Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Chương 73: Thạch thất trong giếng cạn (1)




Phong Huyết Lân sững sờ nhìn biến cố bất thình lình, màu máu đen kia làm tim hắn đau đớn!
“Phong nhi!” Vội vàng kêu to, khẩn trương đến nỗi không lời nào có thể tả được!
Chỉ là, hai mắt của nữ tử có dung mạo tuyệt thế kia vẫn nhắm chặt như vậy, không có một chút dáng vẻ muốn tỉnh lại!
Một màn này khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người, sau đó, đều trợn mắt nhìn ly rượu trước mặt mình! Huyết Vương phi nói bốn chữ kia, tuy nhỏ nhưng không khó nhìn ra bốn chữ “trong rượu có độc” từ trong miệng! Bọn họ đều đã uống rượu này, vậy không biết... nỗi kinh sợ trong nháy mắt liền ập vào lòng!
“Người tới, phong tỏa phủ Thành Chủ!” Đôi mắt đỏ của Phong Huyết Lân âm trầm đến đáng sợ! Dám đả thương Phong nhi, hắn sẽ cho bọn họ biết phải trả một cái giá cao như thế cao!
“Huyết... Huyết vương gia...” Hai chân Ngọc Tây Âu vẫn quỳ trong chốc lát liền mềm nhũn... Huyết vương phi trúng độc! Rượu này, rượu này làm sao lại có độc?
Phong Huyết Lân ra lệnh một tiếng, tứ quỷ Si Mị Võng Lượng lập tức trông coi bốn phía phủ Thành Chủ, không người nào có thể ra ngoài! Một trận rối loạn qua đi trong đình trở nên vô cùng an tĩnh, ai cũng không dám thở mạnh, ánh mắt sắc bén của Phong Huyết Lân liếc nhìn một cái trực tiếp đóng băng bọn hắn! Mọi người nơm nớp lo sợ đứng yên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người đứng ở trên đài kia.
Gắt gao ôm Cổ Nhược Phong vào trong ngực, bây giờ đôi mắt đỏ của Phong Huyết Lân càng trở nên đáng sợ, trừng mắt nhìn về phía Ngọc Y Nhi vẫn đứng một bên chưa kịp phản ứng: “Giao giải dược ra đây!”
Tình huống như thế, người sáng suốt nhìn một cái liền biết, Cổ Nhược Phong ăn mấy món ăn, uống một ly rượu, tất cả món ăn trên bàn này đều được mọi người dùng qua, ai cũng không có việc gì thì Cổ Nhược Phong liền gặp chuyện không may, mà rượu bên trong bầu, cũng chỉ có một mình Cổ Nhược Phong uống qua, vậy không phải nói rõ trong rượu có vấn đề sao?
“Ta...Ta không có...” Ngọc Y Nhi không dám tin nhìn vết máu đen chảy ra từ khóe miệng Cổ Nhược Phong, làm sao có thể, làm sao có thể... Rượu này rõ ràng là...
“Y Nhi, ngươi...” Ngọc Tây Âu hoài nghi nhìn về phía nữ tử nhu nhược từ nhỏ được hắn nâng trong lòng bàn tay, là nữ nhi hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, trên thế gian này người hiểu nàng nhất là hắn, sao hắn lại không biết tính cách chân chính của Y Nhi như thế nào.
“Ta không có!” Ngọc Y Nhi ra sức lắc đầu, cái này không phải nàng làm! Nàng không làm cái này!
Nữ tử duy nhất lưu lại đứng sau lưng Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, tóc được búi lên tỉ mỉ cẩn thận, bày ra gương mặt còn tuyệt sắc hơn không biết bao nhiêu lần so với đệ nhất mỹ nữ của Ngọc thành!
Không ai nhìn thấy rõ nàng ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, nữ tử áo trắng đã đến bên cạnh Ngọc Y Nhi, đôi tay thon dài có lực trắng hơn bạch ngọc kia đang ở trên cổ Ngọc Y Nhi!
Lúc này trên cổ liền xuất hiện dấu vết lõm xuống thật sâu, cho thấy nữ tử áo trắng dùng sức không phải là chuyện đùa, nếu có thể, nàng lập tức muốn lấy mạng Ngọc Y Nhi!
Khuôn mặt trắng nõn của Ngọc Y Nhi đã đỏ lên, giống như chỉ có hít vào mà không có thở ra! Tay ở dưới áo quơ loạn xạ muốn tách tay của Phàm ra!
Ngọc Tây Âu quỳ bò đến bên chân Phong Huyết Lân, đưa tay ra muốn kéo vạt áo của Phong Huyết Lân, nhưng một giây trước khi tiếp xúc liền thấy Phong Huyết Lân vốn đang ở trước mặt hắn giờ lại cách xa hắn ba trượng! Muốn chạm vào góc áo của Phong Huyết Lân, Ngọc Tây Âu hắn không có tư cách đâu!
“Vương gia! Vương gia! Cầu Vương gia tha cho tiểu nữ một mạng!” Bị Phong Huyết Lân nhìn chằm chằm, Ngọc Tây Âu không dám phản bác chỉ trực tiếp cầu xin tha thứ! Tính tình nữ nhi của hắn, hắn biết rõ, vật nàng muốn có nhất định phải cầm được trong tay! Lần này nhìn trúng Huyết Vương gia, sợ là thật sự làm ra chuyện đại nghịch bất đạo! Huyết vương gia là người nàng có thể trêu chọc sao? Huống hồ, hôm nay người trúng độc là Huyết vương phi! Không nói hiện giờ Huyết vương phi có danh dự địa vị ở vương triều Mộ Dung, hay ở trong lòng Vương gia đều không thể thay thế được! Huyết Vương gia có thể có địa vị như ngày hôm nay, không thể không có công của Huyết vương phi, còn nữa, tình ý của hai người kẻ ngốc cũng nhìn thấy được! Lần này Y Nhi thật là gặp đại họa rồi!
