bị Ổ Tương Đình bắt nạt cho coi.
Thịnh phu nhân nghe vậy thì cười nói: “Nương, mấy chục năm nay người vẫn chỉ có mỗi một cách khuyên người khác ăn cơm như thế.” Rồi bà nhìn về phía Sương Sương: “Hồi còn bé Tiểu Đình cũng không thích ăn cơm, khi đó nương hù doạ nó, nói nếu nó không ăn cơm thì sẽ gầy như con khỉ, vừa xấu vừa gầy, sau này đến nàng dâu của mình cũng không đánh lại.”
Lão phu nhân ngồi bên cạnh cười hai mắt cong cong: “Khi còn nhỏ nó giống hệt con khỉ, chính là một con khỉ nhỏ thanh tú, hồi đó Tiểu Hà còn hỏi ta, tổ mẫu, Tiểu Đình thật sự không phải là muội muội sao? Sau đó Tiểu Hà liền bị đệ đệ mình đánh cho khóc hu hu.” Bà bỗng thở dài: “Thời gian trôi qua thật là nhanh, chớp mắt một cái mà đứa nhỏ Tiểu Đình này cũng đã trưởng thành. Trước đó nó một mực kiên quyết không chịu thành hôn, ta còn đang lo nó đoạn tụ.”
Thịnh phu nhân nghe xong thì cười bất đắc dĩ.
Sương Sương không ngờ là mình có thể được nghe mấy chuyện xấu của Ổ Tương Đình, bèn chớp chớp mắt đầy hứng thú.
Lão phu nhân thấy Sương Sương nhìn mình bằng ánh mắt lấp lánh thì cũng thấy hứng thú theo, bà kéo con dâu mình: “Con có nhớ không, khi ấy còn có một đứa nhỏ đặc biệt thích Tiểu Đình, nói muốn Tiểu Đình làm nàng dâu của nó.”
Thịnh phu nhân càng bất đắc dĩ hơn: “Nương, không có chuyện này đâu, người nhớ nhầm rồi.”
“Không nhớ nhầm, có chuyện này mà, lúc đấy Tiểu Đình còn đánh bay cả răng cửa của người ta, ta còn phải đích thân đưa nó đi xin lỗi nữa.”
Sau khi nghe Lão phu nhân kể chuyện thì mọi người cũng đã dùng bữa xong, Sương Sương vừa đi ra đến cửa trước thì Lão phu nhân đã gọi nàng lại, nắm lấy tay nàng: “Cháu à, sau này ngày nào cũng đến dùng bữa với tổ mẫu nhé, cháu xem cháu gầy quá.”
Sương Sương gật đầu, trên thực tế đã bắt đầu thấy sợ lòng nhiệt tình của vị Lão phu nhân này.
Lão phu nhân híp mắt nhìn Sương Sương, còn đưa tay ra bóp má Sương Sương: “Thật mềm, thôi đi đi, Tú Oánh, cháu đưa Sương Sương đi dạo quanh một vòng nhé.”
Tú Oánh là khuê danh (*) của đại tẩu.
(*) Tên thời con gái.
Sương Sương ra đến sân mới thở phào nhẽ nhõm, đại tẩu thấy vẻ mặt của nàng thì không nhịn được cười: “Thật ra ban đầu ta cũng giống muội vậy, ngày đầu tiên không hiểu gì hết, vì thực sự chưa thấy qua chuyện này bao giờ. Tổ mẫu nhà mẹ đẻ ta luôn nghiêm túc răn dạy quy củ, nhưng đến đây rồi mới biết hoá ra tổ mẫu cũng có thể giống như một đứa trẻ lớn.”
Thực ra điều khiến Sương Sương cảm thấy kỳ quái chính là, nàng chỉ là một thiếp thất, vậy mà mẫu thân Ổ Tương Đình là Thịnh phu nhân lại đưa vòng ngọc cho nàng, đưa cho đại tẩu của nàng thì không nói, nhưng cho nàng thì rất là kỳ quái, không phải chiếc vòng ngọc này nên để dành cho chính thê của Ổ Tương Đình sao?
Tuy nghĩ vậy nhưng Sương Sương cũng không tiện hỏi thẳng chuyện này.
***
Đại tẩu đưa Sương Sương đi tản bộ quanh Ổ gia, vừa tản bộ vừa cùng Sương Sương nói chuyện về Ổ gia. Có nhiều điều Thanh Khi là nô tỳ không thể nói, nhưng nàng ấy có thể.
