Nàng Thật Liêu Nhân

Chương 36: Xảy ra chuyện




Edit: Thanh Mục
Nhìn nhau ở cự ly gần, hơi thở mờ ám, làm cho người ta khó thở.
Tô Mặc Ngôn rũ mắt nhìn cánh môi Úc Diêu, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, cô chậm rãi tiến lên, dịu dàng hôn lên khóe miệng Úc Diêu, thật ngọt ngào, chỉ nhẹ nhàng một chút, cô lại ngưng thần nhìn Úc Diêu.
Đôi khi, nhìn nhau còn khiến người ta đỏ mặt và tim đập hơn hôn.
Hơi thở ấm áp của cô lướt qua má mình. Úc Diêu có thể cảm giác được mình động tâm với cô, ánh mắt luôn khó có thể gạt người. Dưới ánh đèn chiếu rạp, mặt nàng có vài phần ửng đỏ.
Giờ khắc này, Tô Mặc Ngôn chờ rất lâu.
Không phải là một giấc mơ... Tô Mặc Ngôn đã kề trán uất ám, cọ cọ từng chút một, ánh mắt thủy chung nhìn chăm chú vào nàng.
Lông mi dài nhỏ của Úc Diêu khẽ run lên, cũng có chút ý loạn tình mê. Đầu óc xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi, nàng còn chưa kịp suy nghĩ, xúc động qua đi nên dùng quan hệ gì ở chung với Tô Mặc Ngôn.
Môi Tô Mặc Ngôn đã đè tới...
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, kèm theo rung động kịch liệt, rất không đứng cảnh, làm cho người ta phiền lòng.
Chính một giây này, Úc Diêu quay đầu lại.
Tiếng chuông điện thoại di động của Tô Mặc Ngôn vẫn đang vang lên.
"Điện thoại gọi tới." Úc Diêu buông tay Tô Mặc Ngôn ra.
Tô Mặc Ngôn cúi đầu, mím môi, không hôn, không thỏa mãn.
Úc Diêu nghiêng đầu, Tô Mặc Ngôn cũng nghiêng đầu theo, giơ tay trái lên vuốt ve gò má nàng, không nhìn chuông điện thoại di động, tìm đôi môi đỏ mọng của nàng, muốn tiếp tục hôn...
Úc Diêu híp mắt né tránh, bắt lấy bàn tay không quá quy củ của Tô Mặc Ngôn, "Nghe điện thoại."
Úc tổng không cho hôn nữa, Tô Mặc Ngôn bĩu môi, bụng đầy oán khí.
Cô ngược lại nắm lấy tay Úc Diêu, cúi đầu hôn lên trong lòng bàn tay ấm áp của Úc Diêu, sau đó ánh mắt ủy khuất nhìn Úc Diêu, bĩu môi bất mãn nói một câu: "Tôi muốn cho hắn vào danh sách đen..."
Dứt lời, Tô Mặc Ngôn ngoan ngoãn đi nghe điện thoại.
Tim Úc Diêu còn chưa bình tĩnh lại, nhưng thời gian mấy giây, cũng đủ khôi phục lý trí.
Nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, lại đưa tay xoa xoa trán, trong lòng nàng có đáp án không? Rõ ràng là không có.
Cho nên, làm sao có thể tiếp nhận nụ hôn của Tô Mặc Ngôn như vậy, nếu vừa rồi hôn xuống, lý trí của nàng càng bị rửa sạch không còn một mảnh.
Đứng ở góc độ lý trí, nàng không thể ở bên Tô Mặc Ngôn. Có lẽ nàng còn chưa hiểu Tô Mặc Ngôn, nhưng theo bây giờ, tính tình Tô Mặc Ngôn không thể cho nàng cảm giác an toàn, càng không cho nàng cuộc sống nàng muốn.
