Sương Sương nhìn mặt đối phương liền nhớ tới chuyện cũ trước đây.
Năm đó Phụ Hoàng nàng thành lập một Thái học viện, ngoại trừ Thái Tử ca ca của nàng còn có thêm rất nhiều quý công tử trong kinh.
Dĩ nhiên là mấy công tử có tiền ở thành Kim Lăng này không thể nào so sánh nổi với các quý công tử xuất thân từ danh môn vọng tộc, nhất cử nhất động của bọn họ đều toát lên phong thái quý tộc, mà Ổ Tương Đình từ thành Kim Lăng tới cũng có may mắn được vào học trong Thái học viện, làm bạn học với Thái Tử, nhưng ở đó hắn hết sức mờ nhạt, giống như một con vịt chui vào giữa bầy thiên nga.
Thỉnh thoảng Sương Sương sẽ qua Thái học viện tìm Thái Tử ca ca của nàng, mỗi lần nàng xuất hiện đều hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, khi đó Sương Sương giống như một con phượng hoàng cao ngạo, nàng không cần nói bất cứ lời nào cũng có thể dễ dàng đoạt được sự yêu mến của mọi người, nàng hưởng thụ sự yêu mến đó, nhưng đồng thời cũng có lúc cảm thấy đặc biền phiền chán.
Bởi vì Ổ Tương Đình.
Đến sinh nhật năm mười lăm tuổi đó nàng mới biết Ổ Tương Đình thích nàng.
Ổ Tương Đình đưa cho nàng một món lễ vật mừng sinh nhật, là một khối ngọc bội, nhưng bên trên còn khắc một bức tượng nhỏ của nàng.
Ổ Tương Đình không tự mình đưa, mà đưa qua cung nhân trong cung của nàng.
Sương Sương vừa nhìn thấy lễ vật đó liền hơi sửng sốt, sau đó cười thành tiếng, trong một vài phương diện thì nàng tương đối thông minh, nàng biết Ổ Tương Đình ái mộ nàng, nhưng nàng khinh thường loại ái mộ ấy.
Nàng giơ ngọc bội lên hướng về phía đèn lồng nhìn một hồi: "Vật xấu xí như vậy, sao xứng đưa cho Bổn cung?"
Nàng bèn tiện tay đưa ngọc bội cho Đại cung nữ bên người mình.
Chẳng qua nàng chỉ tiện tay thôi, cũng không nghĩ tới nha đầu kia sẽ đeo ngọc bội ở bên hông, rồi khi đi qua chỗ Thái Tử ca ca đưa chút điểm tâm, lại bị Ổ Tương Đình nhìn thấy.
Đại cung nữ trở lại có nói với Sương Sương: "Công Chúa, hôm nay Ổ thế tử cản nô tỳ lại, hỏi tại sao ngọc bội này lại ở trên người nô tỳ?"
Sương Sương cau mày: "Bổn cung muốn thưởng ai, liên quan gì đến hắn?"
Chỉ là lá gan của Ổ Tương Đình thật lớn, lại dám len lén xuất hiện trước mặt nàng, ngay trước mặt bao nhiêu cung nhân hỏi thẳng nàng về chuyện ngọc bội, điều đó khiến Sương Sương vừa tức vừa xấu hổ: "Ngọc bội gì? Bổn cung không biết."
Ổ Tương Đình mười bảy tuổi âm trầm mà xinh đẹp, bởi vì đang trong thời kỳ vỡ giọng nên số lần nói chuyện đều rất ít.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động tới tìm Sương Sương, chính là hết sức mạo phạm.
"Ngọc bội đó là do tự tay ta khắc." Ổ Tương Đình nhẹ giọng nói, nhưng giọng nói của hắn có chút khó nghe.
Sương Sương nhướn mày, trợn mắt nhìn hắn: "Liên quan gì đến Bổn cung, ngươi còn dám chắn đường Bổn cung một lần nữa thì đừng trách Bổn cung trị tội ngươi."
Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ chính thức trò chuyện, Sương Sương cũng không ngờ là sau đó Ổ Tương Đình còn bám nàng giống như một con ch.ó vậy, đến Phụ Hoàng cũng biết chuyện, còn trêu chọc nàng.
"Tương Đình chỉ lớn hơn con hai tuổi, đứa bé kia hiểu chuyện, quan trọng nhất là có thể chịu được tính xấu của con, Gia Ninh, con thấy thế nào?"
Sương Sương nhìn Phụ Hoàng mình chăm chú: "Phụ Hoàng, tính tình nữ nhi xấu khi nào?"
"Lại còn không xấu? May ra chỉ có mình Tương Đình là có thể nhịn con, ngay đến trẫm còn có lúc giận đến mức muốn phạt con nữa đó."
Sương Sương nghe được lời này thì trong lòng càng thêm chán ghét Ổ Tương Đình hơn, nàng nghĩ thầm nhất định nàng phải tìm cách nào khiến cho Ổ Tương hoàn toàn c.h.ế.t tâm.
***
"Bây giờ vẫn còn ngẩn người?"
Một giọng nam trầm thấp kéo dòng suy nghĩ của Sương Sương quay trở lại.
Nàng đang bị Ổ Tương Đình ôm trọn vào trong ngực, eo bị bàn tay đối phương giữ lấy, tư thế này vô cùng xấu hổ.
Sương Sương cắn môi, đang lúc rối rắm không biết có nên thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình hay không thì đột nhiên cằm nàng bị nắm lấy.
Ổ Tương Đình rũ mắt nhìn nàng, trong đôi mắt hẹp dài là một mảnh sâu thẳm, giống như mặt biển dưới ánh trăng, sắc môi hắn đỏ thắm, giống hệt như thoa son.
"Gương mặt này của ngươi giống với một cố nhân mà ta từng quen biết." Hắn cất giọng buồn bã.
Nội tâm Sương Sương lộp bộp, khi nghe được nửa câu sau của đối phương, sắc mặt nàng liền trở nên trắng bệch.
"Thật tốt vì nàng đã chết, nếu như nàng không chết, ta sợ mình sẽ hoài nghi ngươi là nàng."
Ổ Tương Đình dùng chính là hai từ "Thật tốt".
Hắn vẫn còn rất hận nàng.
Sau khi ý thức được điều này, Sương Sương không dám thẳng thắn thừa nhận thân phận nữa, nàng cảm thấy nếu như vào giờ khắc này nàng nói ra thân phận thật sự của mình, chắc chắn chỉ một khắc sau t.h.i t.h.ể của nàng sẽ xuất hiện trên sông Tần Hoài.
Khi nói ra câu kia, trong mắt Ổ Tương Đình hiện lên hận ý, Sương Sương có thể nhìn ra được.
Ổ Tương Đình nói xong thì dắt Sương Sương đi tới mép giường, Sương Sương vừa nhìn thấy giường liền muốn trốn, nhưng nàng căn bản không trốn thoát.
Ánh mắt Sương Sương dần dần hiện lên nỗi sợ hãi, chờ tới khi một cánh tay bị Ổ Tương Đình trói lại bằng xiềng xích ở đầu giường, nàng đã sợ đến mức trào nước mắt.
Ổ Tương Đình nhìn thấy nước mắt của nàng, thế nhưng lại nhếch miệng cười, đây là lần đầu tiên kể từ khi Sương Sương gặp lại Ổ Tương Đình, đối phương mới cười với nàng.
Hình như hắn bị dáng vẻ của Sương Sương chọc cười.
Ổ Tương Đình đưa tay gỡ hỉ quan trên đầu Sương Sương xuống, ném lên mặt bàn, chờ khi hắn quay lại giường, Sương Sương vừa sợ hãi vừa cảnh giác nhìn đối phương.
