Trái tim lại co thắt dữ dội. Chẳng qua là một lời nói dối, lại khiến Tố Tố mất đi hết dũng khí. Vốn dĩ cho rằng mình đến hận cũng chẳng buồn hận, hai năm qua, xa cách nhau như tận cuối chân trời, anh nhẹ nhàng buông một lời nói dối, khiến cô hoàn toàn không còn sức để kiên cường. Đúng là không có tiền đồ, ở trước mặt anh, cô cứ mãi không có tiền đồ thế này. Đã mất hết hi vọng rồi, cô sớm đã không hi vọng xa vời nữa. Hai giọt nước mắt rơi xuống, im ắng nhỏ giọt chảy dài trên má. Anh nói: "Tố Tố, em đừng khóc." Chỉ cần cô không khóc, cái gì anh cũng đều nguyện ý làm, chỉ cần Tố Tố không khóc. Đôi vai đơn bạc run rẩy, anh ôm cô vào lòng, hôn lên nước mắt, một khi ôm cô vào lòng thì không còn cách nào đè nén khát vọng trong lòng, anh muốn cô, muốn có được cô, anh chỉ cần có Tố Tố, dù là không có được trái tim, có được thân thể cô cũng được...
Sắc trời dần sáng, rèm cửa vàng nhạt, những viền sẫm màu ở chân rèm dần dần rõ ràng, có thể lờ mờ nhìn ra hình dạng đoá hoa. Ánh sáng mặt trời mờ nhạt chiếu xuống, bàn sách màu vàng óng liền biến thành màu da cam rực rỡ như hoa dần nở rộ trong mắt.
Rèm cửa trong phòng khách nhỏ màu trắng ngà trong trẻo, thêu hoạ tiết hoa lạc tiên, dày đặc hoa cùng nụ, cành lá tinh tế. Mộ Dung phu nhân ngồi ở đó, tự mình buộc lại hồng bao, chuẩn bị chúc Tết mấy đứa cháu. Tố Tố đi tới, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, chúc mừng năm mới." Mộ Dung phu nhân ngẩng đầu thấy cô, vui vẻ cười, "A, con ngoan, chúc mừng năm mới. Sao không ngủ thêm chút nữa? Lão Tam còn chưa chịu dậy à?"
Tố Tố hơi đỏ mặt, nói: "Vâng." Mộ Dung phu nhân nói: "Con lại dậy sớm như vậy, bọn họ đã ai dậy đâu. Cha con bên đó có một đám khách, con không cần đi. Lên lầu xem Lão Tam, nếu nó dậy rồi thì gọi xuống ăn điểm tâm đi."
Tố Tố đành phải quay trở lại phòng. Mộ Dung Thanh Dịch trở mình, thấy cô vào phòng, thần sắc giống như nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tố Tố không biết nên nói cái gì cho phải, đành lẳng lặng ngồi xuống. Mộ Dung Thanh Dịch nằm trên giường giằng co chốc lát, cuối cùng thấy không được tự nhiên lắm. Nhìn cô một chút, thấy biểu cảm vẫn bình thản, không nhìn ra được gì, thế là hỏi: "Mẹ dậy rồi?"
Cô nói: "Dậy rồi." Thế là anh nói: "Vậy tôi cũng dậy, nhỡ cha hỏi tới lại nói tôi lười." Cô cúi đầu, khăn tay mỏng mịn thêu hoa một bên nằm trong vàn tay, như là một đầu vết thương lộ ra, mạnh mẽ ôm lấy đầu ngón tay. Anh từ trong phòng tắm ra ngoài, thấy cô vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, nhịn không được gọi một tiếng "Tố Tố", cũng khiến cô bị kinh hãi, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn. Anh định nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ nói là: "Tôi... tôi đi xuống trước chúc Tết cha."
