Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 3.2: Gặp lại không nhận (2)




Editor: Puck - 
Bởi vì hai người kia xuất hiện, tầm mắt của bọn họ cũng theo hai con ngựa quý này từ xa đến gần, vốn quên mất mình đang thật sự cưỡi ngựa. Mà đợi đến khi hai người kia dần đến gần, có thể nhìn thấy rõ mặt mũi đối phương thì sắc mặt Quý Du Nhiên đột nhiên âm trầm xuống.
Vội vàng định kêu Phượng Dục Minh rời đi, nhưng đã quá chậm. Chỉ thấy hai người kia một trước một sau đến trước mặt nàng, liền vội vàng ghìm chặt ngựa, nam nhân mặc áo gấm màu xanh ngọc phía sau lắc lắc tóc, nở một nụ cười chói lọt với nàng: “Dật Vương phi, đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp được nhau ở đây!”
Sớm  biết là bọn hắn, nàng khẳng định sớm quay đầu ngựa rời đi. Quý Du Nhiên nhếch môi: “Thái tử Phong Lịch, Thu Lam trưởng Công chúa, đã lâu không gặp.”
Nghe thấy nàng gọi quá không tình nguyện, Sở Túc Lương đầy ý cười trên mặt; “Còn không phải vậy sao? Từ biệt lần trước, chúng ta dù sao cũng đã có năm sáu ngày không gặp mặt? Cô vốn định tới cửa thăm viếng, ai ngờ được báo hai người đã khỏi thành cưỡi ngựa đến đây. Vừa lúc cô đã lâu không cưỡi ngựa, thêm với Thái tử quý quốc tặng cho cô và Hoàng muội mỗi người một con ngựa quý, chúng ta liền tâm huyết dâng trào ra ngoài thử một chút, không ngờ gặp được hai người! Ngươi nói đi, đây không phải là duyên phận trời định sao?”
Nói là duyên phận trời định, còn không bằng nói hắn đã sớm bố trí xong rồi. Chẳng muốn nhìn nụ cười quá ngọt ngấy của người này, Quý Du Nhiên chỉ miễn cưỡng cười cười, rồi nói: “Không ngờ Thái tử điện hạ nước Phong Lịch còn hăng hái như vậy. Chỉ có điều, thời gian không còn sớm, ta và Vương gia nhà ta phải về nghỉ ngơi rồi, các ngươi tiếp tục đi, chúng ta không quấy rầy.”
“Dật Vương phi!” Sở Túc Lương vội vàng thúc ngựa chặn đường đi của nàng, “Thật ra thì chúng ta ra ngoài hồi lâu, chúng ta cũng mệt mỏi. Thế nhưng phía trước không thôn phía sau không khách điếm, không bằng chúng ta đến chỗ ngươi nghỉ chân một chút, ngươi thấy như thế nào?”
“Không thế nào.” Quý Du Nhiên lạnh lùng từ chối. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Sở Túc Lương cười nhạt một tiếng: “Dật Vương phi, ngươi không cần lạnh nhạt như vậy chứ! Dù sao mọi người cũng coi là người quen!”
“Xin lỗi, ta và ngươi không quen.”
“Đúng đúng đúng, ngươi không quen ta, nhưng cô quen ngươi! Hơn nữa, người kia, cô không tin ngươi cũng không quen thuộc.” Sở Túc Lương tự tin cười một tiếng, đưa ngón tay chỉ về phía sau.
Ngay lập tức, Quý Du Nhiên liền nghe được một tiếng địch vang lên từ chân trời xa xa. Tiếng địch réo rắt, giống như một đường nét có lực, không mang theo chút tạp chất, chui thẳng lên từ phía chân trời, theo gió nhẹ bay về phương xa, âm thanh tuyệt vời này truyền khắp bốn phương tám hướng.
Bãi cỏ trống trải lập tức trở nên trống vắng hơn, giữa trời đất, giống như chỉ còn lại người cưỡi ngựa thổi địch đó.