Dường như Ổ Tương Đình không nhìn thấy ánh mắt của Sương Sương, hắn cúi người xuống đè sát vào nàng, Sương Sương lập tức sợ đến mức cả người dính chặt vào thành giường, miệng nói không nên lời.
"Ngươi... Ngươi không thể..."
Ổ Tương Đình nhìn nàng chăm chú: "Không thể cái gì?"
Hắn đưa tay cởi vạt áo của Sương Sương ra: "Là không thể cởi y phục của ngươi? Hay là không thể..."
Sau khi Ổ Tương Đình cởi vạt áo của Sương Sương, môi của hắn tiến sát lại gần môi của Sương Sương.
"Không thể hôn ngươi sao?"
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của hắn rơi vào trong lỗ tai Sương Sương.
"Đều... Đều..."
Sương Sương muốn nói đều không thể, nhưng ánh mắt Ổ Tương Đình bất chợt trở nên lạnh lẽo, nàng sợ đến mức không nói ra được câu tiếp theo.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, giống như đang nhìn một vật chết, lúc hắn nhìn những hoa nương khác, ánh mắt luôn dịu dàng hơn hẳn so với lúc nhìn Sương Sương, hắn còn có thể cười với những hoa nương kia, nhưng với nàng thì không.
Ổ Tương Đình vén áo ngoài của mình lên, giọng nói lạnh lùng: "Dùng miệng hay cái khác, tự quyết định đi."
Nếu đặt vào lúc Sương Sương vẫn còn là Công Chúa, nhất định nàng sẽ không hiểu những lời này, nhưng ở Thược Kim Quật ngây người bốn tháng, sao nàng có thể không hiểu.
Thế nhưng việc này quả thực là quá sỉ nhục người khác, sắc mặt Sương Sương thoắt cái tái nhợt, miệng nàng run rẩy nhìn đối phương, bởi vì đối phương đã từng thích nàng, cho nên nàng đã từng ảo tưởng, ảo tưởng rằng dù nhìn qua đối phương tỏ vẻ chán ghét mình, nhưng hẳn là cũng sẽ đối xử với mình không tệ đi.
Có lẽ trước đây đã được đối phương nâng lên tận trời, nên bây giờ bị đạp xuống đất, mới đột nhiên bừng tỉnh, nhớ tới thân phận hiện giờ của mình.
Nàng là hoa nương Sương Sương, là hoa nương mà Ổ Tương Đình bỏ ra năm nghìn lượng vàng để mua cả đêm, nàng không còn là Gia Ninh nữa.
Công Chúa vứt bỏ đi kiêu ngạo, bị người ta dẫm vào bùn đất thì có thể coi là Công Chúa nữa sao?
Nàng nhắm hai mắt, cúi đầu cam chịu.
***
Ổ Nhị thiếu gia thành Kim Lăng bỏ ra năm nghìn lượng vàng mua một hoa nương mỹ miều, chuyện này đã trở thành đề tài nóng hổi của toàn thành Kim Lăng trong suốt mấy ngày qua. Nói Ổ Nhị thiếu gia thật đúng là một công tử phong lưu, cũng nói rốt cuộc thì hoa nương kia đẹp đến mức nào mới có thể khiến Ổ Nhị thiếu gia bỏ ra năm nghìn lượng vàng như vậy.
Bên ngoài bàn luận sôi nổi, nhưng người ở bên trong Thược Kim Quật lại âm thầm châm chọc mỉa mai.
"Năm nghìn lượng vàng mua một đêm, còn tưởng là thích nàng ta đến mức nào cơ chứ? Cuối cùng chẳng phải đến bảy ngày rồi cũng không thèm quay lại nhìn sao." Tuyết Tàm cười lạnh, phe phẩy quạt tròn trong tay: "Bây giờ ngày ngày rúc trong phòng, thật đúng là trò cười, hơn nữa nghe nói ngày hôm sau Ổ thiếu gia còn không cả thưởng tiền."