“Giải dược.” Phong Huyết Lân không nói nhảm với hắn, chuyện gì cũng chờ sau khi đưa giải dược ra trước đã! Về phần Ngọc Y Nhi này, nàng có tâm kế, chỉ tiếc đối diện với tâm kế có thực lực tuyệt đối thâm sâu này tất cả đều là vô ích!
Ngọc Tây Âu nhìn vào mắt Phong Huyết Lân, ánh mắt tàn nhẫn vô tình khiến cho lòng của hắn lạnh như tuyết mùa đông, đồng thời cũng làm lòng trở nên yên tĩnh! Đúng vậy, giải dược! Hiện giờ Huyết vương phi trúng độc, nếu không có giải dược, vậy Y Nhi sẽ phải chôn theo cùng nàng! Chỉ có giao ra giải dược, Y Nhi mới có thể sống!
Ngọc Âu Tây nhìn Ngọc Y Nhi, đứng lên, từng bước một đi về phía nàng, trong đáy mắt có chút bất đắc dĩ, là hắn quá cưng chiều nàng, mới tạo nên sai lầm ngày hôm nay!
“Y Nhi, còn không mau giao giải dược ra đây!” Không có cưng chiều như ngày thường, xem ra Ngọc Y Nhi chưa bao giờ nhìn thấy Ngọc Tây Âu nghiêm túc như hôm nay!
Cổ bị Phàm bóp chặt, muốn nói cũng khó, Ngọc Y Nhi vốn đã rưng rưng nước mắt lúc này hai mắt trắng xanh liền chảy xuống hai hàng nước mắt! Đau thương kia, đời này nàng sẽ không quên được! Nhưng mà nàng thật sự không có hạ độc!
Phàm vung tay lên, liền quăng mạnh Ngọc Y Nhi xuống đất, nếu không phải vì muốn lấy giải dược cho chủ tử, ngươi đã sớm chết rồi!
“Khụ khụ...” Hai tay Ngọc Y Nhi sờ lên cổ, mỗi lần nàng hô hấp đều cảm thấy yếu hầu đau đớn! Trong phút chốc, nàng cảm thấy cái chết đang đến gần! Cúi đầu thấp xuống suy nghĩ về những chuyện đã trải qua, rốt cuộc là ai, là ai muốn hãm hại nàng! Nếu để nàng tìm thấy, nàng nhất định sẽ phanh thây hắn ra!
“Y nhi...” Ngọc Tây Âu cúi người, muốn đỡ Ngọc Y Nhi dậy, nói thế nào nàng cũng là nữ nhi hắn nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, cho dù nàng có làm sai chuyện, nàng vẫn là nữ nhi của hắn! Bị Phàm quăng như vậy, té ngã trên đất, một tiếng ho khan kia, thật là làm cho hắn đau lòng!
“Phụ thân...” Ngọc Y Nhi ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẫm lệ điềm đạm đáng yêu, nhưng người xung quanh, trừ Ngọc Tây Âu không có ai đồng cảm với nàng. Mặc dù bộ dạng của nàng ôn nhu, là đệ nhất mỹ nữ Ngọc thành, cũng coi là tài hoa hơn người, nhưng hôm nay làm ra chuyện hạ độc Huyết vương phi, vậy bọn hắn không thể đồng tình với nàng rồi! Nữ tử có tâm địa độc ác như vậy, ai cũng sẽ không thích!
Ngọc Tây Âu run rẩy đỡ Ngọc Y Nhi đứng lên, yếu hội mới bắt đầu nửa canh giờ, Ngọc Tây Âu đã già đi mười mấy tuổi!
“Y Nhi, mau đưa giải dược cho Vương gia!” Bây giờ Ngọc Tây Âu đã bất đắc dĩ còn nóng lòng, chuyện này nếu không cẩn thận, nhất định sẽ rơi đầu, bình thường Y Nhi rất thông minh, lần này sao lại trở nên hồ đồ như vậy!
Ngọc Y Nhi trải qua chuyện này, nàng thật sự nghĩ không ra, rượu này vốn không có vấn đề, Tiểu Cẩm là nha hoàn bên người nàng, từ nhỏ đã hầu hạ nàng, tuyệt đối không hai lòng! Rốt cuộc là lỗi ở đâu chứ?!
“Y Nhi!” Nhìn Ngọc Y Nhi cho tới bây giờ vẫn còn đang ở cõi thần tiên không biết suy nghĩ cái gì, coi mình như không có, cuối cùng Ngọc Tây Âu nổi giận, rốt cuộc nàng có biết nếu không giao giải dược ra, nàng sẽ sống không có chỗ ở chết không có chỗ chôn hay không! Nhìn cặp mắt âm trầm của Huyết vương gia, dĩ nhiên không cho phép nàng do dự!
Ngọc Y Nhi bị Ngọc Tây Âu quát một tiếng, liền phục hồi tinh thần, nhíu mày, vẻ mặt quyết tuyệt: “Phụ thân, ta không có hạ độc, ở đâu ra giải dược?” Nàng không hiểu, vì sao phụ thân hỏi cũng không hỏi liền nhận định mình hạ độc Cổ Nhược Phong! Bị đổ oan khiến nàng càng hận Cổ Nhược Phong, độc không phải nàng hạ, nàng cũng không có giải dược, không có chứng cứ làm sao có thể định tội nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.