Này, Đến YY Đi

Chương 32: Không cố ý




Sáng sớm mù sương.
Tịch Du bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Xoa xoa đôi mắt, sau khi xác định là Tịch Dương, cậu mới thoải mái nhắm mắt ngủ tiếp. Giọng nói khàn khàn cất tiếng hỏi: “Anh à, làm sao vậy?”
Thấy bộ dạng của Tịch Du, hiển nhiên còn muốn ngủ tiếp. Khó có được lúc anh trai lâu ngày không thấy về nhà tiễn em đi học, nhưng hình như thời gian còn sớm.
Tịch Dương sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo, sợ quấy rầy Tịch Du, đành phải nhỏ giọng trả lời: “Không có việc gì, em ngủ tiếp đi.”
Tịch Du “vâng” lấy lệ một tiếng, sau đó đổi sang tư thế đưa lưng về phía Tịch Dương, bịt kín lỗ tai.
Tịch Dương nhún vai, được rồi, anh bị ghét bỏ rồi.
Sáng sớm đã bị Tịch Dương đánh thức cũng không làm ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của Tịch Du. Cậu duỗi người, tỉnh táo thoải mái.
Nửa đứng dậy cầm lấy quần áo đặt bên gối, khi đang định cởi bộ đồ trên người xuống, Tịch Du bỗng sửng sốt bất động. Trên mặt cậu toát lên vẻ giận dữ và xấu hổ, còn có khẩn trương và bất an.
Buông quần áo ra, hai tay Tịch Du run run lần xuống, chậm rãi xốc chăn lên, sờ mò giữa hai chân.
Rất ẩm ướt.
Cậu thấy trên giường có một bãi nước màu vàng nhạt, thoạt nhìn có chút chói mắt.
Tịch Du hoảng loạn, vì sao cậu không khống chế được nước tiểu. Cậu căng thẳng nghĩ, mới nhận ra phía dưới trơn trơn. Bắp đùi vốn có thể cảm nhận sự thô ráp đột nhiên thấy lạnh lẽo.
Thậm chí, Tịch Du còn có thể ngửi được mùi khiến người ta buồn nôn phiêu tán trong phòng, chui vào mũi.
Cậu không dám động, chỉ sợ càng động càng không khống chế được thân thể của mình. Vốn đang trong tư thế nằm xuống, cậu kéo chăn che mặt mình, nhỏ giọng khóc.
Tịch Du thừa nhận, cậu sợ lắm, có thể, thân thể cậu tổn thương không đơn giản như cậu tưởng.
Không khí dần lạnh lẽo. Tịch Du run rẩy.
Khi Cố Lẫm mở cửa ra, thấy Tịch Du chùm chăn kín đầu, còn tưởng rằng cậu chưa tỉnh, đang định gọi cậu rời giường, nào ngờ Tịch Du hét lớn khiến anh thất thần.
“Anh đừng tới đây!” Tịch Du nói, càng cố kéo chăn chặt hơn, chỉ chừa lại đôi mắt ướt đẫm đáng thương nhìn Cố Lẫm.
Từ góc độ của anh, Cố Lẫm thấy rất rõ ràng cái chăn đang rung lên bần bật.
Tịch Du đang run.
Cổ Lẫm thử tới gần một chút, Tịch Du kích động ngăn cản: “Anh Cố Lẫm, anh đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Hiển nhiên là cậu không muốn anh tới gần. Cố Lẫm không biết Tịch Du đang sợ cái gì, chỉ có thể thử dùng ngôn ngữ để tìm hiểu.
“Du Du, em sao thế?”
Tịch Du trầm mặt, lắc đầu.
Tiếng nức nở nho nhỏ vang lên, hợp với khuôn mặt tái nhợt của cậu nghe càng thêm yếu đuối. Chậm rãi, thanh âm vang to hơn, nước mắt giống như từng hạt châu đứt dây, nối nhau rơi xuống.
Rất mất mặt, rất chật vật. Tịch Du nào dám nói cho Cố Lẫm biết, nhưng cậu không dám động đậy. Cậu sợ khẽ động thôi, cái đó sẽ chảy ra, mùi càng thêm nồng nặc.
“Du Du, nói cho anh Cố Lẫm biết, em làm sao thế?” Thanh âm của anh nhẹ nhàng, mang theo từ tính lại có chút dè dặt.