Ở cùng một chỗ với Tô Mặc Ngôn rất vui vẻ, cũng có cảm giác động tâm, nhưng Úc Diêu hiện tại, đã không còn tinh lực đi nói chuyện bất kể kết quả yêu đương.
Đây là khoảng cách lớn nhất giữa Úc Diêu và Tô Mặc Ngôn.
Mà Tô Mặc Ngôn lại không ý thức được điểm này, cô chỉ biết thích nhau, ở cùng một chỗ. Tô Mặc Ngôn bây giờ, không hiểu được Úc Diêu do dự.
Trên người Tô Mặc Ngôn, xung động vẫn lớn hơn lý trí, lý tưởng vẫn lớn hơn hiện thực, Úc Diêu vừa vặn trái ngược với cô.
Hai người như vậy có thích hợp với nhau không? Úc Diêu không chỉ một lần nghĩ tới vấn đề này, thủy chung không có đáp án.
Là điện thoại của Tô Ứng Húc, Tô Mặc Ngôn đứng tại chỗ, cầm di động, hai mắt để trống, đang suy nghĩ cái gì đó.
"Làm sao vậy?" Úc Diêu không biết Tô Mặc Ngôn nghe điện thoại của ai, chỉ thấy sau khi cô cúp điện thoại, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm.
"Chuyện nhỏ... Không quân trọng." Tô Mặc Ngôn nhìn về phía Úc Diêu, trên mặt không chút thay đổi hiện lên nụ cười, chỉ là so với lúc trước, có vẻ cố ý.
Úc Diêu có chút lo lắng cho cô, cô đột nhiên giống như biến thành người khác, ánh mắt lơ lửng bất định, mơ hồ có chút bất an, "Mặc Ngôn?"
Tô Mặc Ngôn bưng ly thủy tinh bên cạnh lên, uống nửa ly nước, lại cười cười với Úc Diêu, "Thật sự không có việc gì."
Cô không muốn nói, Úc Diêu cũng không truy vấn nữa.
Tô Mặc Ngôn: "Đi ăn đi, tôi hơi đói."
"Được."
Bầu không khí mập mờ khẩn trương lúc trước trong phòng tan thành mây khói. Úc Diêu cũng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ như vậy, đối với các nàng đều tốt, nàng luôn cảm thấy Tô Mặc Ngôn quá mức xúc động.
Mặc dù Tô Mặc Ngôn nói đói bụng, nhưng bữa tối chỉ ăn một miếng bít tết, vẫn ở trong trạng thái không yên lòng.
"Không hợp khẩu vị?" Úc Diêu hỏi cô, trạng thái hiện tại của Tô Mặc Ngôn thoạt nhìn rất kém, bình thường cô ở cùng một chỗ với mình, cái miệng kia luôn nói không hết lời, Úc Diêu mỗi lần đều lẳng lặng nghe. Nhưng đêm nay, Tô Mặc Ngôn nói không quá ba câu.
"Còn tạm." Tô Mặc Ngôn tiếp tục ăn miếng bít tết thứ hai.
Giữa đường, Tô Mặc Ngôn lại nhận được điện thoại của Tô Ứng Húc, đối phương nói chuyện rất gấp gáp, trong giọng nói lộ ra tuyệt vọng.
"Cháu đang ăn cơm, cúp máy trước." Tô Mặc Ngôn mặt không chút thay đổi trả lời.
"Tô Mặc Ngôn!" Đầu dây bên kia, Tô Ứng Húc rống lên một tiếng.
Đã cúp máy rồi.
"Có việc gấp sao?" Úc Diêu lại hỏi, nàng thậm chí nghe được tiếng gầm giận dữ ở đầu dây bên kia.
"Không có." Tô Mặc Ngôn buông điện thoại xuống, uống một ngụm rượu vang đỏ, thật ra giờ phút này tâm tình cô phức tạp, đã không nếm được hương vị.
