Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 132:




Vợ chồng vừa về nhà được 1 chút thì chị Vân dẫn 2 cháu và bé Vy qua chơi, đem qua 1 số đặc sản Đà Nẵng, mua mấy ly đá xay và 1 cái pizza phô mai lớn, tôi đi pha cho Vinh ly café. Chị Vân dụ 2 đứa nhỏ vô phòng chơi game, ngoài này người lớn nói chuyện
- Chị đi chùa thấy nhẹ lòng ko chị?
- Uhm, nhẹ nhàng và suy nghĩ được nhiều điều nữa …
Chị hai thở dài và nói tiếp
- Con nhỏ đó và mẹ nó có gọi điện năn nỉ và xin lỗi chị rồi, anh H cũng hẹn chị về nói chuyện, chị cũng chuẩn bị tâm lý rồi. Giận thì giận nhưng mỗi lần thấy 2 đứa nhỏ là chị xót xa, mấy em chưa có con nên chưa hiểu đâu.
- Dạ..
- Chậc, giờ chị cũng già rồi ko còn trẻ trung gì, con chị cũng đang tuổi ăn học, có ba có mẹ thì lúc nào cũng hơn, chị ko muốn con chị mặc cảm. Chị biết là mấy đứa lo cho chị, cảm thấy bất công cho chị hay nghĩ chị nhu nhược cũng được. Nhưng mấy đứa trong ko hoàn cảnh của chị, ko trong tâm trạng của chị nên ko thể hiểu hết. Dù gì thì anh H …
- (Vinh) Thôi, chị ko ly dị thì thôi, đó là lựa chọn của chị, chị ko cần phải bênh vực hay bảo vệ ông H làm gì. Em cũng là đàn ông, em biết tâm lý đàn ông thế nào, nhưng sai là sai! Ko phải sai cứ vênh vênh mặt, chị nói đúng là chị quá nhu nhược nên ổng mới như vậy, ổng coi thường chị.
- (Bé V) Thì em cũng nói giống anh, mà chỉ cứ hay nói về những mặt tốt, mà em thấy ông H bình thường, thậm chí em thấy còn hơi thiếu trách nhiệm mà chỉ cứ bênh vực.
- Nhưng mà chị đã có quyết định của chị thì mình cũng nên tôn trọng, anh và bé Vy đừng có bàn ra nữa, đó là chồng chỉ mà.
Trong khi Vinh và bé Vy có vẻ bực bội thì chị Vân mặt buồn như sắp khóc
- (Chị) Chị ko thiếu thốn gì, mấy đứa thương chị thì nghe chị nói cho hết. Anh H đi đám tiệc cũng đi với chị và con, đi công tác cũng hay mua cái này cái kia về cho mẹ con chị. Có lẻ chị lấy phải người chồng đào hoa nhưng mà ít ra ảnh chưa từng lớn tiếng hay chửi chị, chưa xúc phạm chị.
- (Bé V) Đã lăng nhăng mà còn ăn hiếp vợ thì đem xử bắn đi! Ở đó mà chị còn nói ổng chưa xúc phạm chị!
- (Chị) Ngày xưa chị lấy ảnh ảnh cũng có nói rồi, ảnh cũng có nói ảnh phải giao tiếp ngoài XH, chuyện trai gái cũng ko phải ko có, là do chị chấp nhận. Chuyện này chị đối mặt hoài nhưng tại lần này chị mất con mà còn bị con nhỏ kia chọc phá nên chị mới phản ứng. Nếu ko thì chắc mọi chuyện cũng ko có tới nổi gì đâu.
Ông Vinh đứng dậy bỏ đi vô phòng, thái độ ngán ngẩm lắm
- Số chị nó khổ vậy rồi, mấy đứa thương chị thì hiểu cho chị. Con chị sống vậy nào giờ tự nhiên giờ bắt nó xa ba nó, anh H hơi khô khan nhưng những lúc ba cha con chơi với nhau chị hạnh phúc lắm, đó có thể là những lúc thỏa mãn nhất trong hôn nhân của chị.