Mùng một, bạn bè thân hữu đến chúc Tết rất đông, Tố Tố giúp Mộ Dung phu nhân tiếp khách, ở giữa một đám khách nữ. Vô cùng bận rộn, chợt nghe Duy Nghi cười phá lên một tiếng, Mộ Dung phu nhân thấp giọng hỏi: "Con bé này, đều là khách khứa lớn tuổi của mẹ, tự dưng cười khúc khích cái gì đấy?" Duy Nghi nói: "Ai bảo con tự nhiên cười? Con chỉ là thấy anh ba buồn cười quá, mới một lúc anh ấy đã ghé vào đây ba lần rồi, mỗi lần vào nhìn chị dâu một cái lại lượn ra ngoài, chẳng lẽ anh ấy sợ chị dâu bay mất hay sao?"
Mộ Dung phu nhân mỉm cười nói: "Đừng có lấy anh ra làm trò cười, nhìn xem Tam tẩu con, lại xấu hổ bây giờ." Mặt Tố Tố đã đỏ tới tận mang tai, mượn cớ đón khách đi ra ngoài cửa. Đúng lúc Mộ Dung Thanh Dịch lại thong thả lượn lờ tới, ngẩng đầu một cái thấy cô, ngơ ngác một chút rồi quay người lại. Tố Tố nhẹ nhàng "A" một tiếng, anh xoay đầu nhìn cô. Tố Tố thấp giọng nói: "Duy Nghi nó đang cười chúng ta đấy." Anh nghe thế, không biết tại sao bật cười, giữa lông mày phảng phất có gió xuân, từ từ giãn ra.
Duy Nghi từ xa nhìn hai người bọn họ, chỉ nói khẽ với Mộ Dung phu nhân: "Mẹ, mẹ nhìn kìa, năm nay con chưa có nhìn thấy anh ba cười như thế." Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng thở một hơi, "Hai cái đứa oan gia này."
Đợi đến buổi chiều, Tố Tố nói với Mộ Dung phu nhân: "Mẹ, con về trước." Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Thanh Dịch một cái, nói: "Cũng tốt, náo nhiệt cả một ngày, chỉ làm cho đầu mẹ đau nhức, chắc con cũng mệt mỏi, bên đó yên tĩnh, về sớm nghỉ ngơi một chút." Tố Tố "Dạ" một tiếng, lại nghe thấy mẹ còn nói: "Lão Tam, con cũng đi qua đó đi, buổi sáng ngày mai lại cùng Tố Tố đến." Mộ Dung Thanh Dịch đồng ý, quay người gọi người: "Lái xe của tôi tới đi."
Tố Tố lặng im chốc lát, mới nói: "Chỗ con bên kia mọi thứ đều không chu toàn, chỉ sợ có công sự, sẽ chậm trễ thời gian của anh ấy." Lời nói rất rõ ràng, trong lòng cô nghĩ với cái tính tình của anh, nói không chừng lại muốn tìm mấy người kia vui vẻ. Ai ngờ Mộ Dung Thanh Dịch lại nói: "Cuối năm làm gì có công sự? Tôi đi xem một chút, bên đó em có thiếu cái gì, bảo bọn họ mua thêm." Mộ Dung phu nhân nghe anh nói như vậy trong lòng buông lỏng, cũng nói: "Được rồi, trước kia cái nhà đó chính là mua cho hai người các con thành gia lập thất, gia thất độc lập cũng tốt, chẳng qua già rồi nên thích các con mỗi ngày đều ở trước mắt, cho nên mới không bảo hai đứa chuyển qua đó, là mẹ ích kỷ. Người trẻ tuổi các con đương nhiên thích tự do tự tại bên ngoài, dù sao cách Song Kiều rất gần, lui tới cũng thuận tiện."