Tịch Du dùng sức túm lấy góc chăn, từ chối trả lời.
Thấy Du Du một mực né tránh không để anh xem, Cố Lâm bước về phía trước, tranh thủ lúc cậu chưa kịp phản ứng thì xốc chăn lên.
Cố Lẫm cau mày, nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.
Tiếng chim ngoài gian phòng đột nhiên ngưng bặt, bên trong trở thành một trận lung túng.
Bị anh Cố Lẫm thấy rồi, thấy rồi… Trong đầu Tịch Du tràn đầy cái này, cậu bịt mắt lại, không muốn nhìn thấy gì hết. Không muốn thấy phản ứng của Cố Lẫm, không muốn thấy vẻ mặt ghét bỏ của anh.
Cậu không kìm được nước mắt, để nó tùy ý tuôn rơi, dọc theo hai gò má, dính vào từng sợi tóc, rơi trên gối đầu.
Từng giọt, từng giọt như đánh mạnh vào trái tim Cố Lẫm.
“Đồ ngốc.” Thanh âm của anh vẫn dịu dàng đến thế, vang lên bên tai cậu. Trên trái đột nhiên thấy ấm áo, giọt nước dính trên tóc bị gạt đi, còn di xuống tai, “Không sao đâu.”
Tịch Du nghe được tiếng chân rời đi, hai ngón tay chậm rãi mở ra, nhìn lén.
Đi rồi sao?
Chậu rửa mặt được đặt trên mặt đất, sau đó có tiếng giặt khăn. Tịch Du tiếp tục bịt mắt, không dám nhìn Cố Lẫm.
Bên hông đột nhiên cảm thấy tê dại, Tịch Du sợ hãi ló ra xem, Cố Lâm đang muốn cởi quần của cậu. Tịch Du vươn tay ngăn chặn hành động của anh, không cho anh tiếp tục.
Anh đang muốn tẩy rửa cho cậu sao?
Bốn mắt giao nhau. Tịch Du hơi né tránh ánh mắt anh, khàn khàn nói: “Em tự làm.”
Tay cậu định nhận lấy khăn mặt trên tay Cố Lẫm, nhưng  anh lại nhân cơ hội kéo quần lót của cậu xuống luôn.
Á!
Tuy rằng mình là đồng tính, nhưng địa phương tư mật bị anh nhìn thấy, Tịch Du vẫn vô cùng xấu hổ và giận dữ che đi Tiểu Du Du của mình, lần thứ hai cậy mạnh nói: “Anh Cố Lẫm, em tự làm.”
Bàn tay Cố Lẫm ngưng lại một chút khiến Tịch Du thở phào, cho rằng anh đã buông tha.
Cố Lẫm bình tĩnh trả lời: “Không sao, anh không ngại.”
Nhưng mà em ngại!
Ngón tay mềm nhẹ, bắp đùi được khăn mặt ấm áp nhẹ nhàng chà qua, cảm giác rất thoải mái.
Tịch Du nuốt nước bọt, hồi hộp nhìn chằm chằm bàn tay Cố Lẫm di chuyển, chỉ hy vọng anh không sờ tới bên kia.
Không như mong muốn, Tịch Du cưỡng chế thanh âm muốn thoát ra khỏi miệng, cảm giác thật kỳ quái.
Cố Lẫm lau vừa chậm vừa cẩn thận, Tịch Du không biết hình phạt tâm lý này phải tới lúc nào mới kết thúc. May mà khi cậu sắp không chịu nổi nữa rồi, tay của Cố Lẫm rốt cuộc rời khỏi thân thể cậu.
Quen thuộc lấy trong ngăn tủ ra một cái quần lót mới cho Tịch Du mặc vào, chờ cậu mặc xong, Cố Lẫm mới đem quần lót bẩn và ga giường ném vào máy giặt.
Vẻ mặt của anh nhàn nhạt, một chút cũng không thấy mất tự nhiên. Tâm lý hồi hộp của Tịch Du cũng biểu hiện hết lên mặt, Cố Lẫm giả vờ như không thấy.
“Du Du, lát nữa anh cùng em đến bệnh viện.”