“Ổ gia có tổng cộng bốn phòng, chúng ta là phòng lớn, còn Nhị thúc, Tam thúc và Tứ thúc đều có việc buôn bán làm ăn riêng, không chung gì với chúng ta cả. Chỉ là đến cuối năm mọi người sẽ cùng nhau họp mặt, tổng kết lại việc làm ăn trong năm tốt xấu ra sao, thảo luận về kế hoạch của năm tiếp theo. Để tránh cho phải cạnh tranh trong nội bộ gia tộc, chúng ta đều phân chia rõ ngành nghề buôn bán, ví dụ như nhà chúng ta làm chủ yếu về hầm mỏ và buôn muối. Nhị thúc làm chủ yếu về y phục và lương thực. Nói tóm lại là việc làm ăn của Ổ gia được phân bố ở đủ loại ngành nghề. Tuy bốn phòng đã tách ra, nhưng nếu như một trong số đó gặp khó khăn thì những phòng khác sẽ cùng tới hỗ trợ.”
“Sau khi cha qua đời, việc làm ăn trong nhà đều do Tiểu Đình xử lý, vì Thái Hà không biết buôn bán. Còn thân thể của tổ mẫu và mẫu thân thì cũng không được tốt, nên bây giờ chuyện trong nhà cũng đa phần do ta quán xuyến. Hiện giờ có muội tới, ta cũng được đỡ đần phần nào.”
Sương Sương nghe đại tẩu nói vậy thì hai mắt trợn tròn.
Đại tẩu cười dịu dàng: “Trước đây việc chi tiêu và quản lý nô tài trong viện của Tiểu Đình là do ta giúp đỡ, bây giờ nên giao cho muội rồi, buổi chiều ta sẽ phái người đưa sổ sách đến cho muội, muội cứ xem trước, nếu như có chỗ nào không hiểu.” Nàng ấy hơi ngừng lại: “Vậy thì cứ hỏi phu quân của muội là được.”
Sương Sương cứ có cảm giác như mình vừa bị vị đại tẩu nhìn qua thuỳ mị hiền lành này gài bẫy thì phải.
***
Buổi chiều, nô tỳ bên người đại tẩu thật sự mang sang một đống sổ sách.
Nha hoàn kia nói với Sương Sương: “Như phu nhân, đây là sổ sách của Tư Thận viện trong mấy tháng nay.”
Tư Thận viện chính là viện của Ổ Tương Đình.
Sổ sách mấy tháng qua nhanh chóng được xếp thành một ngọn núi, Sương Sương tiện tay cầm một quyển lên xem, phát hiện bên trên viết chữ “Sổ sách trà nước của hạ nhân”, nàng lật qua loa: “Đây là gì vậy?”
Nha hoàn kia trả lời: “Đây là chi phí trà nước của hạ nhân trong Tư Thận viện.”
Sương Sương đau hết cả đầu, vội vàng gấp quyển sổ lại.
Toàn bộ sổ sách được đặt trong thư phòng của Ổ Tương Đình, Sương Sương ngồi trên ghế, nhưng hoàn toàn không muốn nhìn mấy thứ sổ sách kia.
Trước đó Thanh Khi đã mang mấy hạ nhân đến cho nàng chọn, nàng chọn được hai nha hoàn để hầu hạ bên người. Hai nha hoàn kia tên lần lượt là Vấn Mai và Đan Thu.
Sương Sương thấy tên Vấn Mai quê mùa, liền đổi thành Bích Lăng.
Bích Lăng bưng trà vào phòng, nhìn thấy Sương Sương đang ngồi chống cằm, dáng vẻ uể oải chán chường thì rót trà xong cũng không dám quấy rầy.
Sương Sương liếc nhìn nước trà, trước đây khi ở Thược Kim Quật nàng có hai nha hoàn hầu hạ, bất kể là Thuỷ Hương hay sau này là Liên Đại, tuổi của cả hai đều còn quá nhỏ, Sương Sương vẫn thích người lớn tuổi hơn một chút, cả Bích Lăng và Đan Thu đều đã mười sáu tuổi.
Lớn tuổi hơn thì sẽ biết nhìn sắc mặt chủ nhân, khi sai bảo cũng không cảm thấy như mình đang ngược đãi trẻ nhỏ.
Bích Lăng thấy Sương Sương liếc nhìn ly trà bèn nói: “Đây là trà Long Tỉnh của Tây Hồ.” (**)
(**) Trà Long Tỉnh thuộc loại trà xanh, là một loại trà truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc. Trà Long Tỉnh xuất xứ từ khu vực Tây Hồ, thuộc thành phố Hàng Châu, Tỉnh Chiết Giang, có 1.200 năm lịch sử. Đặc điểm nổi bật của trà Long Tỉnh đó là có màu xanh biếc, hương thơm đậm đà, uống vào có cảm giác êm ngọt trong miệng, hình dáng như lưỡi chim sẻ, được ví von là loại trà có 4 điểm tứ tuyệt “sắc xanh, hương thơm ngào ngạt, vị ngọt và hình dáng đẹp”
Sương Sương lắc đầu: “Long Tỉnh quá đắng, ngươi đổi thành nước đường đi.”
