Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 130:




Chị ko quá vật vã hay nổ tung theo như tôi vẫn nghĩ, chị chỉ rất khóc bình thường chứ ko khóc đến bức tóc móc mắt hay đập đầu đập cổ như tôi. Nhưng từ sâu thẩm trong tim, tôi cảm thấy 1 vết thương lớn đang dày vò chị, vết thương đó tôi cũng ko biết rồi ai sẽ chữa lành : thời gian, các con chị hay là chồng chị nữa.
- Chị, hay chị với mấy đứa qua nhà em chơi mấy ngày đi, còn 1 phòng đó chị.
- Thôi, để chị kiếm nhà mướn ở đỡ cũng được.
- Đâu có gì đâu, chị mướn ở ngoài lại nghỉ ngơi ko thoải mái, ko giống ở nhà đâu. Thôi chị cứ qua em ở, có gì cũng có chị có em, đâu phải 1 mình chị còn 2 đứa nhỏ nữa mà.
- Để chị coi lại. Nhưng giờ chị muốn yên tĩnh trước đã, để 2 đứa nhỏ nó khỏi chạy theo hỏi mẹ hoài, chị ko biết trả lời sao.
- Chị, hay là chị sắp xếp đi chùa đi cho nhẹ đầu 1 chút, giờ chị đừng suy nghĩ gì nhiều nữa. Có em với Vy mà, nó đang ko đi tour nào, hay 2 chị em đi chùa ở đâu đi.
- Uhm, cảm ơn em. Giờ chị ko muốn làm gì hết.
Rồi tôi với chị cùng ngồi trên ghế đá, 2 đứa nhỏ thấy mẹ khóc ít hơn lại líu tíu chạy đi coi ipad. Tôi bấm điện thoại gọi kêu Vy lên sân thượng luôn. Mấy phút sau bé lên tới, sáp lại ngồi chung
- (Vy)Em giải quyết xong con kia rồi, giờ cả cái thằng bồ của nó cũng sợ nó luôn rồi. Còn ông H chị muốn em xử sao.
- (Chị Vân)Thôi, út thương chị nhiêu đó được rồi. Đừng làm gì nữa, giờ chị mệt mỏi lắm, em có thương chị ko?
- (Vy)Chị nói vậy thì thôi.
Vy sụ mặt, tới lượt tôi hòa giải
- Vy, hay em coi thu xếp em với chị hai đi chùa đi cho chỉ thư thả chút.
- Mà chỉ muốn đi đâu?
- Thì kết hợp đi du lịch và hành hương luôn đi em.
Nhỏ quay qua gác tay lên vai chị Vân, vừa nói vừa gật gật đầu
- Vậy đi với em ha, em bị ba má đuổi luôn cũng được, có gì 2 chị em mình mướn nhà ở chung!
Chị Vân gượng cười, dựa đầu vô vai bé út.
Vinh gọi điện, chắc ổng kêu tôi về nên tôi bắt máy vội vàng
- Rồi, em xuống liền!
Tôi chào 2 chị em, bye mấy đứa cháu đi xuống nhà.
Gia đình ông H đã đi về hồi nào ko biết, mặt Vinh lạnh tanh kêu tôi về luôn. Ngồi trên xe, tôi cứ nghĩ mãi, ko biết chị Vân sẽ quyết định sao, nhưng kiểu này coi bộ chắc ko ly hôn rồi. Nhìn hoàn cảnh gia đình khác vậy cũng hơi run, ôm chặt Vinh
- Anh thấy sao?
- Thua rồi. Anh cứ nghĩ là chị hai của anh sẽ đùng đúng khóc kể, than van ….. cho đã cho thỏa. Vậy mà, lại bỏ chạy, mãi lẫn trốn như vậy thì mãi thất bại. Ông H nắm thóp chỉ rồi.
- Nhưng em thấy ổng cũng hơi hối hận rồi mà.
- Ừ, phải hối hận chứ sao em, phản xạ tự nhiên mà, như em tấn công 1 ai đó lâu ngày họ ko phản kháng, tự nhiên họ đánh lại thì có phải em sợ ko?
- Thì sao? Chị Vân làm gì có chuyện phản kháng ông H, chỉ là chỉ ko chịu nổi nữa thôi.
- Thái độ của chị Vân vậy, ông H ổng bắt đầu suy nghĩ rồi. Chắc ko tình cũng còn nghĩa, vợ tốt và được lòng nhà ổng như vậy mà … phải tiếc chứ, với lại con kia chỉ vui chơi thiệt, chứ ổng mà mê mệt thì ổng mới là người đòi ly dị. Đàn ông mà, tâm lý chung vậy đó em ơi.