Tịch Du cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm. Tuy rằng cậu có chút mâu thuẫn với bệnh viện, nhưng Tịch Du biết không có cách nào khác, bằng không chuyện như sáng nay sẽ tiếp tục xảy ra, thậm chí ngày càng nghiêm trọng.
Việc không khống chế được nước tiểu có thể xảy ra trên người mình như vậy, lo lắng của Tịch Du không phải là thừa. Cậu sợ mình sẽ biến thành như thế. Vậy vên cậu “vâng” một tiếng, chỉ mong sự tình không phải như mình nghĩ, chỉ là buồn lo vô cớ thôi.
Tịch Du không muốn ăn sáng, thực sự không ăn nổi. Cố Lẫm đành mua bánh mì cho cậu lót dạ, tránh đói bụng.
Bệnh viện.
Môi có chút trắng bệch, hai tay Tịch Du đan vào nhau, co quắp bất an.
Bàn tay to lớn bao phủ lấy đôi tay rét run của cậu, Tịch Du ngẩng đầu, thấy Cố Lẫm nhẹ cười, ánh mắt sâu thẳm lộ ra nét kiên định: “Yên tâm, không sao đâu.” Sau đó đứng dậy đi đăng ký.
Tịch Du cảm nhận được từ bàn tay kia, tình cảm ấm áp đang bao trùm lấy cậu, sự căng thẳng cũng giảm bớt rất nhiều.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn người ta đi đi lại lại, nhìn người đàn ông với bóng lưng cao lớn, anh đứng ở bên kia, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn cậu, cho cậu ánh mắt an bình. Tịch Du nghĩ chẳng cần phải sợ nữa.
“Nè, người tàn tật.” Thanh âm vừa có chút xa lạ vừa quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tịch Du cũng không xác định được là đang gọi mình nên không đáp lại.
“Tịch Du.”
Chỉ thấy Hứa Duy đang bắt chéo chân ngồi thảnh thơi thích ý trên băng ghế, ánh mắt giảo hoạt nhìn cậu chằm chằm.
Không ngờ ở đây lại đụng mặt Hứa Duy. Tịch Du không nhìn cậu ta, cũng không nói gì.
Hứa Duy hứng thú nhìn cậu, ngồi vào vị trí song song, hất hất đầu về phía trước, “Đó là người đàn ông của mày à?”
Cậu không thích giọng điệu lỗ mãng của Hứa Duy, định đẩy xe muốn đi ra ngoài lại bị giữ lại.
Chỉ thấy Hứa Duy nắm lấy tay cầm phía sau, dùng sức không cho cậu đi, còn lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Hứa Duy, cậu đừng quá đáng.”
Hứa Duy không nói gì, chỉ nhún nhún vai. “Mày cùng Trái ớt hại tao thật thảm, khiến tao không thể ở lại trong giới võng phối được nữa.” Vẻ mặt lại như không có vấn đề gì.
“Đó là cậu gieo gió gặt bão.”
Khó có dịp gặp được Tịch Du, dựa theo tính cách của Hứa Duy, sao có thể không dạy bảo cậu một lần. Đương nhiên, quân tử động khẩu không động thủ, dù sao ở nơi công cộng cũng không thích hợp dùng tay chân. Hứa Duy tấm tắc vài tiếng, dùng ánh mắt đồng tính quét qua hai chân cậu: “Tôi nghe nói Liễu Tây Dương giờ cũng giống như cậu, đều tàn phế. Cậu có đau lòng không?”
Tịch Du lạnh lùng liếc cậu ta.
Thấy Tịch Du không nói gì, Hứa Duy tiếp tục ngang ngược: “Cậu nói chân cậu liệt, không biết tên kia còn có thể dùng hay không, người đàn ông kia của cậu có thỏa mãn không?”
Hai tay đặt trên đùi xiết chặt, Tịch Du kiềm nén tức giận, nói: “Hứa Duy, cậu có còn biết xấu hổ hay không?”
“Đương nhiên muốn có mặt mũi chứ. Không có vẻ ngoài dễ coi cũng vẫn có đàn ông thích, cậu xem, tàn phế như cậu mà cũng có người muốn nữa kìa.” Mấy âm cuối cùng còn cố ý lên giọng, ngữ điệu mỉa mai cùng huýt sáo mấy cái với Tịch Du, rất đắc ý.
