Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Nhà Em

Chương 8:




Cái gì cái gì? Nguyên Băng vẫn lơ mơ chưa hiểu chuyện gì được hán nhắc tới...
Nguyên Thần Dạ ném tập giấy khám chữa bệnh vào mặt của Nguyên Băng (tội nghiệp không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả)
Nguyên Băng nhặt mảnh giấy lên, trong một vài giây thất thần tái mặt, rồi trở lại bình thản:
Giấy tờ của tôi, sao anh dám....
Của cô, nó ở trong nhà tôi thì tất cả mọi thứ đều là của tôi...chuyện này là thế nào...Nói...hắn vừa nói bằng giọng điệu coi thường vừa như hét lên.
Nguyên Thần Dạ! Cậu đừng hét lên với vợ tương lai của mình như thế chứ,..có chuyện gì vậy.
Giấy khám chữa bệnh
hắn đọc to từng chữ một, hơi bất ngờ nhưng vẫn tiếp tục đọc nốt một cách nóng lòng
Bệnh nhân: Nguyên Băng tuổi 20.
Địa chỉ xx
chuẩn đoán: xuất huyết dạ dày...
Kết luận sau khi chụp phim, kiểm tra: ung thư dạ dày, hậu giai đoạn 2.
Biện pháp: cần phẫu thuật sớm nhất đễ bảo toàn tính mạng...
Khả năng: thành công chưa xác định
Bác sĩ:
XXX
Nguyên Băng. Chuyện này là sao, em bị bệnh...đi, chúng ta tới bệnh viện kiểm tra xem...nói rồi hắn nắm tay định kéo Nguyên Băng đi nhưng bị Nguyên Thần Dạ cản lại.
Tống Hạ Bình..Cậu có nhất thiết phải làm như thế không, cái gì mà vợ tương lai, mình không lo thì cậu lo gì cơ chứ.......
Thần Dạ mình quên nói cho cậu, lúc nãy mình quyết định lấy vợ...
Tống Hạ Bình, cậu quyết định lấy vợ, không biết cô gái nào xui xẻo vậy, đây có lẻ là tin chán động toàn nước Việt Nam..
Thần Dạ cậu đừng nói giọng mỉa mai thế chứ, mình muốn lấy Nguyên Băng, cậu dù sao cũng không thích cô ấy, vậy xem như để cô ấy lấy mình cho xui xẻo đi...
Cô ta...- Nguyên Thần Dạ chỉ vào ngưòi Nguyên Băng...- thì không được...
Tại sao...Nguyên Thần Dạ mình biết cậu mua cô ta, vậy mình sẽ mua lại từ cậu, chúng ta là bạn bè nhưng cũng phải sòng phẳng chứ.......
Nguyên Băng chỉ cảm thấy tự chua xót cho mình, lúc nào cô cũng chỉ là món hàng cho bọn họ đem ra mua bán, thật đau đớn và nhục nhã thay cho môt thiên kim tiểu thư nhà họ Nguyên, nhưng giờ cô đau còn là tiểu thư gì nữa chứ, ngoài cái danh trên trên giầy tờ, còn thực tế, theo điều kiện của Nguyên Thần Dạ, gia đình cô đã từ cô rồi.
Vừa tủi thân, những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má của Nguyên Băng, không biết kiếp trước cô ăn ở thất đức hay sao mà kiếp này, lại phải chịu nhục nhã như thế...
Bao lần tự vẫn không thành, cùng với lời cảnh cáo của Nguyên Thần Dạ "nếu cô chết, thì gia đình cô cũng sẽ đi theo cô cho có bạn, đỡ cô đơn"
Và lúc này ý nghĩ muốn chết lại hiện trong đầu Nguyên Băng, chết vì tự tử hay chết vì bệnh, cái nào mà chẳng là chết, chảng qua chỉ là tới sớm hay muộn mà thôi...
Tôi là "hàng hạ giá", có cần treo biển bày bán không? Câu nói chua xót vừa thoát ra từ miệng của Nguyên Băng làm, 2 kẻ kia ngừng nói...
Chết thế nào mà chẳng là chết, sớm hay muộn mà thôi, chế đi có thể là một giải pháp tốt nhât vào lúc này
"Bốp" 1 cái tát tìm chỗ hạ cánh trên khuôn mặt Nguyên Băng. dấu vết 5 ngón tay còn in hằn trên má.
hắn dùng bàn tay cứng rắn của mình bóp chặt cằm Nguyên Băng
Cô nên nhớ rằng, sống hay chết không phải do cô có quyền quyết định mà là do tôi...