Tố Tố nghe lời nói của mẹ, cũng hiểu được hàm ý trong đó, xưa nay tôn trọng mẹ chồng, thấy bà tha thiết nói rõ ý như thế, cô cũng không biết nói gì. Bởi vì tính tình Tố Tố dễ dãi, cho nên người phía dưới cũng không quá cẩn thận mấy việc nhà cửa. Lần này cô cùng Mộ Dung Thanh Dịch lên xe trở về, khiến cho đám hạ nhân bên kia nháo nhào luống cuống tay chân. Mộ Dung Thanh Dịch thấy phòng ở sạch sẽ như mới, bố trí cũng lịch sự tao nhã. Cô thay quần áo rồi đi xuống lầu, tùy tiện chọn một quyển sách đọc. Anh nhìn cô vẫn nhàn nhạt như thế, đành phải nói: "Nơi này rất yên tĩnh." Trong phòng vừa đi lại vừa nhìn quanh, còn nói: "Cái thảm này ngày mai tôi gọi người đổi một tấm khác, màu sắc không hợp với rèm cửa." Nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là thay rèm cửa thì hơn nhỉ? Em nói, nên thay rèm cửa, hay là thay thảm?"
Tố Tố vốn không định trả lời, cuối cùng vẫn không đành lòng, huống hồ anh cứ trơ mắt nhìn qua mình, biểu cảm nhìn không giống hỏi mấy việc nhỏ vặt vãnh trong nhà, chờ cô quyết định một tiếng. Cuối cùng đành giữ mặt mũi cho anh, thế là nói: "Thay rèm cửa dễ hơn đó." Cô chịu trả lời, Mộ Dung Thanh Dịch vui mừng trong bụng, nói: "Vậy ngày mai gọi người đến thay. Em đừng đọc sách nữa, đau mắt." Còn nói: "Nếu em muốn đọc thì mở đèn sáng chút rồi đọc." Miệng nói như vậy, trong mắt lộ ra một tia hi vọng. Cô nghĩ đến buổi sáng hôm nay mình chủ động nói với anh một câu, anh hết sức cao hứng, giờ phút này phải chú ý cẩn thận, chẳng qua là sợ mình nhạy cảm quá, mà cuối cùng vẫn ân cần quan tâm một chút. Trong lòng mềm nhũn, thấp giọng nói: "Vậy em không đọc nữa."
Qua Tết Nguyên Tiêu, công sự dần dần bận rộn trở lại. Lôi Thiếu Công tới sớm, Mộ Dung Thanh Dịch còn chưa xuống lầu, hắn ở đó chờ. Chỉ thấy Tố Tố từ trong sân đi ra, phía sau có người cầm nhánh hoa chuẩn bị cắm vào bình. Hắn liền vội vàng đứng lên chào buổi sáng. Tố Tố từ trước đến nay khách khí đối với hắn, chúc buổi sáng tốt lành rồi hỏi: "Là có việc gấp à? Tôi bảo người đi gọi anh ấy." Lôi Thiếu Công nói: "Tôi vừa mới gọi điện thoại rồi, Tam công tử xuống ngay bây giờ đây." Nửa tháng này, bọn họ phải vừa đi vừa về cả hai bên, cực kì bất tiện, nhưng Mộ Dung Thanh Dịch cũng không thèm để ý. Xuống lầu thấy Lôi Thiếu Công, hỏi: "Chờ lâu rồi à? Chờ thêm chút nữa, tôi đến ngay." Đi qua nói với Tố Tố mấy câu rồi mới chịu ra cửa.
Lôi Thiếu Công dò xét tâm tình của anh rất tốt, thế là nói: "Tam công tử, Uông tiểu thư bên kia, muốn an bài một chút không? Gần đây cô ta không tìm thấy cậu, cứ bám lấy tôi không chịu buông." Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: "Cô ta quấn lấy cậu à? Thế cậu giúp tôi hưởng thụ vui vẻ chút là được." Lôi Thiếu Công cười một tiếng, nói: "Đa tạ, tôi không tiêu thụ nổi loại diễm phúc này."