Bích Lăng đáp vâng, rồi bưng trà xuống.
Sau khi Bích Lăng rời đi, Sương Sương vẫn xem không hiểu mấy thứ sổ sách này, trước đó đại tẩu đã nói rõ ràng, nếu như nàng không hiểu thì cứ đi hỏi Ổ Tương Đình, nhưng Ổ Tương Đình đâu có ở đây.
Vừa nghĩ đến Ổ Tương Đình nàng lại có chút tức giận, sao mình phải quản chuyện nhà cho Ổ Tương Đình chứ, nàng mới không cần phải xem sổ sách đâu.
Sương Sương ném sổ sách đi, bởi không còn việc gì làm nữa nên nàng muốn nhìn thử xem trong thư phòng của Ổ Tương Đình có đồ gì tốt không, nàng sờ soạng khắp bàn, sờ Đông một chút, sờ Tây một chút, mãi cho đến khi tay nàng sờ đến một ngăn bí mật.
Nàng hơi sửng sốt, không nhịn được cười một tiếng, liệu có phải Ổ Tương Đình đã bị nàng phát hiện ra bí mật động trời nào hay không?
Ngăn bí mật kia nằm ở bên dưới bàn đọc sách, Sương Sương cúi người xuống, cố móc vật ở bên trong ra, lại phát hiện là một bức hoạ cuốn.
Hả?
Chẳng lẽ là bức tranh Ổ Tương Đình vẽ nàng đêm qua?
Đêm qua, trước khi đi hắn cũng không quên mang bức vẽ theo.
Sương Sương gạt sổ sách sang một bên, đặt bức hoạ lên bàn, vừa mở ra thì ngay lập tức thu vào, cả gương mặt đỏ rực như hải đường.
Ổ Tương Đình này thật là xấu.
Hắn lại vẽ lúc nàng… nàng đang tắm, còn đề tên hắn lên trên.
Sương Sương bỗng ngừng lại, một lần nữa mở bức hoạ ra, bên trên ngoại trừ tên của Ổ Tương Đình và con dấu thì còn có đề cả năm tháng, nàng nhìn thấy thời gian trên tranh, gương mặt vừa bớt đỏ lại lập tức đỏ bừng.
Vậy mà lại từ ba năm trước.
Ổ Tương Đình lại vẽ nàng khi nàng vẫn còn là Công Chúa.
Khi đó Ổ Tương Đình sao có thể được nhìn cảnh nàng tắm, nên bức hoạ này là do hắn tự tưởng tượng rồi vẽ ra.
Sương Sương cuốn bức hoạ lại, gọi Đan Thu vào: “Ngươi đi chuẩn bị chậu lửa, ta muốn đốt một ít đồ.”
Đan Thu vâng lời làm theo, Sương Sương dứt khoát ném thẳng bức hoạ vào trong chậu lửa, thấy nó bị đốt thành than thì rốt cuộc nỗi khác thường trong lòng mới giảm bớt.
Tên Ổ Tương Đình xấu xa này, hàng ngày trong đầu chứa những gì không biết?
Đã vậy còn đặt thứ này ở trong thư phòng, Sương Sương càng nghĩ càng thấy xấu hổ c.h.ế.t đi được, chỉ hận mình không còn là Công Chúa, nếu không sẽ dùng roi hung hăng quất cho Ổ Tương Đình một trận, xem ra trận roi năm đó vẫn còn chưa đủ ác đây mà.
Sương Sương đốt bức hoạ xong thì càng không còn tâm trạng xem sổ sách nữa, nàng thở phì phì đi ngủ trưa. Có lẽ là do quá tức giận, trong mơ nàng thấy Ổ Tương Đình, chẳng qua trong giấc mơ nàng lại chủ động bảo Ổ Tương Đình vẽ khi nàng tắm.
***
Nửa tháng sau Ổ Tương Đình mới trở về, mà khi về hắn còn mang theo một nữ nhân.
Sương Sương vốn đang đứng sau lưng Thịnh phu nhân, lúc vừa nhìn thấy nữ nhân kia, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
Đại tẩu đứng bên cạnh ôi chao một tiếng rồi nhìn sang Sương Sương: “Người này, sao lại có thể giống muội đến thế?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sương Sương: “Đêm tân hôn đã bỏ ta ở lại, bây giờ còn mang một nữ nhân hoang dã về cùng, Ổ Tương Đình, ngươi c.h.ế.t chắc rồi!”
Tiểu Đình: “Nương tử tha mạng!”