- Uhm, nãy em lên lầu thấy 2 đứa nhỏ thấy thương quá, tội nghiệp, nhỏ quá đâu có biết gì đâu. Ko biết ông H ổng có thương con ổng ko nữa.
- Thương chứ em, nhìn cách ko gần nhiều nhưng thương chứ sao ko.
- Chậc chậc, chị Vân lại thu mình lại và trở về như thuở nào, lại vợ hiền rồi. Chán quá, nhưng dù sao đó cũng lại lựa chọn của chị.
- Thôi thì dù sao mọi người cũng biết 1 lần, coi như ít nhiều ai cũng biết chỉ bị ông H đối xử sai thế nào với chỉ rồi.
- Em đau bụng quá, chắc sắp bị rồi.
Ông Vinh chạy xe 1 tay, tay trái đưa ra sau xoa xoa bụng vợ.
Cuối tuần này, bé Vy rũ qua nhà má chơi, rồi coi lên kế hoạch cho 2 chị em nhà đó đi chơi cho khuây khoả nữa. Chị Vân chưa có câu trả lời, nhưng thấy cũng ko còn dứt khoát ly dị.
Hôm nay chị đi phun chân mày và nối mi với bạn, trưa mới về, tôi qua sớm, mấy đứa nhỏ chơi dơ hết nên tắm cho tụi nó. Đang tắm cho đứa nhỏ, khăn treo ko chắc nên rớt xuống ướt hết, tôi mở cửa thò đầu ra ngoài nhìn thấy Vinh ngồi chơi điện tử ngoài trước, tôi lớn tiếng nói vọng ra
- Cậu 3 ơi cậu ba bước lên lầu lấy dùm Tin cái khăn đi!
Ông Vinh ko phản ứng, mà thằng nhỏ thì ướt nhẹp, tắm nãy giờ cũng lâu rồi, vọc nước tay chân nhíu hết lại, nó lại hay dễ bị cảm, viêm phổi nữa nên tôi bực mình
- Anh lấy dùm cháu cái khăn nhanh đi, chơi hoài! Thằng nhỏ lạnh quá trời nè!
Tôi vừa quát xong ông Vinh vẫn dán mắt vô điện thoại, đứng dậy lửng thửng đi lên lầu lấy khăn dùm, nhìn rất khó chịu, lau khô mặc áo quần rồi chải đầu cho cháu xong xuôi tôi mới bế nó bước ra, vừa bước ra đã thấy má chồng đứng khoanh tay
- Kiểu này nửa con mà có con chắc con sai thằng Vinh đã luôn ha!
Tôi hết hồn nhưng giả bộ từ tốn, thở 1 hơi, đây đang kẹt, đang khó chịu con trai của má giờ còn phải nghe má nói gần nói xa. tôi cười xòa
- Dạ, tại cái khăn rớt, con nhờ ảnh lấy dùm thôi mà má.
- Cái kiểu, cái giọng của con con coi lại đi, má còn chưa kêu nó làm gì kiểu đó nữa mà.
Má nói xong quay quắt bỏ ra trước ngồi, tôi thì tự nghĩ lại có phải là mình làm sai ko? Có phải mình đã nói theo kiểu khó nghe ko? Quá đáng ko?
Thằng nhỏ chạy ra trước chơi, tôi cũng ra trước ngồi. Thì ra nãy giờ má đứng trong bếp, ông Vinh cứ ko rời mắt khỏi điện thoại, má rót ly trà trên bàn, hắng giọng
- Nhà này đó giờ ko có cái kiểu cho vợ ngồi trên đầu, chưa bao giờ vợ nào sai bảo chồng chuyện lớn chuyện nhỏ gì hết.
Tôi ngồi đó, kiểu như bị má hất dội nước từ trên đầu xuống, người đã mệt mỏi khó chịu, hậm hực ghê gớm. Ông Vinh lúc đó mới ngưng điện hoại trố mắt nhìn má ổng, rồi nhìn tôi
- Ủa, má mới nói gì con ko nghe?
- Má hỏi con ai dạy con cái kiểu vợ sai gì làm đó vậy?
- Sai gì má? Trời ơi, ko có ai vợ con kêu lấy dùm cái khăn thôi mà!
- Ừ, cái khăn, cái quần lót, cái áo ngực. Ko có tay chân hay sao mà phải sai?
- Má khó khăn quá, Dung tắm cho cháu ngoại má đó.