Sau khi ăn tối, đi lang thang một lúc. Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu đi thang máy trở về phòng khách sạn, cô nghiêng đầu hỏi Úc Diêu, "Không khó chịu chứ? Cô nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay tôi cũng có chút mệt..."
"Ừm, cô cũng vậy." Úc Diêu nhìn cô quả thật có chút mệt mỏi.
Lúc ra khỏi thang máy, Tô Mặc Ngôn cười kéo tay Úc Diêu, tay trong tay, Tô Mặc Ngôn đưa nàng đến cửa phòng, "Chúc ngủ ngon."
Úc Diêu đứng ở cửa, nhìn Tô Mặc Ngôn, luôn cảm thấy trong lòng cô cất giấu chuyện gì đó.
"Còn không đi vào, muốn hôn chúc ngủ ngon sao?" Tô Mặc Ngôn cợt nhả nói với Úc Diêu.
"Thật sự không sao?"
Tô Mặc Ngôn gật gật đầu, đẩy Úc Diêu vào phòng.
Trở lại phòng mình, Tô Mặc Ngôn đóng cửa lại, không cắm thẻ bật đèn, liền đứng trong đêm tối.
Màn hình điện thoại sáng lên, lúc này là Tô Ngang gọi tới.
Kết nối.
"Chị vẫn nên trở về đi, tình huống rất nghiêm trọng, có thể là lần cuối cùng..."
Trước khi ăn tối, Tô Ứng Húc gọi điện thoại cho Tô Mặc Ngôn, "Ba cháy xảy ra chuyện, cháu mau đến bệnh viện một chuyến."
Tô Mặc Ngôn chỉ nói mình ở nơi khác, không có chút quan tâm nào.
Lúc ăn tối, Tô Ứng Húc lại gọi điện thoại cho Tô Mặc Ngôn, "... Tình hình không lạc quan, cháu phải trở lại ngay lập tức!"
Tô Mặc Ngôn thản nhiên nói một câu, cháu đang ăn cơm, cúp máy trước.
Minh Thừa cũng gọi điện thoại cho cô, cùng một chuyện.
0 giờ, Tô Mặc Ngôn thu thập xong vali, đặt chuyến bay gần nhất, bay về Ninh Thành.
Sáng hôm sau Úc Diêu mới phát hiện Tô Mặc Ngôn đi rồi, thời gian là hơn năm giờ.
【Tôi tạm thời có chút việc, về trước】
【Không nói trước với cô, xin lỗi】
Về phần đã xảy ra chuyện gì, cho dù Tô Mặc Ngôn không nói, Úc Diêu cũng từ tin tức mới nhất nhìn thấy.
Chuyện tổng giám đốc tập đoàn Tô thị bị tập kích đã gây xôn xao trên mạng, đây không phải là sự kiện tập kích đơn giản, còn liên quan đến một loạt vấn đề như nghi ngờ quan thương cấu kết sau lưng tập đoàn, lợi dụng nền tảng P2P tiến hành huy động vốn trái phép, mức độ chú ý của truyền thông rất cao.
Thời điểm Tô Mặc Ngôn trở lại Ninh Thành, trời vừa mới mờ mịt, mưa nhỏ tí tách tí tách, mặt đất một mảnh ẩm ướt.
Đi tới bệnh viện, Tô Mặc Ngôn đi qua hành lang dài, âm lãnh âm lãnh.
Tô Ứng Húc hút thuốc ở đó, Tô Ngang dựa vào vách tường, hai mắt vô thần, Tô Mặc Ngôn đi lên trước, nghe thấy trong phòng bệnh truyền ra tiếng khóc của người phụ nữ.
"Ông ấy đi rồi." Tô Ngang nhìn thấy Tô Mặc ngôn, chỉ có bốn chữ này.
Tô Ứng Húc nhìn Tô Mặc Ngôn, nghiêng người, lại châm một điếu thuốc, cất cằm lên, "Đi vào xem một chút đi."