Chỉ thấy hắn mặc một bộ áo bào màu xanh nhạt, mặt như ngọc, ngũ quan tinh xảo giống như dùng bút tốt tỉ mỉ vẽ ra. Ba ngàn sợi tóc đen buộc cao trên đỉnh đầu, dùng một cây trâm ngọc trắng noãn cài lên. Lông mi thật dài rủ xuống, che trước mắt, cũng lưu lại trên mặt hắn một đường mờ nho nhỏ, trong lúc vô hình tăng thêm vài phần khí chất u buồn cho hắn. Kết hợp với phong thái tao nhã cao thượng của người trí thức vốn tồn tại trên người hắn, càng thêm cướp mắt người, làm lòng người ta mê mẩn.
“Là hắn!” Nhìn từ xa xa đến, Phượng Dục Minh trầm mặt xuống, “Ái phi, chính là người ban đầu đã dọa nàng ngất đó!”
Nghe vậy, khóe miệng Sở Túc Lương giật giật, “Dật Vương phi, ngươi không cần nói như vậy! Nói không chừng lúc ấy có điều bí ẩn gì đó?”
“Có thể có bí ẩn gì? Hắn là người xấu! Dọa ngất ái phi của bổn Vương, còn dám ra tay với bổn Vương! Hiện giờ hắn còn dám tới? Bổn Vương giết hắn!” Phượng Dục Minh tức giận hô to, thật sự giơ roi định tiến lên đuổi người kia đi. di1enda4nle3qu21ydo0n
Sở Túc Lương vừa thấy, vội vàng đánh ngựa đuổi theo.
Hai người ngươi truy ta đuổi, trong nháy mắt đã chạy đi thật xa.
Chỉ có điều, rất nhanh đã nhìn ra, thuật cưỡi ngựa của Phượng Dục Minh không tinh xảo bằng Sở Túc Lương. Cho nên, còn chưa chạy được bao nhiêu bước, hắn đã bị Sở Túc Lương cản lại.
Phượng Dục Minh định đuổi hắn đi, nhưng như thế nào cũng không phá được vòng vây hắn tạo ra, hai người nhất thời giằng co.
Mà bên kia, Thu Lam trưởng Công chúa mặc bộ đồ đỏ, đoan chính ngồi trên lưng ngựa, cũng không giống như hai lần trước không hề cho Quý Du Nhiên sắc mặt dễ nhìn, mà ngây ngốc nhìn phía trước, nhìn về phía nam nhân đang thổi địch từ từ đi về phía bên này.
Dần dần, chỉ thấy con ngựa kia tới gần, dung nhan người trên ngựa càng thêm phân biệt rõ ràng, nhìn càng thêm tinh xảo hơn khi nhìn từ xa.
Thổi xong một khúc, hắn thả cây địch xuống, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với Quý Du Nhiên, giọng nói dễ nghe giống như một cơn gió mát thổi qua đám mây: “Du Nhiên, ta đã trở về.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Thu Lam trưởng Công chúa đột nhiên thay đổi, lúc này quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Quý Du Nhiên.
“Ngươi là ai?” Mắt lạnh nhìn nam nhân điển trai tuấn lãng này, giọng Quý Du Nhiên nhàn nhạt hỏi.
Vân Phi Thành sửng sốt: “Du Nhiên, là ta! Thời gian mới tám năm, muội không nhận ra ta sao?”
Quý Du Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không biết.”
Trên mặt Vân Phi Thành hiện lên vẻ mất mát nhàn nhạt: “Du Nhiên...”
“Dật Vương phi!” Thấy thế, sắc mặt Thu Lam trưởng Công chúa âm trầm, “Tể tướng nước Phong Lịch chúng ta nói chuyện với ngươi, thái độ này của ngươi là gì?”
“Ta có thể nói chuyện với hắn, đã đủ nể mặt hắn rồi.” Quý Du Nhiên lạnh lùng nói.
“Ngươi!”
“Thu Lam Công chúa, ngài có thể đừng xen vào không?”
“Vân Phi Thành!” Giọng nói lạnh lùng tạo thành đối lập rõ rệt với dịu dàng ấm áp khi nói với Quý Du Nhiên, tay Thu Lam trưởng Công chúa đang giơ lên cứng đờ, quay đầu lại không thể tin nhỏ giọng kêu. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Vân Phi Thành nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, “Công chúa, đây là chuyện riêng giữa vi thần và nàng ấy, xin ngài không nên nhúng tay.”