Mộ Dung Thanh Dịch đi họp, Lôi Thiếu Công đến trong phòng trực ban xem công văn. Không được bao lâu, Uông tiểu thư lại gọi điện thoại đến, Lôi Thiếu Công nghe giọng cô ta là liền đau đầu, mở miệng liền nói: "Tam công tử không ở đây." Uông Ỷ Lâm tỏ ra hung dữ, khẽ cắn răng nói: "Anh ta là có chủ ý né tránh tôi, đúng không?" Lôi Thiếu Công nói: "Cậu ấy nhiều công sự bận rộn." Uông Ỷ Lâm cười lạnh một tiếng, "Lôi chủ nhiệm, anh không cần ở đây gạt tôi, thế hay tôi mời Tam thiếu phu nhân đi uống trà." Từ trước đến nay tính tình Lôi Thiếu Công rất tốt, nghe cô ta uy hiếp như vậy chẳng biết tại sao cũng nổi giận, chỉ lãnh đạm nói: "Tôi khuyên cô đừng có nghĩ đến chuyện đó, nếu cô muốn tự tìm đường chết, cô cứ thử đi."
Uông Ỷ Lâm sững sờ một lát, yếu ớt nói: "Như vậy là thật phải không? Bên ngoài nói, hai người bọn họ gương vỡ lại lành." Lôi Thiếu Công nói: "Lời này của cô lại sai rồi, bọn họ chưa từng bất hoà, thế nào gọi là gương vỡ lại lành?"
Uông Ỷ Lâm cười lạnh một tiếng, nói: "Đừng giở giọng này với tôi, mọi người ai mà không biết, vị Tam thiếu phu nhân kia ở trong lãnh cung cô độc hai năm. Tam công tử gần đây tại sao lại nhớ đến cô ấy? Tôi cũng muốn xem xem có thể lâu dài được mấy ngày."
Cúp điện thoại, Lôi Thiếu Công chỉ muốn mở mồm chửi, tối về liền nói với Mộ Dung Thanh Dịch: "Trong đám bạn gái của cậu, Uông tiểu thư là khó chơi nhất, nghĩ cách cắt đứt càng sớm càng tốt." Mộ Dung Thanh Dịch hững hờ nói: "Thế cậu đi làm đi."
Lúc anh trở về Tố Tố còn chưa ngủ, thấy anh tiến đến thế là đứng lên. Anh nói: "Không có người ngoài, cũng đừng phép tắc như thế. Em mặc đồ mỏng như vậy, đừng ngồi cạnh cửa." Tố Tố thuận tay nhận lấy áo khoác của anh. Hơn mười ngày nay, anh luôn luôn để ý sắc mặt của cô, thấy cô hơi có ý cười, trong lòng cực kỳ vui vẻ, hỏi: "Ban đêm ăn gì?"
Tố Tố áy náy nói: "Xin lỗi, em tưởng muộn như vậy anh sẽ không về, cho nên ăn một mình rồi. Em bảo phòng bếp làm cho anh cái khác." Anh hỏi: "Ban đêm em ăn cái gì?" Cô đáp: "Là ăn cơm rang Dương Châu." Anh lập tức nói: "Vậy tôi cũng ăn cơm rang Dương Châu." Nghe anh nói như vậy, cô không nhịn được nhàn nhạt cười một tiếng, anh nhìn cô rồi cũng cười.