- Lại còn cái kiểu mày cãi lại, bênh chằm chằm, coi ra nữa vợ con dạy con giỏi lắm, dạy chồng đã vậy rồi!
Ông Vinh bỏ điện thoại xuống, ngồi thẳng lên kiểu như chuẩn bị “ nói chuyện “ với má. Nhưng thôi, tôi lên tiếng trước, coi như tôi sai, tôi lỡ lời ko chú ý thái độ, tôi sẽ sửa
- Dạ, con xin lỗi má, tại con ko chú ý lời nói, tại con lỡ lời với anh Vinh, mai mốt con ko dám như vậy nữa!
Vừa nói tôi vừa nhìn ông Vinh kiểu như nói ổng đừng nói nữa
- Má ko có nói với con, ở đây con nói vậy, ở nhà có 2 đứa ai biết con sai nó làm tới cái gì? Mấy đứa giờ sao ngộ quá, vợ sai chồng như con vậy, nhìn chị Vân đi, ngoan ngoãn vậy mà còn bị chồng chán …. Con đúng là tu 8 kiếp mới gặp thằng Vinh.
Tôi luôn biết ngay từ đầu má đã ko hài lòng, tôi nghĩ cho mình nhẹ đầu là má chỉ “ ko hài lòng “ và vì má quá thương Vinh nên có cảm giác mất con chứ má ko ghét tôi. Nhưng coi ra tôi quá tự huyễn hoặc mình, kiểu là má luôn trong tư thế tấn công, tôi vừa sơ hở là má lao vô cắn xe tôi mặc dù chuyện rất rất nhỏ thôi, nghĩ thì quá bạo lực nhưng thật sự tôi cảm thấy như vậy. Người bắt đầu run nhẹ lên, mắt bắt đầu nóng, nước mắt gần như ứa ra, tôi tự ái cùng cực khi má cứ liên tục nói tôi phải phước đức tu hành, phải thế này thế nọ mới gặp con trai của má ….. Tôi muốn đứng dậy la lên “ con trai má cũng gái gú lăng nhăng, ra ngoài chơi bời chứ tốt lành gì “, nhưng mà tôi ko làm được, vì vậy nên mới ức và tủi.
Ông Vinh hình như nắm được tình hình
- Sao mà má cứ phải kiếm chuyện với vợ con vậy?
- Tao là má mà đi kiếm chuyện với vợ mày hả? Thằng mất dạy, đội vợ trên đầu, nè vợ ko có con này còn có con khác, má của mày chỉ có 1 mình má thôi nghe chưa con?
- Sao má hung dữ quá vậy, chuyện có gì ko mà má cứ phải la làng lên, chuyện nhỏ xíu mà má cũng bấu vô để chửi vợ con.Ừ, con đội vợ trên đầu, vợ con thì con đội có sao ko? Hở hơ ra là chửi, hở hở ra là la, má vừa phải thôi chứ. Tụi con cũng muốn cuối tuần qua chơi với gia đình, với cháu để chị hai đỡ buồn, má lúc nào cũng muốn phá tanh bành mọi thứ thì má mới vui.
Mấy đứa nhỏ nghe gây chạy vô đứng nhìn, bé Vy cũng từ trên lầu chạy xuống, ba thì đi đánh cờ tướng chưa về. Ông Vinh nổi điên lên, cất điện thoại vô túi
- Má ko thích thì tụi con ko qua nữa cho má khỏi chướng mắt, nhà đã đủ thứ chuyện mà ko muốn cho ai yên! Đi về.
Nãy giờ ngồi đó chưa kịp định thần, can cũng ko can chỉ biết ngồi im thút thít, tôi cũng oải lắm, khi hết lần này tới lần khac mọi chuyện hục hặc giữa má với Vinh cứ là do tôi mà ra ….. Mà tôi lại ko biết làm sao
- Mấy giọt nước mắt của vợ mày mà mày muốn ăn thịt má! VỀ CHO TAO!
- Dung, đứng dậy đi về cho anh, đứng dậy liền!
Ổng bước qua nắm tay tôi đứng dậy lôi đi, bé Vy chạy theo
- Anh ba!
- Con mày, dắt mấy đứa nhỏ bước vô nhà!