Tô Ứng Trung bị chém năm sáu chỗ trên người, trí mạng là một nhát dao gần tim, cùng gáy. Nghe nói, thủ phạm là nạn nhân của tập đoàn Tô thị, đem 200.000 đồng chữa bệnh cho vợ tạm thời đi "đầu tư", kết quả đều bị nước trôi, tinh thần cực độ suy sụp, chém Tô Ứng Trung trọng thương ngay trên đường phố.
Tối qua được đưa đến bệnh viện cấp cứu, mất nhiều máu, cấp cứu không hiệu quả.
"Ngôn Ngôn." Minh Thừa đứng bên cạnh Tô Mặc Ngôn, lo lắng cô chịu không nổi.
"Không nhìn..." Tô Mặc Ngôn lạnh lùng nói, ngữ khí không có phập phồng, mà trên mặt từ đầu đến cuối không có một tia biểu tình.
Khi Tăng Nhã Lan từ trong phòng bệnh đi ra, ánh mắt sưng lên, nàng vừa nhìn thấy Tô Mặc Ngôn, đột nhiên giống như điên rồi, đưa tay dùng móng tay nắm lấy mặt Tô Mặc Ngôn, cào rách hai vết thương, chảy máu.
Tô Ngang và Minh Thừa đồng thời bắt lấy người phụ nữ kia, "Bà làm gì vậy?!"
"Cô ta là sao chổi! Mười bảy tuổi khắc chết mẹ nó, hiện tại lại khắc chết ba nó, nó không trở về hết thảy đều tốt, nó vừa trở về... Nói xem có phải là sao chổi không!" Tằng Nhã Lan hiện tại nghiễm nhiên giống như một bà già điên, chỉ trong một đêm, hai bàn tay không có gì, đối với nữ nhân ái mộ hư vinh như nàng, không thể nghi ngờ là đả kích trí mạng.
"Bà câm miệng!" Minh Thừa rống Tằng Nhã Lan một tiếng, hắn biết, nhiều năm như vậy chuyện duy nhất có thể làm cho Tô Mặc Ngôn sụp đổ, chính là cái chết của mẹ cô.
"Các người đều câm miệng!" Tô Ứng Húc hung hăng ném tàn thuốc xuống đất, dẫm đạp, trong hành lang vang vọng tiếng gầm giận dữ của anh, "Ầm ĩ ầm ĩ, người chết cũng không được thanh tịnh."
Sắc mặt Tô Mặc Ngôn càng ngày càng tái nhợt, thế cho nên vết máu trên mặt đỏ tươi đến dọa người.
"Ngôn Ngôn!"
"Chị!"
Tô Mặc Ngôn không rơi một giọt nước mắt, vẫn trầm mặc, trước mắt là thế giới trời đất chuyển hướng, hiện tại đầu óc cô trống rỗng, thân thể ngửa ra sau, hoàn toàn mất đi tri giác.
Minh Thừa nhanh tay, ôm ngang Tô Mặc Ngôn, đưa cô lên giường bệnh nằm trước.
Tô Mặc Ngôn từ tối hôm qua bắt đầu không ăn gì, áp lực tâm lý lại thêm hạ đường huyết, đến mức hôn mê.
Cô từng nói với Tô Ứng Trung, sau này chết già không qua lại với nhau, nhưng máu dày hơn nước, thủy chung không làm được sinh tử không để ý, đã từng, hắn cũng từng đóng vai một người cha đủ tư cách. Khi nghe Tô Ngang nói "Ông ấy đi rồi", Tô Mặc Ngôn cũng đã không chịu nổi nữa.
Tuy rằng mười bảy tuổi, sau khi mẹ qua đời, Tô gia bắt đầu không giống người khác, nhưng từ giờ trở đi, hoàn toàn phân mảnh.