Mục Lan cùng Trương Minh Thù kết hôn, Tố Tố nhận được thiệp mời cực kỳ vui vẻ. Nhà họ Trương gia cảnh giàu có, mở tiệc cưới ở ngoài Minh Nguyệt Lâu, náo nhiệt vô cùng. Nửa con đường dẫn đến Minh Nguyệt Lâu, dòng xe ô tô như nước chảy rồng cuộn, người đến chung vui đông nghịt. Trương thái thái cực kỳ tinh mắt, nhận ra là xe Tố Tố, mặt mũi hớn hở, tươi cười rạng rỡ ra đón, "Không nghĩ Tam thiếu phu nhân còn nể tình đến như thế này." Tự mình dẫn Tố Tố đi vào. Nữ quyến bên trong nhiều người đều biết cô, vây quanh như đón minh tinh, tiếng chói nói cười hàn huyên ồn ào, Tố Tố hồi lâu mới thoát ra khỏi đám người để đi vào phòng trong. Nói một câu chúc mừng, nắm lấy tay Mục Lan, nhìn từ trên xuống dưới một thân váy cưới lấp lánh, trên đầu vấn tóc cài hoa, trên trâm gài tóc đính kim cương nhỏ tinh xảo, dưới ánh đèn loá mắt như tinh tú, vui mừng xúc động nói: "Tôi thật sự mừng thay cho cậu." Mục Lan cũng vui vẻ nói: "Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có kết quả rồi."
Tố Tố bị chủ tiệc sắp xếp cho ngồi ở phòng chính, náo nhiệt như vậy, kỳ thật cũng chẳng ăn được bao nhiêu, sau khi trở về đành phải nhờ phòng bếp bên dưới. Mộ Dung Thanh Dịch lúc đầu đang xem hồ sơ, thế là bỏ công văn xuống nhìn cô cười nói: "Ra ngoài ăn đại yến bào ngư vây cá, trở về còn phải ăn mì chay à?" Cô nói: "Em ăn không vào những cái kia, nhìn cô dâu cũng chẳng ăn cái gì." Anh hỏi: "Khách chắc là cũng không ít?" Tố Tố "Ừm" một tiếng, còn nói: "Mục Lan giới thiệu cho em phù dâu là Uông tiểu thư, Uông tiểu thư đó là người rất dễ gần, Mục Lan cùng cô ấy quan hệ rất tốt, chúng em hẹn nhau sau đợt này đi uống cà phê."
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Thỉnh thoảng cùng bạn bè ra ngoài đi chơi một chút cũng tốt, đừng suốt ngày buồn bực trong nhà." Đột nhiên nhớ tới, hỏi: "Uông tiểu thư, là tiểu thư Uông gia à?"
Cô nói: "Là nhị tiểu thư nhà bộ trưởng Uông." Mặt anh biến sắc, rồi lại như thường, nói: "Phương Mục Lan đó, em vẫn nên ít qua lại một chút. Chúng ta với Hoắc gia là quan hệ thân thiết, đừng gây chuyện." Cô ngẩn người, nói: "Em với Mục Lan là bạn bè mười mấy năm, chuyện của cô ấy với Hứa công tử qua lâu như vậy rồi, em nghĩ cũng không liên quan gì."
Anh lại nói: "Sao em không hiểu chuyện thế? Người bên ngoài biết, lại thành trò cười."
Cô đáp: "Em cũng không thể sợ hãi người ngoài đàm tiếu mà vứt bỏ bạn bè." Thâm tâm anh lo lắng, "Dù sao tôi không đồng ý em qua lại với Phương Mục Lan. Em nếu muốn kết giao bằng hữu, con gái Hoắc gia, Mục gia, Trần gia không phải đều là người ôn hòa niềm nở sao?"
Cô khe khẽ thở dài, "Bọn họ chỉ là niềm nở hoà khí đối với Tam thiếu phu nhân, không phải là đối với em."
Anh nói: "Xem em kìa, em còn nói nhảm gì đấy, thế em không phải là Tam thiếu phu hay sao?" Ngừng lại một cái, lại nói: "Em biết những trong mấy mối quan hệ đó có sai có đúng, tôi là không muốn em vô tình bị cuốn vào, để người có dụng tâm khác lợi dụng." Tố Tố nói: "Em biết."