Tôi còn là con người nữa sao, sống hay chết tự mình còn không thể quyết định mà phải phụ thuộc vào ngưòi khác...
Nguyên Băng! Tống Hạ Bình nhìn nó với vẻ mặt thương xót
Tôi nói không đúng sao....các người khác nào mang tôi đi bán đấu giá của hàng giảm giá cơ chứ.Nguyên Băng tự cười như xỉ vả vào mặt mình...gia đình thì "bán "tôi cho 1 kẻ xa lạ để cứu công ty của mình, còn giờ anh bán tôi vì chán không muốn tháy tôi....chẳng phải quá nực cưòi sao..
Im ngay! đây không có chỗ cho cô nói...Nguyên Thần Dạ rít lên từng chữ qua kẻ răng..
Nguyên Băng! Sau khi là vợ anh sẽ không kẻ nào dám bắt nạt hay coi thường em nữa...
Tống Hạ Bình! Cậu sai rồi, mình chưa bao giờ đồng ý bán cô ta cho cậu cả, và mình cũng không có ý định đó.Cậu thấy những gì của mình mình đã cho ai bao giờ chưa, cùng lắm chỉ cho mượn mà thôi, và đến lúc mình cần lấy lại thì mình sẽ lấy...
nếu cần một người hầu 1 osin mình có thể mua về cho cậu hàng chục người, phụ nữ thì có bao nhiêu kẻ đã quỳ gối dứơi chân cậu rồi còn gì, cần gì Nguyên Băng, nếu chỉ cần hành hạ cô ấy để cậu thoả mãn vì bỏ tiền ra thì mình sẽ bỏ tìên thay Nguyên Băng là được chứ gì...
Cậu biết mình không thiếu tìên mà...
Nguyên Thần Dạ là bạn cậu bao nhiêu năm nhưng lần này mình thật sự không thể hiểu nổi cậu nữa...
Hạ Bình, chúng ta đừng nên vì ngừơi như cô ta mà mất đi tình bạn tốt đẹp vốn có bao lâu nay...
Được vậy câu hãy nhường Nguyên Băng cho mình, sẽ và cô ấy sẽ thành vợ của mình...
Tất cả mọi ngưòi đàn bà thì đều được nhưng riêng cô ta thì không...
Nguyên Thần Dạ cậu càng làm mình khó hiểu, ruốt cuộc cậu còn đang giấu mình chuyện gì, trừ khi cậu có tình cảm với Nguyên Băng còn nếu không mình không thể tìm ra một lí do nào mà cậu lại ngăn cản chuyện của mình....
Hạ Bình! Cậu còn không hiểu mình sao, muốn có một người dàn bà thì bao lâu cơ chứ, 1 đêm mà thôi, và đêm đó thì chẳng để lại cảm xúc gì trong mình cả...
Anh....anh....Nguyên Băng ấp úng không nói nên lời...
Sao! cô không nói với Hạ Bình rằng cô dã qua đêm với tôi sao Nguyên Thần Dạ.. vừa nói vừa dùng tay bóp mạnh vào cằm của Nguyên Băng bắt cô phải ngẩng mắt lên nhìn thẳng vào hắn..
A a a....chỉ có tiêếg kêu của Nguyên Băng...
Nguyên Thần Dạ cậu làm cô ấy đau rồi đó...
Hạ Bình, không ngờ cậu bị cô ta dụ dỗ nhanh như vậy...
Cuối cùng Nguyên Thần Dạ cũng bỏ tay ra khỏi cằm Nguyên Băng...
Cơn đau ở bụng bắt đầu giày xéo làm cho mặt Nguyên Băng tái nhợt, một dòng nước ấm chạy trên mũi của cô..Đưa tay quệt nhẹ, Nguyên Băng nhận ra đó là máu, cô lại bị chảy máu mũi, thời gian gần đây, hiện tượng này xảy ra liên tục..
Nguyên Băng! em làm sao thế, Hạ Bình hoảng hốt khi thấy Nguyên Băng bị chảy máu mũi
Tôi không sao...
Hạ Bình Chuyện vay mượn này coi như kết thúc ở đây... nói rồi Nguyên Thần Dạ lôi xềnh xệch Nguyên Băng nhằm hướng của mà đi...mặc kệ tình hình hiện giờ của cô....
chỉ còn 1 mình Tống Hạ Bình ở lại, anh cười chua xót, Thần Dạ chúng ta là anh em tốt tôi còn không hiểu cậu sao, chỉ có cậu không hiểu mình thôi,1 người con gái không đơn giản như vậy đâu.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.