Nghe chị nói mà tôi buồn lòng quá, đó là do chị chọn, chị biết hết và chị chấp nhận hết. Phụ nữ Việt Nam mình chắc nhiều hoàn cảnh như vậy lắm, có mấy ông ra ngoài vợ bé vợ mọn còn về đánh chửi vợ … đọc tin tức vẫn thấy nhan nhãn hằng ngày. Suy cho cùng thì ông H cũng rất “ đàng hoàng “, lễ phép và cư xử đúng mực với nhà vợ, luôn đầy đủ các buổi đám tiệc, đám giỗ, lễ tết, chứ ổng cũng ko phải kiểu quá bỏ bê. Chưa kể hột xoàn nữ trang chị Vân đeo toàn là ổng dắt chỉ đi mua cho, sinh nhật vợ, sinh nhật con lần nào cũng làm hoành tráng … và họp phụ huynh cũng đủ 2 vợ chồng. Cũng như Vinh, ổng khô khan và có phần lười việc nhà, Vinh thì ko tỏ vẻ chủ cả như ổng, Vinh cho tôi đi phượt nhiều hơn, vợ chồng trẻ vui tính hơn, đi cine hay café còn ổng thì ko … Nhưng về mặt hình thức thì tạm ok!
Nhưng ko thể nào so sánh gia đình này với gia đình khác, ko thể so sánh chồng mình với chồng người khác được. Có lẻ 2 chữ trách nhiệm của người chồng trong mắt chị Vân hơi nhẹ nhưng sức chịu đựng của chị lại quá lớn nên chị có thể cho qua hết lần này tới lần khác gặp tôi chắc tôi hóa điên mất rồi. Đương nhiên, tôi khác chị Vân khác, chẳng có lý gì để can thiệp quá sâu nữa, đánh ghen vậy chắc cũng đủ lắm rồi.
- Chị đừng nghĩ nhiều, anh Vinh với Vy lo cho chị thôi chứ ai cũng mong chị và mấy đứa nhỏ hạnh phúc thôi mà. Chị cứ làm theo như chị muốn và chị nghĩ, chị lớn nhất nhà, hôn nhân cũng lâu hơn, con cái có đủ, em tin chị sẽ biết cách giải quyết sóng gió của chị mà, em tin. Như chị em mình đã nói lúc trước thôi, em luôn tôn trọng chị.
Tới đây chị Vân òa khóc nức tở, bé Vy cũng rưng rức bỏ ra ban công. Tôi rút cho chị giấy hết tờ này tới tờ khác. Tôi cũng ko ôm chị như trước kia, đã đến lúc chị mạnh mẽ với bản thân mình, mạnh mẽ với chồng chị.
Chuyện chị Vân coi như xong, anh chị chắc sẽ lại về với nhau thôi, ông H có lại mèo mỡ nữa hay ko thì cũng ko còn là chuyện đáng quan tâm nữa. Nhưng từ đáy lòng, tôi cũng mong chờ 1 sự thay đổi của tình người : nghĩa vợ chồng, của tình cha con, tôi mong chị luôn thỏa mãn và hài lòng, hạnh phúc với điều chị chọn.
………………….Hôm nay các chị cùng phòng thấy tôi cầm theo 1 cái bình 1 lít lại ghẹo, tại vì bình thường tôi chỉ uống nước và uống trà bằng 1 cái tách, nay lại cầm theo 1 bình lớn để đựng cam thảo, hồng hoa và các loại thảo dược đã vậy còn uống 1 lần mấy chục cả trăm viên nén nữa. Tôi hãm 1 bình đầy, uống hết lại châm tiếp nước vô
- Lại thuốc mới nữa hả em?
- Dạ.
- Chị thấy mày nên đi khám bác sĩ đi, thuốc đông thuốc nam uống tùm lum coi chừng nó đá nhau trong đó!
- Nói chung em cũng uống thuốc thảo dược ko mà chị, ko tới nổi đâu chị.