Ổng nạt luôn con nhỏ, nhỏ hết hồn đứng lại, ổng dẫn xe ra, tôi leo lên, ổng chạy như bay. Tôi cứ nghĩ lại, tôi nhờ ổng lấy cái khăn vậy là quá đáng lắm hay sao? Phải chi tôi làm gì lớn để bị chửi tôi ko tức, đằng này lần nào tôi cũng bị sốc đến ngu người, bị chửi bị xài xể vì những lý do ko đâu, có lẻ qua nhà chồng tôi nên ngậm miệng lại là ko bị má để ý. Mà cũng tại ông Vinh mà ra, điện tử điện tử tối ngày. Nhưng nhìn ổng nổi nóng là tôi cũng sợ lắm 
- Sao em khờ vậy? Ở nhà em có kêu anh làm gì ko mà qua nhà ba má em kêu anh? Em biết má để ý em mà? Làm anh bực mình quá!
Tôi điên tiết lên nhưng ko biết sao lại ko muốn gây, tâm trạng đang ko tốt, người cứ uể oải, tôi chỉ muốn về nhà và nằm thôi.
Suốt cả đoạn đường tôi ko nói 1 tiếng nào, về tới nhà tôi đi thẳng vô phòng nằm, chẳng còn tha thiết quan tâm tới ai nữa, còn ông Vinh chắc lại dán mắt vô điện thoại, game game tôi cũng mặc kệ …. Tôi đau bụng nằm nghiêng vừa quay vô tường đã thấy kiến bò đen hết 1 góc, từ sàn lên tới rèm cửa, tôi thì chúa ghét gián, kiến và sợ nhất là chuột, tôi tốc mền ngồi dậy, la toáng lên
- Vinh, anh Vinh! Anh vô đây mà coi!
Ông Vinh bay vô như siêu nhân
- Gì vậy?
- Anh nhìn coi, cái gì vậy, anh tính cho cái phòng này thành ổ rác luôn hả? Anh uống xong ko dẹp thì cũng phải nói để người ta dẹp, sao lại nhét cái ly vô đó? Lại còn bỏ rác vô cái ly? Sao anh ở dơ quá vậy?
- Trời, tưởng gì, em làm thấy ghê, cái ly thì dẹp rửa, kiến thì xịt, làm gì như cháy nhà.
Tôi mệt mỏi, bất lực chạy ra ngoài trước lấy chai xịt kiến xịt nồng cả nhà, cho ổng chết luôn (ổng bị viêm mũi dị ứng mùi). Xong tôi mới lấy khăn nhúng nước lau, đem cái ly đem bỏ thùng rác luôn, thấy ổng hắt xì liên tục mà tôi hã dạ dễ sợ.
- Nhà thì làm mọi cho anh, dọn dẹp như ô sin, vậy mà còn bị má anh chửi là ngồi trên đầu anh, sai anh như con! À mà phải rồi, đây phải phước đức 8 đời mới gặp anh, cảm ơn anh, cảm ơn đã ban phát cho đây những điều kỳ diệu. Kiểu này mà con cái gì nữa, có biết làm gương cho con đâu!
Lau xong sạch sẽ phòng tôi đóng cửa cái rầm, ông ấy cứ im lặng, có vẻ như hơi áy náy và cả chịu đựng thái độ điên tiết của tôi.
- Nay đáng lẻ ăn cơm bên nhà anh nhưng mà xong rồi đó, trưa anh tự xử đi!
Tôi bấm khoá cửa, lấy miếng thảm điện của mẹ mua cho, cắm điện trải lên giường, thay vì nằm sấp thì tôi nằm ngửa rồi lấy khăn trải ngang bụng dưới rồi để vùng nóng nhất của thảm lên bụng, ghim tai nghe vô điện thoại, mở nhạc để nằm ngủ luôn, dù gì thì bụng cũng đau râm râm, ko muốn ăn uống gì cả. Tôi chỉnh 30p máy sẽ tự tắt, phòng khi ngủ quên nên tôi đặt báo thức luôn. 
Tôi hậm hực, nằm đó nhớ lại những gì má nói như tát nước vô mặt, nước mắt chảy dài …. Tôi nhắm mắt ngủ mơ luôn.
30p báo thức kêu inh ỏi trong lỗ tai, tôi lồm cồm dậy rút dây điện, tiếp tục nằm, miệng khô khát nước quá, nhưng bình nước để trong phòng sáng tôi đã dẹp rồi, ra ngoài thì ghét phải thấy cái mặt của ổng. Nhưng tôi khát nước quá trời, nên phải đi ra ngoài lấy nước.
Lúc tôi đi ra uống nước thì ổng còn ngồi sofa, tới lúc tôi vô phòng thì đã thấy ổng nằm trên giường, bực mình tôi ra sofa nằm. Ổng đi ra ngồi kế bên, nhấc chân tôi lên bóp bóp
- Anh xin lỗi vợ, tại anh hết! Tại anh mà em bị má la.