Tỏ rõ được tài ăn nói của mình, nhìn bộ dạng “kinh ngạc” của Tịch Du, trong lòng Hứa Duy sinh ra cảm giác thắng lợi cùng hư vinh.
Khi Cố Lẫm trở về, Hứa Duy  đã ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, ngâm nga một khúc ca.
“Đi thôi.” Khi anh muốn đẩy Tịch Du  đi, Hứa Duy cố ý huýt sáo với bọn họ một tiếng.
“Em quen sao?”
Tịch Du lắc đầu.
Làm một lượt kiểm tra rườm rà, lại bị bác sĩ hỏi mấy vấn đề, tiếp đó chính là chờ kết quả. Sự căng thẳng hồi hộp lại quay về, Tịch Du bất an nắm chặt tay Cố Lẫm, mong có thể được tiếp thêm năng lượng.
Bác sĩ cau mày nhìn Tịch Du, viết hí hoáy lên tờ bệnh án, nhưng hết lần này tới lần khác không nói gì. Chữ của bác sĩ từ trước tới nay đều xấu, lưu loát viết ra cả đoạn dài.
Bác sĩ thoạt nhìn hơn 30 tuổi, khuôn mắt góc cạnh, cả người lộ ra khí chất giỏi giang. Cặp kính mắt gọng trắng không che giấu được ánh mắt sắc bén, Tịch Du như cảm thấy toàn thân mình đang bị anh ta nhìn chằm chằm.
Cố Lẫm hơi nghiêng về phía Tịch du, ngăn trở ánh nhìn của bác sĩ.
“Bác sĩ.” Cố Lẫm nhắc nhở anh ta có thể nói rồi đó.
Bác sĩ liếc mắt nhìn anh, ho khan một tiếng, nói với Tịch Du: “Cậu ngồi xe đẩy thời gian dài, bình thường không tiến hành hồi phục chức năng, hai chân đã xuất hiện tình trạng héo rút, đương nhiên sẽ có hiện tượng không khống chế được nước tiểu. Trước đây bác sĩ khám cho cậu hẳn phải nhắc cậu định kỳ tới hồi phục chức năng chứ?”
“Vâng.” Tịch Du buồn rầu gật đầu.
Hiển nhiên Tịch Du không làm, bác sĩ chất vấn: “Vậy sao lại như thế?”
Tịch Du nói vòng vo: “Tôi nghĩ ở nhà tự mình xoa bóp chân cũng được…”
Bác sĩ ngắt lời cậu, bày ra bộ dạng y giả. Không nghe lời bác sĩ, bệnh nhân không tránh được chuyện xấu! “Đó là cậu nghĩ thôi, chẳng lẽ lời của bác sĩ lại không đáng tin bằng cậu tự mình nghĩ sao? Giờ xảy ra vấn đề rồi mới biết sợ?”
Nghe bác sĩ lớn tiếng mắng, Tịch Du bày ra biểu tình buồn rười rượi. Cậu không muốn tới bệnh viện, cậu ghét bệnh viện, lúc nào cũng có khí tức tử vong. Cậu thậm chí sợ đối mặt với tình huống cấp cứu khẩn cấp trong bệnh viện. Điều đó chỉ khiến cậu nhớ tới ký ức không tốt, vậy nên cậu đã thuyết phục anh trai để mình tự hồi phục tại nhà. Tra trên mạng nghe nói mỗi ngày xoa bóp cũng có ích.
“Vậy phải làm thế nào?” Cố Lẫm hỏi.
Bác sĩ nghiễm nhiên bày ra bộ dạng gia trưởng nhắc nhở Cố Lẫm: “Sau này phải định kỳ vào bệnh viện tiến hành quá trình hồi phục chức năng chính quy, tình hình sẽ chậm rãi cải thiện.”
Rốt cục cũng nhắc tới điểm quan trọng, nghe giọng điệu của bác sĩ hẳn là không quá nghiêm trọng, Tịch Du cảm ơn anh ta, sau đó hứa sẽ nghe theo lời bác sĩ.
Khi ra ngoài, tâm trạng cậu không hề trầm trọng, trái lại có chút thoải mái. Chỉ là sau này cần phải bớt thời gian tới bệnh viện rồi.
Ai ~ TVT!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.