Tô thị phá sản, Tô Ứng Trung có lẽ ý thức được đại thế của mình đã đi, sớm chuẩn bị xong di thư, trên di thư cố ý viết, biệt thự Tô gia kia thuộc sở hữu của Tô Mặc Ngôn.
Đầu năm, Tô Ứng Trung tuyên bố sẽ cắt đứt nguồn kinh tế của Tô Mặc Ngôn, ép cô trở về, cũng bởi vì ông nhận rõ thế cục của mình, ông không có cách nào cung cấp cuộc sống như vậy cho Tô Mặc Ngôn. Ông không phải là người chồng tốt, không phải người cha tốt, hay là một người làm ăn xấu... Tô Ứng Trung cũng rõ ràng nhận ra những thứ này, cho nên thời khắc ông chết trên bàn giải phẫu, hết thảy đều kết thúc.
Chẳng qua, Tô Ứng Trung lập di chúc cũng vô dụng, vụ án liên lụy quá nhiều thứ, ngay cả tài sản cá nhân của hắn cũng bị đóng băng, bị phán tài sản bất hợp pháp, sắp bị niêm phong.
Đương nhiên, cũng bao gồm căn nhà mà Tô Mặc Ngôn vẫn muốn lấy lại.
Vào tháng 11, rất nhiều điều đã xảy ra.
Tô Mặc Ngôn vẫn không lấy lại thứ mình muốn, mà nhà cô cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Ngôn Ngôn, cậu ăn chút gì đi..." Trước giường bệnh, mặc kệ Minh Mạn dỗ dành thế nào, Tô Mặc Ngôn vẫn không chịu há miệng.
Tô Mặc Ngôn cả ngày không ăn gì, cũng không nói lời nào.
Buổi tối, Bạc An Kỳ cũng chạy tới, nhìn Tô Mặc Ngôn trên giường bệnh, mới một ngày không gặp, cảm giác cô giống như gầy đi mấy cân.
"Không ăn cũng không phải biện pháp a..." Minh Mạn muốn gấp gáp khóc, nhưng Tô Mặc Ngôn tựa như choáng váng vậy.
Úc Diêu vừa mới trở lại Ninh Thành, lại không liên lạc được Tô Mặc Ngôn, tin tức không trả lời, điện thoại di động ở trạng thái tắt máy, Úc Diêu sứt đầu mẻ trán, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Ứng Húc...
Tại thời điểm này, một số lạ gọi vào.
"Úc tổng, tôi là Bạc An Kỳ..." Bạc An Kỳ lấy được phương thức liên lạc của Úc Diêu từ Trình Ngữ Ti, chủ động gọi điện thoại cho Úc Diêu, cô nghĩ, Úc Diêu tới có lẽ hữu dụng hơn các cô.
"Tôi lập tức tới!" Úc Diêu vừa mới buông hành lý xuống, lại vội vàng chạy tới bệnh viện.
"Cậu gọi cho ai?" Minh Mạn hỏi Bạc An Kỳ.
Bạc An Kỳ thở dài, "Sau này sẽ nói cho cậu biết."
Hai mươi phút sau, Úc Diêu chạy tới bệnh viện, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Minh Mạn và Bạc An canh giữ trước giường bệnh, Tô Mặc Ngôn nằm ở trên giường híp mắt.
Úc Diêu nhẹ nhàng gõ cửa.
Thấy Úc Diêu đến, Bạc An Kỳ kéo Minh Mạn, ý bảo đi ra ngoài.
"Cô ấy hạ đường huyết, cả ngày không ăn gì, chúng tôi nói cô ấy lại không nghe." Bên ngoài phòng bệnh, Bạc An Kỳ nói với Úc Diêu về tình huống của Tô Mặc Ngôn, "Cô dỗ cô ấy ăn chút gì đó."
Úc Diêu gật đầu, nàng đến gần phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tô Mặc Ngôn im lặng nằm trên giường, tay phải đang chảy từng giọt từng chút.