“Ta cũng vì tốt cho chàng! Nàng ta quá mức không cung kính với chàng!” Thu Lam trưởng Công chúa khẽ nói.
“Đây là vi thần cam tâm tình nguyện.”
“Chàng!” Thu Lam trưởng Công chúa cắn chặt môi dưới, đáy mắt dâng lên một tầng hơi nước.
Vân Phi Thành vừa thấy, trong lòng không khỏi nứt ra, nhất thời biết mình nói quá. Vừa định đền bù một chút, lại nghe một tiếng ––
“Giá!”
Quý Du Nhiên đột nhiên vung roi ngựa, nhanh chóng chạy về phía xa.
“Du Nhiên!” Lập tức, toàn bộ tâm lực đều chuyển về phía nàng ấy, Vân Phi Thành quát to một tiếng, vội vàng quay đầu ngựa vội vã đuổi theo.
“Vân Phi Thành!” Thấy thế, Thu Lam trưởng Công chúa la to một tiếng, nhưng cũng không gọi được bóng dáng hắn càng lúc càng xa quay về.
--- ------Ta là đường ranh giới huynh muội đoàn tụ không quen biết---- -----
Cưỡi trên lưng ngựa, một tay Quý Du Nhiên nắm chặt dây cương, một tay kia liều mạng vung roi, tập trung tinh thần thúc ngựa đi nhanh một chút, tốt nhất có thể thoát khỏi địa phương quỷ quái này!
“Ái phi!”
“Du Nhiên, muội chậm một chút!”
“Dật Vương phi!”
...
Sau lưng, mọi người cứ kêu to bên tai không dứt, nàng lại làm như gió thoảng bên tai. Hiện giờ nàng chỉ muốn ra roi thúc ngựa, chạy thật nhanh lên, bỏ xuống toàn bộ vật ngoài than.
Chỉ có điều, khi gió đang gào thét bên tai mà qua, tiếng vó ngựa dần nối thành liên tục, nàng dần dần phát hiện phía trước mắt hoàn toàn mơ hồ, nàng không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Hơn nữa, dần dần, nàng phát hiện hình như không thoải mái, ngựa này có phải đang chạy quá nhanh không? Hơn nữa càng lúc càng nhanh! Nàng đã không còn vung roi nữa mà!
Tại sao có thể như vậy? Lòng chợt co rút lại, có một dự cảm xấu xông lên trong lòng.
Trong chốc lát, nàng cảm thấy thân thể mình lay động kịch liệt, trong lúc bối rối, nàng vứt roi ngựa nắm chặt dây cương, lòng bàn tay mềm mại lại bị dây cương thô ráp mài đến đau. Mặc dù như thế, con ngựa vẫn chạy như điên, không hề có ý định dừng lại.
“Du Nhiên, kẹp chặt bụng ngựa!”
Đột nhiên, một tiếng hô to xuyên qua từng lớp sương mù truyền vào trong tai nàng, nàng vội vã kẹp hai chân lại, lại nghe được con ngựa hí một tiếng, dưới chân chạy đi nhanh hơn.
Trời! Nàng sẽ không chết chứ?
Ý nghĩ này lập tức xông lên đầu, Quý Du Nhiên kêu to: “Chàng ngốc! Vương gia! Chàng ở đâu?”
“Du Nhiên, nhanh chút, nhảy ngựa! Nhảy xuống! Nhanh một chút!”
Sau lưng lại truyền đến giọng nam hô to, nàng hít sâu một hơi, chợt buông tay ra, lật người lăn từ trên lưng ngựa xuống.
Sau lưng đụng phải mặt đất xốp mềm, nhưng không tránh được đụng đau một trận.
Thân thể lăn lộn trên thảm cỏ mấy vòng, đụng vào rất nhiều cục đá cây bụi thấp, nàng khó khăn lắm mới dừng lại được.
“Du Nhiên! Du Nhiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.