Cùng ngồi nói chuyện chung một chỗ với Tuyết Tàm còn có mấy vị hoa nương khác, một vị hoa nương nghe nói vậy cũng cười: "Tuyết Tàm muội muội, ngươi cũng không thể nói như vậy, không chừng Ổ thiếu gia bận việc thôi, hơn nữa Ổ thiếu gia cũng đâu có tới Thược Kim Quật."
Tuyết Tàm nghe thế nhưng lại cười càng sâu: "Uyển Đồng tỷ tỷ, ngươi nói vậy cũng không đúng rồi, vị ân khách đầu tiên có ai mà không tới liền một tháng, nếu không thì hoa nương chúng ta cũng đâu có lệ phải ngừng tiếp khách khác trong vòng một tháng chứ."
Thược Kim Quật có một thông lệ.
Trong suốt một tháng kể từ khi khai bao hoa nương sẽ chỉ tiếp duy nhất vị ân khách đầu tiên của mình, không tiếp bất kỳ khách nhân nào khác, dù lai lịch có lớn đến đâu thì cũng phải chờ tới tháng thứ hai.
Sương Sương là người được mua với mức giá cao nhất từ trước đến nay ở Thược Kim Quật, nhưng đồng thời cũng là hoa nương đầu tiên mà suốt bảy ngày vị ân khách không quay trở lại.
Có người nói đêm đó Sương Sương đắc tội Ổ Nhị thiếu gia.
***
Thuỷ Hương bưng nước từ ngoài cửa vào, nàng ta đi rón rén, thấy người trên giường vẫn còn nằm thì không nhịn được mà nói: "Sương Sương tỷ tỷ, tỷ vẫn còn chưa dậy sao?"
Từ sau đêm hôm đó, Sương Sương cứ luôn uể oải không có tinh thần, hơn nữa cũng không ăn được cái gì, thường xuyên buồn nôn lại nôn ói.
Thuỷ Hương không rõ bị làm sao, nàng ta muốn đi mời Tạ đại phu, nhưng Sương Sương cự tuyệt.
"Không cần mời, ta chỉ buồn nôn mà thôi."
Tâm bệnh trong lòng, Sương Sương tự rõ nhất.
Thuỷ Hương đặt nước lên trên bàn, đi tới mép giường.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, ánh nến yếu ớt chiếu sáng lên giường.
Sương Sương mặc y phục trắng nằm trên giường, nàng nằm yên không nhúc nhích, ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm lên tường.
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Thuỷ Hương cảm thấy như Sương Sương đã gầy đi một vòng.
Nàng ta ở nơi này cũng đã được mười mấy năm, nhưng chưa từng thấy ai như Sương Sương, không phải chỉ là tiếp một vị khách thôi sao, có cần phải kiểu cách thành như vậy không?
Hơn nữa vị khách nhân kia lại là người mà người khác mong cũng không với tới Ổ Nhị thiếu gia.
"Sương Sương tỷ tỷ, hay là tỷ ngồi dậy ăn chút gì đi." Thuỷ Hương nói.
Sương Sương nghe vậy nhưng cũng chỉ lắc đầu: "Ta không có khẩu vị."
Thuỷ Hương đang muốn tiếp tục khuyên nhủ thì cửa bị người ta gõ, sau đó có người đẩy cửa đi vào.
"Sương Sương, sao giờ này ngươi vẫn ngủ chứ? Ổ thiếu gia tới, ngươi mau dậy mặc y phục trang điểm đi."
Người tới là Đỗ Nương.
Đỗ Nương đi tới bên mép giường Sương Sương, giọng nói có chứa mấy phần vui vẻ: "Rốt cuộc thì cũng tới."
Sương Sương nghe được tên Ổ Tương Đình thì xoay người nhìn Đỗ Nương, giọng nói còn có mấy phần run rẩy: "Hắn tới? Hắn tới làm gì?"
Nàng vừa nghe được tên của đối phương liền nhớ tới ác mộng đêm hôm đó, Ổ Tương Đình đã hoàn toàn phá huỷ lòng kiêu ngạo của nàng.