Gần đây Mộ Dung Thanh Dịch thăng chức, bận rộn hơn bình thường. Hôm nay đi công tác trở về, đầu tiên đến Song Kiều thăm cha mẹ, về nhà đúng lúc Tố Tố đang ăn cơm. Anh nói: "Không cần đứng lên, không có người ngoài." Quay đầu nói với hạ nhân: "Gọi phòng bếp thêm hai phần ăn, cho tôi đôi đũa." Thấy trên bàn có mấy con ốc nhỏ hình quả lê trong đĩa pha lê, màu như táo đỏ, nhưng lại là hình dáng của quả lê, cái đầu rất nhỏ, giống từng cái túi bé xíu, chính là đặc sản ở Bình Tâm Hải, thế là hỏi: "Cái này là đồ hiếm có, ở đâu vậy?"
Tố Tố nói: "Mục Lan cùng Trương tiên sinh đi tuần trăng mật ở biển Bình Tâm trở về, mang một giỏ ốc lê này về cho em ăn thử."
Anh cầm đũa gắp một miếng, nói: "Rất thơm." Lại hỏi: "Đổi đầu bếp sao? Cái này không giống khẩu vị bọn họ thường làm." Tố Tố nói: "Lần trước nghe mẹ nói anh thích ăn cái này, em sợ phòng bếp lại làm quá mặn, cho nên em thử làm mấy cái này, không biết hương vị thế nào, định buổi tối hôm nay nếm thử trước, tưởng ngày mai anh mới về." Mộ Dung Thanh Dịch tươi cười nói: "Thì ra là Tam thiếu phu nhân tự tay làm, đúng là thụ sủng nhược kinh." Tố Tố thấy anh cực kì vui vẻ, mỉm cười nói: "Chỉ cần anh thích ăn là tốt rồi." Phòng bếp mang lên thêm bát cháo, dường như anh tùy ý hỏi: "Các người là gặp mặt ở bên ngoài à, hay là bọn họ đến nhà?" Tố Tố nói: "Em biết anh không thích người ngoài vào nhà, cho nên hẹn Mục Lan ở bên ngoài. Em mời cô ấy cùng Trương tiên sinh ăn cơm, địa điểm là do bọn họ chọn, hình như tên là cái gì Kiềm Xuân Lâu ấy, hết một trăm bốn mươi đồng bạc."
Anh nghe đến đó liền cười ầm lên, "Đủ rồi đủ rồi, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, em không cần một năm một mười báo cáo hết như thế." Lại lo nghĩ, nói: "Tôi lại quên mất, một tháng tiền tiêu vặt của em chỉ có năm trăm đồng bạc, chỉ sợ không đủ dùng. Để tôi nói với bọn họ một tiếng, từ tháng này trực tiếp đưa lương bổng của tôi cho em."
Tố Tố nói: "Em cũng không có chỗ nào cần dùng tiền, mỗi tháng năm trăm đồng bạc em đều không dùng hết." Anh nói: "Gần đây giá cả tăng cao, mua một bộ đồ đã tầm trăm đồng bạc, em chỉ có năm trăm đồng bạc, mời bạn bè uống trà mấy lần là hết." Cô nói: "Mẹ bảo người may quần áo cho em, em đều mặc không hết, huống hồ rất nhiều cửa hàng đi mua đều có thể ký sổ. Chỗ anh tiêu tiền so với em chắc tốn hơn, không cần đưa hết lương bổng cho em." Chọc anh cười nghiêng ngả, "Đồ đần này, lương bổng mấy ngàn đồng bạc có thể dùng làm cái gì? Không cần phải để ý đến tôi, em xài không hết thì mua nhiều nhiều mấy thứ mình thích là được." Thấy cô hơi xấu hổ, thế là chuyển hướng sang chuyện khác: "Kiềm Xuân Lâu kia hình như có nghe đến rồi thì phải, không biết món ăn thế nào?"