Tôi rút chân lại, đứng dậy đi vô phòng thì ổng ôm tôi lại, hun hít đủ thứ
- Anh biết anh sai rồi, anh ko nên chọc giận em, em đang đau bụng, đang khó chịu.
Tôi ko thèm trả lời, điện thoại trong phòng reo nên tôi vùng ra vô phòng nghe điện thoại, chị Vân gọi
- Alo em nghe chị.
- Vụ gì vậy? 2 đứa con chị nó nói em bị ngoại la hả? Chuyện gì hả em?
- Dạ có gì đâu chị, em bị má la hoài có sao đâu. Em hơi đau bụng nên em về trước.
- Trời ơi, ko chờ chị về ăn cơm luôn? Thứ 3 này chị đi chùa với út.
- Dạ.
- Chuyện chị chị sẽ suy nghĩ lại, giờ chị thấy đỡ nhiều rồi.
- Dạ.
- Em sao vậy? Buồn hả? Em biết mà, má hay la vậy chứ ko có sao đâu, má thương tụi em lắm!
- Dạ.
- Ừ thôi em mệt thì nghỉ ngơi đi, chiều tối có gì chị chở mấy đứa nhỏ qua chơi. Cảm ơn mợ ba tắm rửa sạch sẽ cho mấy đứa nhỏ nghe.
- Dạ, ko có gì đâu chị.
- Bye em.
- Dạ bye chị.
Chán mắc chết, “ má hay la chứ ko có gì đâu, má thương tụi em lắm “, trời ơi, nghe mà nổi gai óc chứ đó mà thương. Giờ chị Vân chắc tìm ra hướng rồi, lại quay về ngôi nhà và những đứa trẻ thôi. Thôi thì cũng mừng, qua mỗi chuyện trước mắt là 1 bài học xương máu, rút kinh nghiệm và sống tốt hơn. Ko bao giờ muốn bắt ghen 1 lần nữa cho chị Vân, cho bé Vy hay cho con Tiên. Và nhất là cho bản thân mình, mệt mỏi lắm rồi!
Tôi bước ra đóng cửa, khoá cửa leo lên giường nằm, nghe nhạc tiếp, mùi thuốc xịt đã tan hết, tôi mở máy lạnh. Đang nằm thì Vinh mở cửa vô, ổng có chìa khoá mà. Vậy là ổng leo lên nằm kế bên, cởi áo ra giả bộ làm quen, ôm ôm gỡ tai nghe của tôi ra … nói chung hành động chả có gì đặc sắc
- Mai mốt anh sẽ coi việc nhà có gì anh làm phụ em, rồi anh ko bày đồ tùm lum nữa.
- (im lặng quay lưng)
- Anh ko chơi điện tử nhiều để làm ảnh hưởng tới sinh hoạt chung của nhà mình.
- (……)
- À mà phải nói lại, em đừng khờ, đừng làm má ghét thêm nữa, càng ngày anh thấy em với má càng xa nhau. Anh ko phải bênh em cãi má, anh chỉ nói cái đúng thôi. Em cũng đừng có chằn gây hoài, má anh em ko biết ý má hay sao? Em có biết tại sao anh nhất quyết đòi ra riêng rồi mà, anh lo cho em vì anh quá hiểu má anh.
- Em mệt lắm, anh đừng nói hoài, em nhức đầu lắm.
- Em nói em ko giận đi!
- Ko.
Nghĩ tới chuyện má sẽ kể với cả nước Việt Nam về chuyện hồi sáng theo cách của má, trong đó tôi sẽ vào vai 1 con vợ suốt ngày sai chồng, ăn hiếp chồng, 1 con ác phụ ….. Là bực mình rồi, ở đó mà ko giận à? Còn lâu!
- Anh đói quá!
- Anh kiếm gì ăn đi.
- Anh chở em đi nha! Em muốn ăn gì?
- Ko.
- Hay kêu đồ lên nhà ăn nha? Cơm gà hay pizza Inn?
- Ko, em chỉ muốn nằm.
- Thôi mà, mệt hay giận, hay đau bụng gì cũng phải ăn chứ.
- Giờ em ko thích làm gì hết, ko muốn anh nằm kế bên lãi nhãi. Em buồn ngủ.
Vinh ngồi dậy, rồi đi ra …. Đóng cửa phòng nhẹ nhẹ cho tôi.
Đợt này sạch kinh còn đi chữa bệnh, mà giờ nghĩ tới tôi chẳng muốn nghĩ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.