Đỗ Nương trợn mắt nhìn Sương Sương: "Hắn có thể tới làm gì? Tất nhiên là để gặp ngươi rồi, vẻ mặt này của ngươi không có lấy một chút huyết sắc, lát nữa nhớ đánh phấn vào." Nói tới đây, Đỗ Nương quay sang bảo Thuỷ Hương: "Thuỷ Hương, ngươi đi tìm Tạ đại phu lấy đan dược về đây."
Sau khi Thuỷ Hương rời khỏi, Đỗ Nương mới thấp giọng nói: "Sương Sương, bây giờ ta không ngại nói thẳng với ngươi, ngươi cũng chỉ có thể ngồi đây tự ái tự tủi thân được một tháng này thôi, nếu như ngươi có bản lĩnh thì trong vòng một tháng này phải dụ dỗ được Ổ thiếu gia, kể từ bây giờ luôn bao ngươi, không để ngươi tiếp những khách nhân khác. Nếu làm được như vậy thì Đỗ Nương ta cũng bội phục ngươi, nhưng nếu như ngươi không dỗ được, còn chọc cho Ổ thiếu gia nổi giận, vậy thì tháng sau hãy chuẩn bị tinh thần mà tiếp những khách nhân khác đi, đừng có tiếp tục bày ra dáng vẻ này nữa. Lưu phú thương đã nói hy vọng người khách tiếp theo sẽ là ông ta, chi bao nhiêu tiền cũng đều được."
Thuỷ Hương quay lại liền phục vụ Sương Sương trang điểm, thay y phục.
Thuỷ Hương nhớ lại dáng vẻ của Sương Sương khi trở về sau đêm hôm đó, hốc mắt đỏ bừng, lệ nóng vòng quanh, sắc mặt trắng bệch, điều khiến Thuỷ Hương chý ý nhất là môi Sương Sương đỏ mọng, hình như còn có chút sưng phồng.
Sau khi quay về nàng cũng không để Thuỷ Hương hầu hạ nàng tắm rửa, nhưng lúc Thuỷ Hương vào đưa y phục có nhìn thấy.
Cả người Sương Sương vẫn trắng nõn sạch sẽ.
***
Trước khi Sương Sương vào cửa, nàng nhìn sang Thuỷ Hương ở bên cạnh: "Ngươi không cần vào, đi uống trà đi."
Vốn dĩ Thuỷ Hương còn đang muốn nhìn Ổ Tương Đình ở khoảng cách gần một chút, dù nàng ta vẫn còn nhỏ, nhưng cũng muốn gần quan được ban lộc. Sau này nàng ta cũng phải treo biển hành nghề, nếu như Ổ thiếu gia có thể mua nàng ta thì tốt quá.
Nhưng không ngờ là Sương Sương lại không cho nàng ta vào theo, Thuỷ Hương không thể làm gì hơn ngoài từ bỏ, trong lòng cũng không nhịn được mà lẩm bẩm.
Nhất định là Sương Sương sợ Ổ thiếu gia thích mình đây mà.
***
Sương Sương bước vào cửa liền thấy Ổ Tương Đình ngồi bên cạnh bàn.
Hắn đang uống rượu, nghe thấy động tĩnh ở cửa nhưng ánh mắt cũng không nhìn sang Sương Sương bên này.
Nàng cắn răng, chậm rãi đi tới bên cạnh đối phương: "Ổ thiếu gia."
Nàng nhẹ giọng gọi.
Lúc này Ổ Tương Đình mới chịu nhìn nàng một cái, sau đó lại thu hồi tầm mắt.
Thuỷ Hương đi qua phòng bếp lượn một vòng, khi quay trở lại thì nhìn thấy có người đang muốn đưa rượu vào phòng Ổ Tương Đình, nàng ta vội vàng ngăn lại: "Tỷ tỷ, để ta giúp ngươi đưa."