- Khổ con em tôi! Có khám gì ko mà cho uống thuốc nhiều vậy em?
- Dạ có khám chứ chị, thầy đông y nhưng có khám lại và xem kết quả xét nghiệm trong bệnh viện.
- Uhm, thôi em theo thì kiên trì chút đi, chờ có cu tí của con Dung mà mấy bà dì già này con cực nói gì vợ chồng em!
Các chị hỏi thăm đủ thứ nhưng tôi cũng ngại, vì đã nói nhiều về bất cứ thầy thuốc, bác sĩ nào khám qua, một nữa là các chị cũng chịu khó chỉ chỗ nào chỗ kia. Ko biết sao lần này lại thấy tin, muốn giữ cho riêng mình, ko nói nhiều như bình thường.
Vậy là mỗi lần tôi uống thuốc là tôi nhắn tin nhắc Vinh cùng uống, ngày 3 cử đều đặn. Đi làm về thì cơm nước xong bất kể nắng mưa vẫn chạy qua đặt thuốc.
Có 1 điều là tôi chỉ thấy sót chứ ko cảm thấy đau khi đặt thuốc, tôi thậm chí ko biết là chị đặt đến 3 cục thuốc mỗi lần vào cổ tử cung … Mỗi ngày đặt thì hôm sau tới lấy ra, vệ sinh và đặt cái khác.
Hôm nay ngày thứ 15, chị đặt thuốc và cột chỉ vào 3 cục thuốc
- Ngày mai em tự lôi thuốc ra, xong rồi có gần chồng thì gần. Ngày thứ tư của chu kỳ tháng sau em tới đặt thuốc lại nha.
- Dạ.
- Em nhớ uống thuốc và cử 1 số đồ ăn đó, vợ chồng kiên trì mới mong có tin vui nha em.
Tôi lấy thêm 1 đợt thuốc nữa cho 2 vợ chồng uống tiếp.
Từ hôm bữa đặt thuốc tới giờ tôi và chồng phải “ kiêng”, nên hôm nay chồng tôi mừng ra mặt luôn, ngày mai lấy thuốc ra thì được gần vợ rồi.
- Cuồi tuần này đi Mũi Né đổi gió đi em.
- Tự nhiên đi hả, anh ủ mưu gì đây?
- Đi hâm nóng tình yêu.
- Uhm, đi thì đi thôi.
Chiều tắm rửa sạch sẽ tôi mới ngồi xổm lên bồn cầu, lôi mấy sợi chỉ kéo ra … đó là 1 sự ngạc nhiên lớn : 3 cục thuốc khá lớn quấn trong bông gòn, tại có những vật như vậy nằm trong đó mà tôi ko cảm giác gì. Tôi bắt đầu nghĩ và thấy logic, chắc do chai nên mới ko biết. Nghĩ rồi buồn 1 mình.
Tắm rửa sạch sẽ ra đã thấy ông Vinh mặc quần đùi ngồi đọc báo uống nước cái cây …
- Sao bữa nay anh lại uống nước ép của em?
- Uống cho thơm miệng, thơm t*ng trùng, haha!
- Anh biến thái quá! À anh, em thấy tin chị M lắm, đặt thuốc mấy bữa em thấy sạch và thoải mái mát mẻ, quần lót ko dính 1 cái gì luôn.
- Uhm, anh thấy vậy thì mừng cho em, anh mong cho em mau hết bệnh thôi, để khỏi phải kiêng cử nữa, anh đói tình anh chán lắm rồi!
- Anh ko mong mau có con sao?
Ông Vinh ngoắt ngoắt tôi
- Em lại đây
Tôi bước lại ngồi trên đùi ổng
- Anh nói rồi, em nhẹ nhàng thôi, chữa khỏi bệnh đi, con cái tính sau, đừng áp lực nữa, ok?
Tôi gật đầu ngưỡng mộ. Rồi ổng bế tôi vô phòng, chuyện gì xảy ra trong đó thì ai cũng biết rồi. Tháng này coi như chủ yếu là chữa viêm, ko có cơ hội canh con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.