Tố Tố nói: "Là tiệm cơm Vân Nam mới khai trương, có mấy món ăn khá đặc biệt, có một món cá cung khô ăn ngon lắm." Mộ Dung Thanh Dịch nghe xong tự dưng cảm thấy không ổn lắm, vẫn mỉm cười, hỏi: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến ăn đồ Vân Nam thế?" Tố Tố đáp: "Uông tiểu thư là người Vân Nam, cô ấy rủ bọn em cùng đi ăn." Mộ Dung Thanh Dịch nghe câu này, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ nói là: "Uông tiểu thư đó, em tránh xa cô ta một chút."
Tố Tố cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Vì sao?"
Anh nói: "Em không hiểu cũng đừng hỏi, dù sao cũng đừng để ý tới cô ta." Thấy anh cố ý mập mờ, Tố Tố lo nghĩ, hỏi: "Là bởi vì mấy chuyện thế cục à?"
Mộ Dung Thanh Dịch chính là muốn cô hiểu lầm như thế, nói: "Dù sao em cũng đừng hỏi." Tố Tố nghe anh nói thế, quả nhiên cho là mình suy đoán đúng, cái này Mộ Dung phu nhân từ trước đến nay dạy bảo cô rất nhiều, biết là chuyện không tiện hỏi, thế là chỉ ghi nhớ lại trong đầu.
Qua mấy ngày, lại cùng Mục Lan ra ngoài ăn đồ ngọt, Mục Lan nói: "Ỷ Lâm nói muốn mời chúng ta đi Bắc Vân chơi, tôi đồng ý rồi, cậu thì sao?" Tố Tố vội vàng lắc đầu, "Tôi không đi được." Mục Lan hỏi: "Không phải Tam công tử vắng nhà à, sao cậu không đi ra ngoài chơi? Ở nhà một mình nhàm chán lắm."
Tố Tố nói: "Dù sao tôi cũng quen rồi." Mục Lan nói: "Nhìn bộ dáng này của cậu, không sợ buồn quá sinh bệnh à? Nhưng mà gần đây khí sắc của cậu nhìn có vẻ rất tốt." Tố Tố nói: "Thật sao? Chắc là gần đây ăn ngon, người béo lên chút." Mục Lan cười, "Nhìn cái bộ dạng của cậu, gió thổi cái là bay mất, còn bảo là béo? Tôi mới là béo đây này." Chợt nhớ tới một chuyện, "Đại kịch viện Hậu Thiên công diễn « Hồ đào giáp tử », chúng ta đi xem đi. Đoàn kịch có mấy người mới, nghe nói nhảy tốt lắm." Tố Tố nghe thế quả nhiên vui vẻ, "Được, đến lúc đó cậu gọi điện thoại cho tôi, chúng ta cùng đi."
Tới ngày đó, Mục Lan quả nhiên gọi điện thoại đến hẹn Tố Tố, gặp mặt ở ngoài rạp hát mới biết còn hẹn cả Uông Ỷ Lâm. Tố Tố nhớ kỹ lời Mộ Dung Thanh Dịch nói, thế nhưng đã đến rồi cũng chẳng thể đi về, đành cùng hai người bọn họ đi vào. Cũng may xem múa ba-lê khác xem kịch, cũng không thể nói chuyện nhiều, cho nên chỉ lẳng lặng nhìn lên trên sân khấu. Cô cùng Mục Lan đều là người trong nghề, thấy những người mới kia quả nhiên nhảy hết sức xuất sắc. Tố Tố mười phần chăm chú, chợt nghe Uông Ỷ Lâm nói khẽ: "Nghe nói năm đó Tam thiếu phu nhân múa một khúc « Lương Chúc », đến lệnh phu nhân cũng than thở không thôi." Tố Tố còn chưa kịp đáp lời nói, Mục Lan đã cười nói: "Tố Tố cực kỳ có thiên phú." Tố Tố đành cười một cái, nói: "Đã là rất nhiều năm về trước rồi, bây giờ làm sao còn có thể khiêu vũ được." Mục Lan nói: "Xương cốt của tôi cũng đã cứng lại rồi, lần trước thử một chút, chân bước không nổi."