"Sao tự nhiên ngươi lại chăm chỉ vậy? Thế nào? Muốn nhìn cảnh tỷ tỷ ngươi và Ổ thiếu gia ân ái sao?"
Thuỷ Hương cười cười: "Không có, không phải là Sương Sương tỷ tỷ chưa ăn gì sao, ta vào xem thử xem nàng có đói bụng hay không, nếu đói ta sẽ mang chút đồ ăn vào. Kính nhờ tỷ tỷ, để ta đưa giùm đi mà."
Nàng ta gỡ một hạt ngọc trai ở trên đầu xuống đưa cho đối phương, dù sao nàng ta vẫn còn đồ trang sức của Ổ thiếu gia, tốt hơn cái này nhiều, chờ lát nữa thay là ổn.
Quả nhiên một hạt ngọc trai này đã mua chuộc được đối phương, trước khi đi vào Thuỷ Hương còn cố ý chỉnh trang lại một phen, đeo đồ trang sức Ổ Tương Đình cho Sương Sương lần trước, xong xuôi mới bưng rượu tiến vào.
Vừa đi vào nàng ta liền sửng sốt, sau đó thầm khinh thường Sương Sương.
Vì lúc này Sương Sương đang ngồi trên đùi Ổ Tương Đình, dường như còn uống một chút rượu, sắc mặt hơi ửng đỏ, chóng mặt dựa vào trong n.g.ự.c Ổ Tương Đình, hai mắt gần như không thể mở ra.
Thuỷ Hương đi tới, giọng nói nhu hoà hơn ngày thường gấp nhiều lần: "Ổ thiếu gia, Thuỷ Hương châm rượu cho ngài."
Ổ Tương Đình vốn đang cúi đầu nhìn người trong ngực, nghe vậy cũng chỉ tuỳ tiện gật đầu.
Thuỷ Hương không cam lòng, nàng ta cố ý ăn mặc như vậy, nhưng ngay cả một ánh mắt của đối phương cũng không nhận được, lúc rót rượu bèn cố ý gây ra tiếng động thật lớn, bộ diêu trên đầu lay động thành tiếng.
Thanh âm này vừa vang lên, cuối cùng cũng khiến Ổ Tương Đình nhìn nàng ta một cái.
Khi Thuỷ Hương vẫn còn đang kích động thì nghe được giọng nói ôn tồn của đối phương: "Bộ diêu trên đầu ngươi nhìn có chút quen mắt."
Thuỷ Hương cúi đầu: "Là Sương Sương tỷ tỷ cho Thuỷ Hương."
Ổ Tương Đình nghe vậy thì cười khẽ: "Đúng là ngươi mang cái này đẹp hơn nàng."
Thuỷ Hương đang muốn đáp lời thì bỗng nghe được tiếng kêu của Sương Sương vốn đang say rượu, hình như nàng tỉnh lại, đầu tiên là mơ màng nhìn xung quanh, sau đó liền nhìn về nơi khiến mình đau đớn.
Ổ Tương Đình đang nắm cổ tay nàng.
"Ngươi buông ra!"
Giọng Sương Sương rất hung dữ, nhưng lại vì đang say rượu nên giọng nói mềm nhũn.
Ổ Tương Đình nhìn Thuỷ Hương: "Phiền vị muội muội này đi ra ngoài, tốt nhất đừng để cho ai khác tiến vào."
Thuỷ Hương đối diện với ánh mắt của đối phương, lập tức cả người rét run, không dám thốt ra bất cứ lời nào, trực tiếp lui ra ngoài.
Chẳng qua trước khi ra cửa còn nghe được giọng Sương Sương.
"Ổ Tương Đình!"
Sương Sương lại dám gọi thẳng tên của Ổ thiếu gia.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả vô lương tâm nào đó: Đồng chí Tiểu Đình, hãy cố kiềm chế.
Tiểu Đình cười nhạt: Ta đã kiềm chế hết mức rồi.