Xảy ra chuyện gì, Úc Diêu đều biết. Minh Mạn nói Tô Mặc Ngôn tuy rằng bề ngoài bình tĩnh, không khóc, cũng không có bộ dáng khổ sở chút nào, nhưng kỳ thật đều là nghẹn ở trong lòng cứng rắn chống đỡ.
Cháo ở đầu giường vẫn còn ấm.
Úc Diêu ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, đưa tay thay Tô Mặc Ngôn gạt mấy sợi tóc rối bời, giữa ngón tay dường như không đảo qua hai gò má cô. Cô không trang điểm, trên gương mặt tái nhợt còn có hai vết thương, chỉ là một ngày không gặp mà thôi, lại tiều tụy thành như vậy.
Làm cho người ta đau lòng.
Tô Mặc Ngôn ngủ nông, bừng tỉnh, cô mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt Úc Diêu, chỉ có một mình Úc Diêu ở chỗ này.
"Cô về từ bao giờ thế?" Tô Mặc Ngôn nói chuyện với nàng.
"Xuống máy bay buổi chiều."
"Tối hôm qua chưa kịp nói với cô, sợ làm cô tỉnh ngủ."
"Mặc Ngôn..." Úc Diêu nắm chặt tay trái lạnh như băng của cô, ngày hôm qua khi các nàng tay trong tay, vẫn nóng bỏng.
Tô Mặc Ngôn lẳng lặng nhìn Úc Diêu, không biết nói cái gì, thật lâu sau, "Tôi rất tốt, cô đừng lo lắng."
Đã hôn mê có thể không làm cho người ta lo lắng sao? Tô Mặc Ngôn quả nhiên là người thích đem mọi thứ nghẹn trong lòng, cho đến khi nhịn không được, một mình hút thuốc một mình khóc.
Úc Diêu đỡ Tô Mặc Ngôn chậm rãi ngồi dậy, đắp gối sau lưng cô, ngồi trên giường, "Ăn chút gì đó đi."
"Không đói."
"Cả ngày không ăn gì cũng chịu được." Úc Diêu cầm lấy cháo gạo trắng ấm áp bên cạnh, trong giọng nói tràn đầy đau lòng.
Tô Mặc Ngôn lắc đầu, "Không đói."
"Nghe lời, tôi đút cô ăn."
Hốc mắt Tô Mặc Ngôn chậm rãi chuyển sang đỏ, giống như một con mèo bị thương, chui vào lòng Úc Diêu, ôm chặt nàng, vốn chưa từng nghĩ tới muốn khóc, ôm chặt Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn đột nhiên nghẹt mũi.
Trên người cô cũng hơi lạnh, Úc Diêu ôm chặt thân thể nhỏ gầy của cô, dùng thân thể của mình sưởi ấm cô.
Tô Mặc Ngôn tựa như ôm lấy rơm cứu mạng, dùng khí lực toàn thân, cô vùi đầu vào trong cổ Úc Diêu, khóc.
Úc Diêu cằm chống lên vai cô, để cô ôm, lòng bàn tay khẽ vuốt ve lưng cô, khóc ra còn tốt hơn là nghẹn ở trong lòng.
"Tôi muốn về." Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, mặt tràn ngập nước mắt nhìn Úc Diêu, cô muốn im lặng một chút, không muốn có người khác quấy rầy nữa.
Úc Diêu đưa tay nâng mặt cô, lau nước mắt cho cô, ôn nhu nói, "Trước tiên ăn chút gì đó đã."
Tô Mặc Ngôn vẫn lắc đầu.
Úc Diêu vuốt tóc cô, "Trở về tôi nấu mì cho cô ăn, được không?"
Tô Mặc Ngôn tựa trán vào vai nàng, hít hít mũi, kêu lên: "Ừ..."
Tác giả có một cái gì đó để nói: "Cập nhật sớm, thiết lập flag một lần nữa, tháng tám cố gắng đôi càng tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.